Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng Tề Vân Mộc đã mở mắt.
Hắn lập tức phát hiện chăn trên người, ngẩn người một lúc, sau đó vừa nghiêng người đã đối diện với một đôi mắt đen nhánh trong suốt.
Tề Vân Mộc: "..."
"Phu quân dậy rồi."
Tô Vãn Đường tựa đầu trên gối nhìn hắn không chớp mắt.
Ánh mắt Tề Vân Mộc tránh né, nhíu mày: "Nàng tỉnh rồi sao không đứng dậy?"
"Ta sợ đánh thức chàng mà." Tô Vãn Đường: "Vả lại chàng không cho ta mặc chiếc váy đêm qua, ta không có y phục để mặc."
Tề Vân Mộc dừng một chút, vén chăn đứng dậy, mặc trung y xong mới đi tới cửa, không lâu sau đã trở về, trên khuỷu tay treo một bộ váy áo của Tô Vãn Đường.
Lúc đó, Tô Vãn Đường vừa vặn ló đầu ra khỏi màn lụa nhìn hắn, Tề Vân Mộc nhìn nàng ấy một cái rồi trùm váy áo lên đầu nàng ấy, lúc tầm nhìn của Tô Vãn Đường bị che chắn, khóe môi hắn nhẹ nhàng cong lên.
Lúc nữ nhân này ngoan ngoãn cũng rất đáng yêu.
Tô Vãn Đường kéo váy áo trên đầu xuống, chui về trong màn mặc đồ.
Tề Vân Mộc thay quần áo ở ngoài màn.
Trong một loạt tiếng sột soạt, giọng nói lạnh nhạt đột nhiên truyền đến: "Không được mặc y phục mà nam nhân khác đưa."
Tô Vãn Đường đang buộc dây lưng bỗng khựng lại.
Đôi mắt đen của nàng ấy đảo một vòng, giơ tay kéo màn lụa ra, hỏi hắn: "Chỉ có thể mặc đồ mà phu quân đưa đúng không?"
Tề Vân Mộc đối diện với đôi mắt lém lỉnh của nàng ấy, giật mình, sau đó nghiêng người lạnh nhạt ừ một tiếng.
Hình như hắn… chưa từng tặng y phục cho nàng ấy.
"Ừm, phu quân, ta biết rồi."
Ánh mắt Tô Vãn Đường sáng lấp lánh, nàng ấy nói.
Không cho nàng ấy mặc y phục nam nhân khác đưa, vậy là đang ghen đó.
Có thể ghen vì nàng ấy, vậy thì chứng minh cũng không phải là hắn không thích nàng ấy.
"c*̃ng không cho phép mặc như thế nữa." Tề Vân Mộc lại nói.
Tô Vãn Đường gật đầu như giã tỏi: "Ta biết rồi."
Nàng ấy cũng không thích loại y phục kia.
Nếu hắn không thích, vậy thì nàng ấy càng không có khả năng mặc nó.
Rửa mặt thay quần áo xong, hai người cùng nhau đi tới nhà ăn.
Đào Hương Bạch Nhị Trúc Ngư thấy hai người cùng nhau bước ra khỏi chính phòng, cười cười nói nói, một mảnh gió xuân hòa thuận, nỗi lòng cũng lập tức thả lỏng.
Tô Vãn Đường kéo cánh tay Tề Vân Mộc giống như trước, Tề Vân Mộc c*̃ng để mặc nàng ấy.
Trận chiến tranh lạnh này dài gần một tháng cuối cùng cũng hạ màn kết thúc.
-
Ăn sáng xong, Tô Vãn Đường cưỡi ngựa muốn đưa Tề Vân Mộc thượng triều, Tề Vân Mộc đối diện với đôi mắt quá đỗi sáng ngời của nàng ấy, không nỡ buông lời từ chối.
Thế là dọc theo con đường này, Tô Vãn Đường thu hoạch không ít ánh mắt dò xét.
Thú cưỡi của nàng ấy là chiến mã, đi trên đường uy phong lẫm liệt, trước kiệu của Tề Vân Mộc treo huy hiệu của Tề gia, mặc dù có người không biết chiến mã và Tô Vãn Đường, cũng có thể đoán được thân phận của nàng ấy từ ánh mắt đầu tiên, không tránh được nhìn nhiều vài lần.
Hóa ra đây chính là nữ tử Tề đại công tử mến mộ nhiều năm, nhìn quả thật rất không giống bình thường.
