Hiện nay Nam Hào, Tây Vu vô chủ, không thể kéo dài thời gian, hai ngày trước Chử Huyên đã rời kinh, trong triều c*̃ng đã chuẩn bị thoả đáng cho hành trình tới Tây Vu c*̉a Tống Hoài.
Nam Hào, Tây Vu đã bị diệt, bây giờ gọi chung là người Bắc Lãng, dĩ nhiên cũng phải sửa tên.
Nam Hào thành Nam Khánh, Tây Vu thành Tây Lăng.
Chử Huyên là Nam Khánh Vương, Tống Hoài là Tây Lăng Vương.
Bây giờ mặc dù không tính là nước khác, nhưng cũng là tha hương, tất nhiên hai Vương không thể phấn đấu một mình.
Lúc Chử Huyên rời kinh dẫn theo tầm mười vị triều thần, mà danh sách triều thần đi Tây Lăng c*̀ng Tây Lăng Vương c*̃ng đã được xác định sau khi thánh chỉ truyền xuống, nhưng hôm nay giữa những thần tử đi theo lại có thêm một người.
Nhị công tử Tề gia, Tề Vân Lan.
Y mặc quan bào đứng ở giữa các triều thần, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Tề Vân Lan xuất thân sĩ tộc, lại có công danh, vào triều là chuyện sớm hay muộn, nhưng không ai ngờ được, cuối cùng y lại bước vào triều đình bằng phương thức như vậy.
Thái tử Trữ phi cũng là sáng hôm nay mới biết tin tức.
Trời còn chưa sáng Tề Vân Lan đã tiến cung đi cầu Bệ hạ, Tề đại nhân Tề phu nhân cũng đã gật đầu, dĩ nhiên là Bệ hạ cho y thoả ước nguyện.
Tống Hoài, Tề Vân Hàm nhìn thấy Tề Vân Lan xuất hiện trong đoàn triều thần đi theo thì mới biết, hai người đều kinh ngạc không thôi, bởi vì trước đó, bọn họ chưa từng nghe thấy chút phong thanh nào.
Tống Hoài khẽ nhíu mày, chẳng trách đêm qua ở tiệc tiễn đưa, Tề Vân Lan nâng chén qua lại với tất cả mọi người, chỉ riêng với y là uống duy nhất một chén, lúc đó còn nói là bởi vì Vân Hàm mà có chút oán hận y, thì ra là bởi vì, Tề Vân Lan đã quyết định muốn đi theo bọn họ từ lâu.
Tiệc tiễn đưa hôm qua, không chỉ là bọn họ, cũng là Tề Vân Lan.
Tề Vân Hàm nhìn Tề Vân Lan, vài lần muốn nói lại thôi, có thể là ngại với tình hình lúc này, nàng ấy kìm nén không hỏi.
Ngoài ra, Thái tử cử năm ám vệ đi theo Tống Hoài, do Tống Hoài tự mình chọn.
Từ Cảnh Ngũ tới Cảnh Cửu.
Đương nhiên cũng đã hỏi ý kiến c*̉a bọn họ trước.
Tống Hoài lớn tuổi hơn Thái tử, mười chín ám vệ là Thái tử dạy dỗ, dĩ nhiên cũng từng được Tống Hoài chỉ dạy, bàn cảm tình, tất nhiên cũng không cạn.
Thái tử Trữ phi dẫn theo đủ loại quan lại đi tiễn Tây Lăng Vương, Tây Lăng Vương phi và triều thần đi theo tới cửa cung, ngoài cửa cung, xa giá và thị vệ đều đã sẵn sàng.
Cách cửa cung, Tống Hoài Tề Vân Hàm xoay người nhìn về phía Thái tử và Trữ phi.
Ánh mắt chạm nhau, lúc này im lặng là vàng.
Sau một lúc lâu, Tống Hoài và Tề Vân Hàm dẫn theo thần tử bái biệt Thái tử Trữ phi.
Lễ nghi kết thúc, Thái tử Trữ phi đưa tay làm lễ, tiễn biệt huynh trưởng tẩu tẩu.
