Tống Thiên Dịch lạnh lùng lườm Chử Thiên Huy, hiển nhiên là không tin lời nhóc.
Lại cúi đầu nhìn xiêm y của mình, đã bị dính đầy bụi, vạt áo trước còn có hai cái dấu tay rõ ràng.
Vương thế tử chưa từng chật vật như này, cũng chưa từng bẩn như này, cậu nhóc hít sâu một hơi, lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?"
Hôm nay là tiệc đầy tháng c*̉a Kiều Kiều muội muội, hẳn là đứa nhóc bẩn thỉu này vào cung tham gia tiệc đầy tháng, nhìn tuổi xấp xỉ Thái tôn đệ đệ, lại không quy củ như vậy, kém quá xa a đệ ngoan ngoãn đáng yêu c*̉a cậu nhóc.
Tiểu thái tôn chớp mắt.
Hôm nay là tiệc đầy tháng c*̉a muội muội, nhất định là tên đỏm dáng này vào cung tham gia tiệc đầy tháng, bây giờ dáng vẻ nhóc chật vật, lại đắc tội đối phương nhiều lần, nếu như nói thật, truyền ra ngoài, khẳng định sẽ làm mất mặt phụ thân mẫu thân.
Vì vậy, Tiểu thái tôn sửng cồ hỏi lại: "Ngươi là ai?"
Nhìn có vẻ cỡ tuổi a huynh, nhưng không dịu dàng như a huynh gì cả.
"Ta hỏi ngươi trước."
"Ngươi hỏi ta thì ta phải trả lời à?"
"Sao ngươi lại không quy củ vậy hả?"
"Thế ngươi cứ trưng bản mặt lạnh ra làm gì?"
Vương thế tử hít sâu một hơi, cắn răng: "Ngươi làm bẩn xiêm y của ta."
"Ta đã nói ta sẽ bồi thường ngươi."
Tiểu thái tôn liếc nhìn dấu tay c*̉a mình trên xiêm y c*̉a đối phương, không có lý nhưng vẫn hùng hồn: "Dù sao c*̃ng phải bồi thường, bẩn thêm một chút thì làm sao."
"Ngươi còn làm ta bị thương."
"Vậy ngươi đánh lại đi." Tiểu thái tôn ngẩng cằm, bất chấp tất cả tới gần cậu nhóc: "Này, ngươi bị thương ở đâu, ngươi đánh lại chỗ đó."
Giờ này khắc này thần thái kiêu ngạo c*̉a Tiểu thái tôn rất giống tên côn đồ đầu đường, Vương thế tử tức giận lui về sau, siết chặt nắm tay.
"Các ngươi nói nhiều thế, đánh một trận không được à?" Đột nhiên, một giọng nói thanh thuý truyền đến.
Hai người đồng thời ngước mắt, thấy chẳng biết lúc nào đã có một tiểu cô hương mặc váy đỏ ghé vào bờ tường, cô nhóc tay chống má xem náo nhiệt rất hăng say.
Chạm tới ánh mắt c*̉a hai người, cô nhóc cười hì hì nói: "Thua thì nhận, thắng hết giận, thế nào?"
Đây là quy c*̉ mà cô nhóc và Tiểu thái tôn định ra khi chơi bời bên ngoài.
Đạo lý nói không rõ, vậy xem nắm đấm c*̉a ai cứng hơn.
Tiểu thái tôn cảm thấy không sai, nhóc thu tầm mắt lại, nhìn đứa trẻ đối diện từ trên xuống dưới, khẽ nhíu mày, chỉ bằng vóc dáng gầy yếu này, đánh thắng được nhóc?
Mà nhóc không hề biết, lúc này hành vi có thể nói là khiêu khích c*̉a mình gợi đòn tới mức nào.
Vương thế tử có ngoan đến mấy thì vẫn còn là con nít, chưa từng bị khích tướng như vậy.
Vì vậy, theo đề nghị c*̉a Tề Anh Anh, cũng không thấy rõ là ai ra tay trước, hai người nhanh chóng đánh nhau túi bụi.
Ám vệ hai bên nhìn nhau bằng ánh mắt phức tạp.
Điện hạ đã nói, chỉ cần không quá mức, trẻ con đánh nhau bọn họ không cần quản, nhưng... Hiện tại người đánh nhau với Tiểu thái tôn là Vương thế tử, thế này... cần xen vào không?
