Tang Hộc đưa Tô Vãn Đường về Tề gia, sau khi Tề phu nhân nhận được tin tức thì vội vàng sai Vu ma ma đi qua hỏi thăm.
Không lâu sau Vu ma ma trở lại bẩm báo, nói là bởi vì bị thương phát sốt, hiện tại người còn hôn mê chưa tỉnh.
"Công tử và thiếu phu nhân đã giận dỗi vài ngày, không biết nguyên nhân ra sao mà không hề có một chút tin tức nào lộ ra."
Vu ma ma nói: "Đào Hương rất kín miệng, ban đầu lão nô hỏi thế nào nàng ta cũng không chịu nói nguyên nhân bị thương, cuối cùng bị lão nô hỏi quá sốt ruột, mới nói là bị Trữ phi phạt, nhưng lại không chịu nói vì sao bị phạt."
Tề phu nhân nghe vậy thì giật mình.
Tô Vãn Đường là tướng quân dưới trướng Trữ phi, trong doanh trại trừng phạt phần lớn là quân côn.
"Có truyền phủ y chưa?"
Vu ma ma lắc đầu: "Đào Hương ngăn cản không cho, nói nàng ta đã bôi thuốc cho thiếu phu nhân rồi."
Tề phu nhân khẽ nhíu mày.
Vậy cũng được.
Chịu quân côn, vết thương ở trên mông, đương nhiên không tiện gọi phủ y tới khám.
"Ngươi lại đi nhìn chằm chằm." Tề phu nhân nói: "Xem Vân Mộc trở về phản ứng thế nào."
Con bé và Vân Mộc đang giận nhau thì chịu quân côn, cũng không biết có phải là có liên quan tới Vân Mộc không.
"Vâng."
-
Tề Vân Mộc vừa về tới viện Trường Minh, Trúc Ngư lập tức tiến lên đón: "Công tử."
Tề Vân Mộc lạnh nhạt ừ một tiếng, dựa theo thói quen trước giờ thay y phục rửa tay sau đó đi tới nhà ăn.
Bắt đầu từ ngày thứ hai sau tân hôn, Tề Vân Mộc không ăn cơm cùng Tô Vãn Đường nữa.
Tô Vãn Đường ăn trong phòng hắn đến nhà ăn, Tô Vãn Đường đến nhà ăn thì hắn ở trong phòng, tóm lại tôn chỉ của hắn chính là, rời xa Tô Vãn Đường, chính là rời xa bất hạnh.
Ăn cơm xong, Tề Vân Mộc đi về phía chính phòng.
Lúc xuyên qua hành lang, Tề Vân Mộc vờ như vô tình liếc nhìn trắc gian, bị Trúc Ngư vẫn luôn quan sát hắn nhìn thấy, vội vàng tiến lên trước: "Sáng nay sau khi thiếu phu nhân trở về đã phát sốt hơn một canh giờ, buổi chiều bắt đầu liên tục sốt nhẹ, một canh giờ trước mơ màng tỉnh một lát, nhất định phải đi đón công tử, bị Bạch Nhị, Đào Hương ngăn cản, sau đó vẫn luôn hôn mê đến bây giờ."
Rốt cuộc tối hôm đó xảy ra chuyện gì, Trúc Ngư và Bạch Nhị đều không rõ ràng, chỉ biết là thiếu phu nhân làm gì đó chọc giận công tử.
Trúc Ngư vừa nói vừa quan sát phản ứng của Tề Vân Mộc, thấy bước chân hắn hơi chậm lại bèn nói tiếp: "Nô tài đã hỏi Đào Hương, nàng ta nói lần này thiếu phu nhân phát sốt hôn mê là bởi vì liên tục chịu quân côn nhiều ngày."
Lúc này, Tề Vân Mộc đã đi tới trước cửa chính phòng, ngừng lại.
Nhưng chậm chạp không giơ tay đẩy cửa.
