Ngụy Niên không nhớ rõ ngày hôm đó nàng đã kéo cung bao nhiêu lần, đến lúc sau cánh tay của nàng đã chết lặng, nhưng Thái tử vẫn không có ý định dừng lại, ngẫu nhiên còn sẽ giảng cho nàng nghe một hai điểm cần chú ý khi kéo cung.
Nàng biết là hắn đang dạy nàng, bèn chịu đựng đau nhức tập trung nhớ kỹ.
Trong một khoảnh khắc nào đó Thái tử cầm tay nàng kéo cung, trong đầu nàng khó tránh khỏi hiện lên bóng dáng của một người.
Từ khi nàng vẫn còn ngây thơ, hắn ta đã ở bên cạnh nàng, dạy nàng đi đường, chọc nàng vui vẻ. Lớn hơn chút nữa, hắn ta dạy nàng viết chữ đọc sách, tập cầm kỳ thư họa, không có lúc nào là không phải tay nắm tay dạy giống như vậy.
Nhưng đến cuối cùng nàng mới biết, người này diễn một trò giỏi vô cùng.
Đã từng tin cậy bao nhiêu, bây giờ Ngụy Niên lại hận hắn ta bấy nhiêu.
Mũi tên nàng bắn chậm rãi mang theo sát khí.
Dường như Chử Yến cảm giác được cái gì, cụp mắt nhìn nàng một cái, vừa hay chạm vào cặp mắt nồng đậm hận ý kia.
Chử Yến lặng lẽ thu tầm mắt lại.
Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp nàng, hắn đã thấy được sát khí và hận ý trên người nàng, mặc dù nàng cố ra vẻ dịu dàng đoan trang, nhưng sau khi tỳ nữ kia chết, vẻ sung sướng sâu trong mắt không có cách nào che giấu.
Cho nên từ đó trở đi hắn đã đoán được nàng và những người khác ở Ngụy gia không chỉ đơn giản là có lục đục, càng giống là có huyết hải thâm thù.
Bởi vì loại hận ý này, hắn rất quen thuộc.
Nhiều năm trước sau khi mẫu phi nhảy từ tường thành xuống, hắn đã bình đẳng mà hận tất cả mọi người, tất cả những người được lợi vì cái chết của mẫu phi.
Chử Yến thu hồi tâm tư, vờ như lơ đãng liếc mắt nhìn nơi nào đó trong rừng, lặng lẽ buông tay Ngụy Niên ra, nắm chặt dây cương. Đúng lúc này, con ngựa đột nhiên phát ra một tiếng hí dài, tay Ngụy Niên run lên, mũi tên mất chính xác, đâm vào một thân cây gần đó.
Chử Yến lấy lại cung từ trong tay nàng một cách tự nhiên.
Ngụy Niên cho rằng không tiếp tục nữa, khẽ lắc lắc cánh tay tê dại, nhưng một giây sau lại nghe Thái tử ra lệnh: "Nắm chắc dây cương!"
Mặc dù Ngụy Niên không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn theo bản năng nhận lấy dây cương trong tay hắn.
Đồng thời, nàng thoáng liếc thấy Chử Yến kéo căng cung, hoàn toàn khác với hành động cẩn thận điều chỉnh dây cung của nàng, hắn kéo cung bắn tên gần như chỉ trong nháy mắt.
Ánh mắt Ngụy Niên nhìn theo mũi tên rời cung, tên bắn đến điểm cuối, một bóng người kêu lên đau đớn rồi ngã xuống.
Ngụy Niên cứng đờ, con ngươi bỗng dưng mở to.
Mãi đến khi xung quanh liên tiếp nhảy ra những người áo đen trong tay cầm đao kiếm chém về phía bọn họ, nàng mới muộn màng nhận ra.
Bọn họ gặp mai phục.
Ám vệ đi theo Thái tử đã đồng thời hiện thân cứu giá.
"Cầm chắc dây cương, khống chế phương hướng của ngựa." Chử Yến đột nhiên nói.
Ngụy Niên vừa quan sát người áo đen càng ngày càng tới gần, vừa luống cuống tay chân nắm chặt dây cương, nàng khóc không ra nước mắt, âm thanh phát run: "Thần nữ không biết."
