Thái tử dẫn đầu xem náo nhiệt, tất nhiên c*̃ng không có ai xuống xe ngựa, đều im lặng chờ đợi. Tề Vân Hàm một lúc lại vén rèm xe lên nhìn, chỉ cần không động tay, mặc kệ ầm ĩ như nào nàng ấy cũng không lo lắng.
Bởi vì trên phương diện mắng người, đại ca c*̉a nàng ấy chưa từng thua ai.
Có điều vừa rồi Tề Vân Mộc chỉ mắng Tô Chẩm Đường, nhưng sau đó vì Bùi Lạc An ở một bên khuyên bảo, cũng tiện thể mắng luôn cả hắn.
Bùi Lạc An là một quân tử khiêm tốn, ôn hoà như ngọc, hắn không độc miệng được như Tề Vân Mộc, cũng không thể văng tục như Tô Chẩm Đường.
Hắn bị Tề Vân Mộc hung dữ mắng một trận, nhưng lại không cãi lại được lời nào, trong con ngươi dịu dàng trước giờ toát ra chấn động và mờ mịt.
Tô Chẩm Đường thì có thể cãi lại Tề Vân Mộc vài câu, nhưng hắn nói một câu, Tề Vân Mộc có thể trả lại hắn mười câu.
Hơn nữa không văng tục câu nào.
Trên thư Tô Chẩm Đường còn có thời gian nghĩ nên mắng chửi người như thế nào, nhưng mặt đối mặt, miệng Tề Vân Mộc bôm bốp chẳng khác nào pháo đốt, hắn căn bản không phản ứng kịp.
Thật sự quá tức giận, nắm tay siết chặt.
Nếu không có Tô Vãn Đường và Chử Vân ngăn cản ở giữa, sợ là sớm đã ra tay.
Qua khoảng một phút đồng hồ sau, Chử Yến đột nhiên nói: "Đi xuống đi."
Tề Vân Hàm nghe vậy vội vàng nhấc màn xe lên: "Mắng xong rồi à?"
Chử Yến: "... c*̃ng hòm hòm rồi."
Tề Vân Hàm nhìn qua, thấy Tô Vãn Đường và Công chúa đều ngăn giữa Tề Vân Mộc và Tô Chẩm Đường, lôi kéo người vào trong quán.
Mặc dù hai người kia bị ngăn cách, ánh mắt vẫn trợn trừng nhìn đối phương, dường như hận không thể dùng ánh mắt g**t ch*t đối phương.
Bùi Lạc An trầm mặc không nói cũng bị Bùi Lạc Thanh tới sau kéo đi.
Tề Vân Hàm không khỏi thở phào một hơi, hạ màn xe xuống.
Cuối cùng c*̃ng xem ‘náo nhiệt’ xong rồi.
Nhóm người Thái tử mới vừa xuống xe ngựa đã thấy một người bước xuống từ chiếc xe ngựa cách đó không xa, đúng là Chử Nguyệt, nhìn hình như cũng không phải mới đến.
Ánh mắt Vệ Trăn loé lên.
Đây cũng là một ‘chuyện náo nhiệt’ để xem.
Có điều... không phải nàng ấy thích Bùi Lạc An à? Có thể mở to mắt nhìn Tề Vân Mộc mắng Bùi Lạc An mà thờ ơ?
Chử Nguyệt cũng không ngờ còn có người khác lặng lẽ xem náo nhiệt giống mình, nàng ấy ngẩn người sau đó tiến lên lần lượt hành lễ.
Chử Yến gật đầu, đoàn người đi vào Kim Hoa Lâu.
Mà trong nhã gian.
"Gặp ai c*̃ng cắn, cũng không ngại mất mặt!" Đây là giọng Tô Chẩm Đường.
Tề Vân Mộc: "Không uy phong bằng Tô thiếu tướng không não."
"Tề Vân Mộc ngươi có thôi không!" Tô Chẩm Đường.
"Thế nào, muốn tiếp tục à?" Tề Vân Mộc.
"Nào, ta sợ ngươi chắc?"
Tô Vãn Đường và Chử Vân liếc nhau, đều không tiếng động thở dài, vội vàng kéo hai người tách xa một chút, hai người kia đứng gần nhau, chẳng khác nào trẻ con ba tuổi.
Bùi Lạc An bị phu phụ Bùi Lạc Thanh kéo ngồi xuống một bên khác, mơ hồ tạo thành thế chân vạc.
