Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 23

Đối với người lần đầu tiên học cưỡi ngựa thì tốc độ như vậy cực kỳ kh*ng b*, nhưng hiện tại Ngụy Niên cũng chỉ có thể kiên trì.

Nàng cẩn thận nhớ lại những lời Chử Yến vừa mới dạy nàng trên đường đi, vừa ổn định tinh thần, vừa nhỏ giọng dỗ con ngựa: "Tiểu Lang ngoan, ngươi chạy chậm một chút nha, đừng làm ta ngã."

“Vừa rồi là ta không đúng, ngươi đừng tức giận, có được không?"

Cũng không biết con ngựa nghe hiểu không, dù sao cũng ngoan ngoãn chạy, giống như là vừa rồi khi ở trên núi, bị khí thế lôi kéo nó nhảy núi của Ngụy Niên làm hoảng sợ.

Một màn bất ngờ, không chỉ khiến Tô Cấm sợ đến thay đổi sắc mặt, người huấn luyện ngựa và thị vệ trong chuồng ngựa cũng đều lộ mặt vẻ hoảng sợ.

Phải biết toàn bộ chuồng ngựa chỉ có con ngựa này của điện hạ... hôm nay nó gọi là gì nhỉ? À, Tiểu Lang! Chỉ có con Tiểu Lang này có tính tình hung hãn nhất, cộc cằn nhất, đừng nói một cô nương yếu đuối, ngay cả thị vệ có bản lĩnh bất phàm cưới nó, thì nó cũng có thể hất người đó ngã xuống!

Thái tử làm vậy là muốn tra tấn cô nương nhà người ta sao?

Thế nhưng nửa canh giờ trước Tô Cấm cô nương mới vừa hạ lệnh, tất cả mọi người ở biệt viện không được coi thường Ngụy nhị cô nương, ý tứ đó nghe như thể là điện hạ cuối cùng cũng muốn thêm người bầu bạn bên cạnh; lúc này mới được bao lâu đâu, điện hạ đã trở mặt rồi?

Tô Cấm không nhịn được nhìn về phía Thái tử: "... Điện hạ?"

Nàng ấy cách Thái tử gần nhất, dĩ nhiên là nghe được câu nói vừa rồi của hắn, biết là điện hạ đang dạy Ngụy nhị cô nương cưỡi ngựa, thế nhưng mà, nào có ai dạy cô nương người ta cưỡi ngựa như vậy.

Chử Yến nhìn chằm chằm vào một người một ngựa, sau một lúc lâu mới khẽ xì một tiếng: "Nàng ta không bị thương."

Tô Cấm: "..."

Không bị thương cũng không thể hành hạ như thế chứ.

Trước hôm nay, Ngụy nhị cô nương thậm chí còn chưa từng chạm vào lông ngựa đấy! Huống chi, đây là con ngựa hung hãn nhất trong chuồng ngựa!

Sau đó, nàng ấy lại nghe thấy điện hạ nhà bọn họ buồn bã nói: "Ngươi lo thừa rồi, nàng ta đang dụ ngựa của Cô đổi tên."

Tô Cấm: "..."

Nàng cứng đờ quay đầu lại, lúc này mới muộn màng phát hiện, thảm cảnh trong dự đoán không có xảy ra, Tiểu Lang xưng bá toàn bộ chuồng ngựa, không nổi giận, c*̃ng không hất người, nhìn ngoan ngoãn ghê gớm.

Không chỉ Tô Cấm, tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Hôm nay Tiểu Lang sao thế?

Chẳng lẽ ngay cả ngựa c*̃ng xem mặt à?

c*̃ng có lẽ, ngựa cũng biết thương tiếc cô nương người ta?

Sau một hồi yên lặng kỳ dị, trong lúc nhất thời Tô Cấm không biết nên nói cái gì, ma xui quỷ khiến thốt ra một câu: "Ngụy nhị cô nương dụ dỗ nó đổi tên thành gì vậy ạ?"

Ngụy Niên cũng không biết lời nói của mình sẽ bị Thái tử nghe thấy, vẫn đang tiếp tục: "Ta cảm thấy ngươi uy phong hơn sói nhiều, vừa rồi ngươi chạy nhanh như vậy, ta gọi ngươi là Tiểu Phong có được không, c*̃ng rất xứng đôi với Thái tử điện hạ."

Một con nhanh như gió, một kẻ điên cuồng(*) thành thói.

Cặp đôi hoàn hảo!

(*) Từ “gió” và “điên” đều phát âm là feng và có âm hán việt là “phong”.

