Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 216

Lúc Tô Vãn Đường ở thành Cận An liên tiếp thu được hai tin cấp báo, mật thám Bắc Lãng ở Nam Hào bại lộ, tám ngày trước, quân Nam Hào đã dốc toàn bộ lực lượng, thế công mãnh liệt, biên quan nguy cấp.

Trong doanh trướng, Tô Vãn Đường, Khang tướng quân và hai vị tướng quân Vương, Ngô của cấm quân đứng trước bản đồ, vẻ mặt đều cực kỳ nghiêm túc.

"Nếu theo tốc độ bây giờ, đến biên thành mất bao lâu?" Vương tướng quân nói.

Khang tướng quân từng đi theo Tô Mục tới biên cảnh Nam Hào, đi qua con đường này, là người hiểu rõ đường đi đến biên thành nhất trong bọn họ, ông ấy nhìn bản đồ, hơi nhíu mày: "Phải mười ngày."

"Tám ngày trước biên quan đã báo nguy, chỉ sợ khó lòng kéo dài thêm mười ngày." Ngô Tướng quân cau mày nói.

Dứt lời, mấy người đều yên lặng nhìn về phía Tô Vãn Đường.

Chủ tướng và phó tướng phòng thủ biên thành là phụ huynh của nàng ấy, một khi có gì bất trắc...

Tô Vãn Đường bình tĩnh nhìn chằm chằm bản đồ.

Nếu không phải tình huống khẩn cấp, phụ thân sẽ không phát liền hai tin cấp báo, vả lại đã qua tám ngày, còn không biết tình hình chiến đấu trước mắt thế nào.

Lại kéo mười ngày, phụ thân và ca ca không đợi được, biên thành c*̃ng không chờ được.

"Có đường nào gần hơn không?"

Tầm mắt Khang tướng quân quay lại bản đồ, nhìn một lát sau đó tiến lên chỉ vào một chỗ: "Nếu vượt qua từ hai ngọn núi này, khoảng sáu ngày là có thể đến Cố thành."

Mặt mấy người khác vừa lộ vẻ vui mừng, lại nghe ông ấy nói:

"Nhưng đường núi gian nan, trời trong thì còn may, nếu gặp mưa to, thường có đá rơi và đất đá trôi, cực kỳ nguy hiểm."

Ông ấy dừng một lát, lại nói:

"Lần Tây Vu Nam Hào vây công vào mấy năm trước, tình huống không khác hiện tại là bao, dưới tình thế cấp bách, Tô thiếu tướng quân dẫn mười vạn quân Lãng mạnh mẽ tạo ra một con đường giữa hai ngọn núi, giữa chừng gặp mưa to, hao tổn gần một ngàn người."

Hai vị tướng quân Ngô, Vương nghe vậy đều cảm thấy chấn động, ngay cả Tô Vãn Đường cũng kinh ngạc nhìn Khang tướng quân: "Thế sau đó thì sao?"

Khang tướng quân nhìn Tô Vãn Đường, mới nói: "Về sau, Tô thiếu tướng quân kịp thời đuổi tới, cứu Cố thành."

Hai người Ngô, Vương liếc nhau, khó nén khiếp sợ.

Năm đó, Tô thiếu tướng quân cũng chỉ là một thiếu niên lang mới mười sáu mười bảy tuổi, lại quyết đoán như thế.

Tô Vãn Đường lẳng lặng cụp mắt.

Nàng ấy chỉ biết là trận chiến năm đó hung hiểm, cũng không biết tình hình cụ thể, mỗi lần nàng ấy hỏi phụ huynh, bọn họ đều chỉ khái quát đơn giản bằng mấy câu, cũng không nhắc tới gian nan nguy hiểm trong đó, vậy nên nàng ấy chưa từng biết huynh trưởng của nàng ấy từng mở ra một con đường trong dãy núi sâu này.

Khang tướng quân tiếp tục nói: "Bây giờ đã qua nhiều năm, hiện tại khả năng cao con đường năm đó Tô thiếu tướng quân mở ra cũng đã hoang vu."

Bây giờ nhắc lại trận chiến Bắc Lãng suýt nữa hủy diệt kia, chẳng qua chỉ còn là đôi câu vài lời, không miêu tả ra được nửa phần hung hiểm lúc đó.

Khi đó, Tô Chẩm Đường suýt chết dưới đá lở, là thuộc cấp dưới tay hắn xả thân đẩy hắn ra trong lúc nguy cấp, hắn mới may mắn thoát khỏi nguy hiểm.

