Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 235

Hôm nay trong cung tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho Tây Lăng Vương và Tây Lăng Vương phi, tất nhiên là cực kỳ long trọng, quyền quý khắp thành Phụng Kinh đều đến.

Đương nhiên Tề Vân và Mộc Tô Vãn Đường c*̃ng có mặt.

Có điều hiện nay thân phận đã khác, Tây Lăng Vương ngồi dưới Thái tử, lại liên tục có người tới mời rượu, bọn họ cũng không có quá nhiều thời gian hàn huyên.

Cung yến sắp kết thúc, đã qua giờ hợi.

Thánh thượng đã rời tiệc từ nửa canh giờ trước, sau đó Thái tử Trữ phi cũng trở về Đông cung.

Tề Vân Hàm đỡ Tống Hoài lảo đảo đi ra đại điện, đợi tới hành lang ít người, vẻ mờ mịt trong mắt y mới biến mất.

Hôm nay Tây Lăng Vương là nhân vật chính c*̉a yến tiệc, không ít bạn c*̃ ngày xưa muốn tới mời rượu hàn huyên, nhất là người c*̉a Ngự Sử đài, thay phiên nhau mời rượu, nếu không giả vờ say rượu rời đi, còn không biết tới lúc nào mới kết thúc.

Tề Vân Hàm cũng biết là y giả vờ say.

Trong sáu năm qua, tình cảnh như vậy từng diễn ra vô số lần ở Tây Lăng, vậy nên nàng ấy không hề bất ngờ vì điều này.

Tống Hoài duỗi tay ôm lấy eo Tề Vân Hàm, chậm rãi đi tới Đông cung.

Còn chưa bước vào Đông cung đã nghe thấy tiếng đàn truyền đến.

Tiếng đàn du dương, uyển chuyển hàm súc êm tai, là một bản nhạc về người thân tương phùng.

Tống Hoài nhẹ nhàng nhếch môi, bước chân thoáng nhanh hơn.

Mắt Tề Vân Hàm cũng sáng lên.

Đây là cây đàn đứng đầu trong ngũ đại danh cầm, Thiên Nguyệt.

Hai người nắm tay bước vào Đông cung, rẽ trái rẽ phải, tới vườn ngoài tẩm điện c*̉a Thái tử.

Từ xa đã thấy Thái tử mặc áo bào trắng đánh đàn dưới ánh trăng, Vệ Trăn thì ngồi bên cạnh nấu trà.

Ánh trăng chiếu xuống người cả hai, đẹp đến mức khiến người ngẩn ngơ.

Dường như không đành lòng đánh vỡ bức hoạ đẹp đến không gì sánh kịp này, Tống Hoài và Tề Vân Hàm không nhịn được c*̀ng bước nhẹ hơn.

Đợi hai người đến gần, tiếng nhạc c*̃ng đến hồi kết.

"Nấu trà giải rượu, a huynh uống một chút đi."

Vệ Trăn đẩy chén trà qua, nhẹ nhàng nói.

Tống Hoài gật đầu nói cảm ơn, kéo Tề Vân Hàm ngồi xuống.

Cùng lúc đó, Thái tử cũng ngồi xuống cạnh Vệ Trăn.

Trước kia, gần như mỗi ngày tình cảnh như vậy đều xảy ra, nhưng từ sau khi Tống Hoài Tề Vân Hàm đi Tây Lăng, cuộc gặp gỡ như này lại biến thành một mong muốn xa xỉ.

Có điều gặp lại sau nhiều năm xa cách, lúc đầu bọn họ đều yên lặng trong một thoáng ngắn ngủi.

Không thể không nói, đúng là có rất nhiều lời nói muốn nói, nhưng nhất thời lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng vẫn là Vệ Trăn giơ chén trà lên, cười nói cụng ly vì cuộc trùng phùng c*̉a bọn họ.

Mấy người uống một hơi cạn sạch, buông chén trà, c*̃ng bắt đầu lên tiếng trò chuyện.

"Ta thấy Vân Hàm viết trong thư là khí hậu ở Tây Lăng rất ôn hoà, mùa hè cũng không cần dùng băng?"

Tề Vân Hàm: "Đúng vậy."

"Mùa hè rất là mát mẻ, có điều vào đông lại lạnh hơn Phụng Kinh, cũng kéo dài lâu hơn."

"Hiện nay độc ở Tây Lăng vẫn còn hoành hành?"

Tề Vân Hàm nhìn Tống Hoài, cười nói: "Lúc mới đến đúng là độc ở Tây Lăng vẫn đang hoành hành, có điều sau đó một số thì được đưa vào y thuật, một số ít bị ra lệnh cấm, còn có một số tự thành một trường phái riêng, nhưng cũng có quy củ riêng."

