Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 215

Tô Vãn Đường nhìn chằm chằm Tề Vân Mộc không chớp mắt, hình như trong mắt có ánh sao lấp lóe.

"Cho nên đây chính là nguyên nhân hôm nay chàng đối xử ôn hòa với các tướng sĩ trong doanh?"

Không thể phủ nhận, lời hắn nói khiến nội tâm nàng ấy cảm thấy rất vui sướng.

Nàng ấy xuất thân từ nhà võ tướng, yêu thích giơ đao múa kiếm, không biết ngâm thơ đối từ, từ nhỏ đã không giống với các quý nữ.

Vì thế nàng ấy c*̃ng từng chịu không ít ánh mắt khinh thường và xa lánh, nhưng nàng ấy rộng rãi, bất kể là bị nói gì cũng không để trong lòng, nhưng điều này cũng không đại biểu nàng ấy không khó thụ.

Bây giờ nghe hắn nói như vậy, những khổ sở trước kia đều không đáng nhắc tới.

Dường như thỉnh thoảng Tề Vân Mộc lại sẽ cho nàng ấy một chút niềm vui bất ngờ.

Ánh mắt Tề Vân Mộc khẽ lóe lên, đáp lại: "Một nửa."

Tô Vãn Đường ngửa đầu nhìn hắn: "Một nửa?"

"Thế một nửa còn lại thì sao?"

Tề Vân Mộc không lên tiếng.

Sao nữ nhân này lại ngu xuẩn như vậy, nàng ấy trở thành tướng quân kiểu gì vậy?

Đột nhiên, nàng ấy chợt hiểu ra.

Tô Vãn Đường nhìn chằm chằm Tề Vân Mộc: "Một nửa nguyên nhân còn lại là vì ta đúng không?"

Mặc dù nàng ấy đã sớm nghĩ đến lý do này, nhưng không chắc chắn.

Khóe môi Tề Vân Mộc khẽ cong lên.

Cũng không phải ngốc lắm.

"Đi ngủ."

"Chàng nói cho ta biết trước đi, rốt cuộc có phải không?"

"Nàng có ngủ không?"

"Ngủ ngủ ngủ!"

Mấy giây sau...

"Tô Vãn Đường, bảo nàng đi ngủ, nàng đang làm gì đấy?" Tề Vân Mộc bắt lấy bàn tay đang châm lửa khắp nơi trên người mình, nhíu mày nói.

Tô Vãn Đường hùng hồn đáp: "Ngủ đó."

Tề Vân Mộc: "..."

Hắn nói không phải kiểu ngủ đó.

"Đã muộn lắm rồi."

"Ta vẫn có thể, phu quân còn có thể không?"

Nửa khắc đồng hồ sau, màn lụa lại bắt đầu nhẹ nhàng đong đưa.

"Phu quân, chàng nói cho ta, có phải không?"

"... Phải!"

_

Ngày kế tiếp, Tô Vãn Đường và Khang tướng quân bắt đầu triệu tập tướng sĩ, chuẩn bị xuất phát tới biên cảnh Nam Hào trợ giúp.

Hai ngày này, trời còn chưa sáng Tô Vãn Đường đã đi ra ngoài, đến đêm mới về, cho dù Tề Vân Mộc cố chống cơn buồn ngủ chờ nàng ấy về, cũng chỉ có thể nói với nhau thêm vài câu.

Ngày thứ ba, đại quân xuất phát.

Thái tử điện hạ và Trữ phi nắm tay tiễn đại quân ra khỏi thành, dân chúng trong thành ra đường đưa tiễn.

Tề Vân Mộc đứng ở trên lầu các, xa xa nhìn nữ tướng quân mặc áo giáp buộc tóc đuôi ngựa cao, uy phong lẫm lẫm ngồi trên lưng ngựa. Một tay nàng ấy nắm dây cương, một tay vẫy tay đáp lại bách tính tới tiễn đưa.

Lúc tầm mắt của nàng ấy trông lại, Tề Vân Mộc cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng lắc lư.

Tô Vãn Đường, nhất định phải bình an trở về.

Ta chờ nàng.

Đêm qua Tề Vân Mộc đã nói muốn tới tiễn nàng ấy, từ rất xa Tô Vãn Đường đã nhìn thấy hắn, lúc đi ngang qua lầu các nàng ấy lộ ra một nụ cười xán lạn, mà sau đó, ngay trước mặt tướng sĩ và đám đông ồn ào, nàng ấy đặt hai ngón tay lên môi, chìa tay về phía Tề Vân Mộc từ xa.

Tề Vân Mộc thấy rõ động tác của nàng ấy, cả người cứng đờ, vành tai cũng đỏ lên.

Cùng lúc đó, người nhìn thấy động tác này của Tô Vãn Đường đều nhìn lên lầu các, sau khi nhìn thấy Tề Vân Mộc, tiếng huýt sáo và tiếng trêu ghẹo không dứt bên tai.