Mà những người được chứng kiến hành động vĩ đại của Tô Vãn Đường lúc trước lại không hề cảm thấy kinh ngạc vì điều này, chỉ nhủ thầm một câu, Tô tướng quân lại tới đưa Tề đại công tử đi tảo triều.
Chẳng qua hôm nay nhìn không giống với quãng thời gian trước.
Hôm nay Tô tướng quân thần thái sáng láng, trong mắt đong đầy ý cười, xem ra hai người này lại hòa hảo như lúc ban đầu.
Nhắc tới cặp đôi này, vậy thì thật sự là cực kỳ oanh liệt.
Lúc ân ái tất cả mọi người đều biết, lúc cãi vã ai ai cũng hay.
Tựa như củi khô gặp lửa hồng, từ đầu tới cuối tia lửa bay tán loạn.
Dõi mắt nhìn Tề Vân Mộc tiến vào cửa cung, Tô Vãn Đường mới quay đầu ngựa đi quân doanh.
Nàng ấy vừa đến Ngu tiểu tướng và Tần Thống lĩnh đã tiến lên đón, hỏi hôm qua biện pháp nào có tác dụng?
Tô Vãn Đường suy tư một lát, lắc đầu: "Đều vô dụng."
Nhưng, bọn họ đã làm hòa.
Ngu tiểu tướng và Tần thống lĩnh nhìn bóng lưng nàng ấy rời đi, không khỏi líu lưỡi, Tề đại công tử đúng là danh bất hư truyền, khó chơi thật.
Nhưng kỳ quái là, nhìn tâm trạng tướng quân lại không tệ, vừa đến canh giờ đã cưỡi ngựa vội vàng chạy đi.
Ngu tiểu tướng: "... Đây là lại bắt đầu đi đón Tề đại công tử à?"
Tần Thống lĩnh sờ cằm: "Con đường dỗ phu quân của tướng quân vừa dài vừa gian nan."
Ngu tiểu tướng đồng cảm sâu sắc.
"Ngươi đi đâu?"
Tần Thống lĩnh thấy hắn ta muốn rời đi, thuận miệng hỏi một câu.
Ngu tiểu tướng cũng không quay đầu lại: "Đi giúp tướng quân dỗ chồng."
Lại sai người khảm thêm mấy viên đá quý xinh đẹp lên vỏ đao.
Tần Thống lĩnh: "..."
Chỉ bằng tên nhóc ranh còn chưa cưới thê tử như mi, có thể giúp đỡ gì chứ?
-
Tô Vãn Đường đến cửa cung sớm nửa khắc đồng hồ.
Tang Hộc đã đến, thấy nàng ấy tới thì tiến lên tiếp nhận dây cương ngựa của nàng ấy, cung kính nói: "Thiếu phu nhân."
Tô Vãn Đường ừ một tiếng rồi đứng trước cửa cung chờ người.
Canh giờ này, xe ngựa và cỗ kiệu các phủ tới đón chủ tử đã dừng đầy trước cửa cung, thấy nửa tháng trôi qua Tô Vãn Đường lại tới, ai nấy đều len lén nhìn quanh.
Tô Vãn Đường không thèm để ý tới điều này, một lòng nghĩ nàng ấy phải đứng ở một vị trí dễ thấy, bảo đảm hắn vừa ra ngoài là có thể trông thấy nàng ấy ngay.
Nhưng nàng ấy không nghĩ tới, người nàng ấy nhìn thấy đầu tiên không phải Tề Vân Mộc, mà là Bùi Lạc An.
Hai người liếc nhau cách cửa cung, đều ngẩn người.
Bây giờ trong lòng trong mắt Tô Vãn Đường đều là Tề Vân Mộc khó dỗ dành kia, đối mặt Bùi Lạc An, đã là tâm lặng như nước. Nhưng Bùi Lạc An lại suy tư, chần chờ một lát sau đó đi về hướng nàng ấy.
"Tô tướng quân."
Bùi Lạc An đi đến trước mặt nàng ấy, đưa tay hành lễ.
Tô Vãn Đường thoải mái đáp lễ lại.
Bùi Lạc An thấy ánh mắt nàng ấy trong suốt, thần thái tự nhiên, lập tức hiểu rõ gì đó, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn nghĩ đến lời đồn mình từng nghe thấy, nói khẽ: "Tô tướng quân, có thể tìm một chỗ nói chuyện không?"
