Hừng đông ngày hôm sau, Trúc Ngư vừa hầu hạ Tề Vân Mộc dùng cơm vừa nói: "Công tử, nô tài đã hỏi Đào Hương, ý Trữ phi là, chỉ cần công tử không mở miệng thì không thể ngừng quân côn mỗi ngày, công tử, thiếu phu nhân đã bị thương thành như vậy..."
Tề Vân Mộc lạnh nhạt ngắt lời hắn ta: "Nếu nàng ấy không đi được, ta có thể miễn cưỡng tặng nhuyễn kiệu cho nàng ấy."
Trúc Ngư: "..."
"Đêm qua thiếu phu nhân mới hạ sốt, hôm nay sợ là không chịu nổi..."
"Nàng ấy da dày thịt béo, lực lớn vô cùng, chỉ là mười quân côn, sao có thể không chịu nổi." Tề Vân Mộc cầm lấy khăn lau miệng, lạnh nhạt đi ra ngoài.
Không cho nàng ấy nhớ lâu một chút, về sau nàng ấy vẫn dám.
Trúc Ngư thầm thở dài.
Hắn ta đã cố hết sức.
Nhưng đột nhiên có gì đó nhanh chóng lóe lên trong đầu hắn ta.
Trúc Ngư có chút do dự, biểu cảm phức tạp nhìn bóng lưng mặc quan phục sắp bước ra nhà ăn.
Hắn ta đứng tại chỗ do dự một lát, sau đó nhanh chân đuổi theo.
"Tốt nhất là ngươi nên im miệng, nếu không ta phạt cả ngươi." Tề Vân Mộc nói trước khi hắn ta kịp mở miệng.
Trúc Ngư: "..."
Trúc Ngư mím môi, nhỏ giọng lầm bầm: "Hôm nay, hình như công tử được nghỉ."
Rõ ràng là lo lắng, mềm lòng, lại cứ miệng không đúng lòng, vả lại không yên lòng ngay cả ngày nghỉ cũng không nhớ rõ.
Bước chân Tề Vân Mộc khựng lại.
Trúc Ngư yên lặng nhìn hắn.
Bầu không khí đột nhiên vô cùng kỳ lạ.
Không biết qua bao lâu, Tề Vân Mộc lần nữa nhấc chân, nhưng không phải đi hướng ngoài viện, mà là về chính phòng: "Vậy thì tốt quá, cho nàng ấy dùng nhuyễn kiệu đi."
Trúc Ngư nhìn chằm chằm bóng lưng nhìn như dứt khoát kia, cạn lời nghẹn họng.
Nói thật, tính cách này của công tử nhà hắn, nếu là cưới một vị tiểu thư khuê các nhu mì về, nhất định sẽ khiến người ta tức chết.
Sau gần nửa canh giờ.
Trúc Ngư vào phòng bẩm báo: "Công tử, thiếu phu nhân ngồi nhuyễn kiệu vào cung."
Tề Vân Mộc đã thay thường phục, mặc áo bào tay áo rộng cầm một quyển sách ngồi trước án thư, nghe vậy chỉ hờ hững ồ một tiếng.
Một quãng thời gian rất dài sau đó trong phòng im lặng như tờ.
Trúc Ngư không nhịn được lặng lẽ thở dài: "Công tử, hơn nửa ngày rồi ngài không lật trang sách nào."
Tề Vân Mộc âm u nhìn qua.
Trúc Ngư nhắm mắt nói: "Nếu công tử còn tức giận, có lẽ có thể dùng cách khác để đòi lại, nếu tiếp tục như vậy nữa, bị thương gân cốt thì sao?"
Tề Vân Mộc lạnh nhạt cụp mắt.
"Công tử, chắc chắn thiếu phu nhân cũng biết sai rồi, ngài rộng lượng tha thứ lần này đi?" Trúc Ngư thấy thái độ hắn hơi buông lỏng, lại vội vàng nói.
"Dù sao thiếu phu nhân cũng là tướng quân, nếu bởi vậy mà giảm uy nghiêm trong quân đội thì cũng không phải việc nhỏ."
Trúc Ngư biết lúc này không thể nói quá nhiều để tránh tạo thành hiệu quả ngược lại, sau đó yên tĩnh chờ đợi.
Qua khoảng nửa khắc sau, Tề Vân Mộc mới đặt quyển sách trên tay xuống, ném lệnh bài lên bàn: "Bảo Tang Hộc đi."
Trúc Ngư vui mừng, bước lên phía trước nhận lấy: "Vâng."
"Việc này còn chưa trôi qua đâu." Tề Vân Mộc.
Trúc Ngư cười gật đầu: "Nô tài hiểu rõ."
Lúc này Tề Vân Mộc mới lại cầm sách lên.
