Ngày hôm sau.
Tô Vãn Đường và Tề Vân Mộc ngủ tới khi trời sáng trưng mới dậy, ăn sáng xong mới biết Tô Chẩm Đường bị Thái tử và Tống Hoài đánh.
Tề Vân Mộc nghe nói Tô Chẩm Đường bị đánh, khó nén kích động tuyên bố muốn đi nhìn.
Sao Tô Vãn Đường có thể không biết là hắn hả hê muốn nhìn náo nhiệt, nhưng trong lòng nàng ấy lo lắng, cũng chỉ có thể đi cùng hắn.
Tuy rằng Tô Vãn Đường đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi thấy gương mặt đủ màu sắc c*̉a Tô Chẩm Đường nàng ấy vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Có điều nàng ấy còn không kịp mở miệng, chợt nghe Tề Vân Mộc ra vẻ kinh ngạc nói: "Ồ, sao lại bị đánh thành như vậy?"
Không kìm nén được sự vui sướng trong mắt.
Tô Vãn Đường lặng lẽ dịch chuyển tầm mắt: "..."
Dường như Tề Vân Mộc không hề phát hiện ánh mắt buồn bực c*̉a Tô Chẩm Đường, vươn một ngón tay nhanh chóng chọc vào vết thương c*̉a Tô Chẩm Đường: "Đau không?"
Hắn chọc không chút nương tay, Tô Chẩm Đường đau đến nhe răng trợn mắt nhìn hắn chằm chằm.
Tô Vãn Đường thấy vậy, vội vàng kéo Tề Vân Mộc ra phía sau, ngăn giữa hai người, ân cần nói: "Ca ca, đây rốt cuộc là thế nào? Sao lại đánh nhau với Thái tử điện hạ và Đại hoàng tử chứ?"
Tô Chẩm Đường còn chưa kịp nói, Tề Vân Mộc đã ló đầu ra từ sau lưng Tô Vãn Đường, nhìn khá hả hê nói: "Còn có thể là thế nào, nửa đêm xông vào tẩm điện c*̉a Công chúa, bị hai vị hoàng huynh c*̉a người ta đánh mà thôi."
Nói xong, Tề Vân Mộc còn sửa lời Tô Vãn Đường: "Không phải đánh nhau, là bị đánh."
Tô Vãn Đường đã từng lĩnh giáo công phu c*̉a Tống Hoài, mà bản lĩnh c*̉a Thái tử còn ở trên y, cho nên nàng ấy rất rõ ràng tuy rằng lời Tề Vân Mộc nói không dễ nghe, nhưng là sự thật.
Hai người kia kết hợp, đúng là ca ca chỉ có thể chịu đòn.
"Ngươi lườm ta làm gì, ta nói sai câu nào à?" Tề Vân Mộc: "Tự ngươi nói, ngươi đánh thắng được ai trong hai người họ?"
Tề Vân Mộc phát huy câu bỏ đá xuống giếng vô cùng nhuần nhuyễn: "Công chúa người ta chạy đến Cố thành theo đuổi ngươi, nếu ngươi muốn từ chối, nên dứt khoát đưa Công chúa về kinh sớm, mà không phải ở tại phủ đệ của ngươi hơn nửa năm."
"Giờ người cũng giữ lại rồi, còn nói không thích người ta, cái gì ngươi c*̃ng chiếm hết, để ta nói thì Thái tử điện hạ và Đại hoàng tử vẫn nhẹ tay lắm, nếu là ta thì ta đánh gãy chân hắn luôn rồi.”
"Tề Vân Mộc!"
Tô Chẩm Đường tức giận muốn rách cả mí mắt, nắm chặt nắm tay đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đánh không lại hai vị kia, nhưng có thể đánh ngươi không thể phản đòn, ngươi muốn thử không?"
Tề Vân Mộc nháy mắt mấy cái, lôi kéo Tô Vãn Đường: "Vãn Đường, ca ca nàng muốn đánh ta, ta sợ quá à."
Khoé môi Tô Vãn Đường giật giật: "..."
Sao trước đây nàng ấy không phát hiện, bản lĩnh đổ thêm dầu vào lửa c*̉a Tề Vân Mộc cũng không nhỏ.
Tô Chẩm Đường nhìn dáng vẻ vô tội kia, tức giận huyệt thái dương đập thình thịch, lập tức xoay nắm tay muốn vượt qua Tô Vãn Đường đi đánh người.
Tô Vãn Đường hoảng sợ vội vàng ngăn cản: "Ca ca, ca ca bình tĩnh, đừng kích động."
