Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 24

Lúc mấy người Ngụy gia đến tiền viện, vừa vặn thấy Tô Cấm đang gật đầu nói gì đó với Ngụy Niên, thái độ vô cùng cung kính.

Bọn họ thầm cảm thấy không ổn.

Làm nữ quan hầu cận của Thái tử, ngoại trừ thái tử điện hạ ra Tô Cấm chỉ quỳ trước Hoàng thượng và Hoàng hậu, người có thể khiến nàng ấy cung kính như thế có thể đếm trên đầu ngón tay.

Bọn họ không dám nghĩ nhiều thêm nữa, mỉm cười tiến lên nghênh đón.

Tô Cấm c*̃ng nhìn thấy bọn họ, nụ cười trên mặt chợt tắt, gật đầu nhẹ đến mức khó có thể nhận ra: "Ngụy đại nhân, Ngụy phu nhân."

Kiều thị khách khí đáp lễ, Ngụy Ngưng c*̃ng uốn gối.

Bởi vì Ngụy Niên và Tô Cấm gần như đứng sóng vai, cái lễ này của mẹ con Kiều thị lập tức trở nên vi diệu.

Ngụy Ngưng ngẩng đầu nhìn Ngụy Niên một cái, trong mắt chứa đầy vui mừng cùng muốn nói lại thôi, mà vẻ mặt của Kiều thị lại có một chớp mắt cứng đờ, bà ta thoáng nhìn Ngụy Niên bằng ánh mắt trách cứ.

Ngụy Niên vờ như không nhìn thấy.

Là con gái của quận chúa, nàng có thể nhận nổi lễ của Kiều thị.

Kiều thị thấy nàng lù lù bất động, trong lòng tức giận, đồng thời cũng cảm thấy hơi bất an, bà ta cảm thấy hình như thái độ của Ngụy Niên đối với bọn họ đã thay đổi.

Lúc này, Ngụy Văn Hồng khách khí nói: "Tô cô nương xuống núi, không biết là điện hạ có ý chỉ gì?"

Tô Cấm thu hết vẻ mặt của hai mẫu thân nữ nhi Kiều thị vào mắt, cười khẽ nhìn sang Ngụy Ngưng, không trả lời mà hỏi lại: "Đây là Ngụy tam cô nương?"

Ngụy Ngưng bất ngờ bị nhắc tên, vội vàng chuyển mắt tò mò nhìn Tô Cấm, ánh mắt thuần khiết không tì vết, nhìn hoạt bát lém lỉnh.

Nàng ta mím môi cười rất ngây thơ, giọng như nước suối róc rách: "Vâng, Ngụy Ngưng vấn an Tô cô nương."

Ngụy Niên im lặng nhìn Ngụy Ngưng diễn trò, đột nhiên cảm thấy, nàng bị lừa hơn mười năm hình như c*̃ng không oan lắm.

Kỹ thuật diễn của Ngụy Ngưng thật sự quá tinh vi, ai nhìn nàng ta mà không cảm thấy người này tính tình ngây thơ vô hại cơ chứ.

Ánh mắt Tô Cấm lóe lên, nhẹ nhàng cười: "Không dám nhận."

Ngụy gia thật là thú vị.

Nếu không phải nàng ấy biết được chút nội tình ở đình Hương Sơn, e là sẽ thật sự coi nàng ta là người hồn nhiên trong sáng.

Tô Cấm trả lời câu hỏi vừa rồi của Ngụy Văn Hồng: "Ta phụng mệnh điện hạ đưa cô nương về phủ, kinh động Ngụy đại nhân, là Tô Cấm có lỗi."

Ý là không có ý chỉ gì hết.

Mấy người Ngụy gia không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ thật sự sợ Thái tử nói muốn đưa Ngụy Niên vào Đông cung, vậy thì tâm huyết những năm qua của bọn họ coi như đều đổ sông đổ bể!

"Cảm ơn điện hạ đã lo lắng cho tiểu nữ, làm phiền Tô cô nương rồi." Ngụy Văn Hồng nhìn về phía Ngụy Niên, giọng điệu hiền hòa nói: "Niên Nhi, còn không mau cám ơn Tô cô nương đi."

Ngụy Niên khẽ cụp mắt.

Niên Nhi, sự thân mật mà trước đây nàng cầu còn không được, bây giờ nghe chỉ cảm thấy buồn nôn.

Có điều bây giờ vẫn chưa tới lúc trở mặt, nàng hơi nghiêng người, đang định uốn gối, lại bị Tô Cấm đỡ lấy.

