Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 214

Trong lớp màn xanh, hai người nằm ngửa không nói gì.

Trong phòng vẫn để lại một ngọn nến, ánh lửa màu vàng nhạt nhảy lên, tăng thêm một chút ấm áp cho bóng đêm đen kịt yên tĩnh.

Dưới ánh nến mờ tối, Tô Vãn Đường nhìn về phía Tề Vân Mộc.

Hắn nhắm mắt, nhưng nàng ấy biết hắn cũng chưa ngủ.

"Phu quân."

Quả nhiên, Tề Vân Mộc nghe tiếng mở mắt ra, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Tô Vãn Đường yên lặng dịch sang phía hắn, mãi đến lúc chạm tới hắn, nàng ấy vòng tay ôm lấy eo hắn: "Phu quân, ta có lời muốn nói với chàng."

Không đợi Tề Vân Mộc mở miệng, Tô Vãn Đường tiếp tục nói: "Chuyện thuốc tránh thai là có lý do."

Tề Vân Mộc: "Nàng nói đi."

Tô Vãn Đường dừng một chút, nói: "Nếu phu quân biết, sao không hỏi ta?"

"Không phải nàng nói là có lý do à?" Tề Vân Mộc bình tĩnh nói: "Vả lại ta cũng vừa mới biết, chưa kịp hỏi."

Nếu lúc nàng ấy trở về không phải vẻ mặt như vậy, chắc chắn hắn vừa gặp sẽ hỏi nàng ấy.

"Ồ." Tô Vãn Đường.

Cũng thật bất ngờ, vậy mà hắn lại không tức giận.

Lại là một hồi trầm mặc ngắn ngủi, sau đó Tô Vãn Đường nói: "Phu quân, Nam Hào lập Thái tử mới, xóa tên tiền Thái tử."

Đồng tử Tề Vân Mộc co lại, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Vãn Đường.

Mặc dù chỉ vẻn vẹn một câu ngắn ngủi, nhưng hắn đã mơ hồ có thể đoán ra ẩn ý bên trong.

Thư hàng của Nam Hào là tiền Thái tử Đồ Sơn Hoàng ký kết, cho dù gã ta đã bỏ mình, hiệp nghị đã ký kết cũng có hiệu lực, trừ phi, tên của gã ta đã bị xóa khỏi Hoàng tộc Đồ Sơn Nam Hào.

Hoàng tộc Nam Hào không tiếc xoá tên gã ta, dụng ý đã quá rõ ràng.

Hơn nữa hôm nay nàng ấy tới Đông cung một chuyến, quay về sắc mặt lại như vậy, lúc này lại cố ý nhắc tới Nam Hào, đã không cần nói cũng biết nguyên do.

Quả nhiên, Tô Vãn Đường nói: "Ca ca gửi thư, biên cảnh Nam Hào sắp khai chiến."

Tim Tề Vân Mộc giống như bị nắm chặt, sau một hồi lâu mới lên tiếng: "Nàng muốn đi?"

Tô Vãn Đường sững sờ, ngửa đầu nhìn về phía hắn.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Dưới ánh nến mờ ảo, một người ánh mắt sâu thẳm lại hờ hững, một người đôi mắt trong veo không chút tạp chất, nhưng không biết có phải ảo giác hay không, trông lại ươn ướt, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương xót.

Cổ họng Tề Vân Mộc khẽ nhúc nhích, rồi dời ánh mắt trước tiên.

Lúc này Tô Vãn Đường mới gật đầu: "Ừm."

"Là ta chủ động xin chiến."

Sau đó lại là một quãng thời gian trầm mặc rất dài.

Không biết qua bao lâu, Tề Vân Mộc mới hỏi: "Khi nào đi?"

Tô Vãn Đường không trả lời, vẫn chăm chú nhìn hắn, hỏi: "Chàng không tức giận sao?"

Sắc mặt Tề Vân Mộc nhàn nhạt, ánh mắt lại hơi u tối: "Ta tức giận nàng sẽ không đi à?"

