Tô Chẩm Đường ra khỏi Tề phủ, quỷ thần xui khiến đi đến ngoài cung, nhìn tường đỏ cao cao, hắn đứng tại chỗ hồi lâu.
Sau một hồi, hắn nghĩ, chỉ lặng lẽ vào xem, xem nhóc yếu ớt có khóc không, chỉ nhìn một cái rồi đi.
Khi còn bé hắn từng ở phủ Lãng Vương phủ một thời gian, trước khi vào quân doanh có chơi c*̀ng Thái tử điện hạ mấy tháng ngắn ngủi, c*̃ng coi như khá quen thuộc Hoàng cung.
Hắn quen cửa quen nẻo âm thầm vào trong cung, chạy về phía tẩm điện c*̉a Ngũ Công chúa, nhưng hắn mới mò tới cửa điện đã nhận thấy được phía sau có hai cơn gió mạnh chém tới.
Hắn nhanh nhạy nghiêng người né tránh, vừa quay đầu lại đã đối diện với đôi mắt lạnh lùng c*̉a Thái tử.
Tô Chẩm Đường sửng sốt: "Thái tử điện hạ."
Hắn vừa dứt lời, Tống Hoài đã đánh tới.
Tô Chẩm Đường vội vàng tránh thoát: "Đại hoàng tử."
"Tô tướng quân, tự tiện xông vào Hoàng cung, là tội chết." Chử Yến nói: "Tô tướng quân đã từ chối Ngũ hoàng muội, vì sao ban đêm lại xông vào tẩm điện, không khỏi quá ức hiếp người khác."
"Điện hạ, thần..."
Chử Yến không cho hắn cơ hội mở miệng, tay áo bay múa, phi thân đánh tới.
Tống Hoài theo sát phía sau.
Hai người đều là cao thủ nhất đẳng, Tô Chẩm Đường chống lại một người đã cố sức, đừng nói chi là hai người kết hợp.
Hắn có ý muốn giải thích, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị đánh trúng vài lần, tức thì không rảnh kiêng dè gì nữa, chỉ có thể tập trung đối phó.
Thống lĩnh thị vệ ngoài tẩm điện Ngũ Công chúa nghe được động tĩnh, nhảy lên nóc nhà điều tra, sau khi thấy rõ khuôn mặt c*̉a mấy người, hắn giật mình, vội vàng vào trong điện bẩm báo.
Cùng lúc đó, Đông cung.
"Thiếu chủ, điện hạ và Đại hoàng tử đánh nhau rồi." Tiêu Hà đứng ngoài điện bẩm báo.
Vệ Trăn đang an ủi Tề Vân Hàm, nghe vậy hai người đồng thời sửng sốt, lấy lại tinh thần, Tề Vân Hàm vội vàng lau nước mắt, lo lắng nói: "Trăn Trăn, y đánh không lại Thái tử ca ca."
Vệ Trăn: "..."
"Không giận y nữa à?"
Tề Vân Hàm c*̣p mắt không nói.
Giận thì vẫn giận.
Phải đi Tây Vu là chuyện lớn như vậy, vậy mà y lại giấu diếm nàng ấy lâu như thế, sao nàng ấy có thể không tức!
Vệ Trăn nhìn nàng ấy một lúc, mới giương giọng hỏi Tiêu Hà: "Ở nơi nào?"
Tiêu Hà trả lời: "Nửa khắc đồng hồ trước, Thái tử điện hạ và Đại hoàng tử tới cung điện c*̉a Ngũ Công chúa."
Vệ Trăn Tề Vân Hàm lại sửng sốt.
Bọn họ tới chỗ Ngũ Công chúa làm gì?
"Thuộc hạ đi theo xem, hình như... hình như là phát hiện có người đi về phía cung điện c*̉a Ngũ Công chúa." Tiêu Hà lại nói.
Giờ này khắc này, người sẽ và có gan xông vào cung điện c*̉a Ngũ Công chúa vào ban đêm, ngoại trừ vị Tô thiếu tướng quân vừa trở về kia, không còn ai khác.
Sau một thoáng yên lặng ngắn ngủi, Tề Vân Hàm nghi ngờ nói: "Buổi trưa ta đi thăm Ngũ hoàng muội, nghe muội ấy nói, hình như là Tô thiếu tướng quân lại từ chối muội ấy."
Cũng chính vì vậy, Bệ hạ không tứ hôn.
Vệ Trăn nhíu mày.
Ngũ hoàng muội ở trong phủ đệ c*̉a Tô Chẩm Đường ở Cố thành hơn nửa năm, hôn sự giữa hai người đã là chắc chắn, chuyện tưởng chừng như đã sắp thành, tại sao Tô Chẩm Đường lại từ chối?