Chử Yến: "..."

Hắn chống lưỡi lên trên vòm họng, đáy mắt một mảnh âm u.

"Nàng ta đang mắng Cô là tên điên."

Tô Cấm cứng đờ.

Lần đầu tiên trong đời nàng ấy cảm nhận được cảm giác ngổn ngang trong gió.

Ngay khi nàng ấy toát mồ hôi thay Ngụy Niên, Thái tử, người bị mắng lại giơ tay lên, gọi một ám vệ đến giao phó vài câu: "Đi báo cho Trường Phúc..."

Tô Cấm nghe mà âm thầm kinh hãi.

Sau khi ám vệ rời đi, Chử Yến nói với nàng ấy: "Ngươi đích thân đưa nàng ta về."

Tô Cấm gật đầu nhận lệnh: "Vâng."

Từ trước đến nay năng lực chịu đựng của nàng ấy không kém, nhưng hôm nay, nàng ấy luôn cảm thấy hơi hoảng hốt.

Tô Cấm lần nữa nhìn về phía người trên lưng ngựa, tâm trạng nhất thời có chút phức tạp, có lẽ là Đông cung thật sự sắp có thêm nữ chủ nhân.

Dù sao, đây là lần đầu tiên nàng ấy thấy có người dám mắng điện hạ, không chỉ bình yên vô sự, còn có thể được điện hạ che chở.

"Người từng mắng Cô, sao có thể chết trong tay người khác." Chử Yến lại đột nhiên nói tiếp.

Tô Cấm: "..."

Chử Yến huýt sáo, Tiểu Lang chở Ngụy Niên tung tăng chạy đến trước mặt hắn, nhìn, có vẻ tâm trạng cũng không tệ lắm.

Chử Yến cất tiếng cười nhạo.

Không có tiền đồ! Làm như chưa thấy nữ tử bao giờ ấy.

Tô Cấm tiến lên đỡ Ngụy Niên xuống, lúc ở trên ngựa chưa phát hiện, sau khi xuống ngựa, Ngụy Niên mới cảm thấy hai bắp đùi đau nhói.

Khả năng cao là bị trầy da rồi.

Bởi vì vị trí bị thương khá riêng tư, Ngụy Niên nhíu mày, cố nén không dám lên tiếng.

"Cô đồng ý yêu cầu của ngươi." Chử Yến lạnh nhạt liếc nàng một cái, nói.

Ngụy Niên thầm vui mừng, vội vàng uốn gối cảm ơn: "Thần nữ cảm ơn điện hạ."

Nghĩ lại thì, hôm nay hình như c*̃ng không bết bát đến vậy, không chỉ được học cưỡi ngựa bắn tên, lại có Thái tử hứa hẹn, nghĩ thế, ngay cả nỗi kinh hoàng khi cận kề cái chết trên vách núi cũng không còn quá đáng sợ nữa.

Lúc gần đi Chử Yến nhìn Tô Cấm, nàng ấy hiểu ý gật đầu.

Đợi Chử Yến rời đi, Tô Cấm mới đỡ Ngụy Niên đi về phía thiên điện: "Cô nương lần đầu tiên cưỡi ngựa, khó tránh khỏi sẽ bị thương, nô tỳ bôi thuốc cho cô nương trước rồi đưa cô nương về phủ."

Sự cẩn thận của Tô Cấm khiến Ngụy Niên sinh lòng cảm kích, vội nói cảm ơn, lại nghe Tô Cấm cười nói: "Là điện hạ sai bảo trước khi rời đi."

Ngụy Niên sững sờ, đột nhiên nhớ tới ánh mắt đầy ẩn ý Thái tử nhìn về phía Tô Cấm trước khi rời đi.

Mặt nàng bỗng dưng đỏ lên.

Hắn cũng chú ý tới.

Tô Cấm thoáng nhìn qua thần sắc của nàng, khóe môi lại càng cong lên đôi chút.

Điện hạ có từng để ý tới cô nương nhà ai như vậy đâu, xem ra, Ngụy nhị cô nương thật sự rất được lòng điện hạ.

Nhưng với tính tình của điện hạ, thực sự rất khó làm các cô nương thích, khó khăn lắm điện hạ mới có ý trung nhân, không thể dọa người ta chạy mất được.

"Điện hạ đối xử với cô nương rất chu đáo, khác hẳn với người khác." Tô Cấm lấy lại bình tĩnh, giọng điệu dịu dàng từ tốn: "Nô tỳ còn chưa từng thấy điện h* th*n cận với cô nương nhà ai như vậy, chớ nói chi là ngồi chung một ngựa."