Đời trước ngay cả ngựa nàng cũng chưa sờ bao giờ, có quỷ mới biết khống chế nó ra sao.
Không, hồi nàng làm quỷ cũng không biết!
"Phía trước có vách núi, thúc ngựa nhảy xuống."
Ngụy Niên vô thức nhìn ra phía trước, quả nhiên nhìn thấy vách núi: "..."
Nàng không dám tin, nói: "... Sẽ, sẽ chết đó?"
Chử Yến vừa kéo cung bắn chết một người, vừa cười lạnh: "Biết sẽ chết còn không đổi hướng!"
Ngụy Niên gần như dùng hết sức toàn thân nắm chắc dây cương, cắn chặt môi, nội tâm bối rối hoảng sợ, đồng thời còn thầm mắng Thái tử quả nhiên là tên điên, loại thời điểm này còn đùa được.
"Phân biệt được trái phải không?"
Ngụy Niên hoảng sợ nhìn chằm chằm vách núi càng ngày càng gần, liên tục gật đầu: "Có."
Thái tử không lên tiếng nữa.
Ước chừng là sống chết trước mắt kích phát ra tiềm năng, Ngụy Niên như chợt được khai sáng, níu lại dây cương rồi bất ngờ kéo sang bên trái một cái, sau khi con ngựa ngửa đầu hí lên một tiếng, quả nhiên đổi phương hướng.
Ngụy Niên không khỏi nhắm mắt lại thở ra một hơi.
Cái tên điên này!
Sao hắn dám giao việc sống còn này vào tay một người hoàn toàn không biết cưỡi ngựa như nàng!
Có điều, Ngụy Niên đờ đẫn nghĩ...
Nếu nàng thật sự kéo Thái tử nhảy xuống vách núi, chắc chắn Ngụy gia sẽ bị tru di cửu tộc! Nàng cũng không cần hao tâm tốn sức đi tìm cách phá hủy Ngụy gia.
"Ngươi muốn kéo Cô đồng quy vu tận?"
Bên tai bất thình lình vang lên giọng nói lạnh lẽo của Thái tử.
Ngụy Niên bỗng nhiên hoàn hồn, nhanh chóng lắc đầu.
Không, nàng vẫn muốn sống rồi phá hủy Ngụy gia hơn.
Ngay khi Ngụy Niên lại một lần nữa cảm thán người ngồi phía sau biết thuật đọc tâm, thì nghe thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tập trung vào, chúng ta đang chạy trốn đấy."
Lúc này Ngụy Niên mới giật mình phát hiện, cuối đường lại là vách núi.
Nàng lần nữa kinh hoảng quay đầu ngựa lại, không nhịn được nói: "Sao đâu đâu cũng là vách núi thế."
"Đang ở trên đỉnh núi, không phải vách núi thì muốn lên trời à?"
Ngụy Niên: "..."
Chuyện cười do tên điên này kể chẳng buồn cười chút nào.
"Hơi nghiêng người về phía trước, mông đừng ngồi hẳn xuống." Chử Yến đã sử dụng hết tên, hắn rút thanh kiếm treo bên thân ngựa ra, vừa chém giết thích khách, vừa nói.
Vì chữ "mông" kia mà Ngụy Niên thẹn đến mức đỏ mặt, chẳng qua trong lúc nguy cấp như vậy nàng cũng không có tâm trạng kiêng dè quá nhiều, lập tức làm theo lời Chử Yến dạy.
"Không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng dời chân khỏi bàn đạp, tay không được buông dây cương." Chử Yến tiếp tục nói một cách lạnh lùng.
Sau khi Ngụy Niên kịp phản ứng, nhận ra Thái tử đang thực hiện lời hứa dạy nàng cưỡi ngựa thì không khỏi hơi choáng váng. Hắn thật sự không phải người bình thường, lúc này người bình thường sao có thể có tâm trạng dạy người khác cưỡi ngựa?
Ngụy Niên im lặng một lát, sau đó hỏi: "Lúc nào tính là vạn bất đắc dĩ?"
Kỳ lạ là nàng vẫn còn tâm trạng để học, có lẽ nàng cũng không phải là người bình thường.
Dù sao, nàng cũng từng làm quỷ.