Mà ám vệ bên phía Vương thế tử thì c*̀ng nhìn về phía Tề Anh Anh ở trên tường.
Bọn họ vừa về đến đã nghe nói Tiểu thái tôn và tiểu cô nương Tề gia ngày ngày leo trèo chạy nhảy, còn nghịch hơn khi điện hạ còn bé. Tuy rằng bọn họ chưa từng gặp tiểu cô nương Tề gia, nhưng thấy tiểu cô nương này mặc đồ đỏ, diện mạo đáng yêu còn hơi quen mắt, quan trọng hơn là rất giỏi trèo tường, thân phận của cô nhóc lập tức trở nên rõ ràng.
Vả lại bản lĩnh đổ thêm dầu vào lửa này cực kỳ giống phụ thân của cô nhóc.
Trong lúc bọn họ do dự, hai huynh đệ đã đánh qua đánh lại mấy chiêu.
Bắt đầu từ năm ba tuổi Tống Thiên Dịch đã đi theo phụ thân học võ, Tiểu thái tôn cũng vậy, vậy nên mặc dù hai người còn nhỏ, nhưng đánh c*̃ng ra hình ra dáng, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.
Không giống với đám ám vệ lo lắng, Tề Anh Anh ở trên tường vui vẻ nhìn đánh nhau, có khi còn vỗ tay khen hay.
Hai người cũng từ từ bị khơi dậy ý chí chiến đấu, càng đánh càng hăng.
Nhưng dù sao bọn họ vẫn còn nhỏ tuổi, dần dần đều cảm thấy mất sức, c*̃ng quên chiêu thức, đến cuối cùng, một người nắm lỗ tai đối phương, một người khác nắm mũi đối phương, quấn lấy nhau, giằng co rất lâu không ngừng.
Cuối cùng, Vương thế tử bị bóp mũi mở miệng trước:
"Ngươi buông ra!"
Tiểu thái tôn: "Ngươi buông trước đi!"
"Ta không tin ngươi."
"Vì sao?"
Tống Thiên Dịch hiếm thấy trợn trắng mắt, nhóc còn có mặt mũi hỏi tại sao?
Nhóc chính là một nhóc đểu, không đáng tin gì hết.
"Ngươi thô lỗ, không quy củ."
Tiểu thái tôn: "..."
"Thế ta cũng không tin ngươi, ngươi đỏm dáng còn kiêu ngạo."
Ai cũng không muốn buông tay trước, chỉ có thể tiếp tục giằng co.
-
Mặc dù ám vệ không nhúng tay, nhưng vẫn báo tin cho Vệ Trăn.
Lúc đó, Vệ Trăn đang trêu Tiểu quận chúa với Tề Vân Hàm, Tiểu Thiên Du thì ngồi một bên tò mò nhìn muội muội, còn nghiêm túc nói sau này sẽ bảo vệ muội muội, chọc Vệ Trăn Tề Vân Hàm cười không ngớt, bầu không khí ấm áp sự hòa thuận.
Đột nhiên nghe được tin Tiểu thái tôn và Vương thế tử đánh nhau, mấy người đều giật mình.
Huynh đệ hai người thư từ qua lại đã lâu, cảm tình vô c*̀ng tốt, ngay cả bị phạt c*̃ng phải mách cho đối phương biết, sao lại đánh nhau?
Vệ Trăn hoàn hồn đầu tiên, vội vàng bảo Tô Cấm trông hai Tiểu quận chúa, sốt ruột chạy tới c*̀ng Tề Vân Hàm.
Hai người vừa mới bước vào trong vườn thì nghe thấy giọng Vương thế tử bực bội truyền đến.
"Ngươi đứng lên!"
"Ta cứ không đấy!"
"Nếu ai có đệ đệ vô liêm sỉ như ngươi, thật sự là đáng buồn."
"Hừ, a huynh c*̉a ta rất tốt, ai giống khối băng như ngươi, khẳng định là đệ đệ của ngươi không thích ngươi."
"A đệ c*̉a ta ngoan ngoãn đáng yêu, tình cảm giữa chúng ta vô cùng tốt, a huynh ngươi mới không thích ngươi!"
"Đệ đệ của ngươi không thích ngươi!"
"A huynh c*̉a ngươi không thích ngươi!"
Vệ Trăn, Tề Vân Hàm: "..."
