Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 223

Ngày hôm sau, Tề Vân Mộc vẫn như thường lệ, giờ Thìn tỉnh dậy, rửa mặt mặc quần áo, hơn hai mươi năm qua, gần như mỗi ngày hắn đều trôi qua như vậy.

Nhưng đột nhiên, có một người liều lĩnh xông vào lãnh địa của hắn, chiếm nửa cái viện tử của hắn, chiếm nửa chiếc giường của hắn, làm rối loạn sinh hoạt đã hình thành thói quen của hắn.

Vất vả lắm hắn mới thích ứng được, nàng ấy lại rời đi, mà hắn cũng rốt cuộc không thể quay về cuộc sống bình thản đã từng.

Lúc tỉnh dậy, hắn sẽ nghĩ vốn dĩ bên cạnh nên có một người, lúc mặc quần áo, hắn sẽ nhớ tới cặp mắt trong suốt thường xuyên nhìn chằm chằm hắn, lúc ăn cơm, hắn c*̃ng bắt đầu cảm thấy cô đơn.

Nhìn bữa sáng trên bàn, hắn sẽ nghĩ, nếu nàng ấy ở đây, bát múc cháo sẽ đổi thành bát to.

'Về sau ta đều ở Phụng Kinh với chàng, không đi đâu cả.'

Tề Vân Mộc nhẹ nhàng cong môi.

Lời mà kẻ lừa gạt nói luôn dễ nghe như vậy.

"Công tử."

Tang Hộc đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà ăn, trong tay nắm lấy một phong thư.

Tề Vân Mộc theo quán tính liếc nhìn phong thư, tìm ký hiệu thuộc về phủ Lãng Vương, khi nhìn thấy ký hiệu chim ưng quen thuộc, sắc mặt hắn hơi dịu xuống, trong mắt lóe lên ánh sáng nhạt.

"Công tử, thiếu phu nhân gửi thư."

Nỗi lòng Tề Vân Mộc hoàn toàn thả lỏng. Hắn giơ tay nhận thư, trông thấy nét chữ quen thuộc kia, khóe môi khẽ cong lên.

Mấy giây sau, ý cười trên mặt hắn càng đậm.

Tang Hộc thoáng nhìn, ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Công tử, có phải chiến sự sắp kết thúc không?"

Những ngày qua, thiếu phu nhân cũng đã gửi vài phong thư về, cho dù là tin chiến thắng, công tử đều chưa từng cười như vậy.

Quả nhiên, Tề Vân Mộc nhẹ nhàng ừ một tiếng.

"Nàng ấy sắp trở về."

Mắt Tang Hộc sáng lên.

Tề Vân Mộc nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt hắn ta, buông thư ung dung nhìn hắn ta một lúc lâu, sau đó hỏi: "Tang Hộc, hình như năm nay ngươi cũng hai mươi sáu tuổi rồi."

Tang Hộc sững sờ, sau đó gật đầu: "Vâng."

"Là ta sơ sót." Tề Vân Mộc ngẫm nghĩ rồi nói: "Nam tử Bắc Lãng đến tuổi của ngươi, phần lớn đều đã thành hôn."

Tang Hộc giật mình, còn chưa kịp mở miệng lại nghe Tề Vân Mộc nói: "Ta tìm cho ngươi một cô nương, qua một thời gian nữa sẽ thu xếp cho các ngươi gặp một lần."

"Công tử." Tang Hộc căng thẳng, vội vàng chắp tay nói: "Ta còn chưa muốn cưới thê tử, không nóng nảy."

Tề Vân Mộc bình tĩnh liếc nhìn hắn ta một cái, ồ một tiếng: "Được thôi, vậy ta hỏi Trúc Ngư xem, bộ dạng Đào Hương cũng xinh đẹp, lại biết chút công phu quyền cước, không thể tiện nghi người ngoài."

Tang Hộc cứng đờ người.

Người công tử nói là Đào Hương?

"Công tử, ta..."

"Không sao, ngươi đã không muốn, ta c*̃ng không ép buộc." Tề Vân Mộc vừa nói vừa cất thư đi, không nhìn Tang Hộc nữa, đứng dậy đi hướng thư phòng: "Ngươi qua đây, mài mực cho ta, ta viết thư hồi âm, ngươi lập tức đưa đến phủ Lãng Vương."