Tô Vãn Đường sững sờ, nhìn về phía cửa cung, mặc dù Tề Vân Mộc còn chưa đi ra, chưa chắc đã trông thấy, nhưng nàng ấy đã đồng ý với hắn, sau này sẽ không tiếp xúc riêng với Bùi Lạc An.
Tô Vãn Đường ngẫm nghĩ sau đó nói: "Bùi đại nhân, nói ở ngay chỗ này đi.”
Rồi nàng ấy lại nói thêm: "Phu quân ta khá hung dữ, xin Bùi đại nhân thứ lỗi."
Khóe môi Bùi Lạc An giật giật.
Tang Hộc đứng cách đó không xa cũng nhướng mày.
Phu quân hung dữ...
Từ hình dung này, không thể không nói, khá là chuẩn xác.
Bùi Lạc An nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Hắn thấy Tô Vãn Đường một mực chú ý cửa cung, trong mắt rõ ràng ánh lên vẻ chờ mong, đột nhiên, cặp mắt kia sáng lên, giơ tay lên quơ quơ, giòn giã nói: "Phu quân."
Hình như hô xong nàng ấy mới nhớ tới hắn vẫn đang ở đây, sau khi ngẩn người một thoáng thì vội vàng lui về phía sau một bước, vẻ mặt hơi căng thẳng: "Bùi đại nhân, có chuyện gì không?"
Bùi Lạc An nhẹ nhàng nhếch môi: "Không có gì."
Chuyện hôm đó đã không cần phải hỏi lại nữa.
Cho dù là thật, bây giờ trong lòng trong mắt nàng ấy cũng đều là Tề Vân Mộc, như thế, cũng coi là tất cả đều vui vẻ.
Có điều không biết Tề Vân Mộc đối với nàng ấy...
Bùi Lạc An nghĩ tới đây, quay đầu nhìn lại, vừa vặn trực diện với ánh mắt lạnh như băng sương của Tề Vân Mộc.
Hắn chợt sửng sốt, không khỏi nghĩ đến mấy tháng trước, Tề Vân Mộc đột nhiên nhằm vào hắn đủ điều, lúc ấy hắn không hiểu ra sao, bây giờ đột nhiên mọi chuyện lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Sự ghen tuông trong đôi mắt kia đều sắp tràn ra ngoài rồi.
Bùi Lạc An mỉm cười, đứng xa xa gật đầu ra hiệu với Tề Vân Mộc sau đó quay người rời đi.
Tề Vân Mộc chậm rãi đi đến trước mặt Tô Vãn Đường, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Bùi Lạc An, mãi đến khi hắn lên xe ngựa, Tề Vân Mộc mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tô Vãn Đường.
"Ta không tiếp xúc riêng với hắn." Tô Vãn Đường lập tức nói.
Tề Vân Mộc hờ hững ừ một tiếng, giống như lơ đãng hỏi một câu: "Ta thấy hắn cười rất vui vẻ, đã nói gì với nàng?"
Tô Vãn Đường: "Chỉ trùng hợp gặp, chào hỏi lẫn nhau, ngoài ra không nói gì cả."
Tề Vân Mộc lại ừ một tiếng rồi lên kiệu.
Tô Vãn Đường khẽ nghiêng đầu, đây là có tức giận không?
Trở lại viện Trường Minh, từ đầu đến cuối vẻ mặt Tề Vân Mộc đều lạnh nhạt, đến đêm c*̃ng ngầm thừa nhận cho Tô Vãn Đường vào chính phòng.
Giống đêm qua, một mảnh gió êm sóng lặng.
Tô Vãn Đường không khỏi cảm thấy kinh ngạc, sao đột nhiên con mèo cao ngạo này không xù lông nữa?
Mà kỳ lạ là, nàng ấy lại cảm thấy không quen lắm...
Mãi đến sáng hôm sau, nàng ấy đang định sai Đào Hương đi dắt ngựa, lại nghe Tang Hộc nói: "Thiếu phu nhân, hôm nay công tử ngồi xe ngựa."
Tô Vãn Đường không hiểu lắm.
Không phải hắn vẫn luôn ghét bỏ xe ngựa quá xóc, muốn ngồi kiệu à, làm sao đột nhiên lại muốn ngồi xe ngựa?
Tang Hộc thấy mặt nàng ấy lộ nghi hoặc, lại nói: "Thiếu phu nhân và công tử ngồi chung xe ngựa."
Tô Vãn Đường nháy mắt mấy cái.
Có ý gì?
Tề Vân Mộc bảo nàng ấy ngồi xe ngựa với hắn?