Hai người ăn ý dừng bước ở góc ngoặt trên hành lang, nhìn hai huynh đệ bám lấy nhau trong vườn.
Rốt cuộc là Tiểu thái tôn 'thân kinh bách chiến', hơn một bậc, lúc này đang ngồi ở trên đùi Vương thế tử, đè nặng người dưới đất, cũng hung ác nói: "A huynh c*̉a ta ôn hòa thiện lương."
"A đệ c*̉a ta đáng yêu!"
"Ngươi đã đỏm dáng còn giống khối băng, khẳng định là a đệ c*̉a ngươi cũng giống như ngươi, tuyệt đối không đáng yêu."
"Ngươi cực kỳ vô liêm sỉ, chắc chắn a huynh c*̉a ngươi cũng giống như ngươi."
"Ngươi nói láo!"
"Ngươi mới nói... láo."
Vương thế tử chưa cãi nhau với ai bao giờ, lần đầu tiên mắng chửi người nên cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhưng sắc mặt cậu nhóc lạnh lẽo, ánh mắt hung ác, khí thế không hề thua kém.
Vẻ mặt Vệ Trăn, Tề Vân Hàm vô cùng phức tạp.
Đỏm dáng lại lạnh lùng, vô liêm sỉ đến cực điểm...
Bọn họ chẳng thể ngờ được, lần đầu tiên hai huynh đệ gặp mặt, ấn tượng đối với đối phương lại là như vậy.
Các ám vệ mím chặt môi, cố gắng nhịn cười ra tiếng.
Nếu bọn họ biết a huynh ôn hòa thiện lương, a đệ đáng yêu trong miệng đối phương là lẫn nhau, không biết sẽ phản ứng như thế nào?
Mặc dù không nên, nhưng bọn họ thật sự khá chờ mong.
Tề Anh Anh ở trên tường tinh mắt nhìn thấy Vệ Trăn và Tề Vân Hàm, cô bé đảo mắt một vòng, lặng lẽ thả tay nhanh nhẹn nhảy xuống tường.
Các ám vệ: "..."
Cô nương này đúng là kết hợp đủ ‘ưu điểm’ c*̉a Tề đại công tử và Tô tướng quân.
Vệ Trăn và Tề Vân Hàm cũng không chú ý tới đã có người lặng yên lùi ra, hai người trầm mặc đứng tại chỗ một hồi, sau đó mới chậm rãi tiến lên.
Mà trong lúc này, Tiểu thái tôn và Vương thế tử cũng đã cãi qua cãi lại được mấy trận.
Lại không biết là cãi nhau thế nào, càng cãi càng lệch chủ đề.
"A huynh c*̉a ta đẹp hơn a đệ c*̉a ngươi."
"A đệ c*̉a ta đẹp hơn a huynh c*̉a ngươi!"
"Võ công c*̉a phụ thân ta cao hơn phụ thân ngươi."
"Phụ vương ta đáng sợ hơn phụ thân ngươi."
"Mẫu thân ta xinh đẹp hơn mẫu thân ngươi."
"Mẫu phi ta đẹp hơn mẫu thân ngươi."
Vệ Trăn, Tề Vân Hàm liếc nhau: "..."
Tuy rất không đúng lúc, nhưng bọn họ thật sự rất muốn cười.
Vệ Trăn thật sự không nhịn được, nhẹ giọng hỏi: "Lúc nhỏ điện hạ và a huynh cũng gây gổ đánh nhau như vậy à?"
Tề Vân Hàm lắc đầu: "Khi còn bé Thái tử ca ca và Hoài ca ca không đánh nhau, cũng không cãi nhau."
Tống Hoài lớn hơn Chử Yến vài tuổi, dĩ nhiên cũng ngoan hơn nhiều, hơn nữa lúc đầu tự nhận là ăn nhờ ở đậu, tất nhiên là thường xuyên nhường nhịn Chử Yến, sẽ không tranh chấp với hắn.
Mà Chử Yến bị Lãng Vương, Bệ hạ và Tiên hoàng hậu căn dặn, không được bắt nạt Tống Hoài, hắn cũng biết Tống Hoài không còn phụ mẫu, khi đó có thể nói là nghĩ đủ mọi cách khiến y vui vẻ, căn bản không nỡ ra tay.
