Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 222

Thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt đã qua mười ngày.

Người Tề gia sắp đến Cố thành, việc Tô Vãn Đường đi hay ở vẫn còn chưa có kết luận.

Ý kiến hai người trái ngược, những ngày này vẫn luôn không thẳng thắn bàn luận lại vấn đề này, nhưng rốt cuộc chuyện này cũng phải có kết quả, không trốn tránh được.

"Cô nương, sáng ngày mai quản gia sẽ đến Cố thành, ngài đã nghĩ ra được nên nói với cô gia thế nào chưa?" Đào Hương nhận lấy chén thuốc Tô Vãn Đường vừa uống cạn, đưa một viên mứt hoa quả qua, lo lắng nói.

Nàng ta biết cô nương đã quyết định muốn đi tiền tuyến, nhưng cô gia trông chừng cô nương kỹ như vậy, sợ là sẽ không đồng ý.

Tô Vãn Đường thuần thục nhận lấy mứt hoa quả.

Nàng ấy cũng không sợ đắng, vốn dĩ không cần mứt hoa quả, nhưng đây là Tề Vân Mộc chuẩn bị cho nàng ấy, tất nhiên nàng ấy sẽ không từ chối.

Mứt hoa quả vào miệng, không chỉ có đi vị đắng kia, còn ngọt quá mức.

"Ngươi nói với Tang Hộc một tiếng, tối nay ta và Vân Mộc đi dạo Cố thành." Tô Vãn Đường uống một chén nước, đè vị ngọt quá mức kia xuống, xong mới nói.

Sau khi biên thành Nam Hào bị công phá, Cố thành không còn nguy hiểm, bây giờ đã khôi phục sự yên tĩnh dĩ vãng.

Đào Hương gật đầu: "Vâng."

"Đêm lạnh, mang theo áo choàng của ca ca." Tô Vãn Đường lại nói.

"Vâng."

Tề Vân Mộc sợ lạnh, từ khi đi vào trong doanh gần như đều ở tại trong trướng, chợt nghe muốn đi dạo Cố thành, trong lòng của hắn khá kháng cự.

Nhưng nghĩ lại, hắn hiểu ý đồ của Tô Vãn Đường, sau khi trầm mặc một lúc lâu vẫn gật đầu.

Buổi tối biên thành không đèn đuốc sáng trưng giống như thành Phụng Kinh, nhưng cũng có một phong vị khác, nhất là chợ đêm.

Đèn lồng treo đầy cả con đường, người đi đường có đi dạo, có dừng lại trước những quầy hàng, hoặc một mình khoan thai, hoặc hai người kết bạn, hoặc tốp năm tốp ba, cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt, tràn ngập bầu không khí an nhiên.

Mà chỉ thiếu chút nữa thôi, cảnh tượng náo nhiệt hạnh phúc này suýt bị chôn vùi trong ngọn lửa chiến tranh.

Tô Vãn Đường và Tề Vân Mộc đi dạo trong đó, không thiếu người nhận ra Tô Vãn Đường, tươi cười tiến lên chào hỏi, Tô Vãn Đường gật đầu đáp lại từng người.

Mặc dù Tề Vân Mộc nghe không hiểu giọng địa phương Cố thành, nhưng thấy Tô Vãn Đường đột nhiên kéo cánh tay của hắn, thoải mái cười đáp lại gì đó, cũng có thể lập tức đoán được đại khái.

Dân chúng nhanh chóng phát hiện hắn không hiểu giọng Cố thành, đều đổi sang dùng tiếng phổ thông chào hỏi Tề Vân Mộc.

Tề Vân Mộc mỉm cười đáp lại.

Có lẽ là thấy tính tình hắn ôn hòa vô hại, bình dị gần gũi, có không ít người bu lại.

"Phu quân của Tô tiểu tướng quân thật là tuấn tú."

"Chứ còn gì nữa, công tử từ trong kinh tới đúng là khác."

"Nhìn rất xứng đôi với Tô tiểu tướng quân."

"Đúng vậy, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp."

"..."

Tề Vân Mộc chưa từng đối mặt với sự nhiệt tình của nhiều người như vậy, ban đầu quả thật có hơi không thích ứng, nhưng nghe giọng nói thanh thúy của Tô Vãn Đường, không hiểu sao trong lòng hắn cũng bình tĩnh lại.

Có người bán hàng rong đưa một ít đồ ăn qua, Tô Vãn Đường đều nhận lấy, nhưng c*̃ng dặn dò Đào Hương trả tiền.