Tô Vãn Đường ngẩn người, sau đó cúi đầu xuống, giọng hơi yếu: "Ta muốn đi."

"Vậy được rồi, cho nên ta tức giận thì có tác dụng gì?" Tề Vân Mộc.

Tô Vãn Đường trở mình, ghé vào bên cạnh hắn, một tay chống đầu nhìn hắn: "Có tác dụng chứ, chàng tức giận ta sẽ dỗ chàng."

Tề Vân Mộc: "..."

Hắn liếc nàng ấy một cái: "Ta không cần nàng dỗ."

Tô Vãn Đường nhíu mày, mặc dù không lên tiếng nhưng Tề Vân Mộc nhìn ra ý của nàng ấy.

Chàng chắc chứ?

Chàng xác định không cần ta dỗ à?

Tề Vân Mộc quay đầu, không nhìn nàng ấy nữa.

Tô Vãn Đường thấy vậy thì nhoài người qua: "Nếu chàng chờ ta đi rồi mới tức giận, ta không dỗ được nữa đâu."

Khóe môi Tề Vân Mộc giật giật, nghiêng người qua lườm nàng ấy: "Ở trong lòng nàng ta hẹp hòi vậy à?"

Tô Vãn Đường chớp mắt mấy cái: "Không phải."

Không phải trong lòng nàng ấy, là trong lòng tất cả những người quen biết Tề Vân Mộc, hắn là người không thể tuỳ tiện đắc tội.

Ca ca còn nói chó sủa với hắn một tiếng hắn cũng bị hắn đáp trả lại.

Nhưng những lời này, nàng ấy không dám nói.

Có điều Tề Vân Mộc đã nhìn ra từ trong ánh mắt của nàng ấy.

"Tô Vãn Đường!" Tề Vân Mộc cắn răng trợn mắt: "Nàng có ý gì?"

"Không có không có, ta sai rồi." Tô Vãn Đường vội vàng kéo cánh tay của hắn lại, nhích người lại gần: "Phu quân khoan dung độ lượng nhất."

Tề Vân Mộc: "..."

"Nàng đang mắng ta."

Hắn tự biết bản thân thế nào, câu 'khoan dung độ lượng' này rõ ràng là đang châm chọc hắn!

Tô Vãn Đường không ngừng cọ cọ vào lòng hắn: "Ta không có."

"Sao ta lại mắng phu quân chứ?"

Tề Vân Mộc còn chưa kịp mở miệng, lại nghe nàng ấy nói: "Phu quân, trong vòng ba ngày tới ta sẽ dẫn binh đi biên giới Nam Hào."

Tề Vân Mộc im lặng nuốt lời muốn nói lại.

Sau đó, một cơn giận dữ vọt lên trong lòng, hắn đẩy người trong ngực ra, ngồi dậy giận dữ hét:

"Tô Vãn Đường, nàng phải đi trong vòng ba ngày nữa, vậy mà đến bây giờ ta mới biết?!"

"Nàng có ý gì? Tại sao vẫn luôn giấu diếm ta?"

"Nàng coi ta là gì? Có phải trượng phu của nàng không?"

"Chuyện lớn như vậy mà nàng lại không hề bàn bạc với ta, cũng đúng, bây giờ Tô tướng quân nàng uy danh vang dội, hiển nhiên là muốn làm gì thì làm!"

Quả nhiên, mèo con xù lông, có thể muộn nhưng chắc chắn vẫn sẽ nhảy dựng lên.

Mà lần này Tô Vãn Đường không chỉ không sợ hãi, lại còn cảm thấy hơi an tâm.

Hắn phát tiết cơn giận, dù sao cũng tốt hơn giấu ở trong lòng.