Hai người đã cách rất gần, Vương thế tử nghe thấy động tĩnh nghiêng đầu nhìn qua, sau khi nhìn thấy Tề Vân Hàm thì toàn thân cứng đờ.
Sao mẫu phi lại tới?
Mà Tiểu thái tôn còn chưa phát hiện.
Cũng không phải nhóc không thính bằng Vương thế tử, mà là bởi vì nhóc đang rơi vào trầm tư vì câu nói c*̉a Vương thế tử.
Phụ vương? Mẫu phi?
Tiệc đầy tháng c*̉a muội muội, các nước phụ thuộc chỉ cử đại thần tới tặng lễ, cũng không đích thân đến, vả lại nhóc cũng không nghe nói có vị Thế tử Quận vương nào vào cung nha?
Tiểu thái tôn mờ mịt cúi đầu nhìn người bị bản thân đè dưới đất.
Không đúng, hình như có chỗ nào không đúng lắm.
"Thiên Huy."
Còn không đợi Tiểu thái tôn phá tan lớp sương mù cuối c*̀ng tìm được đáp án, giọng Vệ Trăn truyền đến, nhóc vội vàng nhìn về phía nơi âm thanh phát ra, quả nhiên thấy mẫu thân mình đứng cách đó không xa nhìn nhóc.
Tim Tiểu thái tôn hẫng một nhịp.
Toi đời, bị mẫu thân thấy nhóc đánh nhau.
Nếu như chọc giận mẫu thân thì đời nhóc đi tong.
"Còn chưa chịu đứng dậy?"
Mắt Vệ Trăn loé sáng, giọng điệu lại bình tĩnh ôn hoà.
Tiểu thái tôn vội vã đứng dậy khỏi người Vương thế tử, cười hì hì: "Mẫu thân, bọn con đùa thôi."
Nhóc vừa nói vừa giả vờ vươn tay kéo Vương thế tử.
Mặc dù trong lòng Tống Thiên Dịch rất không tình nguyện, nhưng cậu nhóc không muốn chọc giận mẫu phi, chỉ có thể duỗi tay ra.
Vệ Trăn và Tề Vân Hàm liếc nhau, khóe môi đều khẽ cong lên.
"Sao lại đánh nhau?" Vệ Trăn thản nhiên hỏi.
Sao lại đánh nhau?
Tiểu thái tôn vô thức nói: "Hắn nói a huynh c*̉a con không tốt!"
Vệ Trăn: "..."
Sau một hồi yên tĩnh ngắn ngủi, Tề Vân Hàm nhìn về phía Tống Thiên Dịch: "Vì sao đánh nhau?"
Tống Thiên Dịch thầm mắng ngu xuẩn, sau đó đáp: "Hắn chơi đá cầu đụng vào con."
Tiểu thái tôn run lên, nhìn về phía Tống Thiên Dịch.
Đúng vậy, đây mới là nguyên nhân ban đầu.
Còn vì sao bọn họ lại đánh nhau…
Tiểu thái tôn chợt giơ tay chỉ vào tường: "Mẫu thân, là Tề Anh Anh xúi...."
Tiểu thái tôn nháy mắt mấy cái: "... Ơ, người đâu?"
Mấy người nhìn bức tường trống không, bầu không khí trầm xuống.
Vệ Trăn quay đầu nhìn về phía Tiểu thái tôn.
Ánh mắt nàng rất bình tĩnh, Tiểu thái tôn lại chột dạ cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm: "Vừa rồi muội ấy còn ở đây mà."
Chạy nhanh ghê!
"Xin lỗi a huynh con đi." Vệ Trăn nói.
Tiểu thái tôn nghe vậy không hề do dự xoay người, vô c*̀ng ngoan ngoãn c*́i người trước Tống Thiên Dịch: "Xin l..."
Ơ không đúng ...
Tiểu thái tôn chậm rãi dựng thẳng lưng, nghiêng đầu nhìn Vệ Trăn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: "Mẫu thân, con xin lỗi ai cơ?"
Lúc này Tống Thiên Dịch vẫn hoàn toàn chưa ý thức được gì.
Vệ Trăn tiếp tục nói: "A huynh mà con mong nhớ bao ngày."
Dường như cảm thấy chưa đủ, Vệ Trăn còn nói thêm: "Tây Lăng Vương thế tử từng gửi rất nhiều thư cho con, Tây Lăng a huynh mà con luôn miệng gọi lúc ba tuổi."