Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 238

Tây Lăng Vương thế tử, a huynh?

Tiểu thái tôn cứng đờ xoay người, đờ đẫn nhìn Tống Thiên Dịch.

Tên nhóc kiêu ngạo đỏm dáng này lại là vị a huynh chưa từng gặp mặt nhưng tình cảm sâu đậm c*̉a nhóc ư?!

Không, đây là nhóc đang nằm mơ!

Vương thế tử cũng không đỡ hơn Tiểu thái tôn là bao.

Cậu nhóc ngẩn người kinh ngạc một lát, sau đó mới nhìn sang Tề Vân Hàm nỗ lực tìm chứng cứ.

Hàng lông mày nhíu chặt giống như đang chờ Tề Vân Hàm nói cho cậu nhóc biết, nhóc xấu xa trước mặt này không phải Thái tôn đệ đệ ngoan ngoãn đáng yêu.

Nhưng, Tề Vân Hàm 'vô tình' phá huỷ mong đợi c*̉a cậu nhóc: "A Dịch, đây là đệ đệ c*̉a con, Thái tôn điện hạ."

Tống Thiên Dịch thu tầm mắt lại, mím chặt môi.

Sao tên nhóc xấu xa này có thể là Thái tôn đệ đệ c*̉a cậu nhóc được?

Nhất định là cậu nhóc còn chưa khoẻ hẳn, xuất hiện ảo giác.

Huynh đệ hai người cứ vậy cứng đờ đứng tại chỗ, giống như bị sét đánh.

Hình ảnh cảnh tượng vừa rồi nhanh chóng quay về trong đầu bọn họ.

'A đệ c*̉a ngươi không đẹp bằng a huynh c*̉a ta.'

'A huynh c*̉a ngươi không đẹp bằng a đệ c*̉a ta.'

Lúc đó là so xem ai nhanh mồm hơn, mà hiện tại ý tứ này lại biến thành, ta không đẹp bằng ngươi.

'A huynh c*̉a ta ôn hòa lương thiện, nào giống khối băng như ngươi, khẳng định là đệ đệ của ngươi không thích ngươi.'

'A đệ c*̉a ta ngoan ngoãn đáng yêu, tình cảm giữa chúng ta vô cùng tốt, a huynh c*̉a ngươi mới không thích ngươi.'

'Ngươi đã đỏm dáng còn giống khối băng, chắc chắn là a đệ c*̉a ngươi cũng giống như ngươi, tuyệt đối không đáng yêu.'

'Ngươi vô cực kỳ liêm sỉ, chắc chắn a huynh c*̉a ngươi cũng giống như ngươi.'

Lời vừa rồi mắng đối phương, hiện nay ngẫm lại, lại là đang tự mắng mình.

Lúc này đừng nói Vương thế tử tính tình kiêu ngạo, cho dù là Tiểu thái tôn mặt dày cũng chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Sau một hồi trầm mặc rất lâu, Tiểu thái tôn túm tóc, phiền muộn nghĩ, chuyện gì thế này, nhóc chẳng thể ngờ được, lần đầu tiên nhóc và a huynh mà nhóc mong đợi đã lâu gặp nhau lại là trong tình huống như vậy.

Biết sớm thì nhóc đã không đi đá cầu với Tề Anh Anh, cũng có lẽ, không nên nghe Tề Anh Anh xúi giục, đánh nhau với cậu nhóc.

Tốt nhất là hôm nay chưa từng tới đây.

Vậy thì a huynh vẫn là a huynh ôn hoà như ngọc trong ấn tượng c*̉a nhóc, mà không phải là khối băng nhỏ trước mặt.

Tiểu thái tôn liếc nhìn Vương thế tử, lại vừa lúc chạm tới tầm mắt c*̉a đối phương.

Lúc này Tống Thiên Dịch cũng vô cùng hối hận, cậu nhóc không nên ở chỗ này, cho dù ở chỗ này cũng không nên ra vườn đi dạo.

Vậy thì, ở trong lòng cậu nhóc, Tiểu thái tôn vẫn là vị đệ đệ ngoan ngoãn đáng yêu kia, mà không phải tên xấu xa mới đè cậu nhóc ra đánh.

Cậu nhóc kìm nén cảm xúc phiền muộn, liếc sang Tiểu thái tôn, đối phương lại cũng vừa lúc nhìn qua.