-
Lúc Tang Hộc đuổi tới Tô Vãn Đường đã đến ngoài Đông cung.
Sức khỏe Tô Vãn Đường đúng là tốt, sau khi hạ sốt nhìn vẻ mặt cũng không thấy ốm yếu lắm, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt.
Hôm nay nàng ấy tỉnh lại thì nghe Đào Hương nói, hôm qua Tề Vân Mộc tới bóp mặt của nàng ấy, lúc ấy Tô Vãn Đường đã nghĩ, dù thế nào người này cũng nên nguôi giận một chút, kết quả... đúng là có nguôi giận một chút, còn 'tri kỷ' cho nàng ấy ngồi nhuyễn kiệu vào cung chịu đòn.
Tang Hộc đuổi theo hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng ấy, mắt Tô Vãn Đường sáng lấp lánh nhìn Tang Hộc: "Hắn chịu tha thứ ta rồi à?"
Tang Hộc khựng lại, sau đó nói: "Ở chỗ Trữ phi thì là vậy."
Tô Vãn Đường nghe hiểu.
Hắn có thể không để nàng ấy bị đánh, nhưng vẫn tức giận.
Nhưng vậy đã tốt lắm rồi!
"Mau mau mau, trở về." Tô Vãn Đường không kịp chờ đợi nói với kiệu phu.
Chỉ cần hắn chịu nhả ra, hẳn là nàng ấy có thể nhìn thấy hắn.
Đến lúc đó chân thành xin lỗi hắn, nói không chừng hắn sẽ tha thứ nàng ấy.
Nhưng mà khiến Tô Vãn Đường thất vọng rồi.
Lúc nàng ấy trở lại viện Trường Minh, Trúc Ngư báo Tề Vân Mộc đã sớm ra ngoài.
"Hắn đi đâu? Bao giờ về?"
Trúc Ngư nhẫn tâm dập tắt suy nghĩ của nàng ấy: "Công tử nói, trước khi vết thương của thiếu phu nhân lành lại, đừng tới tìm công tử."
Mắt Tô Vãn Đường tối sầm lại, nhưng lại nhanh chóng sáng lên: "Ta biết rồi."
Sức khỏe nàng ấy tốt, lại có thuốc trị thương tốt nhất, vả lại không bị thương tới gân cốt, qua không lâu là có thể lành lại, sắp được gặp hắn rồi.
Vất vả lắm thái độ của Tề Vân Mộc mới dịu bớt, Tô Vãn Đường không dám cãi lời hắn, trước khi vết thương lành, thật sự ngoan ngoãn không sấn tới trước mặt hắn.
Có điều lúc ở trong quân doanh, thuộc hạ dưới trướng biết hành động vĩ đại đưa đón Tề Vân Mộc những ngày qua của nàng ấy, thỉnh thoảng lại có người chạy tới tìm hiểu, có phải Tề đại công tử tha thứ nàng ấy rồi không?
Tâm trạng Tô Vãn Đường tốt, lần này c*̃ng không so đo với bọn họ, thoải mái nói chờ hắn tha thứ nàng ấy nàng ấy sẽ mời bọn họ uống rượu.
Sợ phu quân một cách đường hoàng, hoàn toàn không giấu diếm.
Thế là ngày hôm đó lại có người tới góp kế.
"Ta nói nhá, tướng quân nên tỏ ra khí thế một chút, hù dọa hắn!"
"Đúng đấy, Tề đại công tử có hung dữ đến mấy cũng là văn thần, tướng quân trấn áp được gần vạn nam nhân ở đây, còn không trấn áp được hắn à?"
Tô Vãn Đường nhíu mày nhìn hán tử phơi nắng đen sì từ trên xuống dưới, ghét bỏ nói: "Hắn da mịn thịt mềm, nho nhã yếu đuối, nào có… thô ráp như các ngươi?"
Ngu tiểu tướng - hán tử cường tráng đen sì: "..."
"Không thô ráp còn là nam nhân à, còn phải dỗ dành như cô nương?"
Tô Vãn Đường lườm hắn ta: "Ngươi không hiểu."
Người kia bị trói cổ tay một lúc mà còn bị hằn rất lâu, nếu mà dùng thủ đoạn dùng ở trên người những người này lên người hắn, hắn tróc da mất.
Nàng ấy mới không nỡ lòng làm vậy.
Ngu tiểu tướng cạn lời một lát: "... Phải, thuộc hạ không hiểu."
Lúc này, có một vị thống lĩnh nói: "Nếu tướng quân không nỡ ra tay với Tề đại công tử, vậy có thể cùng cách khác để trấn áp mà."
Tô Vãn Đường có chút tò mò: "Cách gì?"
Vị kia thống lĩnh lại gần, ra vẻ thần bí nói: "Giữa phu thê, còn có cách nào nữa, ngủ một giấc là được."