Hiện nay Tây Lăng yên bình hơn trước kia nhiều, điều này cũng quy công cho thủ đoạn sắt đá c*̉a Tây Lăng Vương.

Thái tử đúng lúc nói tiếp: "Thật đáng tiếc, không thể chứng kiến Ngự sử đài Trung thừa trước kia c*̉a chúng ta sát phạt quả quyết ở Tây Lăng."

Tống Hoài khẽ nhếch môi: "Điện hạ còn chưa được nhìn đủ à?"

Từ sau khi Tống Hoài vào Ngự sử sau, cứ cách hai ba ngày trước bàn c*̉a Thái tử điện hạ lại có tấu chương buộc tội y.

Có nói y thủ đoạn tàn nhẫn, hoặc là không coi ai ra gì, không thì là khăng khăng cố chấp.

Dường như Thái tử c*̃ng nhớ lại quá khứ khiến người nhức đầu kia, cười hắt một tiếng: "Xem ra chỉ có hơn chứ không kém."

Nếu lời này bị quan viên đi theo Tây Lăng Vương đến Tây Lăng nghe thấy, chắc chắn phải nói một câu 'Thái tử điện hạ nói đúng' .

Sau khi Tống Hoài tới Tây Lăng, bốn từ sát phạt quả quyết đã không đủ để hình dung y.

Thời kỳ đầu Tây Vu mới bị diệt, sáp nhập vào Bắc Lãng, có thể đoán được là Tây Lăng loạn tới mức nào, chỉ cần tính tình vị Tây Lăng Vương đời thứ nhất này hơi mềm một chút là không thể trấn áp.

Đây là nguyên nhân năm đó Chử Huyên đi Nam Khánh, Tống Hoài đến Tây Lăng.

Tuy tính tình người Nam Hào hơi thô lỗ, nhưng không quỷ kế đa đoan như người Tây Vu. Với tính tình c*̉a Chử Huyên nếu tới Tây Lăng, sợ là sẽ bị nhai cả xương.

Mà Nam Khánh có đại quân c*̉a Tô Mục tọa trấn, chỉ cần áp chế tuyệt đối về mặt vũ lực, Nam Khánh chỉ có thể ngoan ngoãn thần phục.

Chính vì thế, hiện nay danh tiếng c*̉a Tống Hoài ở Tây Lăng đã có thể sóng vai với Thái tử.

Một người hung ác độc địa vô tình, một người điên cuồng tàn bạo, vẫn là câu nói lúc đầu, Tống Hoài và Thái tử, cặp bài trùng tuyệt vời!

Tống Hoài không phủ nhận, chỉ nói: “Danh tiếng c*̉a điện hạ cũng không giảm so với trước đây."

Chử Yến lại hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Sớm muộn gì thiên hạ c*̃ng nằm trong tay Chử Yến, cho nên người đời nghe thấy tên Chử Yến đã biến sắc, cũng không phải chuyện xấu.

"Các ngươi đi ngang qua Đông Nhữ, có gặp được tiểu Thái tử Đông Nhữ không?"

Tống Hoài: "Gặp được."

Y dừng một lát, mới nói: "Vẫn hồn nhiên như trước."

Bốn nước lớn đại chiến, hai nước lớn bị diệt, Đông Nhữ vẫn an toàn thoát khỏi cuộc chiến, nhờ ký hiệp ước hoà bình trăm năm với Bắc Lãng trước khi cuộc chiến diễn ra mà giữ được 'Đông Nhữ', mà các nước lớn nước nhỏ còn lại đều đã quy phục Bắc Lãng, trăm năm tiếp theo chỉ có Đông Nhữ vẫn là đồng minh c*̉a Bắc Lãng, điều này sao có thể không khiến cho người ta hâm mộ?

Rất nhiều quốc gia nghe nói chuyện tiểu Thái tử Đông Nhữ ôm đùi Chử Yến, đều rối rít thay đổi cách gọi hắn ta, từ tiểu Thái tử bỏ đi c*̉a Đông Nhữ, biến thành Đông Nhữ tiểu điện hạ. Vương các nơi chỉ hận vì sao Thái tử c*̉a mình không có bản lĩnh này như Đông Nhữ điện hạ, nếu không hiện tại, cũng không đến nỗi từ Hoàng đế biến thành Vương, Thái tử cũng thành Thế tử.

Đông Phương Tô là vị Thái tử duy nhất giữ được ‘Đông cung’ trong trận chiến này.

Nói cách khác, hiện nay thiên hạ này chỉ có hai vị Thái tử là Chử Yến và Đông Phương Tô.