Đột nhiên, Vệ Trăn nghĩ tới điều gì, chợt đứng dậy: "Không ổn!"
Tề Vân Hàm ngẩn ra: "Làm sao vậy?"
Vệ Trăn vừa đi ra ngoài, vừa nói: "Điện hạ đang bực bội, bắt được Tô Chẩm Đường xông vào tẩm điện c*̉a Ngũ hoàng muội giữa đêm khuya, chắc chắn sẽ xả giận lên đầu Tô Chẩm Đường."
Mà còn có cả Tống Hoài.
Đêm nay sợ là Tô Chẩm Đường phải nếm chút đau khổ.
Vệ Trăn đi tới cửa điện, lại đột nhiên dừng lại.
Nàng ánh mắt lóe lên, đêm nay, có lẽ Tô Chẩm Đường nếm chút đau khổ c*̃ng không phải là chuyện xấu.
Nếu hắn thật sự từ chối Ngũ hoàng muội, đêm nay cần gì phải xông vào Hoàng cung, vậy nên e là trong chuyện này có hiểu lầm gì đó.
Huống hồ...
Vân Hàm và Tống Hoài lại đang giận dỗi.
Lúc này cắt không đứt gỡ còn rối hơn, còn không bằng để cho bọn họ đánh một trận, nói không chừng trận đánh này sẽ là dao sắc chặt đay rối.
Sau khi Vệ Trăn nghĩ thông suốt thì quay sang Tiêu Hà nói: "Lát nữa ngươi lại qua đó nhìn xem."
Tiêu Hà lên tiếng trả lời: "Vâng."
Tề Vân Hàm nhìn Vệ Trăn đầy khó hiểu, lo lắng nói: "Trăn Trăn, chúng ta không qua đó xem sao à?"
Vệ Trăn cầm tay nàng ấy đi vào trong điện, nói: "Tẩu yên tâm đi, a huynh không có việc gì."
Có Tô Chẩm Đường ngoài ý muốn xông tới, người gặp chuyện không phải là Tống Hoài.
Tề Vân Hàm khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhanh chóng cau mày: "Thế nhưng, Tô gia đại ca..."
"Hắn cũng không sao." Vệ Trăn ngắt lời nàng ấy: "Cho dù có sao, cũng là hắn đáng đời."
Từ chối tấm lòng c*̉a Ngũ hoàng muội, rồi ban đêm lại xông vào tẩm điện c*̉a người ta, việc này hắn không hề chiếm lý, chịu một trận đòn vẫn là nhẹ.
"Vậy có cần sai người đi báo cho tẩu tẩu biết không?"
Vệ Trăn kéo nàng ấy ngồi xuống giường ở trắc điện: "Đại ca tẩu vất vả lắm mới chờ được người về, nếu phái người đi quấy rầy, tẩu đoán, liệu có nhiều thêm một người ai oán không?"
Tề Vân Hàm không lên tiếng.
Hiện tại đã rất hỗn loạn rồi, đại ca lại quấn vào chuyện này, vậy thì không chỉ đêm ba mươi không bình yên.
Thái tử ca ca, Hoài ca ca, còn có Tô gia đại ca c*̀ng lắm đánh một trận là xong, nhưng nếu tới lượt đại ca thì sợ rằng cơn giận này sẽ kéo dài tới lúc lên triều vào năm sau.
Chưa kể đến việc đại ca và Tô gia đại ca vốn đã bất hoà, thêm một chuyện nữa, hai người này lại phải ghim nhau một thời gian.
"Được rồi, đã sắp qua giờ Tý, chúng ta ngủ trước đi, mặc cho bọn họ dày vò nhau." Vệ Trăn nói: "Sáng sớm ngày mai, nói không chừng mọi chuyện đều đã được giải quyết."
Tề Vân Hàm không thể làm gì khác hơn là gật đầu: "Ừm."
Giường nhỏ ở trắc điện là để cho cung nữ gác đêm, Tề Vân Hàm ngủ giường c*̉a Thái tử thì không thích hợp, Vệ Trăn lại ngủ c*̀ng nàng ấy ở trên giường bên trắc điện.
Hai người ngủ ngon lành, bên ngoài thì đánh nhau khí thế ngất trời, đến sau nửa đêm mới yên tĩnh.
Vẫn là bởi vì Chử Vân chạy tới mới ngừng lại.
Chử Vân nghe được Thống lĩnh thị vệ trong điện bẩm báo, lập tức hoảng sợ đứng dậy chạy ra ngoài.
Dù Chử Vân không biết võ công, cũng có thể nhìn ra Tô Chẩm Đường bị đánh đến chạy trối chết, nàng ấy vội vàng muốn ngăn cản, nhưng mấy người kia võ nghệ cao cường, nàng ấy không theo kịp, chỉ có thể xách làn váy lo lắng kêu: "Hoàng huynh, Đại hoàng huynh, đừng đánh nữa."
