Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 228

Mùng một Tết, sau giờ Ngọ bắt đầu có tuyết rơi, đến lúc hoàng hôn, trên mái hiên và cây cối đã bao trùm một lớp tuyết mỏng.

Chử Vân khoác áo choàng màu bột củ sen đứng dưới hành lang, nhìn chằm chằm cửa điện, trông mòn con mắt.

Phất Hương nhìn không được, không nhịn được tiến lên khuyên bảo: "Công chúa, đường tuyết khó đi, sắc trời cũng đã tối, có lẽ Tô thiếu tướng quân sẽ không tới, chúng ta đi vào trước đi."

Ánh mắt Chử Vân trở nên ảm đạm, nhưng sau đó lại lập tức tiêu tan, giọng điệu kiên định: "Ta chờ một lát."

Hắn đã nhận lời với nàng ấy là sẽ đến, vậy thì nhất định sẽ tới.

Chỉ cần là chuyện hắn đã đồng ý, sẽ không vô duyên vô cớ thất hẹn, mặc dù bị ngăn cản, cũng sẽ truyền tin đến.

Phất Hương thấy thái độ c*̉a Công chúa kiên quyết, trong lòng biết không khuyên nổi, đành đi đổi một cái lò sưởi tay khác cho Công chúa, tiếp tục chờ.

Chử Vân ôm lò sưởi tay, cảm giác ấm áp chảy đến trái tim, nàng ấy nhìn hoa tuyết, đột nhiên nghĩ tới lần đầu nàng ấy gặp Tô Chẩm Đường.

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt cũng là một ngày tuyết.

Đó là trận tuyết đầu mùa năm đó, không lớn bằng hiện tại.

Ngày đó, là lễ cập kê c*̉a nàng ấy.

Người tham gia lễ cập kê c*̉a nàng ấy không ít, cả ngày cung điện đều rất náo nhiệt, sau khi xong lễ, nàng ấy cảm thấy hơi mệt nên đến trắc điện nghỉ tạm, lúc đi ngang qua một cây bạch quả trong vườn, đột nhiên có tuyết đọng rơi xuống.

Nàng ấy vô thức ngửa đầu, tuyết đọng lả tả ập vào mặt, gần như nhuộm trắng tóc.

Tuyết nhỏ, tuyết đọng trên nhánh cây cũng không nhiều, cũng không đau lắm, chỉ là lạnh đến xương.

Có vài hạt tuyết rơi xuống lông mi c*̉a nàng ấy, dưới ánh trăng mờ, nàng ấy thấy một thiếu niên giáng xuống từ trên trời.

Hắn mặc kính trang bó eo màu sáng, phần tóc buộc đuôi ngựa đã hơi rời rạc, không hề có vẻ rối loạn, ngược lại còn khiến hắn càng có vẻ lười nhác không kềm chế được.

Trên tóc hắn dính không ít tuyết trắng, rơi xuống trước mặt nàng ấy, lúc đối diện với ánh mắt của nàng ấy, vẻ mặt hắn còn hơi mờ mịt.

Như là… mới tỉnh ngủ.

Nhưng hôm nay lạnh như vậy, còn có tuyết rơi, ai sẽ ngủ trên cây chứ?

Khi đó đáy lòng Chử Vân còn từng hoài nghi, thiếu niên lang anh tuấn này, không phải là một kẻ ngốc chứ?

Mãi đến khi hắn mở miệng nói: "Ngươi không sao chứ?"

Phất Hương sớm đã sợ đến mức đứng bảo vệ trước mặt Chử Vân, nghe hắn mở miệng lập tức đề phòng nói: "Ngươi là người phương nào?"

Hôm nay người xuất hiện ở nơi này đều là quý nhân, người trước mắt lại phong thái hiên ngang, vật liệu may mặc đẹp đẽ quý giá, Phất Hương không dám trực tiếp trách cứ, mà là hỏi thân phận của hắn trước.

Lúc này, cung nữ khác đã lau khô tuyết dính trên mặt giúp Chử Vân, tầm mắt rõ ràng, thiếu niên càng thêm sinh động tuấn tú.

Sau đó, tầm mắt Chử Vân dịch xuống, rơi vào bên hông thiếu niên, nàng ấy hơi sững sờ, sau đó nhẹ giọng mở miệng trước khi Tô Chẩm Đường trả lời: "Tô công tử?"

Thiếu niên Tô Chẩm Đường nghe vậy hơi kinh ngạc: "Ngươi biết ta?"