"Mỗi lần thê tử ta chọc ta tức giận đều dùng chiêu này, xích lại gần dịu giọng thì thầm nói ngọt vài câu, cả người tê dại, nào còn rảnh giận dỗi."
Tô Vãn Đường: "..."
Nàng ấy dịu giọng thì thầm... xích lại gần?
"Hắn sẽ đẩy ta ra."
Mấy vị thống lĩnh xung quanh: "..."
Tề đại công tử hung ác vậy sao?
"Vậy khẳng định là phương pháp tướng quân xích lại gần không đúng!"
Tô Vãn Đường: "...?"
"Cái này mà cũng có phương pháp à?"
"Đương nhiên rồi." Vị thống lĩnh kia nhìn Tô Vãn Đường từ trên xuống dưới, cau mày nói: "Tướng quân mặc thế này đi dỗ, khẳng định là không được."
Tô Vãn Đường c*̃ng nhìn bản thân một lượt.
Nàng ấy mặc thế này có gì không đúng à?
"Tướng quân, chuyện này cứ để ta lo." Thống lĩnh cười hì hì: "Hôm nay tướng quân rời đi quân doanh trễ nửa canh giờ nhé."
Tô Vãn Đường chần chờ một lát, gật đầu: "Được."
"Ta c*̃ng có một cách."
Lúc này, Ngu tiểu tướng c*̃ng lại gần và nói.
"Hử?"
Ngu tiểu tướng: "Tướng quân không cần làm Tề đại công tử bị thương thật, chỉ cần trường thương đại đao múa vài đường cơ bản trước mặt hắn, khiến Tề đại công tử cảm nhận được uy nghiêm và sát khí của tướng quân, tự nhiên trong lòng sẽ sinh ra chút kính sợ đối với tướng quân, về sau có giận cũng sẽ cân nhắc một chút."
Tô Vãn Đường ngẫm nghĩ.
Tề Vân Mộc sẽ sợ cái này?
Ngu tiểu tướng nhìn ra nghi ngờ của nàng ấy, nói: "Trước đó tướng quân có từng múa đao thương trước mặt Tề đại công tử bao giờ chưa?"
Tô Vãn Đường: "Cái đó thì không."
"Vậy thì có thể thử một lần."
Ngu tiểu tướng: "Nhỡ có tác dụng thì sao."
Tô Vãn Đường nửa tin nửa ngờ, nhưng nghĩ kỹ lại, lần này không giống với cách ‘ngủ một giấc là ngoan’ lần trước, nàng ấy chỉ cần cầm thương luyện công ở trong viện, cho dù Tề Vân Mộc không sợ, cũng sẽ không bởi vậy mà giận nàng ấy.
"Được, để ta thử xem."
Ngu tiểu tướng vội vàng nói: "Tướng quân thử xem cách nào có tác dụng với Tề đại công tử, tương lai lại chọc Tề đại công tử tức giận, chúng ta cũng tiện 'hốt thuốc đúng bệnh', nghĩ kế cho tướng quân."
Tô Vãn Đường bình tĩnh ừ một tiếng.
Mặc kệ cách nào có tác dụng, nàng ấy đều sẽ không nói cho bọn họ.
Người hiểu rõ Tề Vân Mộc nhất chỉ có thể là nàng ấy.
Ngày hôm đó, quả thật Tô Vãn Đường về phủ trễ nửa canh giờ.
Thống lĩnh ra vẻ thần bí đưa cho nàng ấy một bọc quần áo, nói: "Tướng quân, tối nay trở về thì thay bộ y phục này đi gặp Tề đại công tử, đảm bảo sáng mai hắn sẽ hết giận."
Tô Vãn Đường vừa nhận lấy đã định mở ra ngay, thống lĩnh vội vàng ngăn cản: "Tướng quân, tắm rửa xong lại xem."
"Ừ." Tô Vãn Đường nói.
-
Tô Vãn Đường về phủ ăn cơm tối xong thì đi lòng vòng trong viện, xác định Tề Vân Mộc đã vào phòng ngủ, nàng ấy mới vào phòng tắm ở trắc gian tắm rửa thay y phục.
Song khi nàng ấy tắm rửa xong, lúc mở bọc quần áo kia lấy y phục trong đó ra… hai mắt lập tức trợn tròn.
Đây là thứ quỷ gì?!
Tô Vãn Đường cầm lượng vải vóc ít ỏi kia, ướm lên người.
Chưa nói đến chuyện mặc thế nào, nhưng chút vải ấy... còn không đủ che người ấy chứ!
Tô Vãn Đường hít sâu một hơi, ném y phục qua một bên.
Nàng ấy đã nói mà, không tin đám người này được!