Lúc Tô Chẩm Đường chạy tới Cố thành, Tô Mục đã là nỏ mạnh hết đà, chậm thêm nửa ngày, biên thành tất phá, Tô Mục cũng sẽ tuẫn thành.

Một năm kia, nếu không phải Thái tử điện hạ kịp thời đánh lui Tây Vu, nếu không phải Tô Chẩm Đường bí quá hoá liều trợ giúp Cố thành, Bắc Lãng tuyệt đối không có khả năng không mất một thành trong trận ác chiến kia.

Sau đó, trong doanh trướng chìm vào im lặng rất lâu.

Qua hồi lâu, Tô Vãn Đường mới nói: "Mười ngày, Cố thành khẳng định không đợi được."

"Kỵ binh dùng tốc độ nhanh nhất bao lâu có thể đến?"

Khang tướng quân ngẫm nghĩ, trả lời: "Bốn ngày."

Ngô Tướng quân: "Cấm quân chỉ có bốn vạn kỵ binh."

Tô Vãn Đường nói: "Quân Lãng có ba vạn."

"Lần này quân Nam Hào dốc toàn bộ lực lượng, là tình thế cá chết lưới rách, bảy vạn quân có thể chống đỡ thêm mấy ngày, không cách nào thay đổi thế cục." Vương Tướng quân cau mày nói.

Lại là một trận yên tĩnh.

Tô Vãn Đường nhìn về phía Ngô Tướng quân: "Cố thành không đợi nổi nữa, chúng ta phải nghĩ cách dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới, đừng nói đến sớm một ngày, cho dù chỉ sớm một canh giờ, cũng đã có thể xoay đổi được cục diện."

Vương Tướng quân: "Tô tiểu tướng quân có ý kiến gì?"

Cả Tô gia đều là tướng tài, loại trường hợp này vì phân biệt, dùng thiếu tướng quân, tiểu tướng quân để gọi Tô Chẩm Đường và Tô Vãn Đường.

"Kỵ binh lập tức đi đầu, xét đến việc đường núi có nguy hiểm, hai mươi ba vạn người còn lại, chia mười vạn đi đường núi, mười ba vạn đi quan đạo, cần phải rút ngắn lộ trình đến tám ngày." Tô Vãn Đường nói: "Như thế, đã là cách giải trừ nguy hiểm của Cố thành nhanh nhất."

Ba người nhìn chằm chằm bản đồ, nhíu mày chìm vào suy tư.

Dù thế nào bảy vạn kỵ binh cũng có thể chống đỡ mấy ngày, cho dù tình huống ở Cố thành có nguy cấp hơn nữa, cũng có thể kéo dài hai ngày, hai ngày mười vạn tướng sĩ đi đường núi sẽ đuổi tới, cũng có thể chuyển nguy thành an.

Cho dù đường núi có bị chậm trễ, c*̃ng còn có mười ba vạn tướng sĩ ở phía sau.

Trước mắt đây là biện pháp ổn thỏa nhất.

Ngô tướng quân mở miệng trước: "Ta cảm thấy có thể thực hiện."

Vương tướng quân và Khang tướng quân cũng lần lượt gật đầu.

"Quân Lãng trừ bỏ kỵ binh, còn thừa lại bảy vạn, năm vạn đi đường núi với ta, Khang tướng quân dẫn hai vạn đi quan đạo, mười sáu vạn cấm quân do hai vị tướng quân phân phối." Tô Vãn Đường nói.

Không đợi hai vị tướng quân Ngô, Vương mở miệng, Khang tướng quân đã nhíu mày phản bác: "Không được!"

"Ta quen thuộc với nơi này, ta đi đường núi, Tô tiểu tướng quân đi quan đạo."

Đường núi hiểm trở, thân thủ nàng ấy có tốt cũng là nữ tử, một nam nhi bảy thước như ông ấy há có thể vì an toàn của bản thân mà khiến nàng ấy đi mạo hiểm.

"Năm đó Khang tướng quân đi theo cha ta tới Cố thành trước một tháng, Khang tướng quân c*̃ng chưa từng đi qua đường núi này, cũng không quen thuộc hơn ta." Tô Vãn Đường nhìn ông ấy, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói: "Ca ca ta có thể mở ra một con đường ở chỗ này, ta cũng có thể."

