Tô Mục tạm thời ở lại Nam Hào, xử lý tất cả công việc sau đó, lần này chỉ có Tô Chẩm Đường và Tô Vãn Đường trở về.
Hai người vào cung diện thánh, nhận được khen thưởng, mới từng người về phủ.
Ra khỏi cửa cung, Tô Vãn Đường nói: "Ca ca, sao hôm nay bệ hạ không nhắc tới chuyện tứ hôn?"
Tứ Công chúa trở về c*̀ng đại quân, chỉ là vào thành trước.
Tứ Công chúa ‘dưỡng bệnh’ ở phủ đệ c*̉a Tô Chẩm Đường ở Cố thành hơn nửa năm, không có khả năng bệ hạ không biết, hôm nay người trở về, theo lý thuyết, vốn nên thuận theo tự nhiên tứ hôn c*̀ng quân công, nhưng hôm nay, bệ hạ không hề nhắc tới.
Tô Chẩm Đường sờ mũi một cái, ánh mắt mất tự nhiên, ồ một tiếng.
Tô Vãn Đường thấy vậy, chợt hiểu ra: "Ca ca, không phải huynh cãi nhau với Công chúa đấy chứ?"
Tô Chẩm Đường quả quyết nói: "Không phải."
"Phải không thế?"
Mặt Tô Vãn Đường lộ vẻ hoài nghi, nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn.
Thấy Tô Chẩm Đường có lệ ừ một tiếng sau đó không muốn mở miệng nữa, Tô Vãn Đường dừng lại, chân thành nói: "Ca ca, Tứ Công chúa cành vàng lá ngọc, vì huynh mà tới Cố thành chịu gió sương mưa tuyết, chỉ riêng điểm này, huynh không thể mắng người ta..."
"Ta mắng nàng ấy lúc nào!" Tô Chẩm Đường cau mày ngắt lời.
Tô Vãn Đường: "Lần trước huynh mắng người ta phát khóc."
Lần trước?
Tô Chẩm Đường đang định phản bác, nhưng dường như nhớ ra cái gì đó, mặt đỏ bừng: "Nàng ấy kể với muội à?"
Tô Vãn Đường ừ một tiếng, tiếp tục nói: "Nếu ca ca đã quyết định lấy Công chúa thì nên thương yêu nàng ấy một chút."
"Tính tình Công chúa hiền lành, cũng rất dễ gần."
"Mọi người đều nói Vân Mộc khó tính, nhưng trước đây sau khi Vân Mộc quyết định kết hôn với ta thì đối xử với ta rất kiên nhẫn, ca ca sẽ không thua Vân Mộc đâu nhỉ?"
Tô Chẩm Đường: "..."
Hắn bực bội lườm nàng ấy một cái: "Muội còn dám nhắc tới việc này?"
"Ta đã dặn muội bao nhiêu lần rồi, cách xa hắn một chút, muội lại cứ không chịu nghe, đi coi trọng tên đó."
"Chúng ta còn chưa tới Phụng Kinh, cũng đã nghe được phong thanh, vì dỗ hắn mà muội sắp tán hết gia tài, được lắm Tô Vãn Đường, muội giỏi quá nhỉ?" Tô Chẩm Đường nhắc tới Tề Vân Mộc, giống như là bị dẫm phải đuôi, thao thao bất tuyệt: "Muội đến biên thành lâu như vậy mà không hề nhắc tới việc này, muội có thể có chút tiền đồ không hả, vội vàng đi dỗ người ta như vậy, không phải là đông thổi hắn mến mộ muội từ lâu à? Sao không phải hắn dỗ dành muội?"
"Ta..."
"Tên chó này một mặt thì như nước với lửa với ta, một mặt lại mơ ước muội muội của ta sau lưng ta, thật là mặt dày!"
Tô Chẩm Đường nghiến răng nghiến lợi: "Thành hôn với muội muội của ta lại còn viết thư mắng ta, trước sau cộng lại mười lăm trang giấy, còn không lặp lại câu nào, hắn có biết thế nào là lớn nhỏ có thứ bậc không hả?"
"Ca ca…"
"Lại còn đọc đủ thứ thi thư, có phải sách hắn đọc vào trong bụng chó hết rồi không?"
Tô Chẩm Đường mồm miệng nhanh nhẹn, Tô Vãn Đường căn bản không chen miệng vào được, chỉ có thể chờ hắn cằn nhằn xong, mới tỉnh như không nói: "... Chàng vẫn rất tôn trọng ca ca, sau khi chúng ta thành hôn, chàng chưa từng gọi tên ca ca, cho dù viết thư đều là Tô Tử Hạc."
