Hôm sau trời vừa sáng, hai người gần như tỉnh lại cùng lúc.
Khi ánh mắt cả hai chạm nhau cũng khẽ giật mình, sau đó ăn ý dịch chuyển tầm mắt, khóe môi đều cong lên.
Sau khoảnh khắc yên lặng mập mờ, Tô Vãn Đường nói: "Phu quân, nên dậy rồi."
Còn không dậy nữa, nàng ấy lại muốn mất.
Nàng ấy đến muộn không sao, hắn bởi vậy mà trễ giờ tảo triều thì không thể được.
Nếu không, chắc chắn hắn lại xù lông lên mất.
Tề Vân Mộc ừ một tiếng rồi đứng dậy trước.
Hôm nay hắn mặc áo khoác màu xanh đậm, trên thắt lưng cùng màu treo ngọc bội mà Tô Vãn Đường tặng, hai bên vạt áo khoác đều treo tua rua.
Tô Vãn Đường thoáng chốc nhìn đến ngây người.
Nàng ấy rất ít khi thấy hắn ăn mặc một cách chăm chút, cao quý như vậy.
Giống như nhìn thấy một con mèo nhỏ vừa tắm xong, có ai không muốn giơ tay v**t v* một hồi?
Tô Vãn Đường nhìn chằm chằm không chớp mắt, thậm chí còn quên buộc đai lưng.
Thật sự muốn đè hắn xuống.
Nhưng nếu nàng ấy dám làm vậy thật, hắn sẽ giận bao lâu?
Tề Vân Mộc nhận thấy được ánh mắt nóng rực của nàng ấy, nhẹ nhàng cong môi, đi đến trước mặt nàng ấy, duỗi tay buộc đai lưng cho nàng ấy, làm xong còn xoay người thì thầm bên tai nàng ấy: "Nên xuất phát."
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, khiến lòng Tô Vãn Đường ngứa ngáy khó nhịn.
Nhưng nàng ấy còn chưa kịp ra tay, người kia đã lướt qua bên cạnh nàng ấy, đi xa, thấy nàng ấy chậm chạp không đi theo, hắn còn khẽ hất cằm ra hiệu cho nàng ấy, vẻ mặt kiêu căng: "Có đi không?"
Tô Vãn Đường xác nhận.
Hắn thật sự đang trêu chọc nàng ấy!
Hắn chắc chắn rằng thời gian đang gấp, bọn họ không làm được gì.
Tô Vãn Đường bất đắc dĩ thở dài, đi đến trước mặt hắn, không nói một lời nắm chặt tay của hắn.
Tề Vân Mộc thoáng nhìn, im lặng nhếch môi.
Hai người ăn sáng xong, Đào Hương nhân lúc Tề Vân Mộc súc miệng đưa thuốc tránh thai cho Tô Vãn Đường.
Tô Vãn Đường không hề thay đổi sắc mặt, uống một hơi cạn sạch.
Một khắc đồng hồ sau, xe ngựa chậm rãi chạy ra.
Mãi đến khi xe ngựa ra khỏi Tề Phủ, xuyên qua hai con đường, đi hướng quân doanh, Tô Vãn Đường mới bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Nàng ấy nhìn Tề Vân Mộc từ trên xuống dưới: "Hôm nay chàng không vào triều sao?"
Nàng ấy thật sự bị sắc đẹp mê mắt, lại không để ý đến hắn không mặc quan phục, có nghĩa là hôm nay hắn được nghỉ.
Tề Vân Mộc thản nhiên gật đầu: "Ừm."
Tô Vãn Đường chăm chú nhìn hắn: "..."
"Sao chàng không nói sớm?"
Nếu biết hắn được nghỉ, lúc đó khẳng định nàng ấy sẽ đè hắn xuống.
Tề Vân Mộc nhìn thấu tâm tư của nàng ấy, đưa tay véo má của nàng ấy, giống như cười mà không phải cười: "Tô tướng quân, không được trầm mê sắc đẹp."
Tô Vãn Đường: "..."
Rõ ràng là hắn quyến rũ nàng ấy trước.
Nhưng bây giờ đã muộn, bọn họ đã ra ngoài, chỉ có thể chờ đợi ban đêm trở về rồi đè sau vậy.
"Chàng không vào triều, ra ngoài làm gì?" Tô Vãn Đường ủ rũ.