Ánh mắt Trúc Ngư sáng lên, vội vàng nói: "Công tử, ngài muốn đi thăm thiếu phu nhân không?"
Tề Vân Mộc nghiêng đầu lạnh lùng nhìn về phía hắn ta, Trúc Ngư im lặng cúi đầu xuống.
Nhưng ngay khi hắn ta cho rằng thuyết phục thất bại, lại nghe Tề Vân Mộc thản nhiên nói: "Nếu ngươi đã cầu ta như thế, vậy thì ta miễn cưỡng đi nhìn một cái."
Trúc Ngư chậm rãi ngẩng đầu: "..."
"Đúng, là nô tài vô cùng chân thành cầu công tử, công tử mới đồng ý đi thăm thiếu phu nhân."
Lúc này Tề Vân Mộc mới khẽ nâng cằm, nhấc chân đi về phía trắc gian.
Đi tới cửa, Trúc Ngư ân cần mở cửa, làm tư thế mời: "Mời công tử."
Tề Vân Mộc nhìn thẳng, bước vào phòng.
Nhưng một chân mới vừa rơi xuống đất, hắn đã ngẩn ra.
Trong phòng này chất đầy hòm xiểng, căn bản không có chỗ đặt chân.
Tề Vân Mộc cau mày ngước mắt nhìn vào trong, những ngày qua nữ nhân kia đều ở trong phòng này?
Đều đã nhiều ngày như vậy, nàng ấy cũng không biết dọn dẹp một chút!
"Ai?"
Giọng Đào Hương truyền đến.
Trúc Ngư đứng ngoài phòng trả lời: "Là công tử đến thăm thiếu phu nhân."
Đào Hương im lặng một lát mới lên tiếng.
Lúc này Tề Vân Mộc mới cắn răng bước chân còn lại vào phòng.
Xuyên qua tầng tầng trở ngại, cuối cùng đến sau tấm bình phong.
Tề Vân Mộc trực tiếp vượt qua bình phong, vừa ngẩng đầu đã thấy Đào Hương đang bôi thuốc cho Tô Vãn Đường.
Những vết thương thảm không nỡ nhìn kia đập thẳng vào mắt hắn.
Đồng tử Tề Vân Mộc hơi rung, đứng lặng tại chỗ.
Hắn vẫn luôn cho rằng cái gọi là quân côn là khổ nhục kế của nữ nhân này, lại không nghĩ nàng ấy bị đánh thành như vậy.
"Cô gia."
Đào Hương đặt thuốc xuống, đắp chăn cho Tô Vãn Đường rồi mới uốn gối hành lễ với Tề Vân Mộc.
Ngón tay đang giấu trong tay áo của Tề Vân Mộc khẽ giật giật.
Sau một lúc lâu, hắn mới đi qua, đứng ở cạnh giường cúi đầu nhìn nữ nhân đang hôn mê nằm trên giường.
Nàng ấy nghiêng đầu, trên trán đắp một cái khăn, chỉ mơ hồ nhìn thấy nửa sườn mặt non mịn.
Không biết có phải một bên mặt bị đè dưới gối không, nàng ấy hơi chu môi, bên má cũng hơi phồng lên, nhìn ngây thơ vô hại.
Lúc cặp mắt đen kia nhắm chặt, thiếu chút láu lỉnh, thêm vài tia hồn nhiên.
"Cô gia, nô tỳ phải đi đun thuốc, thiếu phu nhân vẫn đang sốt nhẹ, khăn ướt trên trán cần đổi thường xuyên, cô gia có thể giúp một tay không?" Đào Hương cung kính nói.
Tề Vân Mộc vốn muốn nói trong viện nhiều nha hoàn như vậy, ai không thể tới hầu hạ, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành: "Ừ."
Mắt Đào Hương sáng lên, vội vàng gật đầu cáo lui.