Tất nhiên là Khang tướng quân không đồng ý, đang muốn mở miệng, Tô Vãn Đường lại nói: "Thời gian không đợi người, chúng ta tranh chấp ở chỗ này nhiều một khắc đồng nghĩa với việc kéo dài thời gian thêm một khắc, ca ca ruột thịt của ta từng thành công dẫn mười vạn người xuyên qua hai ngọn núi này, có ta ở đây, quân tâm sẽ càng ổn định."

"Việc này cứ quyết định như vậy đi, Ngô Tướng quân, các ngươi mau chóng sắp xếp."

Ngô tướng quân nhìn Khang tướng quân rồi mới nói: "Vương tướng quân mang bốn vạn người đi đường núi, ta mang kỵ binh đi đầu."

So sánh mấy đường, kỵ binh đi đầu trong ba đường là nguy hiểm nhất, đường núi là thử thách sức chịu đựng và lòng quân nhất, còn có nguy hiểm nhất định, quan đạo thì an toàn nhất.

Ông ấy vừa dứt lời Vương tướng quân đã muốn từ chối, Tô Vãn Đường thì đã quay người đi ra ngoài, hoàn toàn không cho Khang tướng quân và Vương tướng quân thời gian phản bác: "Ta sốt ruột cứu phụ thân huynh trưởng sốt ruột, còn xin hai vị tướng quân chớ từ chối chậm trễ thời gian nữa, lập tức điểm binh."

Thấy nàng ấy đã quyết ý như thế, vả lại đã nói đến mức này, Khang tướng quân và Vương tướng quân cũng không thể tiếp tục tranh giành nữa, hai người lần lượt bước ra doanh trướng với vẻ mặt nặng nề.

Đã sắp xếp xong, tất cả chuyện tiếp theo trở nên ngay ngắn trật tự.

Bảy vạn kỵ binh đi đầu do Ngô tướng quân dẫn đầu, số cấm quân và quân Lãng còn lại đều giao cho Khang tướng quân và một vị thống lĩnh dưới trướng Ngô tướng quân.

"Nếu Ngô tướng quân đến mà Cố thành còn chưa phá, bất kể phải dùng biện pháp gì, xin Ngô tướng quân nhất định phải kéo dài thời gian tới khi ta và Ngô tướng quân hoặc Khang tướng quân chạy tới." Trước khi xuất phát, Tô Vãn Đường nói.

Ngô tướng quân trịnh trọng nói: "Ta còn, thành còn, thành phá, ta vong."

Đây là lời hứa hẹn lớn nhất ông ấy có thể đưa ra.

Tô Vãn Đường trầm mặc một lát, lấy một phong thư từ trong ngực ra, đưa cho Ngô tướng quân: "Nếu Ngô tướng quân nhìn thấy ca ca, xin hãy giao phong thư này cho ca ca."

Đây là thư Tề Vân Mộc viết cho ca ca, hắn không cho nàng ấy đọc, nàng ấy cất trong người suốt dọc đường, chưa từng mở ra.

Nói mới nhớ một đường bôn ba, nàng ấy lại quên viết thư báo bình an cho hắn, cũng không biết người kia có vì vậy mà ở nhà giận dỗi không?

Ngô Tướng quân nhận thư, cất vào trong ngực: "Ừ."

"Cảm ơn."

"Tiện tay mà thôi."

Vội vàng tạm biệt, ba mươi vạn đại quân chia ra ba đường, tiến về biên thành.

-

Tề phủ.

Mặt trời chói chang, nắng gắt khiến người đầu váng mắt hoa, trong phòng đặt khối băng hạ nhiệt độ, nhưng người trong màn vẫn nóng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Hắn nhắm chặt hai mắt, cau mày, vẻ mặt bất an, dường như bị ác mộng vây hãm.

Nửa khắc sau, hắn bỗng nhiên mở mắt ra chống người ngồi dậy, trong mắt còn sót lại kinh hoảng và sợ hãi.

Ngồi dậy một hồi lâu, hắn mới hoàn toàn tỉnh táo, chậm rãi đảo mắt một vòng, xác định là phòng ngủ an nhàn mát mẻ, cũng không phải cảnh tượng đáng sợ trong mơ, lông mày mới hơi giãn ra.

Trầm mặc một lúc lâu, hắn mới chậm rãi xuống giường, đi đến bên cửa sổ, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía tường cao.

Hắn mơ thấy nàng ấy.

Sau khi nàng ấy rời đi, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng ấy.

Nhưng giấc mơ này làm cho người ta quá ngạt thở và sợ hãi.

Giống như đang biểu thị cái gì.

