Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 234

Xa cách nhiều năm, lần thứ hai bước vào cố thổ, Tống Hoài và Tề Vân Hàm đều cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, qua ô cửa sổ nhỏ trên xa giá, hai người nhìn ngắm thành Phụng Kinh, cảm giác dường như đã qua mấy đời.

Quan viên tiếp đãi Tây Lăng Vương đã ra đón, tiếng hô hành lễ vang vọng kéo suy nghĩ c*̉a hai người quay về, Tống Hoài còn chưa kịp mở miệng, một cái đầu nhỏ đã lộ ra từ bên người, thò ra khỏi màn xe.

Tiểu cô nương buộc bím tóc xinh đẹp, khuôn mặt tròn trắng trẻo mũm mĩm, mắt đen nhánh sáng ngời, cô bé nghiêng đầu tò mò nhìn cửa thành nguy nga, trợn tròn mắt, giọng vừa ngọt vừa mềm, nói không rõ chữ: "Mẫu phi, đây là chỗ ở c*̉a Thái tôn ca ca ạ?"

Lễ quan nghênh đón nghe tiếng đều ngẩng đầu nhìn qua.

Tề Vân Mộc c*̃ng nằm trong số đó.

Vốn dĩ không tới lượt hắn đến, là hắn cố ý đi cầu, chỉ vì mau mau nhìn thấy muội muội đã xa cách nhiều năm.

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu c*̉a tiểu cô nương, nét mặt bỗng trở nên ôn hoà.

Cho dù cô bé không mở miệng, chỉ cần đứng trước mặt hắn là hắn đã biết đây là tiểu chất nữ c*̉a mình.

Tiểu cô nương rất giống mẫu thân c*̉a mình lúc nhỏ.

Diện mạo giống, thần thái cũng giống.

Nhất là đôi mắt vô tội trong suốt kia, không khác gì nhau.

"Ừ, đây là thành Phụng Kinh."

Một giọng nói dịu dàng truyền đến, Tề Vân Mộc vô thức ngước mắt nhìn qua, gần như đồng thời, màn xe bị một bàn tay to rộng vén lên, theo sát sau đó, một khuôn mặt quen thuộc lộ ra.

Gương mặt đó vẫn giống như trong trí nhớ, nhưng dường như c*̃ng không giống với lúc trước.

Không còn non nớt và ngây thơ, làm mẫu thân và Tây Lăng Vương phi, trên người nàng ấy có thêm vẻ hiền từ dịu dàng, cũng thêm vài phần uy nghiêm, khí chất hoàn toàn khác biệt với tiểu cô nương không rành thế sự trước kia.

Nàng ấy bỗng dưng giương mắt, tầm mắt hai người chạm nhau.

Cả hai c*̀ng ngẩn người, sau đó hai huynh muội gần như đồng thời cong môi, nở nụ cười sung sướng.

"Đại ca."

Tề Vân Hàm gọi khẽ, giọng hơi nghẹn ngào.

Tống Hoài ôm lấy tiểu cô nương trong lòng nàng ấy, dịu dàng nói: "Đi thôi."

Tề Vân Hàm nghiêng đầu nhìn hắn, viền mắt ửng đỏ.

Có được không?

Từ khi làm Tây Lăng Vương phi, nàng ấy vô c*̀ng cẩn thận trong mỗi tiếng nói cử chỉ, không dám có chút sơ sẩy nào, rất sợ rước thêm phiền toái không cần thiết cho Tống Hoài. Mặc dù nàng ấy không hiểu chuyện triều chính, nhưng có thể học, Tây Lăng nhiều thế gia, quan hệ rắc rối phức tạp, nàng ấy thân là Tây Lăng Vương phi, mỗi một bước đều không thể làm lỗi, cũng không thể không quy củ.

Nhưng xa cách nhiều năm mới gặp lại đại ca, nàng ấy thật sự không nhịn được.

Tống Hoài tự tay vén rèm xe lên, cười an ủi, nói: "Có thể."

Y hy vọng nàng ấy không rành thế sự, vô lo vô nghĩ như trước kia, nhưng từ khi tới Tây Lăng, nàng ấy kiên trì muốn san sẻ với y, giúp đỡ y, y không khuyên can được, chỉ có thể lựa chọn ủng hộ.

Tề Vân Hàm nghe vậy không do dự nữa, kéo làn váy xuống xe, bước nhanh về phía Tề Vân Mộc. Tề Vân Mộc ngẩn người, vội vàng nhấc chân qua đón.