"Đúng vậy, ta có nói gì sai đâu sao phải ra tay, đúng là vũ phu chỉ có mỗi sức mạnh, chẳng kiên nhẫn gì cả, chẳng trách cũng bị huynh trường c*̉a người ta đánh." Tề Vân Mộc đứng ở đằng kia không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Tô Chẩm Đường nói cực nhanh.
"Ninh Ninh muội tránh ra, hôm nay ta phải đánh chết hắn!"
"Ca ca, xin bớt giận…"
"Ta đứng ở đây này, ngươi qua mà đánh, ẩu đả quan viên triều đình là phạm pháp, đánh chết ngươi cũng phải đền mạng."
"Ngươi có bản lĩnh thì tới đây cho ta!"
"Ngươi muốn đánh ta, dựa vào đâu mà muốn ta qua đó, ta có ngốc đâu."
"Tô Vãn Đường muội buông ra!"
"Mắt to như vậy có ích lợi gì, muội xem muội chọn người thế nào kìa."
"Tô Tử Hạc, ngươi đừng không ăn được nho thì nói nho còn xanh, chúng ta rất ân ái, ngươi có sức ở đây ghen ghét sao không đi dỗ Công chúa đi."
"Ta ghen ghét? Con mắt nào c*̉a ngươi thấy ta ghen ghét, có muội phu như ngươi, đúng là kiếp trước ông đây tạo nghiệp mà."
"Tô Vãn Đường muội đi ra ngoài, chuyện giữa nam nhân với nhau muội đừng nhúng tay, Tề Vân Mộc ngươi có ngon thì đừng trốn ở sau lưng nữ nhân, ngươi đi ra cho ta chúng ta đánh một trận, ta chấp ngươi một tay."
"Ta không!" Tề Vân Mộc khẽ hất cằm, cao ngạo nhìn Tô Chẩm Đường: "Trừ khi ngươi không đánh trả, ta mới đánh nhau với ngươi."
Tô Chẩm Đường: "..."
Tô Vãn Đường: "..."
Thái dương Tô Chẩm Đường nổi gân xanh, chỉ vào Tề Vân Mộc, trợn mắt lườm Tô Vãn Đường: "Muội nghe xem lời tên chó kia đang nói là tiếng người à?"
Hắn nói xong cũng vén tay áo lên, đẩy Tô Vãn Đường ra.
Tô Vãn Đường không ngăn được, chỉ có thể ôm lấy hắn, quay đầu nhìn Tề Vân Mộc nói: "Chạy mau."
Con mèo kiêu ngạo không thể nào chật vật chạy thục mạng, hắn sửa sang ống tay áo, hất cằm xoay người ra ngoài, trước khi đi, còn khẽ hừ một tiếng.
Tô Chẩm Đường giận không kìm được, quát: "Hắn lại còn hừ?!"
"Hắn hừ cái rắm!"
Tô Vãn Đường cố sức ôm lấy Tô Chẩm Đường: "Ca ca, ca rộng lượng, đừng so đo với chàng ấy.”
"Tô Vãn Đường, muội khá lắm, ha ha, thiên vị người ngoài thiên vị lên tận trời rồi!" Tô Chẩm Đường căm giận trừng mắt nhìn bóng lưng đáng ghét kia, sau đó mới cúi đầu nhìn chằm chằm Tô Vãn Đường, cắn răng nói.
Tô Vãn Đường nghiêm mặt nói: "Ca ca yên tâm, ta trở về nhất định sẽ nói chàng ấy! Tuyệt đối không dám thiên vị!"
Tô Chẩm Đường tức cười.
"Như này mà muội bảo là không thiên vị à?"
Tô Vãn Đường cười làm lành, lên tiếng đảm bảo: "Ta sẽ bảo hắn xin lỗi ca ca, ca ca bớt giận, nóng giận hại thân."
Tô Vãn Đường vỗ lưng cho Tô Chẩm Đường, lại nói: "Ca ca đừng xông tới tẩm điện c*̉a Công chúa vào nửa đêm nữa, nếu như ngại hẹn người gặp mặt, ta có thể giúp ca ca."
Không đợi Tô Chẩm Đường mở miệng, nàng ấy đã xoay người chạy đi: "Ta đi về trước, ca ca đừng tức giận nữa nha."
Tô Chẩm Đường nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Vãn Đường: "..."
Xem như hắn đã hiểu, sáng sớm hai người này đã qua đây, là muốn tới để chọc tức hắn!
