Tên của Tiểu thái tôn và Vương thế tử là do bệ hạ ban cho, Chử Thiên Huy, Tống Thiên Dịch.
So ra thì, tên c*̉a Vương thế tử viết dễ hơn rất nhiều, nhưng tên c*̉a Tiểu thái tôn thì Vương thế tử chưa viết đúng bao giờ.
Từ lần đầu tiên viết thư đến lúc năm tuổi, trong chữ 'Huy' bao giờ c*̃ng bị thiếu mất một nét ngang.
Ngày hôm đó, Tiểu thái tôn lại nhận được thư từ Tây Lăng, theo thường lệ mở ra xem tên của mình đầu tiên, sau đó cau mày thở dài: "Mẫu thân, a huynh lại viết sai tên con rồi."
Vệ Trăn nhận lấy nhìn một cái, cười nói: "A huynh còn nhỏ, chờ a huynh trưởng thành sẽ không sai nữa."
Nhưng lúc này Vệ Trăn cũng không ngờ được, ước chừng là bởi vì thói quen, sau khi Tống Thiên Dịch lớn lên chưa bao giờ viết đúng chữ 'Huy'.
Tiểu thái tôn gật đầu: "c*̃ng được."
"Thế bao giờ a huynh mới lớn ạ?"
Vệ Trăn nói: "Đến lúc Huy Huy lớn."
Tiểu thái tôn nửa hiểu nửa không ồ một tiếng, lại nói: "Thế con phải làm thế nào mới có thể lớn nhanh ạ?"
Vệ Trăn cười cọ chóp mũi của nhóc một cái, hỏi: "Tại sao Huy Huy lại muốn lớn nhanh?"
"Phụ thân nói, chờ đến lúc lớn lên là có thể nhìn thấy a huynh."
Tiểu thái tôn chân thành nói: "Con muốn mau mau nhìn thấy a huynh."
Nụ cười trên mặt Vệ Trăn ngưng lại.
Tống Hoài, Tề Vân Hàm đã rời đi sắp sáu năm, ngoài miệng Thái tử không nói, nhưng mỗi lần Tây Lăng gửi thư, Thái tử đều phải đọc đi đọc lại mấy lần.
A huynh mà Thái tử nói, không chỉ là a huynh c*̉a Huy Huy, cũng có a huynh c*̉a hắn.
"Mẫu thân?"
Thấy qua hồi lâu mà Vệ Trăn không nói gì, Tiểu Thiên Huy ló đầu ra nói: "Mẫu thân, mau nhìn xem a huynh viết cái gì?"
Tiểu thái tôn năm tuổi không biết nhiều chữ lắm, mỗi lần viết thư đều là Chử Yến hoặc Vệ Trăn tay nắm tay dạy, Vương thế tử cũng vậy.
Vệ Trăn cười đồng ý: "Được."
Sau khi nàng thấy rõ nội dung trên thư, sắc mặt vui vẻ, bàn tay cầm thư cũng hơi run rẩy, qua rất lâu, nàng mới kìm nén sự kích động, nói với Tiểu Thiên Huy:
"Huy Huy, a huynh sắp về Phụng Kinh."
Đây thật sự được tính là niềm vui bất ngờ.
Nếu Thái tử biết được, nhất định sẽ rất hài lòng.
Tiểu thái tôn sửng sốt, sau đó vội vàng nhào về phía trước, vui vẻ nói: "Thật ạ, mẫu thân, bao giờ a huynh đến?"
Vệ Trăn muốn dang tay ôm Tiểu thái tôn vào lòng, lại bị Tiểu thái tôn linh hoạt tránh thoát, còn đề phòng nhìn cái bụng to tròn sắp tới ngày chuyển dạ c*̉a Vệ Trăn, chân thành nói: "Trong bụng mẫu thân có muội muội, nếu bị phụ thân thấy con để mẫu thân ôm thì con xong đời luôn."
Vệ Trăn nhìn gương mặt giống phiên bản thu nhỏ c*̉a Thái tử, buồn cười: "Sao Tiểu Bảo lại biết trong bụng mẫu thân là muội muội?"
Tiểu thái tôn: "Phụ thân nói á."
"Với cả a huynh c*̃ng có muội muội, con cũng muốn có."
Lúc Vương thế tử ba tuổi đã có muội muội, hiện nay tiểu cô nương đã hơn một tuổi.