Tề Vân Mộc lại nhéo má nàng ấy một cái mới buông tay: "Ta đưa nàng đi làm."
Hai mắt Tô Vãn Đường lại sáng lên.
Cố ý đi đưa nàng ấy, cũng là một chuyến khiến cho nàng ấy vui vẻ.
Không lâu sau đó, xe ngựa dừng ở cổng quân doanh.
Tô Vãn Đường xuống xe ngựa, vừa định quay người tạm biệt Tề Vân Mộc lại thấy Tề Vân Mộc cũng xuống xe, nàng ấy sững sờ: "Phu quân?"
Tề Vân Mộc cúi đầu hỏi nàng ấy: "Ta có thể vào xem không?"
Tô Vãn Đường kinh ngạc.
Hắn vào xem?
Đây là quân doanh đó, không thích hợp cho hắn xem thì phải?
"Không được à?" Tề Vân Mộc khẽ nhíu mày.
Tô Vãn Đường hoàn hồn, vội vàng gật đầu: "Được chứ."
Dĩ nhiên không phải ai cũng có thể vào quân doanh, nhưng người nhà có thể.
"Nhưng bên trong toàn là đao đao thương thương và một đống đàn ông thô lỗ, không có gì đẹp cả." Tô Vãn Đường nói.
Tề Vân Mộc nhíu mày.
Hắn cũng phải vào xem là đàn ông thô lỗ như thế nào, dạy nàng ấy những chuyện th* t*c kia.
Cũng muốn biết, hoàn cảnh nàng ấy lớn lên là như thế nào.
"Vị thống lĩnh lần trước tặng y phục cho ngươi, ta có thể gặp người đó không?" Tề Vân Mộc đột nhiên nói.
Tô Vãn Đường khẽ giật mình, sững sờ nhìn hắn.
Hắn...để ý bộ y phục kia?
Không phải là hắn hiểu lầm gì đấy chứ?
"Phu quân, Tần thống lĩnh hắn ta..."
"Tướng quân." Tô Vãn Đường còn chưa nói xong đã nghe thấy một giọng nói truyền đến, hai người đồng thời nhìn lại, thấy Tần thống lĩnh vui vẻ đi tới, quan sát Tề Vân Mộc từ trên xuống dưới một lượt, sau đó chắp tay vô cùng hứng thú thi lễ:
"Chắc hẳn vị này là Tề đại nhân?"
Tề Vân Mộc gật đầu đáp lễ, hỏi Tô Vãn Đường: "Đây là?"
Tô Vãn Đường mím môi: "... Đây là Tần thống lĩnh."
Một chớp mắt đó, Tô Vãn Đường rõ ràng trông thấy, sắc mặt Tề Vân Mộc trầm xuống.
Nàng ấy đang định mở miệng, Tề Vân Mộc lại vượt lên trước một bước: "Hôm nay Vãn Đường bận rộn nhiều việc, ta muốn tham quan quân doanh một chút, không biết có thể làm phiền Tần thống lĩnh dẫn đường không?"
Thế gia công tử cao quý hơn người cùng với khí thế lạnh lùng trên người không khỏi khiến cho người ta tự thẹn không bằng, ban đầu Tần thống lĩnh còn lo lắng mình vô lễ xúc phạm hắn, thấy hắn mời mình dẫn đường, tất nhiên là vô cùng kinh ngạc, cười hì hì nói: "Đương nhiên là được."
"Chỉ cần tướng quân cho phép ta nghỉ là được."
Tô Vãn Đường nhìn Tần thống lĩnh không phát giác gì, có lòng muốn nhắc nhở hắn ta, nhưng dưới ánh mắt của Tề Vân Mộc, nàng ấy trầm mặc một hồi, chỉ có thể nói: "... Được."
"Nếu là... có chuyện gì, cứ sai người đến báo cho ta." Nếu mà không chống đỡ được thì gọi người đến thông báo.
Tần thống lĩnh đắm chìm trong sự vui sướng vì lọt vào đôi mắt xanh bắt bẻ của Tề đại nhân, căn bản không nghe hiểu: "Tướng quân yên tâm, thuộc hạ đảm bảo đi theo Tề đại nhân một tấc cũng không rời, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện."
Tô Vãn Đường: "..."
Người nàng ấy nói có chuyện không phải Tề Vân Mộc, mà là hắn ta.
"... Được rồi."