Nhưng lúc nàng ấy bước ra thùng tắm đang định đi lấy quần áo, ánh mắt lại đảo qua chiếc váy màu cam kia.
Hình như bọn họ nói cũng không phải không có lý.
Dù Tề Vân Mộc không thô ráp thì cũng là nam nhân, tóm lại nam nhân mới hiểu rõ nam nhân.
Có lẽ, lỡ như... thứ này thật sự có tác dụng thì sao?
Dù sao nàng ấy cứ đi thử một lần, nếu vẻ mặt hắn không đúng, nàng ấy lập tức nói xin lỗi rời đi!
Tô Vãn Đường trầm tư một lúc lâu, rốt cục vẫn nhặt chiếc váy kia lên.
Một khắc đồng hồ sau.
"Đào Hương, ngươi vào đây."
Phần lớn thời gian Tô Vãn Đường tắm rửa đều thích một mình, không cần người hầu hạ.
Đào Hương nghe tiếng tiến vào: "Cô nương."
"Thứ này mặc kiểu gì?" Tô Vãn Đường nhíu chặt mày hỏi.
Đào Hương ngước mắt nhìn qua, con ngươi chấn động, sau một hồi mới miễn cưỡng hoàn hồn: "Cô nương làm vậy là muốn…"
Dùng sắc đẹp dụ dỗ cô gia?
Tô Vãn Đường: "Đi xin lỗi Tề Vân Mộc."
Đào Hương: "..."
Nàng ta không biết nên nói thế nào: "Ai bảo cô nương đi xin lỗi cô gia kiểu này?"
"Tần Thống lĩnh."
Đào Hương hít sâu một hơi, nàng ta biết ngay lại là đám người kia.
"Cô nương, bọn họ đều là một đám hán tử thô lỗ, toàn nghĩ ra mấy cách th* t*c, cô nương..."
"Nhưng bọn họ đều là nam nhân, biết đâu lại có tác dụng?" Tô Vãn Đường nói.
Đào Hương nghẹn họng.
Qua hồi lâu, nàng ta yên lặng đi qua mặc chiếc váy… à không, dúm vải kia giúp Tô Vãn Đường.
Nàng ta rất muốn khuyên cô nương, thế nhưng...
Cô gia cũng là nam nhân, biết đâu lại có tác dụng?
Cho dù vô dụng, cùng lắm thì lại bị đuổi ra ngoài chứ sao.
Đào Hương đột nhiên nghĩ đến gì đó, nghiêm mặt nói: "Cô nương, lần này nếu cô gia không muốn, người chớ có lại... làm bậy!"
Nếu không thì, bọn họ sẽ bị đuổi về thật đấy!
Tô Vãn Đường gật đầu: "Biết rồi biết rồi."
Nàng ấy có ngốc đâu, vết thương mới lành lại đi giở trò, vậy thì là nàng ấy không muốn sống nữa.
"Ngươi đi xem xem Tang Hộc còn ở ngoài cửa không?"
Đào Hương đáp: "Vừa rồi lúc nô tỳ đi vào hắn ta không có ở đó."
"Được, ngươi ra cổng tròn trông coi, nhớ chặn hắn ta lại trước khi ta đi vào." Tô Vãn Đường lôi kéo phần lụa mỏng chỉ che khuất nửa cánh tay, lại cúi đầu nhìn đôi chân đang lộ ra ngoài, không nhịn được nói:
"Thế này cũng quá… đồi phong bại tục."
Đào Hương: “Thế thì thay ra?"
Tô Vãn Đường nhìn chân mình chằm chằm, trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên cúi người xé phần vải chỉ dài tới đầu gối ra, trực tiếp xẻ đến đùi.
Đào Hương kinh ngạc nhìn nàng ấy: "Cô nương..."
Tô Vãn Đường chân thành nói: "Hắn thích chân của ta."
Đào Hương nhìn đôi chân thon dài thẳng tắp kia, đúng vậy, đôi chân này của cô nương nhìn thật sự rất đẹp, gần như không tìm ra khuyết điểm nào, nhưng...
"Không phải vừa rồi cô nương còn nói đồi phong bại tục à?"
Như này thì không đồi phong bại tục à?
"Cái này gọi là làm hoặc không làm, đã làm thì làm cho chót." Tô Vãn Đường nghiêm túc nói: "Dù sao cũng như vậy rồi, còn không bằng lộ thứ hắn thích."
"Hơn nữa, chúng ta là phu thê, đây gọi là..." Tô Vãn Đường suy nghĩ một hồi, mới nhớ tới lời của đám người kia: "Lạc thú chốn phòng the."
Đào Hương: "..."
Nàng ta giật giật môi, ngoài cười nhưng trong không cười.
Nàng ta còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể cầu mong cho cô nương thành công.