Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 213

Tề Vân Mộc vừa mở mắt ra đã chạm phải đôi mắt đen láy sáng rực bên cạnh giường.

"Phu quân tỉnh rồi."

Hắn nhìn chiếc quạt nan trên tay nàng ấy, sửng sốt một lúc.

Thảo nào hắn cảm thấy có gió mát thổi vào mặt, vô cùng thoải mái dễ chịu, hóa ra là nàng ấy...

"Nàng vẫn luôn ở đây à?"

Bàn tay đang phe phẩy quạt của Tô Vãn Đường vẫn không ngừng, gật đầu: "Đúng vậy."

Tề Vân Mộc nhìn nàng ấy bằng ánh mắt phức tạp: "Ta ngủ bao lâu rồi?"

Tô Vãn Đường ngẫm nghĩ, mới đáp: "Khoảng nửa canh giờ."

Cho nên hắn ngủ nửa canh giờ, nàng ấy ngồi ở chỗ này trông nửa canh giờ.

Đồ ngốc này.

Tề Vân Mộc ngồi dậy, cầm lấy quạt nan trong tay nàng ấy, để sang một bên: "Ta không nóng."

Tô Vãn Đường không cãi với hắn, đứng dậy lấy áo ngoài cho hắn, nói: "Buổi chiều nắng vẫn còn gắt, phu quân còn muốn đi dạo không?"

Tề Vân Mộc: "Không đi nữa."

"Ta còn có việc."

Tô Vãn Đường cũng không muốn giữ hắn ở chỗ này.

Nơi này quá nóng, không phù hợp với hắn.

Đợi Tề Vân Mộc mặc áo đi ủng xong, nàng ấy mới nói: "Vậy ta đưa phu quân ra ngoài."

"Ừm."

Lúc Tề Vân Mộc sắp lên xe ngựa, nói: "Đến giờ ta sẽ tới đón nàng về."

Tô Vãn Đường rất muốn đồng ý, nhưng vẫn nói: "Hôm nay ta muốn tới Đông cung, có thể đến khuya mới về, phu quân không cần chờ ta ăn tối."

Tề Vân Mộc chần chờ một lát, gật đầu: "Ừ."

Lên xe ngựa, chạy ra khỏi quân doanh, Tề Vân Mộc lên tiếng căn dặn: "Tới cửa hàng vải tốt nhất trong kinh."

"Vâng."

-

Đông cung.

Lúc Chử Yến vừa về đến trước điện, Vệ Trăn đã tiến lên đón: "Điện hạ, thế nào rồi?"

Hôm qua, Tô Vãn Đường truyền tin đến.

Tô Mục nhận được thư của thám tử Bắc Lãng ở Nam Hào gửi, Nam Hào mới lập Thái tử, Thái tử ấn đổi chủ, Nam Hào Đế không nhận thư hàng, đang tập kết binh mã, chuẩn bị lần nữa bắt tay với Tây Vu, tấn công Bắc Lãng.

Chử Yến ôm lấy eo nàng, cùng nhau đi vào trong điện.

"Triều đình đã quyết định xuất chiến."

Kết quả này nằm trong dự liệu của Vệ Trăn: "Hiện tại trong quân Lãng có mười vạn tướng sĩ, khi nào xuất phát?"

Chử Yến: "Trong vòng ba ngày."

"Quân Lãng ai dẫn binh?"

Vệ Trăn dừng một chút, mới nói: "Trận chiến này từ Tô Mục làm chủ tướng, Tô Chẩm Đường làm phó tướng, người được chọn để mang binh từ Phụng Kinh đến trợ giúp có Khang tướng quân và Vãn Đường."

"Vốn dĩ ta muốn để Vãn Đường ở lại trong doanh, nhưng chắc là nàng ấy sẽ không chịu."

Chử Yến khẽ nhíu mày: "Nàng ấy là con dâu trưởng của Tề gia, trận chiến này hung hiểm, không biết ý bên phía Tề gia thế nào?"

"Ừm, ta cũng lo lắng vì điều này."