"Tin Nam Hào từ chối thư hàng là mật thám của Bắc Lãng truyền đến, ta cũng mới biết hôm qua." Tô Vãn Đường chờ hắn phát tiết lửa giận xong, mới ngồi đối diện hắn, dùng đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn chằm chằm hắn, nói: "Trong vòng ba ngày đại quân sẽ xuất phát, là vừa đi gặp thiếu chủ mới biết, cũng không phải là cố ý giấu diếm chàng."

Tề Vân Mộc cũng không nói tin hay không, mà là lạnh lùng nói: "Cho nên lần này nàng uống thuốc tránh thai là vì sắp xuất chinh?"

"Ừ."

Tề Vân Mộc cười lạnh một tiếng: "Trước đó thì sao?"

"Không phải đêm qua mới biết được Nam Hào từ chối đầu hàng à?"

"Sau khi động phòng, sau đêm ở vườn… không phải nàng đều uống à?! Nếu nàng không hề biết Nam Hào có khác thường vì sao lại muốn uống?"

Tô Vãn Đường vội vàng giải thích: "Trước đó chỉ là vì ta từng nghe Thái tử điện hạ và thiếu chủ nói, chưa chắc Nam Hào Đế đã nhận thư hàng, cho nên mới có suy đoán này, vẫn luôn giữ vững tinh thần cảnh giác cao."

Nàng ấy dừng một lát, hơi cụp mắt xuống: "Chinh chiến sa trường là nguyện vọng từ nhỏ của ta, nếu như có thai, chắc chắn thiếu chủ sẽ không đồng ý ta đi, cho nên..."

Tô Vãn Đường ngước mắt nhìn Tề Vân Mộc, áy náy nói: "Vân Mộc, xin lỗi."

Nhìn cặp mắt đen vô cùng đáng thương của nàng ấy, Tề Vân Mộc kìm nén cơn giận trong lòng, không phát tiết ra được mà đè xuống cũng chẳng xong.

Mà tiếng Vân Mộc kia khiến lòng hắn tê dại, khiến hắn vô cớ không kiềm được bực bội.

"Phu quân, không phải ta cố ý không nói cho chàng, chỉ là trước đó ta c*̃ng không xác định Nam Hào có bác bỏ thư hàng hay không, cho nên mới không nói với chàng."

Tề Vân Mộc cụp mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của mình, tức giận hất ra.

Tô Vãn Đường nhìn hắn chằm chằm, lại nắm lấy.

Tề Vân Mộc: "..."

"Buông ra!"

"Phu quân."

Tô Vãn Đường không chỉ không buông ra, còn nắm chặt hơn: "Ta sai rồi."

Ống tay áo trong màu trắng bị nàng ấy nắm đến mức nhăn nheo.

Tề Vân Mộc lại lắc lắc, lần này không hất ra được.

Hai người cứ giằng co như vậy, mắt to trừng mắt nhỏ.

Sau một hồi, Tề Vân Mộc lạnh lùng nói: "Bao giờ về?"

Tô Vãn Đường nhỏ giọng nói: "Trận chiến này không biết ngày về."

Mặc dù binh lực Nam Hào không nhiều, nhưng đều thiện chiến, vả lại trận chiến này lại là ôm tâm thế cá chết lưới rách, sợ sẽ là một trận đánh ác liệt.

Tề Vân Mộc trừng mắt nhìn nàng ấy rất lâu không lên tiếng.

Tô Vãn Đường dè dặt nhích sát người lại gần hắn: "Phu quân, chàng đừng nóng giận, ta sẽ nhanh chóng trở về."

Lần này Tề Vân Mộc không né tránh.

Thật ra cũng không phải là hắn giận nàng ấy muốn tới biên cảnh Nam Hào, nàng ấy là tướng lĩnh quân Lãng, chỉ cần có chiến sự, bất cứ lúc nào nàng ấy cũng có thể ra chiến trường.

Chỉ là hắn không ngờ lại nhanh như vậy.

Hắn chưa kịp chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Nếu là lúc vừa thành hôn, nàng ấy nói muốn đi đánh trận, có lẽ hắn còn có thể bình tĩnh ôn hòa, nhưng bây giờ, lòng hắn rất loạn.

Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nếu nàng ấy có bất trắc gì...

"Tô Vãn Đường, nàng muốn xông pha chiến trường, ta không có cách nào cản nàng." Tề Vân Mộc thản nhiên nói: "Nhưng nếu nàng dám chết ở bên ngoài, ta sẽ không cho người nhặt xác cho nàng."

Người Tô Vãn Đường cứng đờ.

Nàng ấy từng nghe câu này một lần rồi.

Lúc nàng ấy đi Đông Nhữ, hắn đuổi tới cửa thành c*̃ng hung dữ nói ra một câu như vậy.

Chỉ là nghe lần thứ hai, tâm trạng và hoàn cảnh đã hoàn toàn thay đổi.

Khi đó, cùng lắm là hơi xúc động, mà bây giờ, Tô Vãn Đường cảm thấy chóp mũi ê ẩm.

Nàng ấy đột nhiên không muốn rời xa hắn.

Tô Vãn Đường cúi đầu, nắm ống tay áo của Tề Vân Mộc, rất lâu không đáp lại.

Tề Vân Mộc cúi đầu nhìn nàng ấy, không kiên nhẫn nói: "Nói chuyện!"

"Nếu nàng không đồng ý với ta sẽ bình an trở về, ta sẽ không để nàng ra khỏi viện này."

Nghe hắn nói vậy, lòng Tô Vãn Đường đau như bị siết lại.

Đồng ý với hắn sẽ bình an trở về, là nhất định nàng ấy có thể làm được ư?

Chưa chắc.

Hắn cũng biết là vậy.

Chẳng qua là hắn muốn có một điểm tựa khiến bản thân yên lòng.

Lúc trước nàng ấy còn đang vui vẻ, trời xanh đột nhiên chiếu cố nàng ấy.

Nhưng bây giờ nàng ấy lại hy vọng phần chiếu cố này có thể tới chậm một chút nữa.

Hẳn là sau khi nàng ấy trở về từ chiến trường.

Tống Hoài lên chiến trường, Vân Hàm lo lắng đến mất ăn mất ngủ, ban ngày tới từ đường quỳ, đêm thường gặp ác mộng, gầy đi trông thấy, nhìn rất đáng thương.

Nàng ấy không muốn khiến hắn cũng lo lắng cho mình như vậy.

Hắn đã rất gầy rồi, gầy hơn nữa thì chỉ còn bộ xương mất.

Một giọt nước mắt trong suốt rơi ‘bộp’ xuống áo trong của Tề Vân Mộc.

Tề Vân Mộc sững sờ, sau một lúc lâu mới giơ tay ôm người vào lòng, mạnh miệng trách nàng ấy: "Là nàng muốn rời khỏi ta, ta còn chưa khóc, nàng khóc cái gì!"

Tô Vãn Đường lại rơi xuống một hàng nước mắt, thấm vào vạt áo của hắn: "Ta không nỡ rời xa phu quân nên mới khóc."

"Sao phu quân lại muốn khóc, là không nỡ để ta đi à?"

Vẻ mặt Tề Vân Mộc cứng lại, không trả lời nàng ấy.

Tô Vãn Đường nép trong lòng hắn, hít hà hương thơm quen thuộc ấy, không nỡ rời đi nữa.

Tề Vân Mộc không nói lời nào, nàng ấy cứ vậy dựa vào lòng hắn, tham lam ghi nhớ hơi thở thuộc về hắn.

Sau một hồi, nàng ấy đột nhiên nghe thấy Tề Vân Mộc trầm thấp ừ một tiếng.

Tô Vãn Đường ngẩn người, mới phản ứng được là hắn đang trả lời nàng ấy.

Môi nàng ấy khẽ cong lên, ôm Tề Vân Mộc thật chặt: "Có phu quân nhớ mong, ta nhất định sẽ bình an trở về."

Tề Vân Mộc phản ứng chậm một nhịp, hừ lạnh một tiếng.