Vì sao?
Khóe môi Tang Hộc khẽ giật giật, chẳng trách Trúc Ngư bảo nói chuyện với thiếu phu nhân thì đừng quanh co lòng vòng, thế là hắn ta nói thẳng: "Hôm qua công tử ghen."
Trong mắt Tô Vãn Đường lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó lại biến thành mừng rỡ: "Thật, thật á?"
Tang Hộc trầm thấp ừ một tiếng.
"Là bởi vì, Bùi Lạc An?"
Tang Hộc: "Vâng."
Đôi mắt sáng của Tô Vãn Đường xoay một vòng, nàng ấy vội vàng hỏi: "Xe ngựa đâu? Hắn ở đâu?"
"Mời thiếu phu nhân đi bên này." Tang Hộc.
Tô Vãn Đường vui vẻ đi theo hắn ta, lại bỏ qua vẻ áy náy chợt lóe lên trong mắt Tang Hộc.
-
Tô Vãn Đường lên xe ngựa, quả nhiên thấy Tề Vân Mộc đã ngồi ở bên trong, lập tức cười hì hì chào hỏi hắn: "Phu quân."
Tề Vân Mộc hờ hững nhìn nàng ấy.
Xe ngựa đã bắt đầu di chuyển, hắn cũng không thu hồi ánh mắt.
Tô Vãn Đường bị hắn nhìn mà trong lòng run rẩy: "Phu quân, sao, sao thế?"
Tề Vân Mộc cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu véo má của nàng ấy, lạnh lùng nói: "Nàng nói với Bùi Lạc An, ta là phu quân hung dữ?"
Nụ cười của Tô Vãn Đường cứng lại.
Tang Hộc!
Tên mách lẻo kia!
Trong chớp nhoáng, Tô Vãn Đường điều chỉnh sắc mặt, vô cùng chân thành nói: "Nhưng mà ta thích."
Tề Vân Mộc khựng lại.
"Ta đã đồng ý với phu quân không tiếp xúc riêng với hắn, nhất thời không tìm thấy cớ thích hợp để giữ khoảng cách với hắn..." Một bên má Tô Vãn Đường bị Tề Vân Mộc véo hơi nâng lên, nói chuyện có phần mơ hồ không rõ: "Vả lại ta cảm thấy đó cũng không phải một từ có nghĩa xấu, ta thích phu quân như vậy."
Tề Vân Mộc khẽ buông lỏng lực trên tay.
"Mặc kệ phu quân nổi nóng với ta như thế nào cũng được, chỉ cần đừng không để ý tới ta trong thời gian dài là được."
Tề Vân Mộc chậm rãi buông lỏng tay.
Tô Vãn Đường thấy khí thế của hắn hạ thấp, được một tấc lại muốn tiến một thước xích lại gần hắn: "Phu quân, có phải chàng ghen không?"
Tề Vân Mộc kiên quyết phủ nhận: "Không."
Tô Vãn Đường nghiêng đầu nhìn hắn, hắn quay mặt ra ngoài cửa sổ, Tô Vãn Đường đuổi sát không buông, hắn lại tiếp tục xoay đầu về sau, hai bên có qua có lại như vậy mấy lần, trong mắt cả hai cũng dần dần gợi lên ý cười.
Cuối cùng, Tề Vân Mộc nghiêm mặt xoay người nàng ấy lại: "Ngồi yên."
Tô Vãn Đường thuận theo lực của hắn ngồi vững vàng, nhưng người lại tiếp tục cọ tới gần hắn, đẩy hắn đến bên cửa sổ mới bỏ qua.
Trong lúc lơ đãng, tay hai người đụng vào nhau, cả hai đồng thời sững sờ, sau đó cũng không biết là ai cử động ngón tay trước, lặng lẽ biến thành mười ngón đan vào nhau.
Xe ngựa đưa Tề Vân Mộc đến cửa cung trước, Tô Vãn Đường ghé vào bên cửa sổ lưu luyến không rời nhìn hắn: "Phu quân, ta sẽ tới đón chàng sớm một chút."
Tề Vân Mộc nhìn ánh mắt trêu ghẹo của những người xung quanh, mấp máy môi, tiến lên nói khẽ: "Ta xong việc sẽ tới đón nàng."
Tô Vãn Đường mừng rỡ, gật đầu: "Được thôi."
Tề Vân Mộc liếc nàng ấy một cái, che lại ý cười trong mắt.
Sao nữ nhân này lại dính người thế?