Tô Chẩm Đường: "..."
Hắn nhìn chằm chằm Tô Vãn Đường, tức giận nói: "... Thế nào, Tô Chẩm Đường không gọi được, Tô Tử Hạc thì mắng thế nào c*̃ng được?"
Tô Vãn Đường c*̣p mắt, nhẹ nhàng nói: "Không phải là do ca ca mắng chàng trước à, lần trước chàng không ngại xa xôi tới thăm ta, ca ca còn lừa chàng nữa."
Tô Chẩm Đường: "... Hắn đấm ta hai phát, muội quên không nhắc tới nữa đúng không?"
"Vân Mộc chỉ là một thư sinh, vai không thể khiêng tay không thể nhấc, lại là trước khi ngất xỉu sau khi lặn lội đường xa, hai đấm đấy không phải là không khác gì gãi ngứa..."
Tô Vãn Đường đuối lý, càng nói giọng càng nhỏ.
Tô Chẩm Đường tức giận hai mắt tối sầm.
Hắn đã nói không thể nuôi thả muội muội, phải giữ ở bên cạnh mới được, nhìn cái tướng bênh vực người ngoài này!
Lại còn bênh đối thủ c*̉a hắn!
Thật là khiến người ta tức chết!
"Ca ca, chúng ta đang nói tới Công chúa mà, sao tự dưng lại chuyển sang ta?" Tô Vãn Đường thấy tình hình không ổn, vội vàng thay đổi đề tài.
Tô Chẩm Đường chống nạnh, không để ý tới nàng ấy.
Tô Vãn Đường suy nghĩ một hồi, tiến lên kéo cánh tay của hắn, nhẹ nhàng lắc lắc: "Được rồi được rồi, ta sai rồi ta sai rồi, trong lòng ta, ca ca quan trọng nhất."
Toàn thân Tô Chẩm Đường cứng đờ, cúi đầu nhìn nàng ấy bằng ánh mắt kỳ quái: "... Muội học từ đâu thế?"
Tô Vãn Đường: "... Tứ Công chúa."
Khoé môi Tô Chẩm Đường giật giật, qua rất lâu mới nói: "Muội học Công chúa làm gì, Tề Vân Mộc thích chiêu này?"
Tô Vãn Đường nhếch môi.
Hắn không thích chiêu này, hắn thích bị trói.
Nhưng nàng ấy không thể nói như vậy.
"Ừm ừm."
Tô Chẩm Đường khẽ xì một tiếng: "Không có tiền đồ!"
Tô Vãn Đường nghẹn họng không nói.
Ai biết thì biết bọn họ là đối thủ, không biết còn tưởng rằng là tri kỷ, ngay cả phản ứng c*̃ng giống nhau như đúc.
"Ca ca, rốt cuộc huynh và Công chúa sao vậy?" Dọc theo đường đi nàng ấy đều có mặt, sao nàng ấy không phát hiện ca ca cãi nhau với Công chúa lúc nào?
Ánh mắt Tô Chẩm Đường do dự, một hồi lâu mới hơi không kiên nhẫn nói: "Đêm trước khi sắp tới kinh thành, nàng ấy hỏi ta có thích nàng ấy hay không, ta..."
"Ca ca trả lời thế nào?"
Tô Chẩm Đường phiền não gãi đầu một cái: "Ta nói không biết."
Tô Vãn Đường: "..."
Sao lại có người kỳ cục như vậy, rõ ràng đã động lòng lại cứ muốn mạnh miệng.
Dù sao thì sẽ không phải là... thực sự không biết đâu nhỉ?
"Nàng ấy nói, nếu ta không thích nàng ấy, không cần ép bản thân cưới nàng ấy."
Tô Vãn Đường ngước mắt nhìn về phía hắn: "... Vậy ca ca, thực sự không cưới?"
Mặt Tô Chẩm Đường lộ vẻ không kiên nhẫn.
"Nói sau đi."
Tô Vãn Đường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đang định mở miệng, chợt nghe một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Cưới Công chúa không đơn giản vậy đâu, chắc là hắn sợ rồi."
Hai người đồng thời nhìn lại, chỉ thấy một bóng người chậm rãi đi ra từ chỗ rẽ nơi cửa cung, khuôn mặt tuấn tú, áo choàng lông cáo màu đỏ, đích thị Tề Vân Mộc.