Vệ Trăn nghẹn họng trong chốc lát, đang muốn mở miệng, giọng c*̉a Thái tử đã truyền đến từ cửa đại điện: "Trăn Trăn."
Chỉ từ âm thanh là có thể nghe ra, tâm trạng Thái tử rất tốt.
Vệ Trăn ngước mắt nhìn qua, thấy trong tay Thái tử nắm một phong thư, nàng lập tức hiểu rõ.
Trên thư Tiểu Thiên Dịch nói năm nay muốn tới chúc thọ Hoàng tổ phụ, dĩ nhiên thư Tống Hoài gửi cho Thái tử cũng sẽ nhắc tới.
Vệ Trăn nhìn phong thư Tề Vân Hàm gửi mà nàng còn chưa kịp mở ra, nụ cười trên mặt càng thêm tươi sáng.
Sáu năm, cuối c*̀ng bọn họ đã gặp lại.
"Chử Thiên Huy, có phải con lại quấy rầy Trữ phi c*̉a Cô không!"
Thái tử đi tới trước mặt, xách Tiểu thái tôn đang dựa vào đầu gối Vệ Trăn lên.
Hai cái chân ngắn c*̉a Tiểu thái tôn quơ quàng một hồi, nhóc thuần thục cầu xin tha thứ: "Phụ thân, con không quấy rầy mẫu thân mà, người mau thả con xuống đi."
Vệ Trăn lườm Thái tử một cái, lúc này Thái tử mới thả con mình xuống, lại nhân tiện cảnh cáo một câu: "Nếu như bị Cô nhìn thấy thì con xong đời nhé."
Tiểu thái tôn lặng lẽ liếc hắn một cái, phụ thân không thể đổi câu khác để uy hiếp nhóc à?
Nhưng ngoài miệng vẫn vô c*̀ng ngoan ngoãn đồng ý: "Vâng phụ thân."
Thái tử thấy thái độ nhận sai c*̉a nhóc thì khá hài lòng, bấy giờ mới chịu bỏ qua, chậm rãi đi tới bên cạnh Vệ Trăn ngồi xuống, nhìn phần bụng nhô cao c*̉a nàng, Thái tử lại có chuyện để nói: "Muội muội nghe lời hơn con nhiều, chưa từng giày vò mẫu thân con, không quậy khoẻ như con!"
Tiểu thái tôn thông minh không lên tiếng.
Nói nhóc quậy nhóc không thể phản bác, bởi vì chính nhóc cũng cảm giác mình rất quậy phá.
Mặc kệ là Tô Cấm cô cô, Đông Tẫn cô cô, Nguyệt Lan cô cô, ai đi theo nhóc đều mệt quá sức.
Chỉ có Tề gia muội muội không cảm thấy nhóc quậy phá, bởi vì Tề gia muội muội còn quậy hơn cả nhóc.
Tuy rằng cô nhóc nhỏ hơn Tiểu thái tôn một tuổi, nhưng cô nhóc còn trèo tường giỏi hơn cả Tiểu thái tôn.
Nhóc từng nghe mẫu thân nói, cô nhóc như vậy là được mợ truyền thừa.
Nghe nói, tường là tín vật đính ước c*̉a cậu mợ Tề gia.
Vệ Trăn không nhịn được nói: "Nếu cái thai này là đệ đệ thì sao?"
Từ sau khi nàng mang thai này, Thái tử khăng khăng đây là một tiểu cô nương, suốt ngày treo nữ nhi và muội muội bên miệng.
Thái tử nghe vậy thì nhíu mày, liếc nhìn Tiểu thái tôn nghịch ngợm phá phách, vừa ghét bỏ vừa cam chịu, nói: "Vậy thì Cô cũng chỉ có thể chấp nhận số mệnh."
Vệ Trăn: "...”
Tiểu thái tôn không nhịn được nói: "Thế mẫu thân có thể sinh thêm một muội muội nữa."
Vừa mới nói xong, đã bị Thái tử hung ác trợn mắt nhìn: "Con cho rằng sinh các con ra dễ dàng lắm à? Mẫu thân của con không chịu khổ à? Thằng nhóc vô tâm này! Muốn muội muội thì đi giành c*̉a Vương thế tử đi!"
Tất nhiên Tiểu thái tôn năm tuổi không hiểu được nỗi khổ sinh đẻ, nhưng nghe phụ thân nói như vậy, nhóc nhăn khuôn mặt nhỏ tiến đến bên cạnh Vệ Trăn: "Mẫu thân sinh con chịu khổ nhiều lắm ạ?"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống Thái tử, Vệ Trăn mềm lòng quá đỗi: "Không có, đừng nghe phụ thân con..."