Điều này thật sự làm cho mọi người thổn thức không thôi.

Ai có thể ngờ tiểu Thái tử bỏ đi trong quá khứ có thể ‘sống' đến cuối cùng, sóng vai với Chử Yến.

Lời này c*̉a Tống Hoài lọt vào trong tai Chử Yến, tự động phiên dịch thành 'vẫn là tên ngốc không thông minh kia'.

Chử Yến nhướng mày: "Còn chưa lấy Trữ phi?"

Mặc dù ngoài miệng gọi là tiểu Thái tử, nhưng Đông Phương Tô đã cập quan, đã đến tuổi lập gia đình, không còn nhỏ nữa.

Tống Hoài nghe vậy thì trầm mặc một lát, Tề Vân Hàm lập tức nói: "Đông Nhữ điện hạ vẫn chưa từ bỏ ý định lấy một thê tử là nữ tử Bắc Lãng, lần này còn nhờ ta làm mai cho hắn ta."

Khoé môi Chử Yến giật giật, Vệ Trăn không nhịn được bật cười: "Cũng không biết vì sao hắn ta lại cố chấp như thế."

Nàng vừa dứt lời, ba người còn lại đồng thời nhìn về phía nàng.

Năm đó, tiểu Thái tử Đông Nhữ từng có thiện cảm với người đã cứu hắn ta là Vệ Trăn, đây là chuyện mọi người ở đây đều biết rõ ràng.

Vệ Trăn cảm nhận được tầm mắt c*̉a bọn họ, mới muộn màng nhớ ra chuyện này, lập tức trầm mặc nhìn Thái tử một cái, sau đó lặng lẽ nâng chén trà lên.

Nàng lại quên mất chuyện này.

Đây là chuyện xảy ra từ rất nhiều năm trước, Thái tử đã không còn ghen vì chuyện này nữa, sau một lúc lâu, hắn nhìn về phía Tống Hoài: "Hắn có nói muốn lấy nữ tử như thế nào không?"

Tống Hoài hơi c*̣p mắt, lạnh nhạt nhắc lại yêu cầu c*̉a Đông Phương Tô: "... Giống Trữ phi."

Mấy người lần nữa rơi vào trầm mặc.

Nhưng, Tống Hoài nói tiếp: "Hoặc là, giống như Thập Bát."

Chử Yến Vệ Trăn nghẹn lại, sau đó gần như cùng nhìn về một hướng nào đó.

Năm đó người cứu Đông Phương Tô, còn có Thập Bát.

Nói là tiểu Thái tử này cố chấp muốn lấy nữ tử Bắc Lãng, còn không bằng nói muốn lấy nữ tử biết võ công.

Hoa Thập Bát đang ở trên nóc nhà cắn hạt dưa hăng say: "..."

Hoa Nhị đang dính lên người Hoa Nhất cách đó không xa và Hoa Thập Cửu ở một bên khác đồng loạt nhìn sang nàng ấy, mắt loé sáng.

Trong sáu năm qua, Thái tử vẫn hứng thú với việc đổi tên cho bọn họ, chữ 'Hoa' bắt nguồn từ việc Lão Nhị hái một bó hoa dại ven bờ ruộng tỏ tình với Lão Nhất.

Hoa Nhị: "Được lắm Tiểu Thập Bát, lại khiến tiểu Thái tử Đông Nhữ nhớ nhung nhiều năm như vậy."

Cặp mắt trong veo c*̉a Hoa Thập Bát dại ra trong chốc lát, rất lâu sau nàng ấy mới nháy mắt mấy cái, nói: "c*̃ng không lợi hại bằng nhị tỷ, lừa được cả lão đại vào tay."

Hoa Nhị thỉnh thoảng tán tỉnh lão đại, trong nội bộ ám vệ chuyện này c*̃ng không phải là bí mật gì, nhưng không ai nghĩ đến, 'nữ lưu manh' thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt này lại thật lòng với lão đại.

Vì vậy, sau giờ ngọ một ngày nào đó, nghe nói 'nữ lưu manh' hái hoa dại muốn đi tỏ tình, rất nhiều người đều lặng lẽ đi theo xem náo nhiệt. Bọn họ nhất trí cho rằng, đừng nói là bó hoa dại qua loa lấy lệ này, cho dù là hoa tươi quý báu hơn nữa, lão đại c*̃ng sẽ không đồng ý.

Nhưng điều làm cho người khiếp sợ kinh ngạc là, vậy mà lão đại lại nhận lấy.

Mọi người đều cảm thán, lão đại trầm mặc ít nói cũng không trốn thoát được sắc đẹp mê hoặc.