Chử Vân ra dấu với hắn: "Bên hông ngươi treo lệnh bài, phủ Lãng Vương không có công tử, vả lại hôm nay phủ Lãng Vương chỉ có Tô gia tới."

Tô Chẩm Đường nhìn theo tầm mắt của nàng ấy, sau đó nhếch miệng cười, chắp tay nói: "Tại hạ Tô Chẩm Đường, vừa rồi thất lễ."

Chử Vân nhẹ nhàng cong môi: "Không sao."

"Có điều… Vừa rồi ngươi ngủ trên tàng cây à?"

Tô Chẩm Đường gật đầu: "Ừ."

"Nhưng đang có tuyết rơi mà, ngươi không lạnh à?" Chử Vân nghi ngờ nói.

Bị Công chúa hỏi như vậy, Tô Chẩm Đường cũng hiểu hình như hành động này có chút không phù hợp lẽ thường, bèn lên tiếng giải thích: "Lúc ta tới đây ngủ, tuyết còn chưa bắt đầu rơi."

Ai biết tỉnh lại, tuyết rơi đầy đầu, còn đổ đầy người người khác.

"Ta không sợ lạnh." Hắn nói thêm.

Chử Vân rơi vào suy tư.

Lúc lễ cập kê c*̉a nàng ấy bắt đầu, cũng đã có vài hạt tuyết rơi xuống, cho nên hắn đã ngủ ở chỗ này trước khi lễ cập kê c*̉a nàng ấy bắt đầu.

"Vừa rồi khiến cô nương hoảng sợ, ta xin lỗi cô nương." Tô Chẩm Đường chắp tay khom lưng nói xin lỗi.

Ánh mắt Chử Vân loé lên.

Hắn không nhận ra nàng ấy.

Cũng đúng, hắn ở quân doanh, nàng ấy ở hậu cung, vả lại đều rất ít tham gia cung yến, hôm nay hắn cũng không xem lễ, không nhận ra nàng ấy cũng hợp tình hợp lý.

Lúc này, Phất Hương nhíu mày, nói: "Đây là Tứ Công chúa."

Tô Chẩm Đường nghe vậy thì giật mình.

Hắn kinh ngạc, sau đó chợt bừng tỉnh, lại hơi chột dạ.

Vốn dĩ hắn tưởng là cô nương nhà ai đi ngang qua nơi đây, sau khi nghe nói thân phận nàng ấy, hắn suy nghĩ một lát, hình như cũng hợp tình hợp lý.

Mà chột dạ là vì…

Lời hắn vừa nói bại lộ việc hắn không đi xem lễ.

Hôm nay vốn dĩ hắn không muốn đến, là bị tiểu công tử phủ Quận chúa mạnh mẽ kéo tới, nói cái gì mà Công chúa cập kê phủ Lãng Vương cần có người tới, nhưng Lãng Vương tới cũng không thích hợp, mà phủ Lãng Vương thì không có tiểu bối, phụ thân của hắn lại là bộ khúc c*̉a phủ Lãng Vương, cũng là tướng tài mà Lãng Vương tin tưởng nhất, vậy nên hắn c*̃ng được coi là người c*̉a phủ Lãng Vương, có thể đại biểu phủ Lãng Vương đến xem lễ.

Đang lúc Tô Chẩm Đường không biết làm sao thì nghe Chử Vân dịu dàng nói: "Buổi lễ đã kết thúc, chẳng mấy chốc sẽ mở tiệc, Tô công tử biết đường chứ?"

Công chúa không truy cứu, còn chủ động giải vây, tất nhiên là Tô Chẩm Đường thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói: "Ta biết."

Sau đó Tô Chẩm Đường cung kính xin cáo lui, đợi Công chúa đi trước, hắn mới nhanh chân xoay người rời khỏi.

Hắn vốn chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để nghỉ tạm rồi đi xem lễ, nhưng không ngờ lại ngủ một giấc đến tận lúc mở tiệc, Cố công tử không tìm được hắn, sợ là sẽ sốt ruột.

Đêm qua đám người kia một mực lôi kéo hắn chơi hành tửu lệnh, đến lúc trời sắp sáng mới bỏ qua, hắn mới nằm ngủ không bao lâu lại bị Cố công tử túm đi.

Cho dù sức khoẻ hắn tốt thì cũng cảm thấy hơi đuối, nên thừa dịp không ai chú ý, nhảy lên trên cây nghỉ ngơi.

Đương nhiên cũng không phải hắn thích ngủ trên cây, chủ yếu là đang ở trong cung, không thể chọn bừa một cung điện mà ngủ được.