Chử Yến và Tống Hoài thấy Chử Vân xách làn váy đuổi theo trong gió lạnh, liếc nhau, sau đó mỗi người đấm Tô Chẩm Đường một phát, cuộc hỗn chiến này mới tính là kết thúc.
Tô Chẩm Đường trùng hợp rơi xuống trước mặt Chử Vân, quỳ một chân trên đất, tóc tai rối bời, vô c*̀ng chật vật.
Chử Yến,, Tống Hoài mỗi người đứng trên một nóc nhà, nhìn xuống từ trên cao.
Chử Vân sợ bọn họ lại muốn ra tay, vội vã chạy tới đỡ Tô Chẩm Đường dậy: "Tô thiếu tướng quân, ngươi không… không sao chứ?"
Lúc nói đến ba chữ cuối cùng giọng vừa nhỏ vừa yếu.
Bởi vì lúc Tô Chẩm Đường ngẩng đầu lên, gương mặt anh tuấn kia có thể dùng mặt mũi bầm dập để hình dung, mà bởi vì trên mặt đầy vết bầm tím, tướng quân không chỉ thiếu mấy phần uy nghiêm, không hiểu sao còn có vẻ hơi tủi thân.
Chử Vân ngẩn ra, sau đó tim tê rần: "Tô thiếu tướng quân."
Tô Chẩm Đường ngẩng đầu nhìn nóc nhà hai bên một cái, tuy rằng trong đêm tối không thấy rõ vẻ mặt hai người kia, nhưng hắn có thể cảm giác được sức ép c*̉a họ.
Tô Chẩm Đường yên lặng thu tầm mắt lại, nhìn về phía Chử Vân.
Chử Vân nhìn theo tầm mắt của hắn, do dự một chút mới nói: "Tô thiếu tướng quân, vào trong cung c*̉a ta bôi thuốc?"
Tô Chẩm Đường: "..."
Hai huynh trưởng c*̉a nàng ấy đang đứng trên nóc nhà nhìn chằm chằm, hắn dám vào trong cung nàng ấy bôi thuốc?
Lại bị đánh một trận thì có.
"... Không cần."
Hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, vì sao hai vị này chịu đi ra ngoài chịu gió lạnh một mình?
Không thể là cố ý chạy đến bắt hắn đâu nhỉ?
Đại khái Chử Vân cũng hiểu tình cảnh này không thích hợp, vì thế trầm mặc một lát, sau đó để sát vào tai hắn nhẹ giọng hỏi: "Sao ngươi lại tới nơi này?"
Nàng ấy khẽ xích lại gần, một mùi thơm chui vào chóp tiêm.
Ánh mắt Tô Chẩm Đường chợt lóe, nói: "Ta… đi ngang qua."
Chử Vân: "?!"
Đi ngang qua?
Đêm hôm khuya khoắt, hắn lẻn từ ngoài cung vào trong cung, đi ngang qua?
Tô Chẩm Đường cũng cảm thấy lý do này c*̉a mình quá thái quá, dừng một chút, giải thích: "Ta… đến tìm thiếu chủ, bẩm báo quân vụ."
Chử Yến nghe không nổi nữa: "...Ngươi tới nơi này tìm Trữ phi?"
Tô Chẩm Đường mạnh miệng: "Lạc đường."
Tống Hoài: “Khi còn bé ngươi từng thường xuyên ra vào Đông cung cùng chúng ta, hơn nữa Đông cung và tẩm điện c*̉a Ngũ hoàng muội ở hai hướng ngược nhau, ngươi không phân biệt được?"
Tô Chẩm Đường: "... Trời tối quá, đi nhầm đường."
Chử Yến và Tống Hoài không lên tiếng nữa.
Miệng Tô Chẩm Đường cứng hơn nắm đấm c*̉a hắn nhiều.
Chử Vân cắn môi, không nói một lời nhìn chằm chằm Tô Chẩm Đường.
Tô Chẩm Đường nhận ra gì đó, vội vàng ngậm miệng.
Sau một hồi yên tĩnh kì lạ.
Tô Chẩm Đường nhìn chằm chằm giọt nước mắt sắp rơi xuống đong đầy hốc mắt nàng ấy, trong lòng căng thẳng, nhất thời hơi buồn bực: "Ngươi đừng khóc."
"Ta tới tìm ngươi."
Chử Vân ngẩn người, sau đó hơi c*̣p mắt, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, lúc giương mắt thì trong mắt tràn đầy vui mừng: "Giờ này ngươi tới tìm ta làm gì?"
Tô Chẩm Đường lại trầm mặc.