Nàng ấy quay đầu nhìn về phía Tề Vân Mộc: "Phu quân, thế ta đi nhé."
Tề Vân Mộc ôn hòa cười một tiếng: "Đi đi."
Tô Vãn Đường chạm tới nụ cười dịu dàng kia, tặng cho Tần thống lĩnh một ánh mắt tự cầu phúc đi, sau đó mới nhấc chân rời đi.
Tần thống lĩnh nhíu mày.
Ánh mắt tướng quân vậy là sao?
Hắn ta còn chưa kịp cân nhắc cẩn thận, đã nghe Tề Vân Mộc nói khẽ: "Làm phiền Tần thống lĩnh."
Tần thống lĩnh hoàn hồn, cười hì hì: "Không phiền không phiền, Tề đại nhân mời tới bên này."
Tề Vân Mộc thu ý cười, chậm rãi xoay chân.
Mỗi tiếng nói cử động đều lộ ra phong phạm thế gia quý tộc, Tần thống lĩnh nhìn mà không nhịn được âm thầm líu lưỡi.
Thật sự không hổ là công tử mà thế gia trăm năm nuôi dạy ra, dáng vẻ này, phong thái này, bộ dạng này... Thảo nào tướng quân tìm đủ mọi cách nuông chiều dỗ dành.
Tần thống lĩnh cúi đầu đánh giá bản thân, vô thức thu lại tác phong thô lỗ, ngay cả bước chân cũng nhỏ hơn rất nhiều...
Hừ, cũng không phải hắn ta cố ý bước nhỏ.
Là Tề đại nhân đi quá chậm, hắn ta chỉ có thể bước chậm lại.
Vừa mới bắt đầu còn tốt, một lúc sau, Tần thống lĩnh có phần không nhịn nổi nữa, đi thế này chậm quá, một bước của hắn ta bằng ba bước của hắn!
"Bên kia là cái gì?" Lúc này, Tề Vân Mộc tò mò hỏi.
Tần thống lĩnh nhìn qua, lên tiếng giới thiệu: "Bên kia là chuồng ngựa, sân huấn luyện, còn có lôi đài."
Tề Vân Mộc ồ một tiếng: "Bên này thì sao?"
"Bên này là doanh trướng của các tướng lĩnh."
"À, thế còn bên đó?"
"..."
Sau gần nửa canh giờ như thế, Tề Vân Mộc hỏi xong các nơi trong doanh, lại nói đi mệt muốn tìm chỗ nghỉ.
Tần thống lĩnh đã nói miệng đắng lưỡi khô, ước gì hắn yên tĩnh một lát, vội vàng tìm cho hắn một cái ghế ở gần đó.
Nhưng hắn ta không ngờ được, đây mới chỉ là bắt đầu.
Nửa canh giờ sau đó, Tề Vân Mộc đi hai bước là muốn nghỉ, một hồi muốn uống nước một hồi ngại nắng quá gắt muốn bung dù, không thì muốn đi kiểm tra binh khí, nhìn ngón tay hắn đặt trên lưỡi đao, xẹt qua mũi kiếm, Tần thống lĩnh sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Nếu tổ tông yếu ớt này bị thương, tướng quân không thao luyện hắn ta đến lột da mới là lạ.
Cuối cùng Tề Vân Mộc đi đến chuồng ngựa, nói muốn học bắn tên, mời Tần thống lĩnh dạy hắn, từ đầu tới cuối thái độ giọng điệu đều vô cùng khách khí.
Thấy Tần thống lĩnh không nói gì, hắn còn áy náy cười một tiếng: "Xin lỗi, có phải ta làm phiền Tần thống lĩnh quá lâu không, nếu không Tần thống lĩnh đi làm việc đi, ta tự đi dạo xung quanh."
Sao Tần thống lĩnh có thể không đồng ý được, cười gượng nói: "Có thể dạy Tề đại nhân bắn tên là vinh hạnh của ta."
Hầu như thế gia công tử đều biết cưỡi ngựa bắn tên, Tần thống lĩnh nghĩ, kỹ thuật của hắn có kém c*̃ng sẽ không kém đến nỗi nào, nhưng hắn ta thật sự không ngờ tới, ngay cả cung tiễn Tề Vân Mộc cũng kéo không nổi!
"Cây cung này hơi nặng, có nhẹ hơn không?"