Tô Chẩm Đường lập tức nổi nóng: "Ông đây đã trải qua hàng trăm trận chiến, có gì phải sợ?"
Tề Vân Mộc lạnh nhạt liếc hắn một cái, trong ánh mắt thờ ơ lại chứa đựng rất nhiều thâm ý: "Ồ.”
"Từng trải qua hàng trăm trận chiến, mà chưa từng nắm tay cô nương nào?"
Xung quanh chợt yên tĩnh.
Tô Chẩm Đường: "..."
Tô Vãn Đường: "..."
Trăm trận chiến này không phải trăm trận chiến kia, sao Tề Vân Mộc c*̃ng biết nói chuyện bậy bạ kiểu đó rồi?!
"Ngươi... bị nhập à?" Tô Chẩm Đường kinh ngạc nói.
Một tên cổ hủ suốt ngày treo quy củ lễ nghĩa bên miệng, sao có thể nói chuyện bậy bạ kiểu đó trước đám đông?
Ánh mắt Tề Vân Mộc lạnh nhạt: "Muội muội ngươi dạy."
Tô Chẩm Đường không nhịn được cười lạnh: "Ngươi đang nói mê sảng gì vậy, Ninh Ninh là cô nương gia, sao có thể biết..."
Tô Chẩm Đường chợt dừng lại.
Có thể cô nương khác sẽ không, nhưng muội muội của hắn quanh năm ở trong quân doanh, có thể hay không thì đúng là khó mà nói.
Quả nhiên, khi hắn nhìn sang Tô Vãn Đường, người sau chột dạ cúi đầu.
Khoé môi Tô Chẩm Đường run rẩy: "Tô Vãn Đường!"
Tô Vãn Đường cúi đầu giả chết.
Tô Chẩm Đường khẽ cắn môi nhìn về phía Tề Vân Mộc: "Ninh Ninh dạy gì thì ngươi học cái đó à? Sao ta không biết tính tình ngươi là như vậy nhỉ? Theo ta thấy, bản chất ngươi vốn là người như vậy, chẳng qua là mượn danh nghĩa muội muội ta để nguỵ trang thôi!"
Tề Vân Mộc không hề bực, chỉ nhẹ nhàng hừ cười một tiếng, nhìn Tô Vãn Đường, ý tứ sâu xa nói: "Ta là thư sinh, vai không thể khiêng tay không thể nhấc, muội muội của ngươi muốn, dạy cái gì, ta có thể phản kháng à?"
Tim Tô Vãn Đường hẫng một nhịp.
Vừa rồi hắn... đều nghe thấy.
Tô Chẩm Đường ngẩn người: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Ta có ý gì, không bằng ngươi tự hỏi muội muội tốt c*̉a ngươi xem nàng ấy đã làm gì?" Tề Vân Mộc nói xong lời này, tiến lên nắm lấy tay Tô Vãn Đường: "Đại cữu ca cứ tự nhiên, chúng ta đi trước một bước."
Tô Chẩm Đường nhìn hai người nắm chặt tay, thấy muội muội mình không có tiền đồ mặc đối phương kéo đi, huyệt thái dương đập thình thịch.
Tề Vân Mộc bảo hắn hỏi, nhưng có cho hắn cơ hội để hỏi à?
"Tô Vãn Đường, muội quay lại nói rõ ràng cho ta!"
"Tô Vãn Đường!"
Tề Vân Mộc không ngừng bước, Tô Vãn Đường ngước mắt nhìn hắn một cái, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Ngọn lửa giữa hai người bọn họ, cuối c*̀ng vẫn lan tới trên người nàng ấy.
"Phu quân..."
"Nếu hắn biết gì, dù chỉ một chút xíu, sau này nàng sẽ phải ngủ ở trắc gian." Tề Vân Mộc nhìn thẳng, lạnh nhạt nói.
Tô Vãn Đường: "..."
Nàng ấy không thể không bỏ qua ca ca đang tức muốn chết sau lưng.
Nhưng nàng ấy cũng không thể quay về mà không làm gì, thế là lập tức quay đầu lại nói: "Ca ca, huynh cẩn thận ngẫm nên đi dỗ Công chúa kiểu gì đi."
Tô Chẩm Đường: "..."
Sao hắn phải dỗ, hắn còn lâu mới đi!
Không cưới thì không cưới!
Tâm tư bị nhiễu loạn trong chốc lát, bình tĩnh lại thì hai người kia đã đi xa.