Hắn cũng không thể nói là đến nhìn xem nàng ấy có rơi nước mắt vì chuyện đêm qua không.
"Ta..."
"Đêm đã khuya, Tô thiếu tướng quân."
Không đợi Tô Chẩm Đường tìm ra lí do, đã nghe Chử Yến lạnh lùng nói: "Ngươi muốn tới tìm muội muội c*̉a Cô, có thể thoải mái, quang minh chính đại đến."
"Hôm nay ngươi tự tiện xông vào Hoàng cung, Cô nể mặt Trữ phi tha cho ngươi, nếu có lần sau, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ."
Tô Chẩm Đường nghe rõ.
Ý c*̉a Thái tử là, nếu hắn không thật lòng muốn cưới Ngũ Công chúa, từ nay về sau không thể lén tới gặp nàng ấy.
Lòng dạ hắn hơi rối, nhưng biết lúc này cũng không phải là thời cơ tốt để nói chuyện, chỉ có thể cung kính đồng ý: "Vâng."
Trước khi đi Tô Chẩm Đường nhìn Chử Vân một cái, thấy trong mắt nàng ấy thoáng hiện lên ánh nước, lòng mềm nhũn: "Ngày mai ta tới gặp Công chúa."
Mắt Chử Vân sáng lên, khẽ gật đầu: "Ừm, ta chờ ngươi."
Hình như câu ta chờ ngươi kia càng khiến người mềm lòng.
Tô Chẩm Đường đè cảm xúc khác lạ trong lòng xuống, xoay người rời đi.
Xác định Tô Chẩm Đường đi xa, nhìn Chử Vân vào cung điện, Chử Yến Tống Hoài mới phi thân rời đi.
Mà lúc này, Chử Vân hơi dừng bước chân quay đầu lại.
Nàng ấy nhìn theo hướng Chử Yến Tống Hoài rời đi, nhẹ nhàng cong môi.
Chử Vân đã từng rất hâm mộ Đại hoàng tẩu, bắt đầu từ khi sinh ra đã được yêu thương bảo bọc, còn có thể lớn lên c*̀ng hoàng huynh, tất cả mọi người che chở thương yêu nàng ấy, giống cành vàng lá ngọc hơn cả Công chúa.
Nàng ấy cũng không dám nghĩ, nàng ấy có thể được yêu thương như vậy.
Nhưng sau đó, hoàng huynh vì nàng từ chối hòa thân hai lần, nàng ấy mới chợt hiểu ra, mặc dù trong quá trình nàng ấy lớn lên không có hoàng huynh làm bạn, nhưng hoàng huynh vẫn bảo vệ nàng ấy dưới cánh chim c*̉a mình.
Mà nay, phần che chở như vậy lại nhiều hơn một phần, người nàng ấy mến mộ nhiều năm cuối c*̀ng cũng đã đáp lại.
Giờ này khắc này, nàng ấy không cần phải hâm mộ bất luận người nào nữa, nàng ấy cảm thấy nàng ấy cũng được rất nhiều yêu thương bao quanh, hạnh phúc đến mức ngay cả bầu không khí hít vào c*̃ng trở nên ngọt ngào.
_
Chử Yến Tống Hoài trở lại Đông cung, thấy trong tẩm điện đã tắt đèn, hỏi mới biết là Vệ Trăn Tề Vân Hàm đã ngủ rồi.
Lửa giận vừa mới giảm xuống trong lòng Chử Yến lại trỗi dậy.
Chiếm nửa đêm trước thì thôi đi, sao nửa đêm còn lại cũng muốn chiếm!
Chử Yến hung tợn lườm Tống Hoài: "Chuyện tốt mà ngươi làm!"
Lúc này Tống Hoài, người c*̃ng mặt mũi bầm dập, không trầm mặc nữa, y đứng dưới đèn lồng, bảo đảm nha hoàn c*̉a Tề Vân Hàm ở ngoài điện thấy rõ vết thương trên mặt y, mới nhẹ nhàng mở miệng: "Điện hạ qua chỗ ta ngủ?"
Tẩm điện c*̉a Tống Hoài ở Đông cung vẫn luôn được giữ lại.
Chử Yến bực bội liếc y một cái, phất tay áo khẽ hừ một tiếng, nhấc chân rời đi.
Đi được vài bước, Thái tử cực kỳ tức giận, cất giọng nói: "Cảnh Nhất, trong vòng ba ngày cấm phu phụ Tống Thiếu Tranh ra vào Đông cung!"
Cảnh Nhất muốn nói lại thôi: "... Vâng."
Hình như lệnh cấm c*̉a điện hạ vô dụng.
Trữ phi muốn giữ người, điện hạ chỉ có thể nhìn trong bất lực.