Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 210

Thường ngày Tô Vãn Đường đều cưỡi ngựa đến quân doanh, hôm nay lại khác thường ngồi xe ngựa tới, khiến binh sĩ nhao nhao ghé mắt.

Tần thống lĩnh nhìn thấy từ xa đã tiến lên đón, còn nhìn theo xe ngựa đang quay đầu rời đi ở cổng, ngạc nhiên nói: "Tướng quân và Tề đại công tử làm lành rồi à?"

Tô Vãn Đường lạnh nhạt ừ một tiếng.

Tần thống lĩnh cảm thấy rất hiếu kỳ: "Tướng quân dùng biện pháp gì để dỗ thế?"

Tô Vãn Đường: "... Ngươi cãi nhau với phu nhân à?"

"Đâu có."

Tần thống lĩnh nói.

"Vậy ngươi nghe ngóng làm gì?"

Tần thống lĩnh: "..."

Còn không phải là do hắn ta tò mò à?

Đang nói, Ngu tiểu tướng nhanh chân đi đến, đưa cho Tô Vãn Đường một phong thư: "Tướng quân, biên cảnh gửi thư."

Thư từ biên cảnh gửi cho Tô Vãn Đường, không phải Tô Mục thì là Tô Chẩm Đường.

Tô Vãn Đường nhận lấy thư nhìn một cái, thấy là chữ của Tô Chẩm Đường thì trong lòng đã có suy đoán.

Đại khái đây là thư hồi âm gửi cho Tề Vân Mộc.

Cũng không biết trong thư mắng khó nghe đến mức nào?

Nhưng phong thư này lại mỏng đến bất ngờ, Tô Vãn Đường vừa nghi ngờ mở thư ra, vừa nhủ thầm, ca ca đổi tính, hay là viết một bức thư khác gửi Tề Vân Mộc đặc biệt mắng riêng hắn?

Giấy viết thư chỉ có một tờ.

Tô Vãn Đường vừa đi hướng quân doanh, vừa nhanh chóng đảo qua, mấy giây sau, bước chân của nàng ấy chậm dần, cuối cùng đứng trước trướng, vẻ mặt nghiêm túc, lông mày c*̃ng hơi chau lại.

Ngu tiểu tướng với Tần thống lĩnh thấy vậy, liếc nhau rồi hỏi: "Tướng quân, sao thế?"

Tô Vãn Đường nhìn chằm chằm bức thư trầm mặc một hồi, sau đó đưa cho Ngu tiểu tướng, trầm giọng dặn dò: "Đi mời Khang tướng quân, triệu tập tất cả tướng lĩnh trong doanh tới nghị sự."

Ngu tiểu tướng nhanh chóng nhìn nội dung trong thư, sắc mặt chợt thay đổi, cung kính đồng ý: "Vâng."

-

Tề Vân Mộc tan làm, Tô Vãn Đường mới từ trong quân doanh ra, thấy hắn, trên khuôn mặt căng thẳng của Tô Vãn Đường mới hiện lên ý cười, đứng xa xa phất tay với hắn: "Phu quân."

Sáng nay hắn nói đến đón nàng ấy, là niềm vui ngoài ý muốn.

Tựa như là một con mèo con tính tình cao ngạo không muốn gần gũi với ngươi, đột nhiên chạy tới cọ cọ ngươi, ai mà không cảm thấy bất ngờ.

Tề Vân Mộc còn chưa kịp xuống xe ngựa, mới vén rèm xe lên nhìn đã trông thấy Tô Vãn Đường.

Nàng ấy đi về phía hắn, cười xán lạn.

Trong mắt Tề Vân Mộc cũng không khỏi ánh lên chút ý cười.

Các binh sĩ canh giữ ở cổng không khỏi tò mò ngó đầu ra nhìn, bọn họ đều muốn xem vị phu quân thế gia quý công tử mong manh của Tô tướng quân trông như thế nào.

Nhưng rất đáng tiếc, người kia chỉ lộ ra sườn mặt, không thấy rõ ràng.

Tô Vãn Đường bước nhanh về phía xe ngựa, c*̃ng không giẫm lên ghế, nhẹ nhàng nhảy lên chui vào thùng xe.

Xa phu yên lặng cất ghế đi.