Ngụy Niên bật cười khẽ, gật đầu.

Thật đúng là khác biệt, suýt chút nữa xách nàng đi bón cho sói đấy.

Tô Cấm tiếp tục nói: "Nhắc tới cũng kỳ lạ, tính nết của Tiểu Lang cực kỳ hung hãn, ngoài điện hạ ra còn chưa có ai có thể cưỡi nó, ngay cả Tống đại nhân cũng từng bị nó hất văng xuống đất, nô tỳ thật sự không ngờ hôm nay nó lại ngoan như vậy, xem ra nó rất thích cô nương."

Ngụy Niên nháy mắt mấy cái, nghi ngờ nói: "Điện hạ nói tính nết nó vô cùng tốt."

Tô Cấm cười cười: "Đó là đối với điện hạ thôi.”

So sánh với điện hạ thì tính nết ai cũng tốt, ngựa cũng không ngoại lệ.

Nói một cách khác, vạn vật trong mắt điện hạ, không có gì là tính nết không tốt.

Còn người không tốt phần lớn đã còn không thấy nữa.

Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng hí nóng nảy của con ngựa.

Ngụy Niên vô thức quay đầu lại, quả nhiên thấy Tiểu Lang mới vừa rồi còn ngoan ngoãn, lúc này đang đấu đá lung tung khắp chuồng ngựa không chừa một đối thủ nào.

Ngụy Niên: "..."

Nàng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, hiện tại nàng còn sống thật sự là hiếm thấy!

Tiểu Phong, hình như càng phù hợp với nó.

Tô Cấm thấy vậy nhẹ giọng an ủi: "Cô nương đừng sợ, Tiểu Lang đã công nhận cô nương, chắc chắn sẽ không thương tổn cô nương."

Ngụy Niên cười gượng: "Ừm."

Có điều nàng luôn cảm thấy trong lời Tô Cấm nói còn có chuyện khác, lúc trước nàng ấy vẫn luôn gọi nàng là Ngụy nhị cô nương.

Cảm giác đau nhói trên đùi quấy nhiễu mạch suy nghĩ của Ngụy Niên, nàng không nghĩ ngợi thêm nữa.

Tô Cấm: "Cô nương yên tâm, điện hạ đã dặn nhất định phải cho cô nương dùng thuốc tốt nhất, chẳng mấy ngày là sẽ khỏi thôi.”

Ngụy Niên gật đầu.

Không biết tại sao, nàng càng nghe càng cảm thấy quái dị.

-

Ngụy gia.

Trên trán Ngụy Hằng quấn băng gạc, sắc mặt u ám ngồi dựa vào trên giường, một bên, những người khác của Ngụy gia hoặc đứng hoặc ngồi.

Ngụy Hằng kể lại chuyện xảy ra ở biệt viện Hương Sơn, cuối cùng cắn răng nói: "Chỉ là một kẻ thất thế, dựa vào Thái tử rồi chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng."

Hiển nhiên người hắn ta mắng là Tống Hoài.

Ngụy Văn Hồng không đồng ý nhíu mày.

Không nói đến chức Thống lĩnh Đông cung, Tống Hoài còn là Ngự sử Trung thừa, hiện tại bọn họ còn không thể đắc tội nổi!

Chẳng qua hiếm khi thấy nhi tử tức giận như vậy, ông ta c*̃ng không mở miệng trách cứ, dù sao trong phòng này c*̃ng không có người ngoài, không truyền ra ngoài được.

Sau một hồi im lặng, Ngụy Ngưng hỏi: "Ca ca không gặp Thái tử sao?"

Ngụy Hằng: "Không."

Ngụy Ngưng nhíu mày trầm tư, hoàn toàn khác với dáng vẻ ngây thơ vô hại thường ngày: "Rốt cuộc thì quan hệ giữa Ngụy Niên và Thái tử là gì, có thể khiến Tống Hoài đích thân đến đón người."

Bọn họ đều muốn biết vấn đề này, nhưng bây giờ ai cũng không đoán được ra đáp án.

Lại qua một hồi lâu, Kiều thị lạnh lùng nói: "Mặc kệ quan hệ thế nào, kế hoạch không thể bỏ.”

Bọn họ đã vì chuyện này mà chuẩn bị hơn chục năm, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót.

Ngụy Văn Hồng gật đầu: "Đương nhiên.”