Tề Vân Mộc tức suýt nữa thì cắn vỡ răng.

Nữ nhân này thật là...

Gan to bằng trời!

Đêm qua, bọn họ đã từ biệt nhau.

Cách từ biệt của nàng ấy khiến hắn... không biết nói sao cho phải.

Nàng ấy nói, muốn làm bù tất cả những thiếu thốn sau này...

Tề Vân Mộc trừng mắt nhìn người đang cười xán lạn kia, muốn phất tay áo rời đi, cuối cùng lại thôi.

Mãi đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng nàng ấy nữa mới rời đi.

Khang tướng quân cũng bị Tô Vãn Đường làm hoảng sợ.

Ông ấy nhìn Tô Vãn Đường vẻ mặt hồng hào đắc ý, lại nhìn người trên lầu các, cười lắc đầu.

Người trẻ tuổi bây giờ thực sự là… rất biết chơi.

Sau ngày này.

Câu chuyện về Tề đại công tử và Tô tướng quân như măng mọc sau mưa, xuất hiện ồ ạt, các hiệu sách lớn cung không đủ cầu.

Ngay cả bản thân Tề Vân Mộc cũng có nghe thấy, sai Trúc Ngư đi mua vài quyển về.

Hắn vừa ghét bỏ vừa cong khóe môi.

"Rõ ràng là ta mến mộ nàng ấy đã lâu, vì sao lại thành nàng ấy theo đuổi ta không bỏ?"

Trúc Ngư: "..."

Đây chỉ là lí do thoái thác, sao đến cả bản thân ngài còn cho là thật thế?

"Tán hết gia tài để ôm... Tề đại công tử về? Cái này là ai viết, không phải là ta ôm mỹ nhân về à?"

Vẻ mặt Trúc Ngư rất phức tạp: "..."

Cái này còn cần tranh luận à?

Không có.

Từ ban đầu không phải là thiếu phu nhân cưỡng ép... Khụ khụ, bản này chính là thiếu phu nhân ôm công tử về.

"Tô tướng quân dẫn binh xuất chinh, cùng Tề mỹ nhân lưu luyến không rời từ biệt trên lầu các, đêm tối sao thưa, lầu cao cột đỏ, quấn quýt triền miên..."

Nụ cười bên môi Tề Vân Mộc tan hết, đập quyển thoại bản trên tay xuống bàn trà: "... Viết cái gì thế này!"

"Do ai viết?!"

Trúc Ngư bước lên phía trước thu lại quyển thoại bản kia trước, vẻ mặt lòng đầy căm phẫn: "Đúng vậy, sao có thể viết như thế chứ?"

"Công tử yên tâm, nô tài lập tức sai người cấm quyển thoại bản này!"

Mua đứt!

Mua hết về đọc lén!

Tề Vân Mộc hừ một tiếng, lại cầm lấy một bản khác:

"Tô tướng quân ở trên, Tề đại công tử ở dưới…"

Tề Vân Mộc nhíu mày, hỏi Trúc Ngư: "Đây là ý gì?"

Trúc Ngư vừa nghe đã cảm giác mồ hôi lạnh ứa ra, vội vàng bước lên trước, dè dặt đưa tay: "Bản này cũng không hay, c*̃ng cấm!"

A a a, quyển này cũng phải mua đứt!!!

Xem là trên dưới như thế nào.

Tề Vân Mộc nhìn hắn ta chằm chằm trong chốc lát, lại cau mày cẩn thận đọc lại, không lâu sau, hắn xanh mặt, ném mạnh quyển thoại bản kia xuống: "Toàn viết cái gì không biết!”

"Những người này điên rồi à!"

Trúc Ngư yên lặng cúi đầu.

Tề Vân Mộc tức đỏ mang tai, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đi, bây giờ, lập tức, lập tức tìm người viết một bản khác!"

Trúc Ngư sửng sốt: "... Công tử, viết như thế nào?"

Ánh mắt Tề Vân Mộc lạnh lẽo: "Đổi lại vị trí cho ta!"

Trúc Ngư: "..."

Hắn ta liều mạng nhịn cười.

"Vâng, công tử."

"Chờ một chút, vật như vậy, không cho phép xuất hiện nữa."

Trúc Ngư: "Vâng."

_

Ngày đầu tiên Tô Vãn Đường đi, sinh hoạt của Tề Vân Mộc vẫn như cũ; ngày thứ hai, thỉnh thoảng sẽ nhìn lên tường cao một cái; ngày thứ ba, ăn cơm tối xong sẽ ngồi cạnh bàn trà một lát, nhưng ánh mắt lại vẫn liếc hướng tường cao.

Ngày thứ tư, sau khi đi làm về lại đọc thoại bản, ngày thứ năm đọc đến vô cùng hứng khởi, ngày thứ sáu, cấm tất cả thoại bản người lớn.