Tô Cấm lộ vẻ sợ hãi, giọng hơi gấp gáp: "Cô nương không thể, nô tỳ không nhận nổi."

Ngụy Niên giật mình, sau đó nàng mới kịp nhận ra Tô Cấm đang chống lưng cho mình, lập tức mỉm cười cảm kích.

Sắc mặt người Ngụy gia chợt thay đổi khi nhìn ra thái độ của Tô Cấm.

Nàng ấy gọi Ngụy Niên là cô nương, tự xưng nô tỳ... chỉ có một khả năng.

Đông cung muốn Ngụy Niên.

Kiều thị gần như sắp không giữ được nụ cười trên mặt nữa, Ngụy Ngưng khẽ kéo áo bà ta, bà ta mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

"Tô tỷ tỷ, sắp tới giờ cơm tối rồi, chi bằng tỷ ở lại dùng cơm tối với gia đình, được không ạ?" Ngụy Ngưng tiến lên, thân mật kéo tay Ngụy Niên, cười nhẹ nhàng nói chuyện với Tô Cấm.

Nụ cười của nàng ta hồn nhiên xán lạn, giống như một tiểu cô nương không rành thế sự lớn lên trong nuông chiều, một tiếng Tô tỷ tỷ lại càng thêm ngọt mềm, khiến cho người ta không đành lòng từ chối.

Tô Cấm cụp mắt liếc nhìn bàn tay đang kéo cánh tay Ngụy Niên của Ngụy Ngưng, nàng ấy có thể cảm giác được sự thay đổi của Ngụy Niên trong nháy mắt đó, bên môi nở nụ cười, nhưng ý cười lại không vào được đáy mắt: "Không nhận nổi tiếng tỷ tỷ này của Ngụy tam cô nương."

Ngụy Ngưng khẽ nghiêng đầu, thân mật nói: "Vậy ta gọi là Tô Cấm cô nương được không?"

Ngụy Niên khá bực bội.

Ngụy Ngưng luôn luôn như thế này, bất kể bên cạnh nàng xuất hiện ai, nàng ta đều có thể kết thân chỉ bằng dăm ba câu.

Vốn dĩ nàng không tham gia nhiều yến hội, có đến cũng đều là một vài bữa tiệc nhỏ, không gặp được quý nhân quyền cao chức trọng gì, nhưng cho dù như vậy, chỉ cần Ngụy Ngưng có mặt, mặc kệ nàng nói chuyện với ai nhiều một hai câu, nàng ta đều phải tới xen vào.

Những cô nương vốn muốn làm quen nàng, cuối cùng đều thành bạn bè của Ngụy Ngưng.

Mà khi đó nàng còn ngu xuẩn cho rằng Ngụy Ngưng chỉ muốn bám lấy nàng.

Ý cười bên môi Tô Cấm hoàn toàn biến mất.

Nàng ấy lạnh lùng nhìn về phía Ngụy Ngưng, nói: "Ta là nữ quan của Đông cung, có phẩm giai, Ngụy tam cô nương không có, dựa theo quy củ thì Ngụy tam cô nương không thể gọi thẳng tên của ta."

Ngụy Niên ngước mắt nhìn về phía Tô Cấm, đây là lần đầu tiên nàng thấy Tô Cấm nghiêm mặt.

Cơn bực bội trong lòng nháy mắt bay biến, khóe môi Ngụy Niên cong lên, giữa nàng và Ngụy Ngưng, Tô Cấm là người đầu tiên lựa chọn nàng.

Mà nụ cười trên mặt Ngụy Ngưng thì nhạt đi, nàng ta nhếch môi, khóe mắt ửng hồng lắc cánh tay Ngụy Niên: "Nhị tỷ tỷ."

Ngụy Niên không cần nghĩ cũng biết, Ngụy Ngưng muốn nói là, có phải Tô cô nương không thích ta không, có phải ta đắc tội Tô cô nương không.

Cho dù biết sẽ chọc cho những kẻ này sinh nghi, lần này Ngụy Niên c*̃ng không giống như thường ngày, dịu giọng dỗ dành Ngụy Ngưng, nói tốt cho nàng ta.

Ngụy Niên nghiêng đầu, ra vẻ không hiểu nhìn về phía Ngụy Ngưng: "Sao tam muội muội lại khóc?"

"Tô cô nương nói rất đúng mà, đúng là tam muội muội không thể gọi thẳng tên của Tô cô nương, ta nhớ tam muội muội từng không ít lần tham gia cung yến cùng mẫu thân, sao lại vẫn chưa học hết những quy củ này chứ?"