Phu quân c*̉a Bùi Lạc Thanh là công tử được thư hương môn đệ nuôi dưỡng, chưa từng gặp phải tình huống này, tuy rằng người đã đi vào nhưng trong đầu còn đang văng vẳng từng câu từng chữ vừa rồi Tề Vân Mộc mắng chửi người. Đúng là y từng nghe thấy một số lời đồn về Tề Vân Mộc, nhưng vẫn chưa bao giờ được chứng kiến tận mắt, hôm nay thấy, trong đầu y chỉ có một suy nghĩ, cả đời này y cũng không muốn đắc tội người này.
Đây là lần đầu tiên y thấy một người mắng chửi người khác mà không văng tục một câu, mà vẫn có thể khó nghe như vậy.
Vừa rồi cũng có vài lần y muốn mở miệng khuyên can, nhưng không thể tìm được cơ hội thích hợp, cũng không tìm được lời thích hợp, cuối cùng chỉ có thể đứng ở bên cạnh Bùi Lạc An, yên lặng che chở em vợ.
Mà lúc này, ba người ngồi xuống, ngươi lườm ta ta lườm ngươi, như thể một khắc sau sẽ vỗ bàn đứng lên, những người khác đều thấp thỏm lo lắng, như là chuẩn bị can ngăn bất cứ lúc nào.
Mấy người Thái tử tiến vào, đập vào mắt chính là cảnh tượng kỳ lạ như vậy.
Thấy Thái tử tiến vào, Tề Vân Mộc lặng lẽ nuốt lại lời thách thức đã đến bên miệng.
Trong phòng yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó mọi người đều đứng dậy hành lễ.
Tầm mắt Chử Yến đảo qua ba người, cuối cùng rơi vào trên người Tề Vân Mộc.
Thái tử nhẹ nhàng nhếch môi, đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn.
Sau đó Vệ Trăn cũng ngồi xuống.
Tống Hoài dừng một chút, sau đó kéo Tề Vân Hàm đi tới ngồi xuống bên cạnh Tô Chẩm Đường.
Như vậy, đã tính là hoàn toàn tách ba người kia ra.
"Ngồi đi." Thái tử nói.
Mấy người tạ ơn, sau đó đều ngồi xuống.
Bầu không khí lần thứ hai trở nên yên lặng.
Qua một hồi lâu, Thái tử mới mở miệng: "Tề nhị và Dung Cẩm đâu?"
Tất cả mọi người trầm mặc.
Tề Vân Mộc vừa đến đã chạm mặt Bùi Lạc An, sau đó Tô Chẩm Đường đến, ba người bắt đầu cãi vã, những người khác tới trước hay sau đều vội vàng can ngăn, nào còn tâm tư chú ý còn có ai chưa đến.
Trong hoàn cảnh hoàn toàn yên tĩnh, phu quân c*̉a Bùi Lạc Thanh nói khẽ: "Kẹt ở hẻm Hà Vân."
Tất cả mọi người nghe tiếng đều nhìn về phía y.
Bị nhiều ánh mắt tập trung nhìn vào, y cũng không lộ vẻ hoảng loạn, đầu tiên là nhìn Vệ Trăn, sau đó mới ôn hòa bình tĩnh nói: "Xe ngựa c*̉a Cố tiểu công tử dừng lại ở hẻm Hà Vân trong một thời gian ngắn, sau đó bị chặn, xe ngựa c*̉a Tề nhị công tử ở sau Cố tiểu công tử."
Y nói khéo léo, mọi người lại đều nghe hiểu.
Cố Dung Cẩm dần dần trưởng thành, gương mặt đó càng ngày càng đẹp, cộng thêm khí chất hơn người được nuôi dưỡng từ nhỏ, khiến vô số thiếu nữ thành Phụng Kinh rung động.
Năm đó lúc Quận mã đến thành Phụng Kinh không biết bao nhiêu người đổ xô ra đường, nhưng lúc đó Quận mã đã thành hôn, lại không nạp thiếp, khiến vô số người tiếc nuối không thôi. Mà hôm nay, Cố Dung Cẩm còn chưa cập quan, cũng chưa có hôn ước, không phải là khiến mọi người tranh giành vỡ đầu hay sao?
Vệ Trăn trầm mặc, hướng ra ngoài cửa nói: "Thập Bát, ngươi đi xem xem."
"Vâng."
Khoảng chừng gần nửa canh giờ sau, Thập Bát thành công dẫn Cố Dung Cẩm Tề Vân Lan tới Kim Hoa Lâu.
Trên trán Tề Vân Lan có một lớp mồ hôi mỏng, mà sắc mặt Cố Dung Cẩm thì trắng bệch, vẻ mặt khác thường.