Tô Chẩm Đường tức giận chửi tục một câu, mới đi hướng một con đường khác, quay về Tô gia.
Đợi đến khi lên xe ngựa, Tô Vãn Đường không nhịn được hỏi Tề Vân Mộc: "Phu quân cũng không muốn cho ca ca biết, vì sao phải nói với huynh ấy những lời này?"
Tề Vân Mộc: "Ta muốn hắn vì chuyện đó mà khó chịu cả đời."
Tô Vãn Đường: "..."
Thế này không chỉ khiến ca ca khó chịu, còn khiến cho nàng ấy kinh hồn bạt vía.
"Phu quân, vừa rồi..."
"Ta biết, ở trong lòng nàng, ca ca nàng là người quan trọng nhất." Tề Vân Mộc bình tĩnh ngắt lời nàng ấy.
Tô Vãn Đường thở dài một tiếng.
Quả nhiên đã nghe thấy.
"Phu quân cũng quan trọng."
"Ừ, không quan trọng bằng Tô Tử Hạc."
Tô Vãn Đường: "... Phu quân quan trọng nhất."
"Tô Tử Hạc thì không quan trọng?"
Tô Vãn Đường cắn môi, không chuyển chủ đề được rồi.
Nàng ấy xích lại gần hắn, dang hai tay ôm lấy cánh tay hắn, dính sát vào người hắn: "Phu quân, ta rất nhớ chàng."
Đáy mắt Tề Vân Mộc hiện lên ý cười.
"Phu quân, sao chàng lại tới cửa cung?"
Tề Vân Mộc liếc nàng ấy một cái, giọng dịu dàng: "Ta tới đón nàng về nhà."
Tô Vãn Đường thoáng chốc mở cờ trong lòng, mặt mày xán lạn, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ừm, chúng ta về nhà."
"Cơm tất niên đã chuẩn bị xong, phụ mẫu đều đang đợi nàng về nhà." Tề Vân Mộc lại nói.
Tô Vãn Đường cảm thấy ấm lòng, nàng ấy cọ lên ngực Tề Vân Mộc: "Ừm."
Sau đó, dường như nàng ấy nhớ tới gì đó, trong lòng bỗng nôn nao.
Phụ thân không trở về, ca ca về phủ chỉ có một mình.
"Quản gia sẽ đi đón Tô Tử Hạc." Tề Vân Mộc nói.
Tô Vãn Đường sửng sốt.
Hắn đã sớm nghĩ đến.
Tỉnh táo lại, Tô Vãn Đường mừng thầm, hắn và ca ca bất hoà đã lâu, sắp xếp như thế cũng là vì để ý tâm trạng của nàng ấy.
Có lẽ trước đây hai người này chưa từng nghĩ đến, một ngày kia bọn họ sẽ trở thành người một nhà, sẽ ngồi cùng một chỗ ăn cơm tất niên.
Có điều...
"Thế sao vừa rồi không đi c*̀ng nhau?"
Tề Vân Mộc: "Không đủ chỗ."
Tô Vãn Đường nhìn thùng xe rộng rãi, còn có thể chưa thêm ba người: "... Ồ."
Hẳn là không đủ chỗ.
Có điều như vậy cũng tốt, mới vừa rồi cãi nhau như vậy, nếu thật sự ngồi c*̀ng một chiếc xe ngựa trở về, quãng đường này nàng ấy đừng hòng yên tĩnh.
"Vừa rồi sao phu quân biết ta đang nghĩ gì?"
Tề Vân Mộc: "Ta là phu quân c*̉a nàng, đương nhiên là biết."
Tô Vãn Đường còn chưa kịp cảm động, lại nghe hắn nói: "Dù sao thì ở trong lòng phu nhân, Tô Tử Hạc quan trọng nhất, ta thật sự rất khó tính."
Tô Vãn Đường: "..."
Sao vụ này vẫn chưa trôi qua vậy?
"Ta không cho rằng như vậy." Tô Vãn Đường vẫn nghiêm túc giải thích: "Ta nói là ở trong lòng người ngoài..."
"Ồ, ở trong lòng phu nhân, danh tiếng c*̉a ta kém như vậy?"
Tô Vãn Đường: "..."
Tại sao nàng ấy phải nỗ lực đôi co với Tề đại nhân có tài biện luận hơn người chứ?
Tô Vãn Đường khẽ nhướn người, nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái.
Tề Vân Mộc ngẩn người, cố gắng kìm nén ý cười trên môi, nói: "Không có quy củ."