Vệ Trăn: "Nhưng chinh chiến sa trường là nguyện vọng từ nhỏ của nàng ấy.”

Chử Yến không lên tiếng nữa.

Hắn kéo Vệ Trăn ngồi lên đùi mình, vùi đầu vào hõm vai nàng, nói: "Trăn Trăn, Cô buồn ngủ."

Vệ Trăn: "..."

Buồn ngủ này của Thái tử không phải là buồn ngủ kia.

"Điện hạ, ăn tối trước đã."

Chử Yến ôm chặt nàng ấy: "Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút."

"Đã mấy ngày rồi Cô không..."

"Điện hạ, Tô tướng quân cầu kiến." Trường Phúc dè dặt bước vào điện bẩm báo.

Mặt Chử Yến lập tức lạnh xuống, lạnh lùng liếc hắn ta một cái.

Trường Phúc yên lặng cúi đầu.

Không phải hắn ta muốn vào quấy rầy, là Tô tướng quân.

Vệ Trăn vội vàng xuống khỏi đùi Chử Yến, thấy sắc mặt Thái tử khó coi, bèn cúi người nhẹ nhàng mổ lên môi hắn một cái, an ủi: "Điện hạ đi ăn trước đi."

Chử Yến bất đắc dĩ hừ một tiếng rồi mới buông nàng ra: "Ta chờ nàng."

Vệ Trăn không khuyên được hắn nên cũng thôi, quay sang nói với Trường Phúc: "Mời Tô tướng quân tiến vào."

Trường Phúc gật đầu đồng ý: "Vâng."

Đùng như Vệ Trăn dự đoán, Tô Vãn Đường đến xin chiến.

Vệ Trăn và Chử Yến liếc nhau, Thái tử nói: "Ngươi đã bàn bạc với Tề Vân Mộc chưa?"

Tô Vãn Đường mím môi không nói.

Vậy là chưa.

"Ta biết khát vọng của ngươi, lần này ta sẽ không ngăn cản ngươi." Vệ Trăn nhìn Tô Vãn Đường, dịu dàng nói: "Nhưng bây giờ ngươi và Tề Vân Mộc đã là phu thê, chuyện này, ngươi nên nói với hắn một tiếng trước."

Mắt Tô Vãn Đường sáng lên: "Thật sao? Thiếu chủ đồng ý!"

Vệ Trăn cười khẽ: "Ừm."

"Thiếu chủ, khi nào đại quân xuất phát?" Tô Vãn Đường kích động hỏi.

Vệ Trăn nhìn Chử Yến, nói: "Mười vạn quân Lãng do ngươi và Khang tướng quân thống lĩnh, cấm quân sẽ chọn tướng lĩnh khác, trong vòng ba ngày xuất phát."

Ánh sáng trong mắt Tô Vãn Đường hơi trùng xuống.

Ba ngày, nhanh vậy à?

Nàng ấy và Tề Vân Mộc mới vừa có chút tiến triển, vả lại lần này rời kinh vẫn chưa biết ngày về. Không biết sau khi nàng ấy trở lại liệu hắn có đối xử với nàng ấy xa cách như trước kia không?

Hơn nữa, cũng không biết hắn có tức giận không?

Ban đầu Tô Vãn Đường còn cảm thấy không có gì to tát, nhưng bây giờ suy nghĩ cẩn thận, trong lòng cũng hơi bồn chồn, nàng ấy chưa nói mấy câu đã vội vàng rời đi Đông cung.

Nhìn bóng lưng rời đi gấp gáp của nàng ấy, Vệ Trăn hơi nhíu mày: "Lúc trước mẫu thân tác hợp cho họ, ta còn cảm thấy hơi bất an, hiện tại xem ra, vẫn là mẫu thân có tầm nhìn xa trông rộng hơn."

Chử Yến thuần thục ôm eo của nàng, nói: "Bởi vì nhạc mẫu đại nhân biết rõ cả hai đều là người có bản tính lương thiện, nếu đổi thành người khác thì kết quả chưa chắc đã như vậy đâu."