Ngụy Ngưng nhìn sang Ngụy Niên, sâu trong ánh mắt nàng ta đầy vẻ kinh ngạc và luống cuống.

Ngụy Niên không nhìn nàng ta nữa, mà quay sang cười nói với Tô Cấm: "Thành thật xin lỗi, tiểu muội không hiểu quy củ, mạo phạm Tô cô nương, còn xin Tô cô nương lượng thứ."

Kiều thị tức giận đến mức khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, đang muốn nói gì nhưng bị Ngụy Văn Hồng kéo lại.

Tô Cấm nhẹ nhàng gật đầu với nàng, cười nói: "Không ngại, Ngụy tam cô nương còn nhỏ, có thể dạy từ từ."

"Sau này cô nương gọi ta là Tô Cấm là được."

Sự bất công rõ rệt khiến cụ cười của Ngụy Ngưng như đọng lại bên miệng, nàng ta âm thầm cắn răng, bàn tay đang kéo tay Ngụy Niên vô thức nắm chặt. Cánh tay Ngụy Niên vốn đã vô cùng đau nhức, bị nàng ta bóp như thế, không nhịn được đau kêu ra tiếng.

Ngụy Ngưng giật mình hoàn hồn, vội vàng ân cần nói: "Nhị tỷ tỷ, tỷ sao thế?"

Không đợi Ngụy Niên mở miệng, Tô Cấm đã bước nhanh lên trước gạt phắt tay Ngụy Ngưng ra, nhíu mày nói: "Có phải là tay của cô nương bị thương do hôm nay đi săn cùng Thái tử không?”

Toàn thân Ngụy Ngưng cứng đờ vì câu nói này, c*̃ng quên so đo việc bị Tô Cấm gạt tay ra.

Ngụy Niên biết cưỡi ngựa bắn tên từ bao giờ!?

Kiều thị nắm chặt khăn, đáy mắt một mảnh u ám.

Ngụy Văn Hồng còn có thể miễn cưỡng duy trì vẻ hiền hòa trên mặt, nhưng khóe môi run rẩy khiến khuôn mặt ông ta trông hơi vặn vẹo.

Ông ta ở trong triều, đương nhiên cũng biết bãi săn Hương Sơn.

Nơi đó chỉ thuộc về Đông cung, cho dù là mấy vị Hoàng tử khác cũng không thể tùy tiện ra vào, nhưng hôm nay Thái tử lại dẫn Ngụy Niên đi săn cùng! Ẩn ý trong đó đã không khó suy đoán!

Ngụy Niên nói khẽ: "Không sao, cũng may hôm nay điện hạ có hứng đi săn, vết thương này của ta nào có tính là gì.”

"Người bên cạnh điện hạ đa số đều là nam tử, không biết nữ nhi gia yếu đuối, còn xin cô nương khoan dung." Tô Cấm dịu dàng nói: "Quay về ta chắc chắn sẽ bẩm báo chi tiết với điện hạ, điện hạ không nỡ tổn thương cô nương, ngày sau nhất định sẽ chú ý hơn."

Nàng ấy dứt lời thì quay sang nhìn Ngụy Ngưng bằng ánh mắt bất mãn.

Ngụy Niên hợp thời lộ ra vẻ mặt thẹn thùng rồi cúi đầu xuống.

Người mà Tô Cấm cô nương nói tuyệt đối không phải là Chử Yến!

Ngụy Ngưng cảm nhận được ánh mắt bất mãn của Tô Cấm, gạt nước mắt nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, ta không biết nhị tỷ bị thương, là ta không tốt."

Nhưng Tô Cấm cũng không bị dáng vẻ này lừa dối: "Người đau là cô nương, ngươi khóc cái gì?"

Tiếng nức nở của Ngụy Ngưng lập tức dừng lại, trong đôi mắt đang cụp xuống chứa đầy vẻ uất ức.

Lúc này, từ cổng truyền tới một âm thanh: "Sao thế này, Tô Cấm sao ngươi lại chọc người ta khóc?"

Đám đông đồng thời nhìn lại, thấy một nội thị dẫn hơn mười người ồ ạt tiến vào Ngụy phủ.

Tất nhiên là Ngụy Văn Hồng nhận ra đối phương, ấn đường không nhịn được giật giật.

Sao người này cũng tới!

Người tới là Trường Phúc, hắn ta cười tủm tỉm gật đầu với Ngụy Văn Hồng: "Ngụy đại nhân, Ngụy phu nhân."

Ngụy Văn Hồng đè cảm giác bất an dưới đáy lòng xuống, cùng Kiều thị đáp lễ: "Trung quý nhân."