Hắn mơ thấy nàng ấy xoay người vượt đèo, vượt qua đủ loại khó khăn, trải qua mấy lần sinh tử mới đến chiến trường, lại bị kẻ địch dùng thương đâm xuyên ngực trong trận chiến thủ thành.

Máu nhuộm đỏ áo giáp của nàng ấy, nàng ấy kiệt sức ngã trong vũng máu, không sức sống.

Hắn gọi nàng ấy thế nào nàng ấy cũng không mở mắt.

Chẳng biết từ lúc nào hai tay Tề Vân Mộc đã đặt trên song cửa sổ, nắm chặt bệ cửa sổ, mu bàn tay nổi gân xanh.

Chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Sao một nữ tử không cần mặt mũi như nàng ấy có thể chết dễ dàng như vậy.

Chỉ là một giấc mơ mà thôi, không thể coi là thật.

Nhưng những hình ảnh trong đầu lại vô cùng rõ ràng, như thế nào đều không loại ra khỏi đầu được.

Tề Vân Mộc nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gục đầu xuống, tay càng dùng sức nắm chặt song cửa sổ.

Không, không thể nào.

Hôm qua hắn cố ý hỏi Thái tử điện hạ, đường hành quân là quan đạo, không có đường núi, càng không có núi cao hiểm trở như thế, nàng ấy sẽ không gặp phải nguy hiểm như vậy, cảnh tượng phía sau đương nhiên cũng đều là giả.

Gần hai tháng trôi qua rồi.

Nàng ấy cũng đã đến Cố thành.

Sắc mặt Tề Vân Mộc tối tăm, nữ nhân này, trên đường đi cũng không biết viết cho hắn một phong thư báo bình an.

Có điều nghĩ lại, có đôi khi không có tin tức mới là tin tức tốt nhất.

_

Mấy tháng trôi qua chỉ là trong nháy mắt.

Trong thời gian này, Tô Vãn Đường đã viết mấy bức thư gửi về, ngoại trừ báo bình an thì còn lại đều nói nhớ Tề Vân Mộc.

Không đề cập tới chiến sự biên quan dù chỉ nửa chữ.

Nhưng Tề Vân Mộc ở trong triều, sao có thể không biết gì về tình hình chiến sự, chẳng qua chỉ là tin tức chậm hơn chút thôi.

Hắn biết mấy tháng trước đại quân kịp thời đuổi tới, giữ được Cố thành, biết Tô Mục trọng thương, mới vừa có thể xuống giường.

Cũng biết nàng ấy lập được đại công, danh tiếng vang xa.

Bây giờ gần như ai ai ở Bắc Lãng cũng biết Tô Vãn Đường, tất cả mọi người nhắc tới nàng ấy, đều kính nể tán thưởng.

Tề Vân Mộc lại càng ngày càng lo lắng.

Hắn cũng cảm thấy kiêu ngạo vì nàng ấy.

Nhưng hắn muốn nàng ấy bình an hơn.

Cố thành vào mùa đông cực kì lạnh lẽo, lúc triều đình bàn bạc đưa áo bông chăn bông ủng chiến đến Cố thành, Tề Vân Mộc biện luận bằng lý lẽ trên triều đình, bằng miệng lưỡi sắc bén nhanh nhẹn của mình, thật sự đòi thêm được năm xe.

Đòi được đồ chống lạnh, hắn lại đi cầu Đông cung, muốn đích thân đi kiểm tra. Hắn kiểm tra vô cùng cẩn thận, bắt bẻ đến mức khiến mọi người nghẹn họng trợn tròn mắt, chỉ cần hơi kém một chút đều bị hắn loại ra, mấy ngày kế tiếp, quan viên hộ tống áo bông nhìn thấy hắn cũng nhức đầu.

Thật ra những vật kia cũng không kém lắm, chẳng qua là cũ một chút, không phải bông mới, vả lại còn tăng thêm năm xe, đã hoàn toàn đủ cho các tướng sĩ qua hết mùa đông này.

Nhưng Tề Vân Mộc không nghe.

Hắn chỉ nghĩ, lỡ như những thứ này mặc trên người nàng ấy, biên quan rét lạnh, nàng ấy một nữ tử sao mà chịu nổi?

Đưa vật tư chống lạnh, Phụng Kinh đã bắt đầu có tuyết rơi.

Tề Vân Mộc mặc áo khoác lông chồn đứng ở dưới hiên, giơ tay đón bông tuyết, ngắm nhìn tường cao.

Cố thành có tuyết chưa?

Tháng này nàng ấy còn chưa gửi thư.

Bình Luận (0)
Comment