"Phu quân chàng tới đúng là khéo, ta đang định ra chờ chàng đấy." Tô Vãn Đường vừa vào xe ngựa đã cọ tới bên cạnh Tề Vân Mộc, lần này Tề Vân Mộc không tránh né, mặc cho nàng ấy xích lại gần hắn.

"Về sau không cần ra ngoài chờ, ta đến sẽ cho người đi gọi nàng."

Ánh mắt Tô Vãn Đường sáng lên: "Sau này phu quân đều tới đón ta sao?"

Tề Vân Mộc: "Ừm."

Tô Vãn Đường mừng rỡ, sau đó trong mắt ánh lên vẻ phức tạp, nhưng lại nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, vui sướng ôm cánh tay của hắn: "Phu quân tốt quá."

Nhịp tim Tề Vân Mộc chậm lại một nhịp.

Hắn chỉ tới đón nàng ấy đã là đối xử tốt với nàng ấy rồi à?

Tề Vân Mộc khẽ nghiêng đầu nhìn về phía nữ tử bên cạnh.

Hắn đối xử với nàng ấy, hình như vẫn luôn không được gọi là tốt.

Hắn đang muốn nói gì đó, người bên cạnh lại dựa vào vai hắn: "Phu quân, hôm nay ta hơi mệt, cho ta dựa vào một lúc được không?"

Tề Vân Mộc nuốt lại lời chưa nói, nhẹ nhàng nói: "Ừ."

"Hôm nay đã làm những gì?"

Quỷ thần xui khiến, Tề Vân Mộc hỏi nhiều một câu.

Tô Vãn Đường cụp mắt, cọ lên vai hắn, mới trả lời: "Hôm nay nghị sự nửa ngày, thao luyện nửa ngày."

Tề Vân Mộc cúi đầu, lúc này mới phát hiện y phục trên người nàng ấy không phải là bộ lúc sáng.

Tô Vãn Đường nhận thấy được ánh mắt của hắn, vội vàng giơ tay lên ngửi: "Ta đã tắm rửa thay đồ rồi, có mùi vị à?"

Tề Vân Mộc trầm mặc một lúc, nói: "Không có."

Ở trước mặt hắn nàng ấy mãi mãi đều là dáng vẻ không tim không phổi, hắn cũng chưa từng hỏi đến sinh hoạt trong quân doanh của nàng ấy.

Rất nhiều nam tử đều không chịu được sự cực khổ trong quân doanh, một cô nương gia như nàng ấy chịu đựng kiểu gì nhỉ?

"Mệt không?"

Tô Vãn Đường khẽ giật mình, chậm rãi mở mắt ra.

Hình như từ trước tới nay chưa từng có ai hỏi nàng ấy có mệt hay không.

Một dòng nước ấm chảy qua trong lòng, qua rất lâu nàng ấy mới nhẹ nhàng lắc đầu: "Không mệt."

Lúc mẫu thân còn sống, vì để mẫu thân vui vẻ, nàng ấy nghe lời bà ấy ở nhà đọc sách tập viết, không động vào đao thương, sau khi mẫu thân đi, nàng ấy mới không kiêng kỵ gì, chui vào quân doanh.

Mệt mỏi là tất nhiên, nhưng nàng ấy thích cuộc sống như vậy.

Từ nhỏ nguyện vọng của nàng ấy chính là có thể giống phụ thân, huynh trưởng và cả Lãng Vương nữa, được chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia.

Bây giờ, dường như không bao lâu nữa nguyện vọng của nàng ấy sẽ được thực hiện.

Trên đường đi hai người nói chuyện qua lại, lần đầu hòa thuận vui vẻ từ trước đến nay.

"Không phải ngươi thích ăn đồ của Kim Hoa lâu à, tối nay chúng ta ăn ở Kim Hoa lâu nhé?"

Tề Vân Mộc đợi một lúc lâu không thấy nàng ấy trả lời thì nghiêng đầu nhìn qua, thấy chẳng biết nữ tử đã nhắm nghiền hai mắt từ lúc nào.

Tề Vân Mộc sững sờ.

Dường như nàng ấy luôn có dáng vẻ vô cùng tinh thần, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng ấy buồn ngủ như vậy.

Tề Vân Mộc im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế khiến nàng ấy ngủ thoải mái hơn.

Xe ngựa chậm rãi chạy vào hậu viện Tề gia, Tô Vãn Đường vẫn không tỉnh.