Tô Chẩm Đường nhắm mắt lại, tức giận mắng một tiếng, nhưng lại tác động tới vết thương trên mặt, hắn đau đến hít hà.
Hắn lại vội vàng đi bôi thuốc.
Lúc nhìn khuôn mặt thảm không nỡ nhìn trong gương, Tô Chẩm Đường đột nhiên hơi hối hận.
Hắn không nên nói với Công chúa hôm nay tới thăm nàng ấy.
Dáng vẻ này bảo hắn gặp người kiểu gì?
Nhưng đã nhận lời rồi, nếu không đi, nàng ấy lại khóc mất!
Tô Chẩm Đường nặng nề thở dài, quen biết Tề Vân Mộc đúng là bất hạnh lớn nhất c*̉a hắn.
Tô Vãn Đường nhanh chóng đuổi theo Tề Vân Mộc, thoáng thấy khóe môi đối phương nâng lên, trong lòng nàng ấy vô c*̀ng phức tạp.
Vẫn là câu nói kia, nếu nàng ấy sớm biết nàng ấy sẽ gả cho Tề Vân Mộc, trước đây nên hoá giải mâu thuẫn giữa ca ca và hắn từ sớm, tránh cho hiện tại kẹp ở giữa giúp ai cũng không phải.
_
Đông cung.
Lúc Tề Vân Hàm nghe nha hoàn nói Tống Hoài bị thương rất nặng, trong lòng vô c*̀ng lo lắng, rửa mặt xong đã lập tức qua tìm người.
Vệ Trăn cũng đi c*̀ng nàng ấy.
Đêm qua bọn họ đánh tới sau nửa đêm, hơn nữa năm mới lại không cần vào triều, lúc này hiếm thấy còn đang ngủ say.
Vệ Trăn thấy Tề Vân Hàm thực sự lo lắng nên gọi Cảnh Nhất tới hỏi.
Cảnh Nhất ngẫm nghĩ, trả lời: "Là có hơi nghiêm trọng, trở về cũng không bôi thuốc đã đi ngủ."
Lời này là Đại hoàng tử bảo hắn ta nói.
Hắn ta chỉ nhắn lại, không tính là nói dối.
Quả nhiên, Tề Vân Hàm nghe vậy sắc mặt chợt thay đổi, lập tức xông vào, lại bị Vệ Trăn kịp thời kéo lại: "Điện hạ c*̃ng ở trong đó."
Tề Vân Hàm không thể không ngừng bước, lo lắng nhìn Vệ Trăn: "Nhưng Trăn Trăn..."
"Bọn họ đánh tới sau nửa đêm mới ngủ, để cho bọn họ nghỉ ngơi trước đã, chờ bọn hắn tỉnh lại rồi nói." Vệ Trăn nói: "Nếu tẩu không yên tâm, chúng ta chờ ở ngoài này."
Tề Vân Hàm suy nghĩ một lát, chỉ có thể nói: "Vậy c*̃ng được."
Hai người chuyển qua trắc gian nhỏ, cung nhân nhanh chóng bày ghế và chậu than ra.
Đợi cung nhân lui ra, Vệ Trăn do dự một lúc sau đó nhìn Tề Vân Hàm nói: "Vân Hàm, chuyện tới Tây Vu, tẩu nghĩ như thế nào?"
Tề Vân Hàm ngẩn người, hơi c*̣p mắt: "Ta không muốn đi."
Nàng ấy không muốn rời khỏi Phụng Kinh, không muốn rời xa người thân, bạn bè, vậy nên khi biết Tống Hoài muốn đảm nhiệm Tây Vu Vương, nàng ấy vừa giận vừa sợ, càng không thể nào tiếp thu được.
Vậy nên thật ra, cũng không phải là nàng ấy giận Tống Hoài giấu diếm nàng ấy, mà là đang sợ, đang trốn tránh.
Vệ Trăn trầm mặc mấy giây sau đó nhẹ nhàng cầm tay nàng ấy: "Ta cũng không muốn các ngươi rời đi."
Nhưng hiện nay thế cục triều đình như vậy, ngoại trừ Chử Huyên và Tống Hoài, hoàng thất đã không còn người thích hợp.
Lúc đó triều đình đã vì chuyện này mà tranh luận nhiều ngày, Chử Huyên đã gật đầu, đồng ý tới Nam Hào, đảm nhiệm Nam Hào Vương.
Chử Huyên đi Nam Hào, thì Tống Hoài phải đi Tây Vu.
Nhưng bàn về tình cảm, nàng không hề muốn bọn họ rời đi.