Theo lời Tề Vân Lan nói là, hôm nay suýt nữa thì y bị bao vây, tráng niên mất sớm, mà Thập Bát thì nói, nàng ấy như vừa xông vào chợ bán thức ăn cướp được c*̉ cải trắng tươi ngon nhất tuần.
Chỉ có duy nhất một c*̉ cải trắng tươi ngon nhất, tất nhiên là vô c*̀ng khó cướp, Thập Bát dùng tới lệnh bài Đông cung c*̃ng không ăn thua, cuối cùng phải mạnh mẽ vác Cố Dung Cẩm tách ra khỏi đám đông.
Từ nhỏ Cố Dung Cẩm đã không thể nhìn đao thương, không biết chút võ công nào, bị vượt nóc băng tường xách tới đây, đầu óc choáng váng, không nôn mửa tại chỗ đã rất nể mặt rồi.
Cố Dung Cẩm buồn bực ngồi một hồi lâu mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, vừa giương mắt, trước mặt xuất hiện một chén trà nóng.
Cố Dung Cẩm nghiêng đầu nói: "Cảm ơn Tứ Công chúa."
Chử Nguyệt nhẹ nhàng ừ một tiếng, ngồi thẳng, không nhìn ngang liếc dọc.
Vệ Trăn lơ đãng nhìn qua, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác khác lạ, nhưng sau đó lại bị đè xuống.
Có chuyện trước đó c*̉a Tề Vân Mộc, Tô Chẩm Đường, hình như những chuyện khác đều có vẻ không có quan trọng đến thế.
Lúc này trong đầu Tô Chẩm Đường đều là Tề Vân Mộc chết tiệt, căn bản không có tâm trạng nhìn người từng là người trong lòng, nãy giờ Chử Vân vẫn chú ý đến hắn, thấy vậy c*̃ng yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ấy vô tình biết Tô Chẩm Đường từng thích Bùi Lạc Thanh, hôm nay lúc đến trong lòng còn khá bồn chồn, cho tới bây giờ, cuối cùng nàng ấy mới yên tâm.
Mặc dù Bùi Lạc An chỉ cãi vã với Tề Vân Mộc được mấy câu, nhưng c*̃ng bị tức không nhẹ, tuy đã cố gắng che giấu, nhưng người quen biết hắn vừa nhìn đã biết, lúc này tâm trạng của hắn rất tệ.
Mà Chử Nguyệt tự xưng là mến mộ Bùi Lạc An, từ đầu tới đuôi, gần như chưa từng nhìn Bùi Lạc An.
Vài mối quan hệ nhìn như rắc rối phức tạp, không hiểu sao lại c*̃ng nhân đó mà trừ khử.
Buổi tiệc hôm nay xem như là để tiễn Tống Hoài Tề Vân Hàm, đến lúc này, những ân oán vừa rồi đều tạm thời gác lại.
Ăn uống một hồi, Tô Chẩm Đường đột nhiên cầm một bầu rượu lên đi tới trước mặt Tề Vân Mộc, nói xin lỗi Tề Vân Mộc, nhưng thực ra là muốn chuốc rượu.
Sao Tề Vân Mộc có thể không biết ý đồ của hắn, nhưng... Tô Chẩm Đường xin lỗi, Tề Vân Mộc sẽ không cự tuyệt.
Vì vậy kế tiếp lại là hỗn loạn một hồi lâu.
Không biết từ lúc nào Thái tử và Tống Hoài đã ngồi xuống cạnh phu quân c*̉a Bùi Lạc Thanh, trước mặt họ bày rất nhiều bình rượu rỗng, ánh mắt ai nấy đều đã mê ly.
Tô Vãn Đường cản rượu cho Tề Vân Mộc, say bất tỉnh nhân sự, mà Tề Vân Mộc c*̃ng không giỏi uống rượu, còn say hơn cả nàng ấy.
Tô Chẩm Đường Bùi Lạc An thì đại khái là vì bị mắng c*̀ng nhau mà ‘chungchí hướng', mời nhau hết chén này đến chén khác.
Tề Vân Lan kéo Cố Dung Cẩm uống, hai người c*̀ng say khướt.
Tứ Công chúa Chử Nguyệt thì... không biết sao lại say.
Nói chung, yến hội kết thúc, hơn một nửa số người trên bàn đã say mèm.
Chỉ còn Vệ Trăn, Tề Vân Hàm, Chử Vân, Bùi Lạc Thanh nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, Chử Vân khẽ than một tiếng, nhìn về phía Vệ Trăn: "Tẩu tẩu, làm sao bây giờ?”