Thiếu niên Tô Chẩm Đường đi nhanh chóng, lại không biết Công chúa dừng lại, xoay người nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ.

Đối với Tô Chẩm Đường mà nói, đây chẳng qua chỉ là một lần gặp thoáng qua, chưa từng để lại dấu vết gì trong lòng hắn, mà đối với Chử Vân mà nói, lại là lòng thiếu nữ bắt đầu biết hoài xuân.

Từ ngày đó trở đi, trong lòng Công chúa đã có một thiếu niên mặc đồ sáng, theo thời gian dần trôi qua, càng lún càng sâu, nhưng nàng ấy biết rõ nàng ấy không thể tự quyết định hôn sự c*̉a chính mình, vì vậy, nàng ấy chỉ có thể giấu hắn ở trong lòng, cũng không dám nhắc tới.

Nàng ấy tự nhận là không làm ai biết, nhưng sau vài lần chạm mặt Tô Chẩm Đường từ xa, đều bị Chử Nguyệt nhìn ra manh mối.

Thiếu nữ không giấu được ánh mắt khi nhìn người trong lòng.

Tuyết càng lúc càng nặng hạt, chút tia sáng cuối c*̀ng nơi chân trời c*̃ng sắp biến mất, ánh mắt Chử Vân cũng ngày càng ảm đạm.

Hắn còn chưa đến, là bị chuyện gì giữ chân ư?

Suy nghĩ này vừa mới hiện lên, trong tầm mắt Công chúa chậm rãi xuất hiện một bóng người mặc y phục màu xanh đậm.

Hắn không bung dù, đón tuyết mà đến, trên đỉnh đầu đã một mảnh trắng xoá, dần dần trùng khớp với thiếu niên lần đầu gặp mặt trong trí nhớ.

Mắt Chử Vân sáng ngời, không để ý tới tiếng hô kinh ngạc c*̉a Phất Hương, nâng làn váy chạy xuống hành lang, lao về phía người trong lòng của nàng ấy.

Phất Hương chỉ có thể vội vàng bung dù đuổi theo.

Tô Chẩm Đường vừa vào cửa điện đã thấy Công chúa đứng ở dưới hành lang, không thể phủ nhận, trong chớp mắt đó, tim hắn như bị siết lại.

Không hiểu sao trong đầu hắn lại xuất hiện một suy nghĩ.

Hắn hẳn nên đến sớm một chút.

Buổi sáng tỉnh dậy nhìn thấy khuôn mặt thảm không nỡ nhìn trong gương, hắn bắt đầu do dự, vẫn bồi hồi đến cơm chiều, mới rốt cuộc cắn răng ra phủ.

Hắn đã nhận lời nàng ấy, nếu không đến, cũng không biết nhóc yếu ớt này có khóc không.

Hắn thật sự sợ nàng ấy rơi nước mắt.

Nhìn Công chúa mặt mày rạng rỡ chạy về phía hắn trong tuyết, không biết Tô Chẩm Đường đã dừng bước từ khi nào, nhìn chằm chằm phía trước không chớp mắt.

Vấn đề đêm đó Công chúa hỏi hắn, hôm nay hắn suy nghĩ suốt một ngày vẫn không có đáp án chính xác, nhưng vào giây phút này, hình như đột nhiên hắn lại có đáp án.

Lúc nhìn thấy nàng ấy đứng dưới hành lang, lúc thấy nàng ấy chạy về phía hắn, lúc thấy nàng ấy cười tươi như hoa, hắn bỗng dưng tìm thấy đầu sợi c*̉a cuộn đay rối trong lòng.

Dường như hắn lập tức nắm được đầu sợi, gỡ ra mà không tốn chút công sức nào.

Hiện tại nỗi lòng c*̉a hắn nháy mắt trở nên rõ ràng.

Hắn muốn gặp nàng ấy.

Sợ nàng ấy khóc, chẳng qua chỉ là một cái cớ, còn là một cái cớ chứng minh hắn đã rung động.

Nếu hắn thật sự chưa từng rung động thì nàng ấy rơi bao nhiêu nước mắt c*̃ng đâu có liên quan gì tới hắn, càng sẽ không tác động tới suy nghĩ của hắn.

Với hắn mà nói rung động từ khi nào cũng không quan trọng, quan trọng là... hiện tại.

Khi Tô Chẩm Đường nhìn thấy làn váy c*̉a Công chúa tung bay trong tuyết, hắn nhẹ nhàng cong môi, nhấc chân bước nhanh lên đón.