Tề Vân Mộc đợi mấy giây, sau đó ôm nàng ấy xuống xe ngựa.

Lúc hắn ôm lấy nàng ấy Tô Vãn Đường đã tỉnh, nhưng đãi ngộ như vậy chỉ có thể gặp mà không thể cầu, thế nên nàng ấy tiếp tục giả vờ như vẫn ngủ say.

Dĩ nhiên Tề Vân Mộc không phát hiện, cẩn thận ôm nàng ấy trở về chính phòng.

Hạ nhân dọc theo đường đi thấy vậy, đều len lén ghé mắt dõi theo, trong mắt lóe tia sáng lạ.

Tình cảm của đại công tử và đại thiếu phu nhân tốt thật đấy.

Mà chỉ có hạ nhân của viện Trường Minh nghẹn họng nhìn trân trối, cảm thấy khiếp sợ.

Chỉ qua một đêm, sao đại công tử lại đối xử với thiếu phu nhân dịu dàng thế?

Là bị quỷ nhập à?

Đào Hương thì lại lần nữa cảm thán.

Nam nhân, quả nhiên đều không chịu nổi chiêu đó!

Tin tức nhanh chóng truyền đến tiền viện.

Tề phu nhân nghe xong, cười hừ một tiếng, nói với Vu ma ma: "Nhìn xem, cãi nhau như trời sụp đất nứt, lúc lành thì như keo như sơn, khó lòng chia lìa."

Vu ma ma cũng cười nói: "Đúng vậy, lần này phu nhân có thể yên tâm rồi chứ?"

Tề phu nhân nhấp môi cười: "Lần này xem như đã hoàn toàn yên tâm, về sau không cần sai người để ý sát sao nữa."

"Vâng."

-

Tề Vân Mộc đang định đặt Tô Vãn Đường lên giường, lại thấy nàng ấy mở đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm hắn.

Tề Vân Mộc: "..."

Hắn trầm mặc một hồi, hỏi: "Nàng tỉnh từ lúc nào?"

Tô Vãn Đường không hề chớp mắt: "Vừa tỉnh."

Tề Vân Mộc lạnh nhạt nhìn nàng ấy, cười lạnh: "Tính cảnh giác của Tô tướng quân kém vậy à?"

Dứt lời, hắn buông tay, nàng ấy lập tức rơi xuống giường.

Hắn lại quên mất sự cảnh giác của người tập võ hơn hẳn người thường, hắn ôm nàng ấy đi cả một quãng đường như vậy, sao nàng ấy có thể không tỉnh?

Tô Vãn Đường nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, chăm chăm đi sau lưng hắn: "Bởi vì ta biết phu quân ở bên cạnh ta, dĩ nhiên là không đề phòng rồi."

Tề Vân Mộc lạnh lùng liếc nàng ấy một cái, dường như muốn nói, ngươi thấy ta có tin không?

Tô Vãn Đường lại nắm lấy ống tay áo của hắn, nói một cách chân thành: "Ta chỉ muốn để phu quân ôm ta lâu hơn một chút."

Tim Tề Vân Mộc nhảy một cái, vành tai bỗng dưng nhuộm đầy ánh nắng chiều.

Hắn dừng bước, tức giận nhìn Tô Vãn Đường: "Thế giờ có muốn ta ôm nàng đi nhà ăn luôn không?"

Ánh mắt Tô Vãn Đường sáng lấp lánh: "Có được không?"

Tề Vân Mộc: "..."

Hắn lườm nàng ấy một lát, phất tay áo rời đi.

Tô Vãn Đường vội vàng đuổi theo: "Không ôm ta, ta ôm phu quân qua đó cũng được."

Tề Vân Mộc đi nhanh hơn.

"Thế không ôm, nắm tay được không?"

Bước chân Tề Vân Mộc dần dần chậm lại.

Tô Vãn Đường bước dài mấy bước xông lên giữ chặt tay của hắn, lực kéo bất ngờ khiến Tề Vân Mộc thoáng lảo đảo, hắn không thể nhịn được nữa, thấp giọng trách mắng: "Không có quy củ!"

Tô Vãn Đường nháy mắt mấy cái: "Ở trong viện của mình, lại không có người ngoài."

Đào Hương, Trúc Ngư ở sau lưng yên lặng ngước mắt.

Bọn họ không phải người à?