"Nhưng trước mắt còn không biết quan hệ giữa nó và Thái tử, nên án binh bất động thì hơn."

Kiều thị vừa muốn mở miệng, lại nghe Ngụy Ngưng nói: "Phụ thân nói rất đúng."

Mấy người đồng thời nhìn về phía nàng ta.

Ngụy Ngưng nở nụ cười châm chọc: "Thái tử là người cao quý thế nào, sao sẽ để một nữ tử khuê các đần độn không thú vị vào mắt, cho dù là nhất thời nổi hứng, sớm muộn gì c*̃ng có một ngày chán ghét rồi vứt bỏ, so với việc hiện tại mạo hiểm đắc tội Thái tử, còn không bằng chờ một chút."

"Chúng ta đã đợi mười mấy năm rồi, chẳng lẽ không thể đợi thêm chút nữa?"

Kiều thị giật giật môi, không lên tiếng nữa.

Một lúc lâu sau, Ngụy Văn Hồng giải quyết dứt khoát: "Vậy trước tiên cứ làm như vậy, Ngưng Nhi con gặp hắn một lần nói rõ tình huống, trì hoãn kế hoạch, tùy cơ ứng biến."

Ngụy Ngưng gật đầu: "Vâng."

Ngụy Hằng vẫn cúi đầu, không nói gì thêm.

Hắn ta nhớ tới hai ngày trước ở đình bên hồ, Ngụy Niên khẽ tránh lùi lại một bước. Nhiều năm như vậy nàng vẫn luôn cười đón chào hắn ta, xưa nay chưa từng lùi lại, c*̃ng chưa từng từ chối hắn ta.

Ngụy Ngưng âm thầm nhìn Ngụy Hằng, nhếch môi cười châm chọc, nếu như Ngụy Niên biết nguyên nhân thực sự mà ca ca yêu chiều mình những năm qua, không biết sẽ có phản ứng gì đây?

Nàng ta biết kế hoạch của ca ca, nhưng lần này, nàng ta sẽ không để cho ca ca toại nguyện.

Bởi vì, Ngụy Niên phải chết!

"Gia chủ, phu nhân."

Tiểu nha hoàn vội vàng chạy vào, giọng hơi gấp gáp.

Kiều thị quay đầu: "Chuyện gì?"

"Bẩm gia chủ, phu nhân, nhị cô nương đã trở về."

Kiều thị nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Về thì về, vội vã như vậy làm gì, còn muốn ta đi chào đón nó hay sao?"

"Bẩm phu nhân, người của biệt viện Hương Sơn cũng tới." Nha hoàn vội nói.

Mấy người Ngụy gia đồng thời giật mình, nhao nhao ngước mắt.

Ngụy Văn Hồng: "Người tới là ai?"

Tiểu nha hoàn lắc đầu: "Nô tỳ không nhận ra, nàng ấy tự xưng là nữ quan bên cạnh Thái tử điện hạ."

Kiều thị bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt Ngụy Ngưng c*̃ng thoáng chốc trầm xuống, Ngụy Văn Hồng và Ngụy Hằng liếc nhau, đáy mắt đều là một mảnh u ám.

Sao Tô Cấm lại tới đây!?

Mọi người đều biết, Thái tử điện hạ có ba vị thân tín.

Thống lĩnh Đông cung, Tống Hoài; nội thị hầu cận, Trường Phúc; nhất đẳng nữ quan, Tô Cấm!

Người trước thủ đoạn tàn khốc, tất nhiên là khiến người nghe tin đã sợ mất mật, mà hai vị sau có phẩm cấp, mỗi lời nói, hành động đều đại biểu cho Thái tử điện hạ, cho dù Đông cung truyền chỉ cũng không cần bọn họ tự mình tới, nhưng khi một người trong đó đích thân đến, vậy thì chuyện đó tất nhiên là chuyện lớn!

Mấy người Ngụy gia đè nỗi kinh sợ nghi hoặc trong lòng xuống, vội vàng đi về phía tiền viện.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Cấm: "Có một vị điện hạ không biết lấy lòng cô nương, thật sự là lo lắng đủ điều.”

Tiểu Lang sắp đổi tên: Nữ nhân này thật là đáng sợ, suýt chút nữa thì ta không về được nữa rồi.

Niên Niên áy náy cười.

Tiểu Lang: Aaaa, nàng muốn mưu sát ngựa, nữ nhân ngươi nhìn ta nè, ta ngoan lắm, ta siêu ngoan!!!

Bình Luận (0)
Comment