Vẻ mặt Tang Hộc hơi sốt ruột, vài lần muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng theo sau: "Vâng."

"Đại quân đã đánh vào kinh thành Nam Hào, Nam Hào đã phá, đại quân sẽ đến kinh thành trước năm mới." Tề Vân Mộc vừa viết vừa nói: "Đến lúc đó ta hỏi Vãn Đường xem, trong quân rất nhiều nam nhi, tránh việc nàng ấy xác định hôn sự cho nàng ta.”

Tang Hộc ngừng mài mực.

Cuối cùng hắn ta nhịn không được, nói: "Công tử, ta... ta lớn hơn Trúc Ngư vài tuổi."

Tề Vân Mộc ngước mắt nhìn hắn ta một cái: "Cho nên?"

Tang Hộc cụp mắt, thấp giọng nói: "Ta tương đối sốt ruột."

Tề Vân Mộc nhướng mày: "Vừa rồi ngươi không nói như vậy."

Tang Hộc không lên tiếng.

Mãi đến khi Tề Vân Mộc viết thư xong, đưa cho hắn ta, hắn ta nắm thư, do dự một lát, sau đó ngước mắt nhìn Tề Vân Mộc, chân thành nói: "Công tử, ta thích Đào Hương."

Tề Vân Mộc che giấu ý cười trong mắt, ra vẻ kinh ngạc: "Ồ?"

"Trùng hợp vậy à?"

Tang Hộc yên lặng cúi đầu.

Tới lúc này sao hắn ta có thể không biết là công tử đang cố ý trêu đùa hắn ta.

E là công tử đã sớm nhìn ra.

"Nếu như thế, vậy ta hỏi thay ngươi." Tề Vân Mộc không tiếp tục trêu ghẹo, đứng dậy đi ra ngoài: "Chẳng qua, người ta có đồng ý hay không thì ta không chắc."

Tang Hộc toát ra vẻ vui mừng, vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn công tử."

_

Kể từ khi biết đại quân sắp khải hoàn về triều, Tề Vân Mộc đếm thời gian trôi qua từng ngày.

Năm ngày trước giao thừa, hắn nhận được thư Tô Vãn Đường gửi, nói sẽ cố gắng về đến Phụng Kinh vào hôm giao thừa.

Mấy ngày nay vẻ vui mừng trên mặt Tề Vân Mộc muốn đè xuống cũng không đè được, đồng liêu nhìn thấy đều thổn thức không thôi.

Ai có thể ngờ được một ngày kia vị đại công tử kiêu căng này cũng sẽ vui mừng hiện rõ ra nét mặt như vậy.

Hôm giao thừa tan triều sớm, Tề Vân Mộc chạm mặt Bùi Lạc An, lại cũng khẽ gật đầu chào hỏi hắn.

Bùi Lạc An nhìn bóng lưng nhẹ nhàng kia, không hiểu sao lại có cảm giác vừa mừng vừa sợ.

Sau đó dường như hắn nghĩ đến gì đó, không khỏi mỉm cười.

Cuối cùng Tề Vân Mộc vẫn sa vào tình yêu.

"Đại quân tới đâu rồi?"

Tề Vân Mộc ra khỏi cửa cung, vừa ngồi lên kiệu đã hỏi Tang Hộc.

Tang Hộc trả lời: "Còn một canh giờ nữa là đến cửa thành."

"Công tử, quan viên nghênh đón đại quân khải hoàn đều đã tiến về cửa thành, chúng ta c*̃ng ra khỏi thành sao?"

Tề Vân Mộc lắc đầu: "Không cần."

Tang Hộc sững sờ, công tử chờ lâu như vậy, lại không đi đón thiếu phu nhân?

"Vẫn tới gian lầu các kia."

Tề Vân Mộc nói: "Quan viên ở cửa thành là đón đại quân khải hoàn, ta là đi đón nàng ấy."

Tang Hộc: "..."

"Vâng."

_

Một tháng trước, Tây Vu diệt vong, Tống Hoài khải hoàn, cả Bắc Lãng chúc mừng. Bây giờ Nam Hào diệt vong, trên dưới cả nước cũng kích động phấn chấn, trên đường lớn thành Phụng Kinh đã đông nghịt người, hai bên lầu các đều đã kín người hết chỗ.