"Sao lại không?" Thái tử ngắt lời Vệ Trăn, duỗi tay ôm Tiểu thái tôn ngồi vào lòng mình, giọng điệu nghiêm túc nói: "Lúc mẫu thân con mang thai con nôn đến mức tối mày tối mặt, làm Cô đau lòng muốn chết, nếu con dám chọc Trữ phi c*̉a Cô giận thì đời con xong luôn."
Tiểu thái tôn lặng lẽ nhìn phụ thân nhóc.
Đời nhóc đã ‘xong’ bao nhiêu lần rồi?
"Dạ, con biết rồi, con sẽ không chọc mẫu thân tức giận." Tiểu Thiên Huy bảo đảm, nói: "Mẫu thân sinh chúng con chịu khổ, cho dù là đệ đệ hay muội muội con đều thích, con không muốn mẫu thân sinh nữa đâu."
Còn nữa, lần sau trèo cây, bắt cá nhất định không thể để mẫu thân biết.
Tiểu thái tôn không chỉ dáng vẻ giống Thái tử, ngay cả tính cách c*̃ng giống hệt Thái tử lúc bé, mỗi khi Lãng Vương và Quận chúa Thịnh An thấy Tiểu thái tôn nhảy lên nóc nhà lật ngói, nghịch ngợm phá phách, đều phải cảm thán giống như về tới Việt Châu nhiều năm trước.
Ngay cả lúc chọn đồ vật đoán tương lai trong lễ thôi nôi c*̃ng lấy thứ giống nhau.
Thái tử sinh ra trong gia đình giàu nhất thiên hạ, lớn lên trong đống núi vàng, Tiểu thái tôn cũng sinh ra trong ổ vàng, hai cha con chọn đồ vật đoán tương lai, đều nắm lấy một thỏi vàng.
Vệ Trăn chỉ nghe nói về tính tình c*̉a Thái tử khi còn bé, nàng vẫn cảm thấy hết sức tiếc nuối và khổ sở vì điều này, tiếc nuối chưa từng gặp được dáng vẻ hoạt bát sáng sủa c*̉a Thái tử, khổ sở vì Thái tử gặp biến đổi lớn, không có một thời kỳ niên thiếu hoàn chỉnh.
Cho nên khi nàng nghe mẫu thân nói, nhi tử nàng quả thực là phiên bản thu nhỏ c*̉a Thái tử, nàng rất vui mừng.
Giống như là, Tiểu Thiên Huy đến, đền bù những tiếc nuối năm đó thay phụ thân nhóc.
Vệ Trăn nhìn gương mặt như được sao chép c*̉a hai phụ tử, nở nụ cười hạnh phúc: "Ừm, không sinh nữa."
Người một nhà lại trò chuyện một hồi, Thái tử mới nói với Tiểu thái tôn: "Làm xong bài tập hôm nay rồi à?"
Mặt Tiểu Thiên Huy thoáng chốc suy sụp.
Thái tử thấy vậy còn có gì không hiểu, lạnh lùng hừ một tiếng thả nhóc xuống: "Còn không mau đi."
"Lúc Cô lớn bằng con đã biết làm thơ rồi."
Tiểu thái tôn giương mắt.
Nhưng rõ ràng hôm qua tổ phụ còn nói, nhóc cực kỳ giống phụ thân, lúc phụ thân bằng tuổi nhóc, mỗi ngày đều khiến tằng tổ phụ tức giận đến mức xách chổi đuổi đánh.
Nhóc còn không khiến tổ phụ tức giận xách chổi đuổi đánh, điều này chứng tỏ nhóc vẫn ngoan hơn phụ thân.
Nhưng đối diện với đôi mắt uy nghiêm c*̉a phụ thân, Tiểu Thiên Huy không dám phản bác, khôn khéo nói: "Con biết rồi, phụ thân lợi hại nhất, con nhất định sẽ học tập phụ thân."
Học theo hắn trèo cây, bắt cá, nghịch đất.
Chờ a huynh tới, nhóc nhất định sẽ dẫn a huynh ra bờ sông ngoại ô bắt cá nghịch đất.
Tiểu thái tôn c*̃ng giống như Thái tử năm đó, nhận sai rất nhanh, phạm sai lầm cũng phạm rất nhanh, còn vô cùng thức thời.