Cùng lúc đó văn võ bá quan sau lưng c*̃ng cung kính c*́i người bái: "Cung tiễn Tây Lăng Vương, Tây Lăng Vương phi."
Tống Hoài, Tề Vân Hàm từ từ xoay người, sóng vai bước lên con đường xa xôi chưa biết tương lai thế nào.
Mãi đến khi xa giá c*̉a Tống Hoài và Tề Vân Hàm đi xa, Vệ Trăn mới quay đầu nhìn về phía Thái tử, thấy mắt hắn đỏ hoe, cổ họng nàng c*̃ng bỗng nhiên nghẹn ứ.
Trong mắt người đời Thái tử vui giận thất thường, không gì không làm được, địa vị cao vời, nhưng trên thực tế, Thái tử rất giống bệ hạ, để ý thương sinh, trọng tình trọng nghĩa.
Hắn không quên được Việt Châu, mặc dù đã trôi qua nhiều năm, cảnh còn người mất, nhưng ở trước mặt Lãng Vương và Quận chúa, hắn vẫn có thể quay về làm Chử Yến khóc lóc ăn vạ năm đó, càng đừng nói một người gần như ở chung sớm chiều với hắn như Tống Hoài.
Đối với bọn họ, đối phương là người thân, cũng là tri kỷ.
Giờ đây mỗi người một phương, trong lòng của hắn sao có thể dễ chịu.
Nhưng hắn là Thái tử, khó chịu hơn nữa hắn c*̃ng phải giấu ở trong lòng.
Vệ Trăn tới gần hắn, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn.
Chử Yến cuối c*̀ng c*̃ng thu tầm mắt lại, cổ họng khẽ nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, hắn mới nhìn sang Vệ Trăn, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Chúng ta trở về đi."
Giọng hắn có vẻ hơi khàn, Vệ Trăn nghe mà tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."
Hai người nắm tay xoay người, cửa cung từ từ khép lại, hoàn toàn chia cách hai nhóm người.
Từ nay về sau, bọn họ đều sẽ đi về phía cuộc đời khác nhau.
Dưới tường hoàng cung màu đỏ, Thái tử và Vệ Trăn đi rất chậm.
Thái tử nắm chặt tay Vệ Trăn, thậm chí khiến nàng thấy hơi đau, nhưng Vệ Trăn cũng không hé răng, mặc hắn siết chặt tay nàng.
Ban đầu, nàng sợ hắn, sau đó, nàng thích hắn, về sau nữa, nàng yêu hắn.
Con người Chử Yến, hiểu càng sâu, càng khiến người mê muội, không thể tự kiềm chế.
Hiện tại mặc dù cổ độc trên người hắn đã được giải, đã không thể ảnh hưởng tới thần trí và cảm xúc c*̉a hắn, nhưng trong lòng người đời hình tượng c*̉a Thái tử đã thâm căn cố đế, hắn cũng không thể đi giải thích, trước đây nóng nảy dễ giận là bởi vì trúng cổ độc.
Có điều nàng biết, hắn cũng không muốn giải thích.
Với thế c*̣c hiện tại, Đông cung nhân hậu hay tàn nhẫn cũng không ảnh hưởng gì lớn, nhưng sau loạn thế người đứng đầu thiên hạ cần uy chấn tứ phương.
Cho nên chỉ có người thân cận với Thái tử mới biết được hắn là một người tốt cỡ nào, mà ở trong mắt người ngoài, hắn vẫn là vị Thái tử điện hạ điên cuồng, hành động tuỳ theo tâm trạng, kẻ khác nghe mà biến sắc.
"Người địa vị cao, phần lớn đều là người cô đơn, nhưng Cô may mắn, Cô còn có Trăn Trăn." Đột nhiên, Thái tử nói.
Vệ Trăn lại nghe ra ý tứ thật sự mà hắn muốn biểu đạt.
Tống Hoài đi rồi, lòng của hắn trống một nửa.