Trong một phòng bao, Tề Vân Hàm và Tống Hoài ngồi gần cửa sổ, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài.

"Còn gần nửa canh giờ, cứ yên tâm chờ đợi."

Tống Hoài thấy nàng ấy đứng ngồi không yên, nhẹ nhàng nắm chặt tay của nàng ấy, dịu dàng nói.

Tề Vân Hàm ừ một tiếng, thật sự bình tĩnh lại, một lát sau lại nói: "Nơi này đông nghịt người, cũng chẳng khác lúc Hoài ca ca khải hoàn là bao."

Tống Hoài nhìn ra phía ngoài, gật đầu đáp lại.

"Bây giờ danh tiếng Vãn Đường vang xa, là vị nữ tướng quân thứ nhất lập được quân công như vậy của Bắc Lãng chúng ta, khả năng cao là mọi người đều đến xem nàng ấy."

Tề Vân Hàm lại nói: "Ta nghe Trăn Trăn nói, năm nay có không ít nữ tử gia nhập quân Lãng, nói là chủ nhân của Quân Lãng lệnh là nữ tử, ở trên chiến trường lại có Tô tiểu tướng quân đánh đâu thắng đó, bọn họ sao có thể không thể tham gia quân ngũ."

Tống Hoài nhìn ánh sáng trong mắt Tề Vân Hàm, mặt mày dịu dàng: "Ừm, bọn họ có hùng tâm tráng chí như vậy, khiến người khâm phục."

"A, ca ca?"

Tề Vân Hàm vừa cười đáp lại y, ánh mắt lơ đãng đảo qua đối diện, trông thấy bóng dáng kia, mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Sao ca ca lại tới nơi này?"

Tống Hoài nhìn theo tầm mắt của nàng ấy, quả nhiên thấy Tề Vân Mộc mặc áo khoác lông chồn màu đỏ ngồi bên cửa sổ.

"Hử? Ca ca thích mặc màu rực rỡ như vậy từ bao giờ?" Tề Vân Hàm kinh ngạc không thôi: “Từ trước đến nay không phải ca ca luôn thích mộc mạc một chút ư?"

Tống Hoài nhẹ nhàng cong môi.

Đúng vậy, ngoài ngày đại hôn, Tề Vân Mộc chưa từng mặc đồ có màu rực rỡ tươi sáng.

"Có lẽ là bởi vì hôm nay đại tẩu khải hoàn." Tống Hoài nói.

Tề Vân Hàm rất tán thành lời này của y: "Ừm, đúng, ca ca không thích, nhưng tẩu tẩu rất thích màu đỏ."

"Thật sự không ngờ được, ca ca động lòng lại... rêu rao như vậy."

Giống công đực xòe đuôi.

Lúc này, Tề Vân Mộc cũng nhìn thấy bọn họ, Tống Hoài giơ chén trà lên, gật đầu từ xa.

Tề Vân Mộc im lặng một lúc, sau đó nâng chung trà lên đáp lễ bằng hai tay.

Sau khi Tống Hoài khải hoàn, Bệ hạ mượn quân công thuận theo tự nhiên công khai thân phận của y, hiện tại thiên hạ đều biết, tên của Tống Hoài nằm trên gia phả Hoàng gia, y là Đại hoàng tử Bắc Lãng danh chính ngôn thuận.

Tây Vu, Nam Hào lần lượt bị đánh bại, nhưng hai chỗ này cần người tọa trấn, mà người được ủng hộ nhất là Đại hoàng tử Tống Hoài, Tam hoàng tử Chử Huyên.

Về phần ai sẽ đi nơi nào, trước mắt còn chưa có kết luận.

Tề Vân Mộc nhìn về phía muội muội đang cười xán lạn vẫy tay với mình, đáy lòng hơi chát.

Mặc kệ đi chỗ nào, đều cách Phụng Kinh rất xa.

Chuyến đi này, muốn gặp lại Kiều Kiều, không dễ.

Tề Vân Hàm không được đáp lại, thấy Tề Vân Mộc ngẩn người nhìn chằm chằm nàng ấy, bẹp miệng: "Hiện tại ca ca có tẩu tẩu, lại làm lơ ta."