Bốn mắt nhìn nhau, sự ghét bỏ trong mắt hai người đều sắp tràn ra ngoài.

Vệ Trăn hóng chuyện đủ rồi, mới đi qua, hỏi: "Ai ra tay trước?"

Hai người trầm mặc.

Cũng không phải là không muốn thừa nhận, mà là bọn họ đã không nhớ rõ.

Lúc đó bị Tề Anh Anh xúi giục, ánh mắt hai người nhìn đối phương cũng thay đổi rồi.

Trong mắt đều viết rõ ràng, nào, đánh một trận.

Hơn nữa lúc đó hai người lại ở gần nhau, rốt cuộc là ai động tới đối phương trước, đúng là không nói rõ được.

Tiểu thái tôn lại lặng lẽ liếc nhìn người bên cạnh, sau khi để ý tới xiêm y bẩn thỉu trên người đối phương thì nhanh chóng c*̣p mắt.

Tuy rằng tên đỏm dáng... A huynh là một khối băng, cũng rất lạnh lùng rất hung dữ, nhưng, việc hôm nay nói đến c*̀ng vẫn là do nhóc mà ra.

Nếu quả cầu c*̉a nhóc không đụng vào a huynh, sẽ không phát sinh mọi chuyện sau đó.

Mà ngay khi Tiểu thái tôn mới vừa thu tầm mắt lại, Vương thế tử cũng nhanh chóng liếc nhìn người còn bẩn hơn mình ở bên cạnh.

Tuy rằng nhóc xấu xa... A đệ không quy củ, giương nanh múa vuốt rất thô lỗ, nhưng dù sao đây cũng là a đệ duy nhất c*̉a cậu nhóc, nể tình những tiếng a huynh nhóc từng gọi trong thư, còn tặng cho cậu nhóc không ít lễ vật, cậu nhóc nên bảo vệ nhóc.

"Là con."

"Là con."

Hai âm thanh gần như vang lên c*̀ng lúc.

Huynh đệ hai người giật mình, vô thức nhìn về phía đối phương, sau đó c*̀ng lặng lẽ gục đầu xuống.

Vệ Trăn Tề Vân Hàm nhìn thấy rõ mọi chuyện, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Tuy cuộc gặp gỡ đầu tiên này không được vui cho lắm, nhưng có một câu gọi là không đánh nhau thì không quen biết.

Vì vậy, Vệ Trăn nói: "Nếu như thế, vậy phạt hai con mỗi người chép sách mười lần, có phục không?"

Tiểu thái tôn, Vương thế tử đồng thời nói: "Phục."

"Vương thế tử mới khỏi ốm, không nên đi qua đi lại vất vả, hai huynh đệ các con vào thiên điện chép đi, ai chép xong trước, người đó có thể ra ngoài trước." Vệ Trăn dứt lời, gọi người chuẩn bị bút mực, nhìn hai người vào trong điện, mới rời khỏi c*̀ng Tề Vân Hàm.

Sau khi hai người rời khỏi vườn, Tề Vân Hàm mới nói: "Ta đã nghe nói Anh Anh rất nghịch ngợm, không ngờ hiện tại còn chưa thấy người đã được chứng kiến sự lợi hại c*̉a con bé trước.”

Loại chuyện xúi giục Tiểu thái tôn và Vương thế tử đánh nhau này, có lẽ trên đời cũng chỉ có Tề Anh Anh làm được.

"Vả lại còn nhỏ tuổi đã biết 'an toàn thoát thân', cũng không biết là tiểu nha đầu này giống ai."

Vệ Trăn nghe vậy không nhịn được mỉm cười: "Ta từng cố ý hỏi Phò mã, khi còn bé Vãn Đường rất ngoan ngoãn, cũng không giỏi gây chuyện như Anh Anh."

Không giống Tô Vãn Đường, vậy thì là giống Tề Vân Mộc.

Tề Vân Hàm vội vã phản bác: "Nhưng ta từng hỏi nhị ca ca, nhị ca ca nói, khi còn bé đại ca ca cũng rất ngoan."

Vệ Trăn hơi nhíu mày: "Nói vậy là không giống ai?"

Tề Vân Mộc cau mày một cái: "Nhưng sao ta lại cảm thấy giống cả hai?"

Mặc dù khi còn bé đại ca đại tẩu chưa từng nghịch ngợm gây sự như vậy, nhưng không hiểu sao nàng ấy lại cảm thấy giống.