Nhưng hai tay hắn khẽ siết lại ôm lấy người trong ngực.

Nếu nàng ấy xảy ra chuyện, hắn nhất định phải đi tìm tên chó Tô Tử Hạc kia tính sổ.

Mắng hắn cả đời!

"Ta muốn viết một phong thư, nàng đưa cho Tô Tử Hạc."

Tô Vãn Đường: "..."

"Ca ca lại viết thư cho chàng à?"

Lần trước Tề Vân Mộc mắng ác như vậy, nàng ấy không tin ca ca không gửi thư hồi âm cho hắn, nhưng vượt qua dự đoán của Tô Vãn Đường, Tề Vân Mộc nói:

"Không."

Tô Vãn Đường không hiểu, vậy hắn viết thư cho ca ca làm gì, lần trước mắng chưa hết giận, mắng thêm lần nữa?

"Vậy nàng có cầm đi gửi giúp ta không?!" Tề Vân Mộc không kiên nhẫn.

Tô Vãn Đường: "Cầm, cầm, cầm chứ."

Tề Vân Mộc: "Không được đọc lén."

Tô Vãn Đường: "Ừ."

Lúc này Tề Vân Mộc mới bỏ qua, hắn đang định nói đi nghỉ ngơi, lại nghe Tô Vãn Đường nói:

"Phu quân, ta muốn hôn chàng."

Tề Vân Mộc ngẩn người, cánh tay khẽ buông lỏng.

Mọi chuyện sau đó thuận theo tự nhiên, ngọn nến chậm rãi đốt đến cuối cùng, nhưng bóng người sau màn vẫn đang đong đưa.

Trúc Ngư Đào Hương nghe được động tĩnh bên trong, cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, vừa rồi bầu không khí quá kỳ lạ, nhưng mà không cãi nhau là tốt rồi.

Động tĩnh trong phòng kéo dài đến sau nửa đêm mới ngừng lại.

Tắm rửa xong, hai người cũng chưa ngủ ngay.

Tô Vãn Đường gối lên cánh tay Tề Vân Mộc, nói: "Phụ thân mẫu thân sẽ đồng ý chứ?"

Tề Vân Mộc khép hờ mắt, nói: "Trước khi thành hôn với nàng, mẫu thân đã nói với ta rồi."

Tô Vãn Đường sững sờ: "Mẫu thân nói gì?"

"Mẫu thân nói, nàng là tướng lĩnh quân Lãng, hiện tại thiên hạ bất ổn, một khi xảy ra chiến sự, rất có thể nàng sẽ ra chiến trường."

Tề Vân Mộc ôm lấy nàng ấy, giọng dịu dàng: "Mẫu thân hỏi ta, có thể chấp nhận không."

Tô Vãn Đường lập tức cảm thấy hơi hồi hộp: "Thế chàng trả lời như thế nào?"

Tề Vân Mộc bình tĩnh liếc nàng ấy một cái: "... Nếu ta không thể chấp nhận, sao chúng ta lại thành hôn?"

Ánh mắt Tô Vãn Đường sáng lên: "Đúng nhỉ."

"Từ trước đến nay văn thần võ tướng thường đối lập, nhưng trong mắt của ta, điều này cực kỳ ngu xuẩn."

Tề Vân Mộc từ từ nói: "Võ tướng đuổi ngoại địch, văn thần chăm lo việc nước, vốn nên hỗ trợ lẫn nhau, dắt tay sóng vai, tướng sĩ bảo vệ quốc gia, lý nên được kính trọng, phu nhân của ta xông pha chiến trường ngăn địch, là kiêu ngạo của ta, ta có lý do gì không chấp nhận?"

Mặc dù tận đáy lòng hắn không muốn nàng ấy ra chiến trường.

Sợ nàng ấy bị thương, sợ nàng ấy không về được.

Nhưng hắn không cách nào ngăn cản.

Bình Luận (0)
Comment