"Ví dụ như, trước khi ngựa nhảy xuống vách núi phía trước, ngươi có thể thử nhảy ngựa, có lẽ có thể giữ được toàn thây." Chử Yến lành lạnh nói.
"Cô có thể bỏ ngựa bất cứ lúc nào, mà sự sống chết của ngươi thì nằm trên sợi dây cương trong tay."
Ngụy Niên ngước mắt, sau đó đồng tử co lại.
Tiểu thư khuê các suýt chút nữa thì mắng ra tiếng.
Nàng cắn răng, cố nén cơn giận, vội vàng xoay ngựa đổi hướng, thốt lên đầy bất mãn: "Chẳng lẽ không có con đường nào bình thường hơn sao?"
Lần này Chử Yến trầm mặc một hồi, giải quyết xong một thích khách đuổi theo, sau đó mới trả lời nàng: "Có."
"Nhưng không ngăn nổi ngựa cứ muốn nhảy núi."
Ngụy Niên ngẩn người, sau đó mới hiểu được ý của hắn.
Lúc này nàng đã miễn cưỡng thoát ra khỏi cơn sợ hãi, mới có tâm trạng dò xét những con đường xung quanh, quả nhiên, nàng nhìn thấy một con đường có thể coi là rộng mở...
Nàng mấp máy môi, vào lúc ngựa lại sắp đi sang lối rẽ, trước lạ sau quen lôi nó về đường chính.
"Là nó không biết đường hay là không biết ngoặt?"
Ngựa có biết ngoặt hay không nàng không rõ, nhưng nàng từng nghe nói ngựa nhớ đường.
Cho nên tại sao con ngựa này cứ muốn chạy về phía vách núi?
Chử Yến nghe được lời phàn nàn của nữ tử, cúi đầu liếc nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của nàng, không chút do dự trở tay đâm về phía thích khách đang đuổi theo.
Vừa lúc, dường như Ngụy Niên cảm nhận được ánh mắt của Chử Yến, vô thức quay đầu, thế là, máu tươi từ đối diện bắn tới, nhuộm đỏ nửa bên mặt nàng.
Toàn thân Ngụy Niên thoáng chốc cứng đờ.
Chử Yến lại ung dung nhìn nàng, không biết vì sao, nhưng nàng như vậy trông thuận mắt hơn nhiều.
Thái tử đã sẵn sàng để thưởng thức vẻ hoảng sợ sắp xuất hiện trên mặt nữ tử, lại không ngờ, Ngụy Niên chỉ ngẩn ra mấy giây, sau đó lập tức giơ tay lau đi vết máu bên khóe mắt, hết sức chăm chú đấu tranh với dây cương.
Màu đỏ chói mắt và khuôn mặt trắng nõn, tạo thành đối lập rõ ràng, c*̃ng có một loại vẻ đẹp vụn vỡ, yêu dị khác.
Chử Yến cong môi, vẻ hứng thú trong mắt càng nồng đậm, ngay cả trong giọng nói cũng không còn sự lạnh lùng như vừa rồi: "Nó biết đường, cũng biết ngoặt, nhưng ngươi túm chặt như vậy, nó chỉ cho rằng ngươi muốn dẫn nó cùng xuống địa ngục."
Ngụy Niên bỗng nhiên nhìn về phía đầu ngựa bị nàng kéo đến ngẩng lên: "..."
Nó như này, hình như chỉ đi thẳng được thôi.
Ngụy Niên lặng lẽ thả bớt lực tay, không phải hắn nói phải nắm chặt à, đương nhiên nàng sẽ dùng hết sức lực toàn thân.
Chử Yến tiếp tục nói móc: "Nếu không phải tính tình Tiểu Lang tốt thì nó đã sớm nổi điên rồi."
Ngụy Niên chột dạ không lên tiếng.
Nhưng, sao lại gọi một con ngựa là Tiểu Lang?
Nếu là Trường Phúc biết thắc mắc của nàng, nhất định sẽ nói với nàng, mới mấy ngày trước, con ngựa này còn tên là Tiểu Kiếm.
Ước chừng là bởi vì cách cái chết quá gần, Ngụy Niên thể hiện ra thiên phú cưỡi ngựa phi phàm, chẳng mấy chốc đã tìm ra được một vài kỹ thuật.