Ngày thứ bảy...

Tề Vân Mộc đứng ở trong viện, nhìn về phía tường cao.

Lúc này nàng ấy đến đâu rồi nhỉ, khi nào mới có thể trở về?

Võ công của nàng ấy thật sự tốt như Tần Thống lĩnh nói à, nếu tốt như vậy thật, nhất định nàng ấy sẽ không bị thương đâu.

"Công tử, có người đưa đồ tới, nói là lúc trước thiếu phu nhân đặt làm." Trúc Ngư xuyên qua hành lang, đi đến sau lưng Tề Vân Mộc, nhẹ giọng bẩm báo.

Tề Vân Mộc hoàn hồn, giọng nhàn nhạt: "Thứ gì?"

Mặt Trúc Ngư lộ vẻ phức tạp: "... Công tử, ngài tận mắt nhìn là biết."

Một khắc đồng hồ sau.

Tề Vân Mộc nhìn mấy cái hộp đặt trên bàn, ấn đường giật điên cuồng.

Trong mỗi cái hộp đều đặt một cái vỏ vũ khí đẹp đẽ không giống nhau.

Ngay cả con dao găm kia cũng khảm đầy bảo thạch.

Mắt thẩm mỹ của nữ nhân này thế nào vậy, sao lại rèn cái vỏ lòe loẹt thế?

Lúc này Trúc Ngư nhỏ giọng nhắc nhở: "Công tử, nô tài nghe Đào Hương nói, thiếu phu nhân cho rằng công tử cảm thấy binh khí đáng sợ, mới cố ý đi rèn những cái vỏ không đáng sợ này."

Tề Vân Mộc: "..."

Mấy cái vỏ toàn thân lấp lánh này, còn bảo là không đáng sợ?

Thật sự là sắp bị lóa mù mắt rồi!

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy... cái vỏ binh khí phú quý rêu rao như này.

'Ta phải giữ lại một cây đao, nếu không thì bảo vệ chàng kiểu gì?'

'Phu quân, chàng sợ đao à?'

'Thế kiếm thì sao?’

Kí ức quá khứ đột nhiên ập tới, vẻ ghét bỏ trong mắt Tề Vân Mộc chậm rãi tiêu giảm.

Ánh mắt hắn dao động, nhìn về phía cái vỏ đao lấp lánh đủ loại màu sắc, rêu rao phú quý kia.

Khảm nhiều như vậy, không cộm tay à?

Nghĩ vậy, hắn duỗi tay cầm lấy cái vỏ đao kia.

Nặng hơn trong tưởng tượng, nhưng cũng không cộm tay, bảo thạch khảm rất chặt chẽ.

Trong mắt Tề Vân Mộc ánh lên ý cười.

Lần này sợ là nàng ấy thật sự tán hết gia tài rồi nhỉ?

Nữ nhân này... đúng là hào phóng.

"Thu hết lại đi."

Tề Vân Mộc đặt vỏ đao xuống, theo thứ tự lần lượt sờ những vỏ vũ khí khác, mới quay sang nói với Trúc Ngư.

"Vâng." Trúc Ngư.

"Để vào trong phòng ta." Tề Vân Mộc lại nói.

Trúc Ngư: "Vâng."

Hắn ta đang đóng nắp hộp, nhưng lại nghe Tề Vân Mộc nói:

"Chờ một chút."

Trúc Ngư im lặng nhìn về phía hắn.

"Treo cái vỏ đao này lên." Tề Vân Mộc nói.

Trúc Ngư: "... Treo ở chỗ nào?"

Tề Vân Mộc thản nhiên nói: "Treo ở chỗ trước kia nàng ấy treo đao."

Trúc Ngư hiểu rõ.

Sau nhìn tường nhớ người, đây là muốn nhìn vỏ đao nhớ người.

"Vâng."

Trong căn phòng đầy vật dụng màu nhạt, đột nhiên nhiều thêm một cái vỏ đao lấp lánh đủ loại màu sắc, muốn bắt mắt bao nhiêu thì đáng chú ý bấy nhiêu.

Nó cứ vậy rêu rao khí phách nằm ở đó, giống như chủ nhân của nó, cho dù không hợp với nơi này, nó cũng có thể bình chân như vại, mạnh mẽ chiếm một vị trí ở nơi đấy.

_

Ngày thứ hai mươi Tô Vãn Đường rời đi, có rất nhiều hòm xiểng được đưa vào viện Trường Minh.

Đó là y phục, chăn đệm, đồ trang sức mà Tề Vân Mộc đặt làm cho Tô Vãn Đường.

Y phục là màu đỏ nàng ấy yêu thích, chăn đệm đồ trang sức đều là thượng đẳng nhất, chỉ tiếc đồ vật đến, chủ nhân của nó lại đã xa ở ngoài ngàn dặm.

Bình Luận (0)
Comment