Nàng ấy đã đi một con đường rất xa, rất lâu về phía hắn, sao hắn có thể yên tâm thoải mái chờ tại chỗ cơ chứ.

Vào khoảnh khắc hắn nhấc chân, hắn rõ ràng thấy mắt Công chúa lại sáng thêm vài phần.

Tim hắn đột nhiên bủn rủn.

Rốt cuộc nàng ấy thích gì ở hắn, mà đáng giá nàng ấy không ngại gian khổ, yên lặng chịu đựng, mà hiện tại hắn mới đi về phía nàng ấy một bước, trong mắt nàng ấy đã ngập tràn vui vẻ.

Nàng ấy là cành vàng lá ngọc, tội gì phải như vậy vì hắn.

Hai người đi tới trước mặt nhau, đồng thời dừng lại.

Tô Chẩm Đường cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng vì lạnh kia, khẽ nhíu mày: "Ta nói đến thì nhất định sẽ đến, nàng chờ ở trong điện là được."

Chử Vân nghe ra sự dịu dàng trong giọng hắn, ánh mắt sáng lên, nhưng nàng ấy cũng không nói gì, chỉ nhìn hắn, cong môi khẽ gật đầu: "Ừm."

Tô Chẩm Đường thấy được bản thân trong đôi mắt trong veo c*̉a Công chúa.

Hắn hơi ngẩn người, sau đó tiến lên một bước, một tay kéo Công chúa vào lòng, một tay duỗi ra cầm lấy chiếc dù trong tay Phất Hương.

Một chớp mắt kia, chóp mũi Chử Vân đụng phải lồng ngực của hắn.

Mùi hương trên người hắn bao phủ nàng ấy, khiến đầu óc nàng ấy tạm thời choáng váng.

"Có tuyết rơi, chạy ra làm gì." Tô Chẩm Đường chống dù trên đỉnh đầu Công chúa rồi mới cau mày nói.

Vóc dáng nàng ấy mảnh mai, nếu mắc phong hàn lại phải chịu giày vò.

Chử Vân hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, môi đỏ khẽ mở: "Chàng còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

Tô Chẩm Đường ngẩn ra, một lát sau mới nói: "Nhớ rõ."

Ngày đó, hắn bỏ lỡ lễ cập kê c*̉a nàng ấy.

"Ngày đó, chúng ta mới gặp gỡ, chàng dính tuyết, cũng làm một đống tuyết đổ xuống người ta." Chử Vân nhẹ nhàng nói: "Khi đó, chúng ta cùng nhau bạc đầu."

Ngày đó, lúc nàng ấy nhìn bóng lưng của hắn đã từng nghĩ, liệu thiếu niên từ trên trời giáng xuống, nhuộm trắng tóc nàng ấy này có phải là nhân duyên mà ông trời ban cho nàng ấy.

Tô Chẩm Đường không ngờ ở trong lòng nàng ấy cuộc gặp gỡ c*̃ng không tính là tốt đẹp ngày đó lại là cảnh tượng và ngụ ý như vậy, tim hắn lại lần nữa siết lại.

Nàng ấy bắt đầu thích hắn từ khi đó ư?

Tại sao trên đời này có thể có người ngốc như vậy nhỉ?

Tô Chẩm Đường siết chặt cánh tay, ôm Công chúa vào lòng.

Chử Vân thuận theo, thoả mãn vùi mình vào trong lồng ngực hắn, mắt hơi đỏ lên vì vui mừng.

Trong tuyết, hai người ôm nhau dưới tán dù.

Một khoảng thời gian rất dài, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nhưng người nhìn thấy một màn này lại đều không nhịn được thấy chóp mũi ê ẩm.

Phất Hương quay người đi, len lén lau khóe mắt một cái.

Nàng ta không hiểu cảm giác khi thầm mến một người, nhưng nàng ấy có thể cảm nhận được một ít từ trên người Công chúa, thật ra loại cảm giác này c*̃ng không dễ chịu, cũng may hôm nay, cuối cùng Công chúa c*̃ng có thể giơ tay rẽ mây thấy trăng sáng.

Tất cả, đều trở nên tốt hơn.

Rất lâu sau đó, Tô Chẩm Đường nói: "Đi vào trước đi."

Chử Vân khẽ ừ một tiếng.

Đoạn đường tiếp đó, Tô Chẩm Đường bảo vệ người trong lòng rất tốt, không khiến nàng ấy phải chịu thêm chút gió tuyết nào.

Bình Luận (0)
Comment