Đương nhiên người bán hàng rong không chịu nhận, có lẽ là do Đào Hương tiếp xúc lâu với Tề Vân Mộc, nói hết đạo lý này tới đạo lý khác, vẫn có thể trả tiền cho tất cả mọi người.

Tang Hộc thì phụ trách xách đồ, thuận tiện nghe Đào Hương tán dóc với mọi người.

Một nhóm bốn người 'mỗi người phụ trách phần việc của mình', đều vội đến quên cả trời đất.

Vất vả lắm mới xuyên qua chợ đêm, mới xem như miễn cưỡng yên tĩnh lại.

Cuối chợ đêm có một đài cao.

Trên đài cao có một cái cây rất lớn, trên cây treo đầy đồ vật.

Tô Vãn Đường thấy Tề Vân Mộc ngẩng đầu nhìn chăm chú, bèn tiến lên phía trước nói: "Đây là cây cầu nguyện, thứ treo bên trên là bùa cầu nguyện."

Tề Vân Mộc nghiêng đầu nhìn về phía nàng ấy: "Bùa cầu nguyện?"

"Ừm." Tô Vãn Đường nói: "Nghe nói cây này đã qua trăm tuổi, có thần lực."

Tề Vân Mộc sững sờ.

Thần lực?

Thế gian không có quỷ thần, thần lực chẳng qua chỉ là bịa đặt thôi, há có thể coi là thật.

Hắn còn chưa mở miệng, lại nghe Tô Vãn Đường nói: "Bắt đầu từ cực kỳ lâu trước kia, hễ là trong nhà có người lên chiến trường, người thân sẽ tới đây treo bùa cầu nguyện, khẩn cầu người nhà bình an trở về."

Tề Vân Mộc nuốt lại lời đã đến bên miệng.

Trước kia hắn chỉ biết đánh trận gian khổ, nhưng chưa từng chân chính trải nghiệm mùi vị trong đó, mãi đến khi nàng ấy lên chiến trường, hắn mới biết được cảm xúc lo lắng sốt ruột đó là thế nào.

"Nhưng luôn có người không thể như nguyện."

Tô Vãn Đường trầm mặc một lúc, nói: "Nhưng cũng có như nguyện."

"Dù chỉ có một người, cây này vẫn có thần lực."

Khi không có tin tức của người thân truyền về, ngoại trừ đặt kỳ vọng vào đó, bọn họ không còn cách nào khác.

Tề Vân Mộc không lên tiếng nữa.

Hắn lại nhìn về phía cây cầu nguyện.

Thần lực không thể coi là thật, lại là kỳ vọng của vô số người.

Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, làm người thân, ngoại trừ cầu nguyện, thì có thể làm gì đây?

Loại cảm giác bất lực kia, hắn đã thấu hiểu rất rõ.

Sau một hồi trầm mặc rất lâu, Tô Vãn Đường nhìn về phía Tề Vân Mộc, nghiêm mặt nói: "Vân Mộc, ta muốn đi."

Dĩ nhiên Tề Vân Mộc biết nàng ấy nói vậy là có ý gì.

Vẻ mặt hắn cứng lại, cụp mắt không nói.

"Phụ thân huynh trưởng ta đều ở trên chiến trường, mà ngoài việc cầu nguyện chỗ này ta còn có một cách khác." Tô Vãn Đường nói khẽ: "Ta có thể lên chiến trường."

Cổ họng Tề Vân Mộc nghẹn ứ, khẽ quay đầu.

Nhưng hắn không thể.

Hắn chỉ có thể giống những người cầu nguyện ở nơi này, lo lắng nóng lòng chờ đợi.

"Ta đã hỏi thái y rồi, ngoại thương trên người ta đều đã khỏi hẳn, chỉ cần không liều mạng quá thì nội thương cũng không đáng ngại."

Tô Vãn Đường tiếp tục nói: "Ca ca c*̃ng nói với chàng rồi, một tháng nữa mọi chuyện sẽ kết thúc, bây giờ đại quân Bắc Lãng ta thế như chẻ tre, đã không cần ta liều mạng, ta sẽ không gặp nguy hiểm."

Tề Vân Mộc vẫn không nói gì.

Chỉ cần là lên chiến trường, sao có thể không liều mạng.

Nàng ấy lại lừa hắn.