Vệ Trăn dịu dàng nói: "Điện hạ còn có phụ hoàng, còn có hoàng muội, còn rất nhiều người thân."
Nàng dừng một chút, lại nói: "A huynh sẽ trở lại, rồi sẽ có ngày chúng ta gặp lại.”
Nhưng khi nào ngày đó mới đến, có thể đến hay không, thật ra không ai biết được.
Trong lòng bọn họ đều ôm qua một suy nghĩ, chờ bồi dưỡng được Tây Lăng Vương đời kế tiếp, Tống Hoài Tề Vân Hàm sẽ trở lại, nhưng đồng thời bọn họ cũng biết, đây chỉ là một dự đoán tốt đẹp, là tự mình lừa mình.
Tây Lăng Vương là chế độ kế thừa dòng dõi.
Tây Lăng Vương kế nhiệm, chỉ có thể là họ Tống, hoặc họ Chử.
Bởi vì với thiên hạ này, đó là lựa chọn tốt nhất.
Hơn mười năm là không đủ để cho người dân tiếp thu sự thật là Tây Vu đã bị tiêu diệt, nếu trong khoảng thời gian ngắn Tây Lăng Vương không còn là người trong Hoàng thất Bắc Lãng, có thể sẽ dẫn tới một ít tranh chấp và chiến sự không cần thiết.
Cho dù Tống Hoài có Vương thế tử, cũng muốn bồi dưỡng hắn trưởng thành, sau khi hắn lớn, Tống Hoài Tề Vân Hàm cũng không có khả năng bỏ con lại Tây Lăng để về kinh.
Cho nên cho dù bọn họ rất không muốn thừa nhận, cũng không muốn làm rõ, nhưng sự thật chính là, lần này Tống Hoài Tề Vân Hàm đi, bọn họ không thể quay về như trước kia nữa.
Sao Chử Yến có thể không biết Vệ Trăn chỉ đang an ủi hắn.
Hắn nhẹ nhàng ừ một tiếng sau đó không nói thêm gì nữa.
Từ đầu đến cuối Thái tử vẫn thẳng lưng, nâng cằm, đến khi về tới Đông cung, vào tẩm điện, hắn mới vùi mặt vào đầu gối Vệ Trăn, vai khẽ run.
Một giọt nước mắt rơi xuống từ trong mắt Vệ Trăn, biến mất giữa những sợi tóc c*̉a Thái tử.
Nàng không lớn lên c*̀ng a đệ, không biết cảm giác ly biệt với người thân lớn lên với nhau từ nhỏ là như thế nào, nhưng thấy Thái tử như vậy, tim nàng c*̃ng như bị ai bóp chặt.
Ngày hôm đó không có cung nhân tiến vào tẩm điện, Vệ Trăn cứ ngồi trên giường như vậy, ôm Thái tử, không tiếng động an ủi hắn.
Mà cùng lúc đó, Tống Hoài ngồi trên xa giá hơi nhắm mắt, một hàng nước mắt rơi xuống.
Tề Vân Hàm mấp máy môi, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang nắm chặt c*̉a y.
Nàng ấy có nhị ca ca đi theo, nhưng Tống Hoài không có.
Từ rất lâu trước đây Tống Hoài đã không còn người thân, sau này y tới Chử gia, lại có tổ phụ, phụ mẫu, còn có thêm một đệ đệ.
Khi đó y đã là một đứa nhóc choai choai, đã nhớ rõ phụ mẫu ruột thịt c*̉a mình, cho nên khi đối mặt Bệ hạ và Tiên hoàng hậu, y còn hơi mất tự nhiên, nhưng lúc đối mặt với a đệ kéo y mò cá chơi đất, còn mở miệng gọi a huynh, y không chút nào đề phòng.
Y thoải mái để hắn xông vào cuộc đời c*̉a mình, dần dần coi hắn là người thân c*̉a mình.