"Được rồi, mau đi ăn cơm."

Vệ Trăn: "..."

-

Tề Vân Mộc trở lại viện Trường Minh, đã đến giờ cơm tối.

Hắn ăn cơm ong, đi dạo một lúc rồi như mọi khi, cầm một cuốn sách ngồi ở chiếc bàn trà cạnh cửa sổ chờ Tô Vãn Đường trở về.

Nhưng hiển nhiên lần này hắn không hoàn toàn tĩnh tâm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía bức tường cao.

Bạch Nhị nhìn thấy cảnh này, sắc mặt có vẻ hơi phức tạp, dường như có tâm sự gì.

Sau một hồi do dự, nàng ta mới bước vào trong phòng đến gần Tề Vân Mộc, khẽ khuỵu gối: "Công tử."

Tề Vân Mộc ngước mắt: "Có chuyện gì?"

Bạch Nhị mấp máy môi, nói: "Công tử, thiếu phu nhân… đang dùng thuốc tránh thai.”

Vốn dĩ Tề Vân Mộc vốn đang không tập trung, nghe vậy hắn nao nao, một lúc lâu sau mới nhìn về phía Bạch Nhị: "Cái gì?"

Bạch Nhị nhắc lại một lần nữa.

Trên mặt Tề Vân Mộc không tỏ vẻ gì, nhưng quyển sách trên tay lại hơi biến dạng.

Bạch Nhị thấy vậy, lo lắng nói: "Công tử, có lẽ thiếu phu nhân..."

"Ta biết rồi."

Tề Vân Mộc bình tĩnh ngắt lời nàng ta: "Lui ra đi."

Bạch Nhị cung kính gật đầu: "Vâng."

"Chờ một chút." Tề Vân Mộc đột nhiên gọi nàng ta lại, căn dặn: "Việc này đừng rêu rao, nhất là đừng để mẫu thân biết."

Bạch Nhị: "Nô tỳ hiểu rõ."

Sau khi Bạch Nhị rời đi, quyển sách trong tay Tề Vân Mộc từ từ buông xuống.

Tại sao nàng ấy lại uống thuốc tránh thai?

Không thích trẻ con?

Hay là có nguyên nhân khác?

Thật ra trước kia hắn c*̃ng chưa từng suy nghĩ cẩn thận về chuyện này, nhưng bây giờ, không biết tại sao, ba từ thuốc tránh thai đột nhiên giống như một cây gai đâm mạnh vào tim hắn, khiến hắn không thể yên tâm.

Hắn có một trực giác kỳ lạ, có lẽ đáp án này không phải là thứ mà hắn muốn nghe.

Sắc trời tối dần.

Trước khi tia nắng cuối cùng biến mất, bóng dáng màu đỏ xinh đẹp rực rỡ kia xuất hiện trên tường cao.

Tề Vân Mộc ngước mắt nhìn qua, thấy nàng ấy nhảy xuống tường cao nhẹ nhàng như yến, nhanh chân đi về phía hắn.

Người tới trước mặt, Tề Vân Mộc nhíu mày.

Hắn cảm thấy, hình như thiếu một cái gì đó.

Ồ, hôm nay nàng ấy không gọi hắn bằng danh xưng 'phu quân' thân mật nữa.

"Phu quân, ta về rồi."

Suy nghĩ này vừa dứt, giọng nói thanh thúy lập tức vang lên bên tai, sắc mặt Tề Vân Mộc dịu lại, hắn đặt sách xuống, dặn dò Trúc Ngư đi lấy cơm tối.

Lần này Tô Vãn Đường không còn như mọi khi, nhoài người vào cửa sổ ngắm nhìn Tề Vân Mộc như những lần trước, mà đứng bên cửa sổ, ánh mắt phức tạp, vài lần muốn nói lại thôi.

Mặc dù hôm nay thiếu chủ không nói rõ, nhưng nàng ấy có thể hiểu ý của thiếu chủ.