"Từ lúc còn rất nhỏ Vãn Đường đã không có mẫu thân che chở, hơi nhút nhát, tính tình mới ngoan, đại ca của tẩu thân là trưởng tử Tề gia, được thế gia hun đúc lớn lên, từ nhỏ đã khiêm tốn lễ nghĩa, nhưng thực ra hai người này đều không phải người có thể cho người khác bớt lo." Đi ra vài bước, Vệ Trăn cười nói: "Cho nên, chúng ta nhìn Anh Anh giống như không giống ai, thực ra là giống cả hai."

Trèo tường, cãi nhau, đánh nhau, ở trong đám bạn cùng lứa tuổi, cho tới bây giờ Tề Anh Anh chưa từng thua.

Tề Vân Hàm nhẹ nhàng nhếch môi, sau đó, dường như nàng ấy nghĩ tới điều gì, đột nhiên dừng bước, nhìn Vệ Trăn, trong mắt chứa tia sáng dịu dàng: "Trăn Trăn, nếu năm đó ngươi c*̃ng ở bên cạnh, bọn họ cực kỳ giống chúng ta."

Vệ Trăn sửng sốt, cũng dừng bước.

"Thái tôn điện hạ, A Dịch, Nhược Nhược, Kiều Kiều." Tề Vân Hàm nói khẽ: "Nếu những chuyện đó không xảy ra, bây giờ Kiều Kiều sẽ giống như Trăn Trăn, là muội muội nhỏ tuổi nhất trong số chúng ta, được mọi người yêu thương che chở lớn lên."

Mọi chuyện giống như là đã được định sẵn.

Vệ Trăn nghe ra sự tiếc nuối và nghẹn ngào trong giọng nàng ấy, nhẹ nhàng cầm tay nàng ấy, nở nụ cười thoải mái: "Cuộc đời này luôn có rất nhiều tiếc nuối, cũng may cuối cùng vẫn viên mãn, với ta vậy là đủ rồi."

Lúc đầu nàng nhớ tới việc kiếp trước nàng lẻ loi chết ở trong ngục Phụng Kinh, còn sẽ hơi sợ hãi, sợ tất cả những gì mình có ở hiện tại chỉ là một giấc mơ, sẽ đột nhiên biến mất.

Đến khi tỉnh lại từ trong giấc mộng này, Tề Vân Hàm chết rồi, nàng chết rồi, tổ phụ, phụ thân, mẫu thân, a đệ, và cả bệ hạ, cũng không còn nữa.

Không phải nàng không tiếc nuối, mà là so sánh, mọi thứ nàng có bây giờ đều rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức có phần không chân thật.

Cho nên, tuy trong lòng nàng có tiếc nuối, đã từng nghĩ nếu tất cả những chuyện đó không xảy ra, nàng sẽ hạnh phúc như thế nào, nhưng những suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã lập tức biến mất.

So với suy nghĩ ngoài tầm với này, nàng quý trọng hiện tại hơn.

Tề Vân Hàm nhìn nàng, mắt ngấn nước, cuối cùng nàng ấy cười xán lạn: "Trăn Trăn nói rất đúng, kết cục c*̉a chúng ta là viên mãn."

Hai người nhìn nhau cười, nắm tay xoay người đi hướng Đông cung.

Cái bóng kéo dài dưới ánh mặt trời, tới gần, thân mật khăng khít.

Mà ngay cả gió chung quanh c*̃ng đượm mùi hạnh phúc.

-

Trong thiên điện.

Cung nữ chuẩn bị bút mực nghiên giấy xong lập tức lui ra ngoài, hai huynh đệ ngồi trước bàn, trầm mặc không nói, không nhúc nhích một lúc.

Sau một hồi, Tiểu thái tôn ngước mắt nhìn Vương thế tử: "Ngươi có ngốc không, vốn dĩ chỉ cần một mình ta chép phạt là được rồi."

Không phải cậu nhóc ghét nhóc à, ghét bỏ nhóc vô lại thô lỗ, sao còn muốn giúp nhóc?

Tống Thiên Dịch ngước mắt, cầm bút lên, thản nhiên nói: "Là ta đánh, bị phạt cũng nên tự chịu."

Tiểu thái tôn thấy cậu nhóc thái độ nghiêm trang, biểu cảm lạnh lùng như vậy, không nhịn được trợn trắng mắt.