"Trăn Trăn, ta rất sợ." Tề Vân Hàm nhìn nàng, nói: "Từ nhỏ ta đã ở Phụng Kinh, ngoại trừ lần trước tới Đông Nhữ, ta chưa từng đi xa nhà, cũng chưa từng rời xa người thân, ta rất sợ hãi, lần này đi thì sẽ không về được nữa.”
Vệ Trăn nắm chặt tay nàng ấy, trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói khẽ: "Vân Hàm, để ta nghĩ cách."
Mắt Tề Vân Hàm sáng lên: "Vẫn có cách à?"
Tuy nàng ấy không hiểu thế cục triều đình, nhưng xem xét tình huống hiện tại, hình như không có biện pháp tốt hơn.
Hơn nữa…
Trên danh nghĩa Tống Hoài là Đại hoàng tử Bắc Lãng, nàng ấy là Đại hoàng tử phi đã có tên trong ngọc điệp Hoàng gia, chuyện này đã không liên quan tới việc bọn họ có bằng lòng hay không.
Đây là trách nhiệm c*̉a bọn họ.
Cho nên nội tâm nàng ấy vô c*̀ng rối rắm.
Một mặt nàng ấy biết rõ đây là trọng trách trên vai bọn họ, một bên lại sinh lòng sợ hãi và kháng cự.
Vệ Trăn không dám cho nàng ấy câu trả lời chắc chắn, chỉ có thể nói đúng sự thật: "Ta không chắc chắn."
Thiên hạ nhất thống, Tây Vu Vương, Nam Hào Vương rất quan trọng.
"Nếu là đã đi lên quỹ đạo, có thể phong Vương gia khác họ tới nhậm chức, nhưng bây giờ tất cả bách phế đãi hưng(*), không phải hoàng thất Bắc Lãng, sợ là khó có thể trấn áp và khiến kẻ khác tin phục." Vệ Trăn nói.
(*) Còn nhiều việc phải làm, cần xây dựng, khôi phục.
"Chỉ cần thống trị thoả đáng, có thể không tốn thời gian quá lâu là có thể lập tân Vương khác, từ nhậm về kinh."
Ánh mắt Tề Vân Hàm khẽ nhúc nhích: "Thật chứ?"
Vệ Trăn gật đầu: "Ừm."
"Có điều thế sự thay đổi trong nháy mắt, chỉ là có khả năng này, rốt cuộc cuối cùng mọi chuyện phát triển theo hướng nào thì vẫn chưa biết."
Lần này Tề Vân Hàm trầm mặc rất lâu, không lên tiếng nữa.
Hai người ngồi khoảng hơn nửa canh giờ, Thái tử và Tống Hoài mới xuất hiện.
Tề Vân Hàm vừa thấy được khuôn mặt kia, sợ đến mức quên là mình còn đang tức giận, đứng dậy nhanh chóng chạy tới: "Hoài ca ca."
Cùng lúc đó, Vệ Trăn cũng nhìn về phía Thái tử.
Mặt Thái tử vẫn có thể mê hoặc chúng sinh như trước, không hề có một vết thương, có điều sắc mặt hắn rất khó coi.
Vệ Trăn mới vừa đi tới bên cạnh Thái tử, chợt nghe Tề Vân Hàm lo lắng nói: "Hoài ca ca, sao lại biến thành như vậy?"
Tống Hoài nhìn Thái tử, c*̣p mắt: "Tài nghệ không bằng người."
Tề Vân Hàm cau mày nhìn về phía Thái tử, đáy mắt mang theo chút bất mãn.
Chử Yến: "... Là tự bản thân y đưa mặt tới gần nắm tay c*̉a Cô."
Tề Vân Hàm nhíu chặt mày.
Ai mà tin!
Chử Yến: "..."
Thái tử u oán nhìn Tống Hoài, hừ lạnh một tiếng sau đó tức giận lôi kéo Vệ Trăn rời đi.
Kẻ nào kẻ nấy, chỉ biết dùng khổ nhục kế đúng không?
Chưa chạy ra vài bước, giọng nói trầm thấp c*̉a Thái tử c*̃ng truyền đến: "Trăn Trăn, tay ta cũng bị thương."
Vệ Trăn vội vàng muốn kéo ống tay áo của hắn lên xem, lại bị hắn ngăn cản: "Là Tống Thiếu Tranh đánh."
Vệ Trăn: "..."
Nàng im lặng một lúc, dịu dàng nói: "Ừm, a huynh không nên như vậy."
Thái tử khẽ gật đầu: "Ừm, đúng vậy!"