Tình cảnh như vậy cũng đã từng xảy ra một lần, có điều khi đó chỉ có Thái tử và Chử Huyên say, hôm nay là tất cả mọi người trong phòng đều say.
Vệ Trăn nhìn về phía Thái tử đang gối lên cánh tay Tống Hoài ngủ say, đáy lòng hơi ê ẩm.
Ngày mai, Tống Hoài và Tề Vân Hàm sẽ đi xa tới Tây Vu, nàng không muốn, Chử Yến càng không muốn để hai người đi hơn nàng.
Có thể nói là Chử Yến và Tống Hoài đã lớn lên c*̀ng nhau, bao năm qua gần như chưa từng xa nhau, lần này rời đi, cũng không biết tới khi nào mới gặp lại, cho nên nàng không ngăn cản, để cho hai huynh đệ bọn họ uống tận hứng.
Vệ Trăn không mở miệng, mấy người khác cũng đều trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, Vệ Trăn mới gọi ám vệ, đưa Chử Yến, Tống Hoài lên xe ngựa.
Sau đó thị vệ c*̉a Cố Dung Cẩm tới mang y đi.
Người c*̉a Bùi gia Tề gia cũng đều tự tiến đến đón chủ tử nhà mình về.
Vệ Trăn và Tề Vân Hàm đứng cạnh nhau, sau khi tiễn mọi người rời đi mới lên xe ngựa.
Trong xe ngựa, Chử Yến và Tống Hoài đã ngủ say.
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, Tề Vân Hàm đột nhiên vén rèm xe lên nhìn ra ngoài.
Lúc này trời đã tối hẳn, thành Phụng Kinh đèn đuốc rực rỡ, phồn hoa náo nhiệt.
Trong mắt Tề Vân Hàm chứa đầy quyến luyến, không nỡ rời xa.
Nàng ấy gần như tham lam nhìn mỗi một cảnh một vật ở Phụng Kinh, giống như muốn khắc sâu vào trong lòng.
Vệ Trăn lặng lẽ nhìn nàng ấy, không lên tiếng quấy rầy.
Mãi đến khi Tề Vân Hàm hạ màn xe xuống, nàng mới nói khẽ: "Sẽ trở lại."
Tề Vân Hàm đón nhận ánh mắt của nàng, khóe miệng miễn cưỡng cong lên: "Ừm."
"Mong rằng ngày đó sẽ không quá xa."
Vệ Trăn nghe giọng nàng ấy nghẹn ngào, trong lòng đau xót, viền mắt cũng đỏ lên.
Nàng vội c*̣p mắt, kìm nén cơn nghẹn ngào, mới dịu dàng nói: "Với năng lực c*̉a a huynh, ngày ấysẽ không quá xa."
Thật ra, giờ này khắc này, hai người đều biết đây chẳng qua chỉ là một câu an ủi.
Tây Vu bị sáp nhập vào Bắc Lãng, những việc phải xử lý vô cùng phức tạp, không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết, huống chi còn phải bồi dưỡng Tây Vu Vương đời kế tiếp có năng lực và cũng đủ tin tưởng.
Vệ Trăn và Chử Yến tính toán với nhau, ít cũng phải hơn mười năm.
Sắp đến ngày ly biệt, Vệ Trăn càng nghĩ, viền mắt lại càng đỏ.
Tề Vân Hàm thấy vậy, nghiêng đầu lau khóe mắt một cái, mới ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Trăn, nhẹ nhàng cười nói: "Trăn Trăn, ta sẽ thường xuyên gửi thư cho ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ sống rất tốt."
Vệ Trăn không nhịn được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống.
Người đời đều cho rằng Tề Vân Hàm được nuông chiều từ bé, được cưng chiều đến không rành thế sự, nhưng lại không biết bản chất nàng ấy là người cứng cỏi, biết rõ phải trái, chưa từng chọn sai trong những việc hệ trọng.
Mặc dù trong lòng cực kỳ không muốn, khổ sở c*̀ng cực, nhưng khi phụ hoàng hỏi, nàng ấy cũng cười dịu dàng nói, đây là trách nhiệm c*̉a Tống Hoài, cũng là trách nhiệm của nàng ấy, bọn họ không thể thoái thác.
"Vân Hàm, có ly biệt mới có gặp lại, cuối cùng sẽ có ngày chúng ta gặp nhau."
Tề Vân Hàm nghiêng đầu nhìn về về phía những ngọn đèn dầu ngoài xe ngựa, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."
Có thể góp một phần sức lực cho thái bình thịnh thế, là vinh hạnh, cũng là kiêu ngạo của nàng ấy.