Lúc này Trường Phúc mới nhìn về phía Ngụy Niên, vô cùng cung kính nói: "Vấn an cô nương."

Ngụy Niên vội vàng muốn đáp lễ, lại bị Tô Cấm đè lại.

Nàng chỉ có thể gật đầu mỉm cười đáp lại.

Sắc mặt Kiều thị càng thêm khó coi.

Trường Phúc liếc nhìn mấy người ở đây, ánh mắt chuyển sang Ngụy Ngưng, nghi ngờ nhìn về phía Tô Cấm: "Ngươi bắt nạt người ta à?"

Tô Cấm lạnh lùng nhìn hắn ta.

Trường Phúc cười hì hì: "Tô Cấm cô nương của chúng ta hiền lành nhất đấy nhé, nếu có xích mích với ai thì người có lỗi chắc chắn là đối phương."

Ngụy Ngưng liên tục bị quở trách, thực sự khó xử, trốn ra sau lưng Kiều thị.

Ngụy Văn Hồng vội vàng đổi chủ đề: "Trung quý nhân, ngài đây là?"

Trường Phúc nhìn ra sau, lúc này mới giả như vừa nhớ ra, nói: "À đấy, trước đó vài ngày nhị cô nương của quý phủ gặp sói ở Hương Sơn, tỳ nữ kia lại không biết bảo vệ chủ tự mình chạy trốn, cuối cùng chết thảm trong bụng sói, điện hạ thương xót cô nương không có ai bên cạnh, bèn chọn mấy người đắc lực đưa tới cho cô nương.”

Nụ cười trên mặt Ngụy Văn Hồng cuối cùng cũng không nhịn được rồi: "Trong phủ sẽ cho sắp xếp người cho Niên Nhi..."

Nụ cười trên mặt Trường Phúc chợt thu lại, hắn ta khẽ nâng cằm lên, cất giọng nói: "Nếu Ngụy đại nhân không đồng ý, vậy thì ta trở về bẩm báo điện hạ, mời điện hạ đích thân đến một chuyến."

Ngụy Văn Hồng nghe vậy thì trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, liên tục nói không ngừng: "Không dám không dám, trong lúc bận rộn mà điện hạ còn dành thời gian quan tâm tiểu nữ, thần vô cùng cảm kích."

Lúc này sắc mặt Trường Phúc mới dễ nhìn hơn một chút, từ từ nói: "Ngụy đại nhân yên tâm, người điện hạ chọn, trong lúc sống chết tuyệt đối sẽ không vứt bỏ chủ mà đi."

Nói xong, hắn ta c*̃ng mặc kệ sắc mặt người Ngụy gia khó coi cỡ nào, hiền lành nói với Ngụy Niên: "Cô nương, ngài chọn đi?"

Thật ra những người này đều là do Ngụy Niên chọn ra, đây là điều kiện trao đổi để nàng đi săn với Thái tử.

Nhưng ban đầu nàng chỉ nhắc tới những yêu cầu cơ bản mà nàng đã nghĩ sẵn: "Thần nữ muốn nhờ điện hạ đưa mấy người vào phủ giúp thần nữ, trong viện thần nữ ngoài một nha hoàn hầu cận ra thì đều không phải là người một nhà."

Nàng nhìn không thấy biểu cảm của Thái tử, chỉ nghe thấy hắn nhẹ nhàng nói ừ.

Cũng không biết là vì nàng cảm thấy Thái tử ở thời điểm đó dễ nói chuyện, hay là bởi vì vừa thoát chết, lại cảm thụ thú vui khi được giục ngựa lao nhanh, nàng đắc ý vênh váo được một tấc lại muốn tiến một thước nói với Thái tử: "Nhưng thần nữ không có tiền."

Lần này Thái tử không đồng ý ngay, mà là hỏi: "Tiền tiêu hàng tháng của ngươi đâu?"

Hơn nửa số tiền tiêu hàng tháng của nàng đều đưa cho Ngụy Trình, nhưng nàng lại xòe ngón tay ra đếm: "Thêm đồ ăn, khen thưởng hạ nhân, mua y phục đồ trang sức, có khi còn bị hụt nữa cơ, mỗi tháng đều tiêu sạch bách."

Thái tử im lặng hồi lâu, hỏi nàng: "Ngươi phải tự bỏ tiền mua đồ ăn, y phục và đồ trang sức?"

Nàng gật đầu mà mặt không đổi sắc: "Đúng, bọn họ cắt xén của ta."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thái tử: "Hôm nay không nổi điên, phát người cho vợ."

Bình Luận (0)
Comment