"Vân Mộc." Tô Vãn Đường xích lại gần Tề Vân Mộc, nhẹ nhàng ngoắc lấy ngón tay của hắn: "Chàng tin ta, lần này chắc chắn ta sẽ bình an trở về."

Tề Vân Mộc tránh đi tay của nàng ấy, quay lưng đi.

Hắn vẫn luôn biết nàng ấy chưa từng từ bỏ suy nghĩ này, cho nên những ngày qua hắn c*̃ng không muốn nhắc tới chuyện này với nàng ấy.

Hắn đã từng nghĩ tới, chỉ cần người trong phủ đến, bất kể nàng ấy có bằng lòng hay không, hắn đều phải mang nàng ấy đi, tối nay lúc ra cửa, hắn cũng đã nghĩ tới rất nhiều lời để thuyết phục nàng ấy, nhưng đến lúc này, dù hắn tự nhận là rất có tài ăn nói, một câu 'phụ thân huynh trưởng ở trên chiến trường' của nàng ấy, những lý do hắn tìm được đều không thể ra khỏi miệng.

Nhưng điều này cũng không đại biểu hắn đã đồng ý.

Nếu nàng ấy khỏe mạnh hắn chỉ có thể thả nàng ấy đi, nhưng bây giờ nàng ấy bị thương nặng còn chưa khỏi hẳn, sao hắn có thể yên tâm khiến nàng ấy ra tiền tuyến.

"Phu quân."

Tô Vãn Đường theo tới: "Chỉ lần này thôi, có được không?"

Tề Vân Mộc cụp mắt liếc nàng ấy một cái.

"Thật đó, chỉ lần này thôi." Ánh mắt Tô Vãn Đường nhìn hắn rất kiên định và trong suốt: "Bên phía Tây Vu đã chuẩn bị kết thúc, Nam Hào vừa phá, thiên hạ cũng coi như thống nhất, một quãng thời gian rất dài sau đó... Chí ít khi chúng ta còn sống sẽ không lại có chiến sự, về sau ta sẽ ở lại Phụng Kinh cùng chàng, không đi đâu cả."

Ánh mắt Tề Vân Mộc khẽ dao động.

Tô Vãn Đường vội vàng rèn sắt khi còn nóng: "Cả đời này ta sẽ chỉ lên chiến trường lần này, sẽ không có lần hai."

"Phu quân, chàng coi như giúp ta hoàn thành tâm nguyện, có được không?"

Biểu cảm của Tề Vân Mộc cuối cùng đã dao động, nhưng vẫn không đồng ý.

Tô Vãn Đường thử lần nữa móc lấy ngón tay của hắn, lần này, hắn không tránh né.

Mắt Tô Vãn Đường đột nhiên sáng lên, nhón chân nhẹ nhàng chạm vào môi hắn một cái: "Ta biết là phu quân tốt nhất mà."

Bây giờ Tề Vân Mộc đã quen với những cử chỉ to gan của nàng ấy, lại cũng không lùi về sau, chỉ tức giận nói: "Ta còn chưa đồng ý."

Tô Vãn Đường dùng một cái tay khác kéo cánh tay của hắn, cười nhẹ nhàng: "Thế phu quân muốn như thế nào mới đồng ý?"

Tề Vân Mộc bực bội.

Như thế nào hắn cũng không muốn đồng ý!

Tô Vãn Đường ngẫm nghĩ, áp sát người hắn, nhẹ nhàng lắc cánh tay hắn, mềm giọng nói: "Phu quân, cầu xin chàng, có được không?"

Tề Vân Mộc khẽ giật mình, nhíu mày nhìn về phía nàng ấy: "Nàng học ai chiêu này?”

Tô Vãn Đường: "..."

Hai người đối diện một lát, Tô Vãn Đường chột dạ cúi đầu: "Tứ Công chúa."

Hôm qua nàng ấy đi tìm Tứ Công chúa.

Nàng ấy nghĩ Tứ công chúa có thể khiến ca ca rung động nhất định là có chút bản lĩnh, chắc chắn cũng đáng tin cậy hơn phải đám nam nhân thô lỗ ở quân doanh nhiều, cho nên nàng ấy cố ý đi học hỏi.

Có điều không nghĩ tới, nàng ấy mới thực hành một chút xíu đã bị phát hiện.

Tề Vân Mộc dừng một chút, xùy một tiếng: "Tô Tử Hạc thích chiêu này?"

Tô Vãn Đường: "..."

"Chắc là vậy."