Được thôi, cậu nhóc muốn làm gì thì làm.

Một nén nhang sau, Tiểu thái tôn lặng lẽ nhìn sang Vương thế tử.

Cậu nhóc mới khỏi ốm, chịu được mười lần à?

Tiểu thái tôn đảo mắt một vòng, đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, chữ trên giấy c*̃ng càng ngày càng xấu.

Đúng là Tống Thiên Dịch có hơi đuối sức.

Cậu nhóc mới khỏi ốm, người còn yếu, lại vừa đánh nhau một trận, chép được mấy lần, đã sắp không cầm nổi bút nữa.

Nhưng cậu nhóc cũng không biểu hiện ra ngoài, cắn răng kiên trì, nhưng đúng lúc này, trước mặt đột nhiên có một bóng đen phủ xuống, ngay sau đó, bút trong tay cậu nhóc đã bị người khác lấy đi.

Trong điện này chỉ có hai người bọn họ, vả lại ống tay áo c*̉a đối phương vẫn còn bẩn, Tống Thiên Dịch không cần ngẩng đầu cũng biết là ai. Nhưng cậu nhóc còn chưa lên tiếng trách cứ, đối phương đã ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc, cũng đẩy cậu nhóc sang một bên: "Nhường một chút."

Động tác khá là thô lỗ ngang ngược, Tống Thiên Dịch bị nhóc mạnh mẽ đẩy sang mép bàn: "Ngươi..."

"Ngươi cái gì mà ngươi, sao ngươi lại chậm vậy hả, ta chép xong rồi kìa." Tiểu thái tôn cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Ta giúp ngươi là có điều kiện, ngươi phải đồng ý với ta, chờ ngươi khỏi ốm, ta dẫn ngươi ra bờ sông ngoại ô bắt cá chơi bùn.”

Tống Thiên Dịch nhìn nét chữ nghiêng ngả vặn vẹo quen thuộc kia, mím chặt môi.

Tuy cậu nhóc không ngờ nhóc sẽ đến giúp mình, nhưng... bắt cá chơi bùn?

Đó là cái gì?

"Ngươi không nói lời nào ta coi như ngươi đồng ý rồi nhé."

Tiểu thái tôn vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Vương thế tử, chạm tới ánh mắt mờ mịt c*̉a đối phương, nhóc nhíu mày, nói: "Ta nói với ngươi nhá, bờ sông ở ngoại ô chơi rất vui, cá ở đó ngốc nhất, mỗi lần ta và Tề Anh Anh đến đều bắt được vài con, nếu là người khác ta còn lâu mới nói nhé."

Tống Thiên Dịch: "..."

Tuy rằng cậu nhóc chưa từng trải nghiệm, nhưng sao cậu nhóc lại cảm thấy chuyện này dường như cũng không có gì đáng để khoe khoang nhỉ?

"Còn nữa, bùn chỗ đó dùng để đắp tượng là hợp nhất."

Tiểu thái tôn càng nói càng hăng say: "Ta và Tề Anh Anh đắp nhiều lắm, hiện tại còn đang phơi khô, đến lúc đó ta dẫn ngươi đi xem nha. À đúng rồi, a huynh, đến lúc đó ta nặn tượng huynh tặng cho huynh, bảo đảm là giống y như đút!"

Dứt lời, bút trong tay Tiểu thái tôn dừng lại.

Nhóc vừa gọi cậu nhóc là gì?

Ánh mắt Vương thế tử c*̃ng loé lên.

Sau một hồi yên tĩnh kỳ lạ, Vương thế tử nói: "Phải nói là giống y như đúc."

Bởi vì buột miệng gọi a huynh mà Tiểu thái tôn hơi mất tự nhiên giơ tay sờ mũi: "Ồ, vậy sao? Ta nhớ rồi."

Nhưng nhóc quên mất trong tay nhóc vẫn đang cầm bút, bởi vì động tác mà trên trán nhóc dính một vết mực to, chính nhóc không phát hiện, còn vùi đầu chăm chú chép phạt.

Coi như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Tống Thiên Dịch nhìn một cái, cuối c*̀ng đôi môi mím chặt cả buổi chiều c*̃ng cong lên.

Nhìn thế này thì cũng không phải là không đáng yêu.

Bình Luận (0)
Comment