Tống Hoài thu tầm mắt lại, sắc mặt hơi trầm xuống.

Sau đó y nắn tay Tề Vân Hàm, dịu dàng nói: "Không phải vậy đâu."

Nếu y không đoán sai, Tề Vân Mộc đang lo lắng vì động tĩnh trong triều gần đây.

Kiều Kiều sinh ra ở Phụng Kinh, lớn lên ở Phụng Kinh, bất kể đi nơi nào, e là nàng ấy đều khó mà thích ứng.

Vả lại chuyến đi này mang ý nghĩa từ đây nàng ấy phải cách xa người thân, mỗi một lần gặp mặt đều là xa xỉ.

Tề Vân Hàm cũng không phàn nàn thật, nghe vậy cười nói: "Ừm, ta biết."

"Chỉ cần ca ca tẩu tẩu sống tốt, bất kể như thế nào, ta đều vui vẻ."

Dứt lời, nàng ấy đột nhiên nhớ tới nhị ca ca.

Nhị ca ca lại bị Thôi tỷ tỷ từ chối.

Lần này, từ chối một cách triệt để.

Thôi tỷ tỷ nói, nếu nhị ca ca lại tới nữa, nàng ấy sẽ rời khỏi Phụng Kinh, đổi tới một am ni cô bí ẩn, từ đó không trở về nữa.

Sau khi nhị ca ca trở về đã uống rượu cả đêm, sau đó lại nhốt mình trong phòng, suốt ba ngày trời không hề đi ra ngoài.

Mà sau khi y ra ngoài, chuyện thứ nhất là đi tìm tiểu công tử phủ Quận chúa, giống như trước, chơi bời lêu lổng, nghe hát mua vui, không nhắc tới Thôi tỷ tỷ, c*̃ng không đi tìm Thôi tỷ tỷ nữa.

Hết thảy giống như lại về tới lúc ban đầu.

"Kiều Kiều, qua đây."

Tiếng gọi của Tống Hoài cắt đứt dòng suy nghĩ của Tề Vân Hàm, nàng ấy lấy lại tinh thần, vội vàng đứng dậy nhìn qua.

Tống Hoài lui về sau, nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng ấy, khiến nàng ấy có thể nhìn rõ ràng hơn một chút.

Trong một mảnh reo hò đinh tai nhức óc, đại quân chậm rãi đi tới.

Đằng trước nhất là một thanh niên màu da đen nhẻm, ngũ quan khôi ngô, không giận tự uy.

Nhưng khi hắn há miệng cười lộ nguyên hàm răng phất tay với bách tính, uy nghiêm lập tức tan đi không ít.

Như một tên ngốc.

Tề Vân Mộc nói thầm.

Ánh mắt của Tề Vân Mộc chỉ dừng lại trên người Tô Chẩm Đường một chớp mắt đã rời đến Tô Vãn Đường phía sau hắn.

Nàng ấy mặc áo giáp màu đỏ, buộc tóc đuôi ngựa cao, tư thế hiên ngang, lúc đưa tay đáp lại, miệng cười xán lạn.

Tề Vân Mộc khẽ cong mắt.

Nàng ấy cười lên, xinh đẹp lạ thường.

Toàn thành reo hò, người đông nghìn nghịt, trong mắt của hắn cũng chỉ có nàng ấy.

Dường như Tô Vãn Đường đã nhận ra, ngước mắt nhìn hướng lầu các, quả nhiên, thấy được gương mặt nàng ấy mong nhớ đêm ngày kia.

Nhưng lúc nhìn thấy cái áo choàng lông chồn màu đỏ kia, hiển nhiên nàng ấy đã giật mình, ngoại trừ đại hôn, đây là lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy hắn mặc y phục màu chói.

Là mặc vì nàng ấy à?

Tô Vãn Đường kích động giơ tay dùng sức phất tay với hắn, cười cực kỳ tươi đẹp.

Vân Mộc, ta về rồi.

Tề Vân Mộc đứng ở cạnh cột, nhìn gương mặt tươi cười quen thuộc kia, nỗi lòng thấp thỏm nhiều ngày cuối cùng cũng yên ổn.

Cuối cùng, nàng ấy đã trở về.

Bình Luận (0)
Comment