Tề Vân Hàm thấy đại ca tách ra khỏi hàng ngũ quan viên, đi về phía nàng ấy, chóp mũi nàng ấy bỗng dưng đỏ lên, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ, đi được vài bước, nàng ấy cất bước chạy, nhào vào trong lòng Tề Vân Mộc.

Tề Vân Mộc vững vàng đỡ được nàng ấy, khóe mắt ướt át.

Tuy làm vậy trong trường hợp này có phần không hợp quy củ, nhưng huynh muội gặp lại, quan viên hai bên c*̃ng thấu hiểu phần nào, đều lặng lẽ cúi đầu.

Lần này quan viên đi theo Tây Lăng Vương phần lớn là người từ Phụng Kinh qua, rất nhiều người cũng đã đỏ mắt.

"Đại ca..."

Tề Vân Hàm mới mở miệng đã khóc không thành tiếng.

Tề Vân Mộc nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng ấy, giọng khàn khàn nói: "Trở về là tốt rồi."

"Phụ mẫu đều rất nhớ muội."

Nước mắt Tề Vân Hàm càng rơi nhiều hơn, làm ướt vạt áo huynh trưởng, trong khoảng thời gian ngắn không thể thốt lên lời.

Tề Vân Mộc nhẹ nhàng vuốt tóc nàng ấy giống như trước kia thường dỗ muội muội, lặng lẽ an ủi.

Đợi nàng ấy hơi bình tĩnh lại, mới nói khẽ: "Tối nay trong cung tổ chức yến tiệc, trưa mai về nhà ăn."

Tề Vân Hàm lau nước mắt, gật đầu.

"Đại cữu cữu."

Đột nhiên, một tiếng nói mềm mại ngọt ngào truyền đến, lúc này Tề Vân Mộc mới phát hiện đã Tống Hoài nắm tay tiểu cô nương đi tới trước mặt, hắn chậm rãi buông Tề Vân Hàm ra, cười gọi: "Tiểu quận chúa."

Tiểu quận chúa ngửa đầu nói: "Con là Nhược Nhược, con từng viết thư cho đại cữu cữu."

Tây Lăng Vương nữ tên là Tống Thiên Du, nhũ danh Nhược Nhược.

Tiểu quận chúa nói từng viết thư, là chỉ từng ấn dấu tay trên bức thư mà Tề Vân Hàm gửi cho Tề Vân Mộc.

Vương nữ chưa tròn ba tuổi còn chưa biết cầm bút, thấy ca ca viết thư cho Thái tôn, cô bé cũng muốn viết, nhưng cô bé còn chưa cầm chắc được bút, cuối cùng chỉ ấn một cái dấu tay nho nhỏ lên cuối bức thư mà Tề Vân Hàm gửi cho đại ca.

Tim Tề Vân Mộc mềm nhũn, nói: "Ừm, cữu cữu có nhìn thấy."

Tiểu Nhược Nhược ngửa đầu nói: "Phụ vương, cữu cữu thấy rồi."

Tiểu quận chúa nói vẫn chưa sõi lắm, nghe cực kỳ đáng yêu.

Tống Hoài cúi đầu dịu dàng nói: "Ừm."

Sau đó, Tống Hoài ngước mắt nhìn về phía Tề Vân Mộc, gọi: "Đại ca."

Tề Vân Mộc nhẹ nhàng gật đầu: "Tây Lăng Vương."

Ánh mắt của hắn thoáng nhìn về phía đội ngũ quan viên đi sau xa giá, tuy rằng đã biết kết quả, nhưng không nhìn thấy người muốn gặp, hắn vẫn khó nén thất vọng.

"Giao thừa năm nay nhị ca sẽ trở về." Tống Hoài nhìn thấy vẻ mặt Tề Vân Mộc, nói.

Tề Vân Mộc không nhìn nữa, nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó lại nói: "Sao chưa thấy Vương thế tử?"

Tề Vân Hàm nói: "Mấy ngày trước Thiên Dịch bị phong hàn, đêm qua lại sốt cao, trước khi vào thành đã uống thuốc, đang nằm ngủ còn chưa tỉnh."

Từ trước đến nay sức khoẻ Vương thế tử rất tốt, cực hiếm khi bị bệnh, lần này thân thể không khỏe, có lẽ là do sinh ra và lớn lên ở Tây Lăng, chưa thể thích ứng với khí hậu thành Phụng Kinh.

Tề Vân Mộc nhìn xe ngựa phía sau, che giấu vẻ lo lắng trong mắt, nói: "Bệ hạ đã đợi lâu ngày, vào cung trước đi."

Hai bên nói lời chia tay, Tống Hoài Tề Vân Hàm dẫn theo Tiểu quận chúa lên xa giá, đi về hướng hoàng cung.