Tiểu thái tôn bị Tô Cấm dẫn đi làm bài tập, Thái tử thay đổi khí thế uy nghiêm vừa rồi, khom lưng dán lỗ tai lên bụng Vệ Trăn: "Hôm nay nữ nhi có ngoan không?"
Vệ Trăn: "... Ngoan."
Thái tử thuận thế ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gác cằm lên đầu gối Vệ Trăn, ngẩng đầu nhìn nàng: "Trăn Trăn, a huynh sắp về rồi."
Chóp mũi Vệ Trăn chua xót, gật đầu: "Ừm."
"Cả nhà ta sắp được đoàn tụ rồi."
Thái tử nhẹ nhàng giơ tay ôm lấy nàng, ánh mắt dịu dàng: "Ừm."
"Tính ngày thì có thể đuổi kịp tiệc đầy tháng c*̉a nữ nhi."
Vệ Trăn đã thói quen Thái tử mở miệng ra là gọi nữ nhi, cũng không sửa lời hắn, ừ một tiếng, sau đó đột nhiên nói: "Sao điện hạ lại muốn có nữ nhi thế?"
Rất lâu sau Thái tử mới trả lời: "Bởi vì, ta thích nữ nhi."
Tuổi thơ c*̉a hắn không hoàn chỉnh, nhưng Trăn Trăn c*̃ng có khác gì đâu?
So với Trăn Trăn, hắn hạnh phúc hơn nhiều lắm.
Chí ít, lúc đó hắn được phụ mẫu yêu thương, muốn làm gì thì làm, nhưng Trăn Trăn...
Hắn nghĩ, Thiên Huy giống hắn, vậy nếu bọn họ có nữ nhi, có phải con bé cũng sẽ giống nàng không?
Đương nhiên hắn cũng biết cho dù giống thì con bé cũng không phải Trăn Trăn, cho dù nữ nhi hắn nhận hết hàng vạn hàng ngàn yêu chiều cũng không thể san bằng những uất ức năm đó Trăn Trăn phải chịu, thế nhưng, là một an ủi cũng tốt, là tiếc nuối cũng được, hắn vẫn mong có cơ hội này.
Vệ Trăn cười nói: "Ừm."
-
Còn hơn một tháng Tây Lăng Vương mới đến Phụng Kinh, mà trước lúc đó, Phụng Kinh nghênh đón một chuyện vui.
Như Thái tử mong muốn, Trữ phi sinh ra một vị Tiểu quận chúa.
Lúc này, Thái tử nhìn nữ nhi vừa mới sinh ra, không hề nhắc tới chữ xấu, mấy ngày liên tục đều vui vẻ cười toe toét, chỉ muốn lúc nào c*̃ng ôm nữ nhi theo bên cạnh.
Ngay cả mỗi ngày lâm triều dường như c*̃ng trở nên ôn hoà ấm áp.
Văn võ bá quan cả triều đều cảm ơn vị Tiểu quận chúa vừa ra đời này.
Mà khi đêm tối người yên, lúc Thái tử nhìn gương mặt đang say ngủ c*̉a nữ nhi, sẽ không nhịn được nghĩ, nếu năm đó Trăn Trăn c*̉a hắn không bị trộm đi, hẳn c*̃ng sẽ giống như vậy, xinh đẹp rạng ngời như các vì sao, lớn lên trong niềm vui sường hân hoan.
Vệ Trăn đứng xa xa nhìn một màn này, dường như đột nhiên hiểu ra gì đó, một hàng nước mắt không kìm được lăn xuống.
Là nước mắt hạnh phúc, cũng là thoải mái nhẹ lòng.
Bọn họ đều có ký ức đau khổ không thể xoá nhoà, nhưng may mà, hết thảy đều trở nên tốt hơn.
Mấy năm nay, bọn họ đều yên lặng dùng tình yêu đong đầy phần tình yêu mà đối phương đã từng thiếu sót, mà nay, dường như hai đứa trẻ lại thay bọn họ bù đắp hoàn chỉnh thời thơ ấu.
Hình như Thái tử cảm nhận được, quay đầu nhìn lại, thấy Vệ Trăn vừa cười vừa khóc, hắn thoáng sửng sốt, sau đó đứng dậy đi về phía nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Tiểu thái tôn lén lút qua đây thăm muội muội lúc nửa đêm nhìn thấy một màn này, vội vàng bịt mắt rời đi.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn nha!