Nhiều năm như vậy, bọn họ làm bạn của nhau, cùng nhau đi học, cùng nhau luyện võ, cùng nhau gặp rắc rối, cùng nhau tham gia thử thách c*̉a Lãng Vương, kề vai sát cánh trên triều đình, cùng lên chiến trường.
Từ lâu bọn họ đã trở thành một người không thể thiếu trong sinh mạng c*̉a người còn lại.
Nhưng hôm nay, hai huynh đệ đã có sứ mệnh riêng c*̉a mình, đều chuẩn bị bước lên một con đường khác không có đối phương, loại cảm giác này, làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông và khó chịu.
Rất hiếm khi Tề Vân Hàm thấy Tống Hoài khóc.
Đây là lần đầu tiên, nàng ấy thấy y đau buồn đến mức này.
Tề Vân Hàm nghiêng người nhẹ nhàng ôm lấy y.
Đội ngũ ra khỏi thành Phụng Kinh, Tống Hoài mới xuống xa giá.
Hắn đứng ở nơi đó, xoay người lại nhìn thành Phụng Kinh, sâu trong mắt là cảm xúc phức tạp không gì sánh được.
"Vương thượng."
Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Tống Hoài hơi c*̣p mắt điều chỉnh tâm trạng, mới quay đầu lại: "Nhị ca."
Tề Vân Lan chậm rãi tiến lên, nhưng không đứng ngang hàng với y như dĩ vãng, mà là đứng sau y khoảng cách chừng nửa bước.
Từ nay về sau, y là Vương, Tề Vân Lan là thần.
"Vương thượng quyến luyến."
Tuy là đang hỏi Tống Hoài, nhưng giọng điệu khá bình thản.
Rời khỏi Phụng Kinh, bọn họ đều không muốn.
Tống Hoài ừ một tiếng, nhìn về phía y: "Vì sao nhị ca lại muốn tới Tây Lăng?"
Tề Vân Lan dõi mắt nhìn Phụng Kinh, trả lời: "Kiều Kiều chưa từng đi xa như vậy, có ta ở, muội ấy sẽ yên lòng một chút."
"Còn nữa..."
Tề Vân Lan dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Ta cũng muốn đi ra ngoài xem xem, đi xem thế giới bên ngoài thành Phụng Kinh."
Tống Hoài không nói gì nữa, ngẩng đầu nhìn phương xa.
Phụng Kinh là quê hương thứ hai của y, hôm nay từ biệt, cũng không biết đến lúc nào mới có thể lại bước trên mảnh đất này.
Tề Vân Hàm tỉnh lại, phát hiện bên cạnh không có ai, nàng ấy vội vã xuống xa giá, từ xa đã thấy bóng lưng Tống Hoài Tề Vân Lan, cảm xúc hoảng hốt mới tiêu tan.
Nhìn bóng dáng cao gầy c*̉a hai người, nỗi lòng của nàng ấy cũng chậm rãi quay về yên ổn.
Có ca ca, có Tống Hoài, hình như Tây Lăng cũng không đáng sợ đến thế.
Đột nhiên, một loạt tiếng vó ngựa nhanh chóng truyền đến, mọi người đều ghé mắt, chỉ thấy một thiếu niên dung mạo cực kỳ tuấn tú đang giơ roi mà đến.
Gió lạnh xào xạc, làn tóc đen c*̉a y khẽ bay, áo khoác cũng nổi lên theo gió, tạo thành từng tầng sóng gợn.
Thấy rõ khuôn mặt thiếu niên, tất cả mọi người giật mình, Tề Vân Lan phản ứng nhanh nhất, bước nhanh lên đón: "Dung Cẩm."
"Hí!"
Người tới là Cố Dung Cẩm, y xoay người xuống ngựa, đi nhanh đến trước mặt mấy người, trong đôi mắt xưa nay trong suốt vô hại chứa đầy tức giận.
Y trợn mắt nhìn chằm chằm Tề Vân Lan trong chốc lát, nhưng cuối cùng lại không nói lời nào, chỉ ôm chầm lấy Tề Vân Lan.