Vương thế tử còn chưa tỉnh nên được đưa về Túc Hoà điện trước, Túc Hoà điện là cung điện ở trong cung c*̉a Tống Hoài.

Phu thê Tống Hoài thì dắn nữ nhi tới điện Tuyên Chính, bái kiến Thánh thượng.

Thái tử, Trữ phi và Tiểu thái tôn đã có mặt.

Tống Hoài Tề Vân Hàm bước vào trong điện, từ khoảng cách xa đã nhìn thấy Thái tử Trữ phi, trên mặt cũng khó che giấu vẻ kích động và hân hoan.

Có điều tình cảnh này không thích hợp để hàn huyên.

Tống Hoài và Tề Vân Hàm nhanh chóng thu tầm mắt lại, nhìn về phía Thánh thượng, Thánh thượng vẫn hiền hoà như trước, chỉ có nếp nhăn trên mặt là nhiều hơn một chút.

"Nhi thần, nhi tức bái kiến phụ hoàng."

Vợ chồng Tống Hoài hành lễ với Thánh thượng, sau đó Tiểu Nhược Nhược cũng ngoan ngoãn hành lễ: "Nhược Nhược bái kiến hoàng tổ phụ."

Tiểu thái tôn duỗi cổ nhìn tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, mắt cực kỳ sáng.

Đây là Nhược Nhược muội muội à, quả nhiên là xinh xắn giống như a huynh nói, không, còn xinh xắn hơn những gì trong thư tả.

Nhưng sao không thấy a huynh đâu?

Trong mắt Tiểu thái tôn tràn đầy nghi hoặc khó hiểu.

"Tốt, tốt lắm."

Thánh thượng vui cười hớn hở, vội vàng sai người đỡ Tiểu quận chúa dậy, sau đó lo lắng nói: "Trẫm nghe nói Thiên Dịch bị bệnh, không sao chứ?"

Tiểu thái tôn nghe vậy trợn tròn mắt, thì ra a huynh bị bệnh à?

Tống Hoài cung kính trả lời: "Hiện tại đã hạ sốt rồi ạ, qua hai ngày nữa là ổn, có điều sợ là không thể tham gia tiệc đầy tháng c*̉a Tiểu quận chúa vào ngày mai."

"Không sao, sức khoẻ quan trọng hơn." Thánh thượng nói.

Thánh thượng cực coi trọng tình nghĩa, khi nhận Tống Hoài làm con nuôi đã đối xử với y như con ruột c*̉a mình, hiện nay thấy dáng vẻ uy nghiêm c*̉a Tống Hoài, trong lòng ông ấy cảm thấy kiêu ngạo, cũng thấy vui mừng, và cả sự vui sướng vì gặp lại.

"Mọi thứ đều ổn chứ?" Thánh thượng nhìn Tống Hoài, hơi vươn người ra trước, hỏi.

Tất nhiên là Tống Hoài có thể cảm nhận được sự thân thiết và mong nhớ c*̉a Thánh thượng đối với mình, vì thế cung kính gật đầu, giọng hơi khàn: "Hồi bẩm phụ hoàng, mọi chuyện c*̉a nhi thần đều ổn."

"Vậy thì tốt rồi."

Thánh thượng cười nói.

Sau đó lại hàn huyên vài câu, Thánh thượng nhìn Thái tử và Trữ phi đang đứng bên cạnh, hiền từ nói: "Quãng đường này vất vả mệt nhọc, các ngươi cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi trước đi, tối nay dự tiệc lại trò chuyện."

Đương nhiên Tống Hoài, Tề Vân Hàm đồng ý.

Ra khỏi điện Tuyên Chính, Tống Hoài và Tề Vân Hàm đứng chờ dưới hành lang.

Quả nhiên không lâu sau, Thái tử Trữ phi dắt Tiểu thái tôn bước nhanh tới.

Gặp lại sau nhiều năm xa cách khiến người không thể không kích động, gần như là đồng thời, Tề Vân Hàm buông Tiểu quận chúa ra, Vệ Trăn c*̃ng buông tay Tiểu thái tôn, chạy về phía lẫn nhau.

"Vân Hàm."

"Trăn Trăn."

Hai người ôm chặt lấy nhau, mắt ai nấy đều ướt nhoè.

Thái tử và Tống Hoài nhìn nhau, chậm rãi đến gần, dừng lại, mấy giây sau, Thái tử dang tay, khóe môi cong lên: "A huynh, chào mừng trở về."

Tống Hoài cười, tiến lên ôm lấy Thái tử: "Điện hạ."