Đi đến ngoài phòng, nàng ta và Trúc Ngư liếc nhau, Trúc Ngư lập tức theo nàng ta đi về phía phòng bếp.
Qua chỗ rẽ, Trúc Ngư lôi kéo Đào Hương: "Hiện tại công tử và thiếu phu nhân đều sắp làm lành rồi, ngươi mau nói cho ta biết, rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì?"
Chuyện đêm đó, công tử ngậm miệng không nhắc tới, hắn ta cũng không dám hỏi đến, nhưng trong lòng thật sự rất tò mò, mà Đào Hương thật sự rất kín miệng, bất kể hắn ta hỏi thế nào, nàng ấy đều không để lộ dù chỉ nửa chữ.
Vả lại mấy ngày nay, công tử tắm rửa đều không cho hắn ta hầu hạ.
Đào Hương bước không ngừng, vẫn là lý do thoái thác trước đó: "Ta không biết thật mà."
Tất nhiên là Trúc Ngư không tin: "Ngày đó ta trông thấy ngươi nhảy lên nóc phòng tìm thiếu phu nhân, chắc chắn ngươi biết."
Sắc mặt Đào Hương không hề thay đổi, nàng ta lắc đầu: "Ta không biết."
"Sau khi ta nhảy lên, cô nương sợ bị cô gia phát hiện, cũng không cho ta nói chuyện."
"Ngươi đi theo bên cạnh thiếu phu nhân từ nhỏ, vô cùng ăn ý, cho dù không nói lời nào nhất định cũng có thể đoán được."
Đào Hương: "Ngươi c*̃ng đi theo bên cạnh cô gia từ nhỏ, lúc cô gia không nói lời nào, ngươi có thể đoán được?"
Trúc Ngư: "... Không thể so sánh vậy được."
"Thiếu phu nhân tâm tư trong sáng tới mức nào chứ, làm gì mưu mô như công tử."
Đào Hương liếc hắn ta một cái đầy phức tạp.
Cô nương nhà nàng ta mà trong sáng thật thì đêm đó đã không lôi kéo cô gia… ở trong viện.
"Dù sao thì, ta không biết."
Trúc Ngư: "... Ngươi có biết!"
Đào Hương: "... Tại sao ngươi lại cảm thấy như vậy?"
"Trực giác." Trúc Ngư: "Trực giác của ta nói cho ta, chắc chắn ngươi biết."
Đào Hương cứng họng, một lát sau nhanh chân đi lên phía trước: "Trực giác của ngươi là giả."
"Không thể nào!"
Trúc Ngư kiên nhẫn đuổi theo.
Đào Hương càng không nói, càng chứng minh khả năng nàng ta biết càng cao.
Lòng hiếu kỳ của hắn ta lại càng mạnh.
-
Sau khi Đào Hương đi, Tề Vân Mộc nhìn chằm chằm người trên giường một lúc lâu, mới kéo một ghế đẩu qua ngồi cạnh mép giường, tiếp tục nhìn.
Nàng ấy yên tĩnh nằm ở chỗ này, lúc cặp mắt đen trong suốt kia không đảo qua đảo lại, thì cũng khá đáng yêu, lúc đảo mắt thì quá nửa là muốn khiến người khác tức chết.
Không biết có phải do nằm quá lâu không, nàng ấy đột nhiên giơ tay lên một cái, muốn xoay người.
Tề Vân Mộc tay mắt lanh lẹ đè vai của nàng ấy lại.
Nàng ấy không kiên nhẫn nhíu mày, giơ tay đẩy tay Tề Vân Mộc ra. Tề Vân Mộc cảm nhận được sức lực đáng sợ kia, vô thức muốn buông ra, lòng bàn tay của nàng ấy lại mềm mại rơi vào trên cổ tay của hắn.
Những vết chai mỏng trong lòng bàn tay mang đến một cảm giác tê ngứa.