Tề Vân Lan ngẩn người, sau đó vành mắt bỗng dưng đỏ lên, giơ tay ôm Cố Dung Cẩm.
Tề Vân Lan quyết định đi Tây Lăng, lúc trước y không nói cho bất kỳ ai về điều này, cũng bao gồm cả Cố Dung Cẩm, y không thích cảnh ly biệt, chỉ để lại một phong thư cho Cố Dung Cẩm.
Đêm đó Cố Dung Cẩm say mèm, tỉnh lại thì Tề Vân Lan đã rời đi.
Y đọc thư xong lập tức đi tìm Vệ Trăn, Vệ Trăn không giấu diếm, nói thật cho y biết, lần này khả năng về kinh c*̉a những quan viên rời đi c*̀ng Tống Hoài rất nhỏ.
Cố Dung Cẩm tức giận một đêm, ngày hôm sau lập tức đuổi theo.
Thuật cưỡi ngựa của y không tính là tốt, cũng không thích cưỡi ngựa, nhưng lần này, y đuổi theo suốt ba ngày, trông rất tiều tuỵ.
"Dung Cẩm..."
Cổ họng Tề Vân Lan giật giật, vốn định hỏi y đến làm gì, nhưng giờ này khắc này, căn bản không cần phải hỏi lời này.
Tống Hoài và Thái tử huynh đệ tình thâm, Tề Vân Lan và Cố Dung Cẩm cũng như thế.
Sau một hồi, Cố Dung Cẩm mới buông y ra.
Cố Dung Cẩm không hỏi Tề Vân Lan tại sao phải đi Tây Lăng, cũng không trách y không chào mà đi, chỉ nói: "Ta tới tiễn ngươi."
Cổ họng Tề Vân Lan nghẹn ứ, không thể nói ra lời, chỉ có thể cười gật đầu với y.
Tề Vân Lan không báo cho Cố Dung Cẩm biết trước, là vì sợ tình cảnh như bây giờ, y cố ý chuốc say Cố Dung Cẩm, bỏ qua từ biệt, thật sự không ngờ Cố Dung Cẩm vẫn đuổi tới.
Cố Dung Cẩm không nói gì khác, chỉ nói: "Nếu ngươi nhớ Phụng Kinh thì viết thư cho ta, ta tới thăm ngươi."
Tề Vân Lan quay đầu đi, mấy giây sau lại tiến lên ôm chặt hắn một cái: "Ừ."
Ánh mặt trời xuyên qua những kẽ lá trong rừng cây, mơ hồ phủ xuống người bọn họ.
Tình nghĩa thiếu niên như vậy chỉ có thể gặp mà không thể cầu, một khi gặp được, chính là cả đời.
Đội ngũ lần thứ hai khởi hành, Cố Dung Cẩm cười phất tay chào từ giã, nhìn theo đội ngũ đi xa, y mới xoay người về kinh.
Bóng lưng thiếu niên có vẻ hơi cô đơn.
Cố Dung Cẩm và Tề Vân Hàm giống nhau, đều lớn lên trong muôn vàn yêu thương nuông chiều.
Khi còn bé mặc kệ y gây họa gì, cuối cùng đều không bị phạt nặng.
Nhưng trong những người nuông chiều y, tuổi tác y và Tề Vân Lan chênh lệch nhỏ nhất, bọn họ trở thành bạn thân một cách tự nhiên, ở bên nhau toàn bộ thời niên thiếu.
Y vốn cho rằng, trừ khi trăm tuổi quay về cát bụi, bọn họ sẽ vĩnh viễn không chia lìa, thật sự không ngờ ly biệt tới một cách đột ngột như vậy.
Từ nay về sau, không còn người cùng y cưỡi ngựa rong ruổi, nghe hát chơi chim, nói chuyện trời đất.
Bọn họ, chung quy là đã trưởng thành.
Nhưng cho dù bọn họ ở phương nào, sau này lại trải qua điều gì, phần tình nghĩa niên thiếu thuộc về bọn họ đều sẽ mãi mãi được cất giữ dưới đáy lòng.