Tề gia là thế gia trăm năm, nàng ấy là con dâu trưởng của Tề gia, vốn nên đặt sự hưng thịnh của gia tộc lên hàng đầu, mà trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ai dám chắc có thể bình an trở về.

Thay vì nói thiếu chủ muốn nàng ấy thông báo điều đó cho Tề Vân Mộc, thì chính xác hơn là muốn nàng ấy thông báo cho cả Tề gia.

Mà trước đó, nàng ấy cần phải nói với Tề Vân Mộc trước.

Nhưng suốt cả quãng đường trở về, nàng ấy vẫn chưa nghĩ ra, nên nói với hắn như thế nào.

Ánh mắt Tô Vãn Đường không giấu được chuyện, bên trong tựa như chứa ngàn vạn u sầu và do dự, Tề Vân Mộc nhìn ra dễ như trở bàn tay, ngón tay hắn hơi co lại, vốn định mở miệng hỏi thăm, nhưng không biết vì sao, hắn lại lựa chọn im lặng.

Nữ tử này vốn dĩ không màng đến điều gì, vô cùng bạo dạn, dám nói bất cứ điều gì với hắn. Nếu ngay cả nàng ấy còn không dám nói ra điều đó, thì chắc chắn đó không phải là chuyện đơn giản.

Trong tiềm thức, hắn cũng không muốn nghe.

"Phu quân, chàng ăn chưa?" Tô Vãn Đường tới gần cửa sổ, hỏi hắn.

Tề Vân Mộc đáp: "Ăn rồi."

Sau đó, cả hai đều rơi vào một khoảng lặng ngắn.

Lại một lát sau, Tô Vãn Đường nói: "Phu quân, vậy ta đi ăn cơm trước nhé."

Tề Vân Mộc gật đầu: "Ừm."

Tô Vãn Đường rời đi, Tề Vân Mộc lại ngồi một lúc mới đứng dậy đi tắm.

Trúc Ngư nhìn về phía nhà ăn, lại nhìn sang chính phòng, nhẹ nhàng lôi kéo Đào Hương, hạ thấp giọng nói: "Ngươi có cảm thấy là hôm nay có gì đó không đúng không?"

Đào Hương cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tô Vãn Đường, đang định đuổi theo thì bị Trúc Ngư kéo lại, hơi không yên lòng đáp lại: "Cô gia có gì lạ hay không thì ta không biết, nhưng nhất định là cô nương có chuyện."

Đêm qua nàng ta đã biết Nam Hào Đế từ chối nhận thư hàng, hôm nay cô nương trở về lại khác thường như vậy, nếu nàng ta không đoán sai, chỉ sợ là cô nương...

"Có chuyện gì cơ?" Trúc Ngư lại gần.

Đào Hương hoàn hồn, lắc đầu: "Ta không biết."

Trúc Ngư: "..."

Lại dùng câu này để đuổi hắn ta!

Sau khi dùng bữa xong, Tô Vãn Đường hỏi Đào Hương và biết được Tề Vân Mộc đã đi tắm, nàng ấy bèn sang phòng bên cạnh tắm rửa.

Lúc Đào Hương mang y phục vào, nhẹ giọng bẩm báo với nàng ấy: "Cô nương, hình như công tử phát hiện chuyện thuốc tránh thai rồi."

Tô Vãn Đường ngẩn ra, nói: "Ta biết rồi."

Việc này nàng ấy c*̃ng không cố ý tránh né hắn, chỉ là chưa tìm được thời cơ thích hợp để nói thôi.

Hai khắc đồng hồ sau, Tô Vãn Đường khẽ đẩy cánh cửa gian nhà chính, nhẹ nhàng đi vào.

Tề Vân Mộc đã nằm xuống, cách màn lụa Tô Vãn Đường có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng kia, nàng ấy đứng yên tại chỗ một lúc rồi mới bước tới.

"Phu quân?"

Tô Vãn Đường gọi khẽ.

Tề Vân Mộc mở mắt ra, hồi lâu mới nhẹ nhàng đáp ừ.

Bình Luận (0)
Comment