Hoa Nhị nhún vai, không hề thẹn thùng cọ lên người người nam nhân bên cạnh: "Ngươi muốn à, muộn rồi."

Hoa Thập Bát: "... Không muốn."

Thập Bát cúi đầu, lại bắt đầu cắn hạt dưa như không có chuyện gì xảy ra.

Tiểu Thái tử Đông Nhữ à.

Nàng ấy nhớ đó là một thiếu niên rất đẹp, phù hợp với tất cả dáng vẻ c*̉a phu quân mà nàng ấy tưởng tượng, nhưng, thân phận của bọn họ khác nhau một trời một vực.

Có điều thỉnh thoảng, khi nàng ấy cưỡi ngựa đi ở trong rừng, cũng sẽ nhớ tới thiếu niên từng ngồi sau lưng ôm chặt lấy eo nàng ấy, lúc thì nói đi nào, lúc lại hung dữ bảo nàng ấy chậm một chút, cũng nhớ rõ vẻ mặt hắn ta khăng khăng ngồi trên lưng ngựa không chịu xuống, ầm ĩ nói sắp chết đói.

Còn nhớ rõ, lúc nàng ấy đến Đông Nhữ, hắn ta cười rạng rỡ gọi nàng ấy là Thập Bát tỷ tỷ.

Lúc rời đi, hắn ta từng nói với nàng ấy một câu, bảo trọng.

Đến tận đây, tiểu điện hạ cao quý xinh đẹp, mãi mãi sẽ không có liên quan gì với nàng ấy nữa.

Nhưng không ngờ, hắn ta vẫn nhớ rõ nàng ấy.

Còn nói, muốn lấy một nữ tử như nàng ấy.

Mặc dù chỉ là một câu nói đùa, nhưng cũng đủ khiến nàng ấy ngẩn ra trong chốc lát.

"Đông Nhữ điện hạ lặng lẽ nhờ ta nhắn với điện hạ một câu." Sau một hồi im lặng kỳ lạ, Tống Hoài tiếp tục nói.

Chử Yến: "Ừm?"

"Đông Nhữ điện hạ nói..." Tống Hoài: "Hắn ta thật sự muốn liên hôn với Bắc Lãng, xin điện hạ nghiêm túc suy nghĩ."

Chử Yến: "..."

Vệ Trăn cũng nhíu mày.

Bắc Lãng chỉ có Tứ công chúa Chử Nguyệt là chưa xuất giá, có điều hôn sự c*̉a Chử Nguyệt đã được xác định, chẳng lẽ Đông Phương Tô còn lưu luyến Tiền tứ công chúa?

Chử Yến tức cười: "Hắn ta lợi hại quá nhỉ, hết để ý Trữ phi c*̉a Cô, lại nhớ thương ám vệ c*̉a Cô, hiện tại bắt đầu tơ tưởng tới muội muội c*̉a Cô!"

"Hắn ta còn nói, không cần phải là Công chúa thật, chỉ cần trên danh nghĩa là muội muội c*̉a điện hạ là được." Tống Hoài.

Chử Yến khựng lại, sau đó trao đổi ánh mắt với Vệ Trăn.

Quả nhiên, Đông Phương Tô cố chấp với việc lấy nữ tử Bắc Lãng không đơn giản như vậy.

Liên hôn, hắn ta đúng là dám nghĩ.

Tương lai Hoàng hậu Đông Nhữ là Công chúa Bắc Lãng, hiệp ước kết thúc, Đông Nhữ lại có cớ tiếp tục kéo dài.

Ai nói đó là một đồ ngốc, rõ ràng người này rất biết cách tính toán.

Mấy giây sau, Thái tử cất giọng nói: "Thập Bát."

Thập Bát kéo theo một cơn gió, nhanh chóng xuất hiện trước bàn trà: "Điện hạ."

Chử Yến nhìn về phía nàng ấy, nói: "Tiểu Thái tử Đông Nhữ nói muốn cưới ngươi, Cô nhận ngươi làm muội muội?"

Thập Bát vô tội trừng mắt: "..."

Đó rõ ràng chỉ là một câu nói đùa c*̉a Đông Nhữ điện hạ, nghĩ nàng ấy không nghe thấy à?

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

Thập Bát: "Thuộc hạ không cảm thấy gì cả."

"Ta và Đông Nhữ điện hạ, hai người cộng lại không có nổi một bộ não, hắn ta cưới ta, vậy thì sau này Đông Nhữ cũng chỉ có thể ngồi ăn chờ chết."

Mọi người: "...”

Tổng kết rất thấu đáo.

Bình Luận (0)
Comment