Tiếng chém giết sau lưng chẳng biết đã ngừng lại từ lúc nào, mấy ám vệ ở lại xử lý xác thích khách, những ám vệ khác thì đã đuổi theo.
Không còn thích khách đuổi giết, Ngụy Niên học tập càng thêm chăm chú, có lẽ là Chử Yến thấy nàng tập trung như vậy, nên thỉnh thoảng lại dạy nàng vài bí quyết.
Mặc dù trong miệng Thái tử không có nổi mấy lời hay, nhưng từ khi quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên hai người ở chung hòa hợp như vậy.
Khi đi ngang qua một mảnh rừng trúc, mùi hương tươi mát thoải mái tràn ngập, Ngụy Niên cảm nhận được gió nhẹ phất qua mặt, hương trúc vờn quanh, mặt mày không khỏi thả lỏng.
Hóa ra trên đời, còn có thú vui như này.
Lúc trước cuộc đời nàng chỉ vây quanh tiểu viện kia, hiện tại, dường như nàng đã được trải nghiệm một cách sống khác.
Lối sống này, tên là tự do.
Chử Yến vừa lúc cúi đầu, thoáng nhìn thấy nụ cười có thể gọi là xán lạn trên khuôn mặt bị máu tươi nhuộm đỏ một nửa của nàng.
Thái tử: "..."
Thế nhân đều nói hắn điên, nhưng hắn cảm thấy nữ tử này cũng chẳng kém là bao, có cô nương khuê các bình thường nào trải qua một trận mai phục giết chóc như này mà còn có thể cười một cách quỷ quái như thế chứ?
Có điều, cũng là người đáng thương.
Ở Bắc Lãng thịnh hành cưỡi ngựa, đánh mã cầu, một đích nữ phủ thị lang sống mười sáu năm chưa từng sờ vào ngựa, nói ra chắc không có ai tin.
Ngựa không có dây cương thít chặt, thuận lợi quay về chuồng ngựa ở biệt viện, lúc dừng lại, nó hơi tủi thân nghẹn ngào hí lên một tiếng.
Ngụy Niên cảm giác được đại khái là nó đang lên án nàng, sinh lòng áy náy, nhẹ nhàng v**t v* đầu nó xin lỗi: "Xin lỗi nha, hôm nay sẽ cho ngươi bữa ăn ngon"
Chử Yến đang định xuống ngựa, thoáng sững người.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía nữ tử đang nằm rạp trên lưng ngựa nhẹ giọng dỗ dành nó, trong mắt vô thức nhiễm ý cười.
Lấy thức ăn của hắn để dỗ dành ngựa của hắn, cũng chỉ có nàng dám.
Tô Cấm sớm đã chờ ở đây, xa xa trông thấy một màn này, lập tức tiến lên đón.
"Điện hạ không sao chứ?"
Tô Cấm đi theo bên cạnh Thái tử nhiều năm, vừa nhìn đã biết hôm nay lại gặp chuyện.
Chử Yến vứt kiếm cho thị vệ đi lên đón: "Không sao."
Tô Cấm yên lòng, lúc này mới nhìn về phía Ngụy Niên, vừa lúc Ngụy Niên quay đầu, Tô Cấm trông thấy vết máu trên mặt nàng thì giật mình: "Ngụy nhị cô nương bị thương rồi!"
Ngụy Niên còn chưa trả lời Chử Yến đã nhảy xuống ngựa, nàng ngồi một mình trên lưng ngựa không nhịn được sợ hãi, đang không biết làm thế nào thì Chử Yến lại vỗ một cái lên thân ngựa: "Tự chạy một vòng đi."
Con ngựa nháy mắt vọt ra ngoài.
Ngụy Niên hoảng sợ trắng bệch cả mặt, nắm chặt dây cương, giẫm lên bàn đạp.
Sau lưng truyền đến giọng điệu hờ hững của Thái tử: "Rèn sắt khi còn nóng, nhớ càng lâu."
Ngụy Niên: "..."
Sao lúc nãy nàng không kéo hắn nhảy xuống vách núi quách cho rồi cơ chứ!
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: "Niên Niên thiên phú dị bẩm!"
Niên Niên: "... Hâm mộ à, suýt nữa thì lên trời."
Chử Yến: "..."