Tề Vân Mộc hừ lạnh một tiếng: "Ta không thích."

Tên chó Tô Tử Hạc kia thật là không có tiền đồ!

Tô Vãn Đường mím môi.

Không thích chiêu này?

Thế thích chiêu nào?

Nàng ấy ngẫm nghĩ, đột nhiên nghĩ đến gì đó, xích lại gần nói khẽ bên tai hắn: "Chàng đồng ý, ta sẽ không trói chàng nữa."

Sắc mặt Tề Vân Mộc thay đổi, trợn mắt nhìn chằm chằm nàng ấy: "Tô Vãn Đường!"

"Là chính chàng nói, chỉ cần ta tỉnh lại, chàng sẽ cho ta trói." Tô Vãn Đường vội vàng nói.

Tề Vân Mộc chấn động, sau đó bỗng nhiên nhìn về phía Đào Hương.

Tai Đào Hương Tang Hộc đều rất thính, từ lúc Tề Vân Mộc nhìn sang, Đào Hương đã trốn sau lưng Tang Hộc.

Tang Hộc bị Tề Vân Mộc lườm, yên lặng gục đầu xuống: "..."

Hắn ta chỉ hận bản thân không điếc.

Hắn ta thật sự không nghĩ tới, công tử từng nói lời như vậy.

"Phu quân, có được không?"

Tô Vãn Đường mạnh mẽ kéo Tề Vân Mộc về, hai mắt sáng lấp lánh, hỏi hắn.

Cặp mắt kia lóe ánh sáng, tựa như đang nói chỉ cần hắn từ chối, nàng ấy sẽ lập tức trói hắn quăng lên giường.

Sau một trận yên tĩnh kỳ dị, truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Tề Vân Mộc: "Chỉ một lần!"

Hắn vừa mới dứt lời, Tô Vãn Đường đã nhào vào trong ngực hắn: "Cảm ơn phu quân."

Tề Vân Mộc vốn định đẩy nàng ấy ra, nhưng trong lúc lơ đãng ngước mắt nhìn thấy số bùa treo đầy trên cây cầu nguyện, hắn dừng lại, lửa giận trong mắt dần dần tan biến.

Rất lâu sau đó, hắn mới thả tay xuống, im lặng thở dài.

Nhất định là đời trước hắn nợ Tô Vãn Đường.

-

Hôm sau quả nhiên người Tề gia đến Cố thành.

Lần này Tề Vân Mộc tới biên thành, là bên phía Đông cung thu xếp, nhưng hắn cũng không thể ở lâu, cần mau chóng hồi triều.

Tô Vãn Đường không đi, hắn phải đi.

Tô Vãn Đường đưa hắn ra khỏi thành, nhìn xe ngựa đi xa, mới quay ngựa về doanh, chuẩn bị chạy tới tiền tuyến.

Mà nàng ấy không biết, không lâu sau đó, chiếc xe ngựa kia lại trở về.

"Đại công tử, chúng ta đi đâu vậy?" Quản gia không hiểu hỏi.

Tề Vân Mộc khẽ siết bàn tay đang đặt trên đầu gối, cụp mắt nói: "Đi cầu nguyện."

Quản gia nghe không hiểu, nhưng thấy Tề Vân Mộc không muốn nói nhiều thì cũng không dám hỏi lại.

Mãi đến khi ông ấy thấy đại công tử từ trước đến nay không tin quỷ thần của bọn họ, mua bùa cầu nguyện, thành kính treo lên cây, mới chợt cảm thấy thổn thức.

Hóa ra, một người lại có thể thay đổi nhiều như vậy vì một người khác.

-

Hàng năm cứ đến gần cuối năm, trong triều trên dưới đều bận tối mày tối mặt.

Trời sập tối, Tề Vân Mộc mới trở lại Tề phủ.

Lúc xuyên qua hành lang, hắn theo thói quen ngắm nhìn bức tường cao kia.

Hai huynh muội Tô gia này đều là kẻ lừa đảo.

Tô Tử Hạc nói trong vòng hai tháng Nam Hào tất vong, nhưng hiện tại đã qua hai tháng, chiến sự còn chưa kết thúc.

Kẻ lừa đảo nói không liều mạng kia, lại lập công lớn trong một trận đại chiến khó khăn.

Tề Vân Mộc khẽ cắn môi, tức giận vào phòng.

Nhất định là đời trước hắn nợ hai huynh muội này!

Bình Luận (0)
Comment