Bốn người đều ôm nhau, chỉ còn lại Tiểu thái tôn và Tiểu quận chúa 'cô đơn' đứng tại chỗ.

Tiểu quận chúa nhìn chằm chằm Tiểu thái tôn không chớp mắt, trong mắt đầy vẻ tò mò.

Tiểu thái tôn cũng nhìn cô bé không chớp mắt.

Vừa rồi ở trên điện cách khá xa, nghĩ Nhược Nhược muội muội rất xinh, mà hiện nay cách càng gần, nhóc nghĩ cô bé càng xinh đẹp.

Tiểu thái tôn chớp mắt mấy cái, nhấc đôi chân ngắn đến gần Tiểu quận chúa.

Phụ mẫu ôm nhau cả rồi, vậy có phải là nhóc c*̃ng nên ôm Nhược Nhược muội muội một cái không?

Nghĩ vậy, Tiểu thái tôn lập tức dang tay nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu quận chúa: "Nhược Nhược muội muội."

Tiểu quận chúa suy nghĩ một lát, sau đó học động tác c*̉a mẫu thân, cũng ôm lấy nhóc: "Thái tôn ca ca."

Thái tử Tống Hoài, Vệ Trăn Tề Vân Hàm nghe thấy động tĩnh, c*̀ng nhìn qua, thấy cảnh tượng này đều cười một tiếng.

Vệ Trăn lau nước mắt trên khoé mắt, kéo tay Tề Vân Hàm, dịu dàng nói: "Vẫn ổn chứ?"

Thật ra tháng nào bọn họ c*̃ng gửi thư cho nhau, mặc dù không gặp mặt, phần lớn cũng biết tình hình gần đây c*̉a đối phương, nhưng suy cho c*̀ng cảm nhận khi gặp mặt trực tiếp và đọc thư c*̃ng rất khác nhau.

Tề Vân Hàm cười gật đầu: "Đều rất tốt."

"Đường xá xa xôi, nhất định là mệt lắm rồi nhỉ, về cung trước." Vệ Trăn nắm tay Tề Vân Hàm vừa đi vừa hàn huyên: “Ta đã cử thái y đi khám cho Thiên Dịch, hiện tại nó đã ngủ say rồi, đợi nó khỏe hơn chút, ta lại tới gặp nó."

Tề Vân Hàm gật đầu: "Ừm."

"Kiều Kiều đâu?"

Tiểu quận chúa tên là Chử Thiên Nhuế, nhũ danh Kiều Kiều.

Nhắc tới con gái, trên mặt Vệ Trăn đầy ý cười: "Giờ này hẳn là vẫn đang ngủ."

Tề Vân Hàm lo lắng nói: "Ngươi vừa mới ra tháng, chớ đi lại nhiều mới tốt."

"Không sao, nghẹn bao nhiêu ngày rồi, còn không ra ngoài đi lại chắc ta nổi mốc mất." Vệ Trăn vừa nói vừa liếc nhìn Thái tử.

Một tháng qua, Thái tử coi chừng nàng rất kỹ, sợ nàng ra gió, mỗi ngày c*̀ng lắm chỉ được đi lại trong điện một lát.

Thái tử nhận thấy ánh mắt c*̉a nàng, nhếch môi, quay đầu nhìn về phía Tống Hoài: "Sẽ ở lại bao lâu?"

Tống Hoài: "Trong triều có nhị ca trông chừng, lần này có thể ở lại hơn một tháng."

Nghe thời gian cũng không ngắn, nhưng bởi vì cách nhau cả vạn lý, vậy nên lại cảm thấy không dài.

"Ừm, cũng tốt."

Chử Yến: "Nghỉ ngơi trước đã, sau khi buổi tiệc kết thúc, chúng ta lại tụ họp."

Tống Hoài nhận ra trong lời hắn nói còn có ý khác, nhíu mày: "Ừ."

Tiểu thái tôn nhìn bóng lưng người lớn dần dần đi xa, lặng lẽ thở dài, sau đó tự giác nắm tay muội muội theo sau.

Không phải là bọn họ quên mất hai nhóc rồi chứ?

Ầy, nhóc còn chưa được gặp a huynh, cuộc gặp gỡ vui sướng hôm nay chỉ thuộc về phụ mẫu và đại bá đại bá mẫu.

Cũng không biết a huynh thế nào rồi?

Nhóc rất muốn đi thăm, nhưng vừa rồi nghe mẫu thân nói hiện tại a huynh đang ngủ, không thể quấy rầy.

Vậy nên chỉ có thể chờ a huynh tỉnh dậy rồi đi.

Bình Luận (0)
Comment