"Nàng đừng nắm chặt như thế, tay ta sắp bị nàng bóp nát rồi."

"Làm chàng bị thương à? Được, vậy ta nhẹ nhàng một chút."

...

"Tô Vãn Đường, nàng còn muốn nắm bao lâu? Có ăn cơm không?"

"Ăn chứ."

"Nàng không buông tay ta ăn kiểu gì?"

"Ồ, được rồi."

...

"Tô Vãn Đường, nàng ngồi xa ra một chút!"

"Không muốn, ta muốn ngồi cạnh phu quân."

"... Ta không duỗi tay ra được."

"Vậy ta ngồi sang bên kia."

Lúc này Trúc Ngư khẽ giương mắt, môi giật giật.

Bắc Lãng quan niệm bên trái dành cho người có địa vị cao hơn, thiếu phu nhân đang ngồi bên phải công tử.

Nhưng hắn ta còn chưa mở miệng đã đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của công tử nhà mình, hắn ta lại im lặng cúi đầu xuống.

Tô Vãn Đường không thuận tay trái, gắp thức ăn bằng tay trái rất không thuần thục, gắp mấy lần đồ ăn đều rơi xuống, nhưng nàng ấy tuyệt đối không buông tay. Tề Vân Mộc không nhìn được nên gắp đồ ăn cho nàng ấy mấy lần, mỗi lần đều có thể đổi về một câu, cảm ơn phu quân, phu quân tốt quá.

Một bữa cơm ăn bốc mùi sến, Đào Hương, Trúc Ngư và một đám nha hoàn hầu hạ bữa cơm này đều không dám nhìn thẳng.

Ăn cơm xong, hai người lại đi dạo tiêu thực ở trong viện.

Lần này, cho dù Tô Vãn Đường liên tục cam đoan, Tề Vân Mộc c*̃ng không đi vào vườn với nàng ấy.

Tô Vãn Đường cũng chỉ có thể bỏ cuộc.

Sáng sớm nay Tề Vân Mộc đã dặn dò Trúc Ngư thu dọn đồ đạc ở trắc gian xong xuôi, tất cả đồ dùng của Tô Vãn Đường đều được mang về chính phòng.

Tiêu thực xong, nghỉ ngơi một lát, từng người tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.

Vốn dĩ Tề Vân Mộc định đọc sách một lúc, nhưng Tô Vãn Đường cứ bám dính lấy hắn, hắn chỉ có thể từ bỏ ý định này.

Lớp màn xanh bằng lụa mỏng rơi xuống, Tô Vãn Đường lập tức cọ qua ôm lấy cánh tay Tề Vân Mộc.

Nàng ấy chỉ mặc áo trong mỏng manh, đôi gò đào mềm mại dán chặt trên cánh tay Tề Vân Mộc.

Ánh mắt Tề Vân Mộc dao động, nhưng lại nhanh chóng bị hắn đè xuống.

Có điều sau đó, chân của nàng ấy lại gác lên.

Từ mới bắt đầu chỉ dám thăm dò, tới lúc sau chậm rãi gác lên đùi của hắn.

Rốt cuộc Tề Vân Mộc không thể coi như không có chuyện gì xảy ra nữa: "Nàng muốn làm gì?"

Giọng của hắn đã vô thức trở nên khàn khàn.

Hắn là một nam nhân bình thường, lại đã từng trải qua chuyện phòng the kinh thiên động địa với nàng ấy, nào chịu nổi sự trêu chọc như này.

Tô Vãn Đường ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tập trung vào đôi môi mỏng của hắn, nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng: "Ta muốn hôn phu quân."

"Có được không?"

Tề Vân Mộc chạm tới ánh mắt của nàng ấy, cổ họng khẽ nhúc nhích, trầm mặc một lát, sau đó duỗi tay ôm lấy eo nàng ấy, nghiêng người đè lên.

Lần này không giống với ba lần trước, có ngoại lực tác động, c*̃ng có kháng cự, lần này là đôi bên cùng tình nguyện thật sự.

Một khi ngọn lửa bùng cháy, sẽ không thể kiềm chế.

Một đêm này, trước trước sau sau, tổng cộng gọi nước ba lần.

Nhất thời Trúc Ngư Đào Hương cũng không biết nên nói ai lợi hại hơn.

Bình Luận (0)
Comment