Tề Vân Mộc chờ giây lát, không thấy nàng ấy có phản ứng thì hơi cúi người nhíu mày dùng mấy ngón tay cầm lấy ống tay áo của nàng ấy, nhấc bàn tay từng hai lần giam cầm tay của hắn ra.
Lúc không phát lực, bàn tay mảnh khảnh kia mềm đến không tưởng nổi, mặc cho hắn mân mê.
Bởi vì giơ tay mà ống tay áo của hắn hơi trượt xuống, lộ ra dấu vết đã không còn rõ ràng trên cổ tay, nhưng so sánh hai bên, vết hằn kia vẫn vô cùng chói mắt.
Tề Vân Mộc cắn răng tức giận nhét tay nàng ấy vào trong chăn.
Sớm muộn gì hắn cũng trói nàng ấy một lần.
Tức giận mấy giây, Tề Vân Mộc mới cầm lấy khăn trên trán nàng ấy, nhúng vào chậu nước bên cạnh rồi vắt hết nước, lần nữa đắp lên cho nàng ấy.
Lúc thu tay lại, ngón tay của hắn vô ý đụng phải gương mặt của nàng ấy.
Xúc cảm trơn mềm khiến Tề Vân Mộc hơi khựng lại.
Mấy giây sau, hắn duỗi một đầu ngón ra, nhẹ nhàng chọc chọc.
Ừm, thật sự rất mềm.
Hắn lại chọc chọc.
Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, Tề Vân Mộc hừ lạnh một tiếng.
Da mặt dày như vậy, sao còn mềm thế?
Trong lúc ngủ mê Tô Vãn Đường không hề hay biết, mặc cho hắn chọc, không hề có sức đánh trả.
Ánh mắt Tề Vân Mộc lóe lên, một ngón tay biến thành hai ngón.
Mới đầu, chỉ là nhẹ nhàng nhéo, đến lúc sau đã biến thành hơi dùng lực.
Trong mắt Tề Vân Mộc dần dần lóe lên vẻ hung dữ.
Nữ nhân đáng chết!
Giỏi lắm cơ mà, sao hiện tại không hung dữ nữa đi!
Còn dám uy h**p hắn, trói hắn, đúng là tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất, như lang như hổ, lẽ trời khó chứa, háo sắc đến mê muội!
Tề Vân Mộc hung tợn véo phần quai hàm hơi phồng lên kia, càng véo càng hả giận.
Mãi đến lúc người nằm trên giường nhíu mày, hắn còn dùng lực véo một cái nữa mới buông tay.
Buông tay ra, khuôn mặt biến hình khôi phục như lúc ban đầu, nhưng lại càng ngày càng đỏ, thậm chí để lại mấy dấu ngón tay hết sức rõ ràng.
Tề Vân Mộc quay mặt đi không để ý tới.
Đáng đời! Căn bản không đáng để hắn đau lòng.
Song khi ánh mắt của hắn rơi vào vết thương trên mông nàng ấy, trong đầu lại không tự chủ được hiện lên một màn vô cùng thê thảm vừa rồi nhìn thấy, trên mặt hắn ánh lên cảm xúc phức tạp.
'Vân Mộc, ngươi ngoan một chút.'
Nhưng cảm xúc khác lạ vừa dâng lên trong lòng, ký ức đêm đó đột nhiên lại ùa về.
Ánh mắt Tề Vân Mộc lạnh lẽo, đứng bật dậy, không chút do dự xoay người đi ra ngoài.
Cho rằng như vậy là hắn có thể tha thứ nàng ấy?
Nghĩ hay lắm!
Một khắc đồng hồ sau, Đào Hương bưng thuốc về, nhìn thấy mấy dấu ngón tay trên mặt cô nương nhà nàng ta, trầm mặc hồi lâu.
Nàng ta còn tưởng rằng cô gia mềm lòng, cố ý muốn hòa giải, hóa ra là đến báo thù.