Tề Vân Mộc nhíu mày hỏi hắn ta, không đợi hắn ta trả lời hắn lại nói: "Thôi, là ngày thường ta lười biếng, không làm phiền Tần thống lĩnh."
Tần thống lĩnh: "Có!"
"Tề đại nhân chờ một lát, ta đi tìm một cây cung nhẹ."
Chờ hắn ta tìm được một cây cung nhẹ, Tề Vân Mộc lại ngại cây cung kia quá nhẹ, thế là hắn ta lại đi tìm một cây hơi nặng một chút, nhưng mà lúc trở về lại thấy Tề Vân Mộc kéo được cây cung ban đầu.
Tần thống lĩnh: "..."
Tề Vân Mộc nhẹ nhàng cười với hắn ta: "Làm phiền Tần thống lĩnh quá, vừa rồi cũng không biết như thế nào lại kéo ra được."
Tần thống lĩnh giật giật môi: "Không phiền phức, không phiền phức."
Mấy giây sau.
"Cánh tay hơi mỏi, hôm nay học đến đây đi, cảm ơn Tần thống lĩnh." Tề Vân Mộc buông cung, vuốt cánh tay.
Tần thống lĩnh: "..."
Tổng cộng hắn chỉ b*n r* ba mũi tên.
Một mũi tên bắn không trúng bia, một mũi tên trúng bia, một mũi tên trúng hồng tâm.
"Chuồng ngựa có con ngựa nào tính nết dịu dàng ngoan ngoãn một chút không?" Tề Vân Mộc hỏi Tần thống lĩnh.
Tần thống lĩnh nghẹn họng.
Cưỡi ngựa không thể so với bắn tên, sơ ý té ngã, hắn ta lấy gì ra để đền đây?
Tần thống lĩnh trầm mặc một lúc lâu, sau đó rốt cuộc cũng hỏi nỗi nghi ngờ trong lòng: "Có phải ta từng đắc tội Tề đại nhân không?"
Phê tử hắn ta còn không dày vò hắn ta như thế!
Ý cười trên khóe môi Tề Vân Mộc chậm rãi tan đi.
Tần thống lĩnh thoáng nhìn, xác định suy nghĩ trong lòng.
Quả nhiên, hắn ta thật sự từng đắc tội vị tổ tông lòng dạ hẹp hòi hơn cả lỗ kim này.
Nhưng hắn ta và vị này chưa từng gặp nhau...
Không đúng!
Dường như Tần thống lĩnh nghĩ tới điều gì, tim hẫng một nhịp.
Mấy ngày trước, hắn ta tìm cho tướng quân một bộ y phục, sẽ không phải là vì chuyện đó chứ?
Tần thống lĩnh lập tức cảm thấy chột dạ.
Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu muốn so đo thật, hắn ta không hề chiếm lý.
"Tề đại nhân, ta..."
"Tần thống lĩnh tham gia quân ngũ từ khi nào?" Tề Vân Mộc nhẹ giọng ngắt lời hắn ta.
Bởi vì chột dạ, tất nhiên là Tần thống lĩnh hỏi gì đáp nấy: "Mười bốn tuổi."
Tề Vân Mộc lại nói: "Ta thấy Tần thống lĩnh lớn hơn Vãn Đường?"
"Ừ, ta lớn hơn tướng quân bảy tuổi." Tần thống lĩnh âm thầm kêu khổ, không phải vì bộ y phục kia mà Tề đại nhân hiểu lầm gì chứ, đầu hắn ta rối lên, thốt ra: "Thê tử ta bằng tuổi ta."
Tề Vân Mộc: "..."
Hắn im lặng một hồi, nói: "Tần thống lĩnh hiểu lầm, ta chỉ muốn tìm hiểu quá trình trưởng thành của Vãn Đường."
"Tính tuổi thì lúc Vãn Đường vào quân doanh Tần thống lĩnh đã đầu quân, không biết ngài có biết gì không?"
Tần thống lĩnh thả lỏng nỗi lòng.
Hóa ra là chuyện này.
Hắn ta vội nói: "Cũng coi như biết một chút, nếu Tề đại nhân muốn hỏi gì, tất nhiên ta sẽ biết gì nói nấy."
Tề Vân Mộc nhẹ nhàng cong môi: "Vậy thì làm phiền Tần thống lĩnh."
Hiện tại Tần thống lĩnh đã hình thành phản xạ nhức đầu với câu này, hắn ta mấp máy môi: "Không làm phiền."