Hôm nay có thể nói là cả triều văn võ đều ở trong cung, cho nên, chuyện Tiểu thái tôn và Vương thế tử đánh nhau ở tẩm điện c*̉a Tây Lăng Vương nhanh chóng truyền ra, cũng nổi lên một gợn sóng nhỏ.
Có điều, mặc dù lúc đầu nghe thì thấy hơi khiếp sợ, nhưng sau đó nghĩ lại, cảm thấy cả hai đều là con nít, xảy ra chút mâu thuẫn cũng bình thường.
Vả lại với tính tình c*̉a Tiểu thái tôn, ngày nào không đánh nhau mới đáng ngạc nhiên.
Tề Vân Mộc Tô Vãn Đường ở trong cung, dĩ nhiên đều nghe nói, vả lại còn biết trong chuyện này có ‘công’ c*̉a nữ nhi mình.
Tô Vãn Đường lập tức sai người đi tìm Tề Anh Anh, nhưng lại nhận được tin Tề Anh Anh đã về phủ.
Tiệc đầy tháng vừa kết thúc, đôi phu thê bọn họ lập tức xuất cung.
Về phủ hỏi, lại biết được Tề Anh Anh đã chạy sang phòng Tề đại phu nhân, còn nói tối nay muốn ngủ c*̀ng tổ mẫu.
Sao phu thê Tề Vân Mộc có thể không biết đây là cô nhóc sợ bị trách phạt, cố ý trốn bọn họ.
Hai người tìm tới viện c*̉a Tề đại phu nhân, ma ma hầu hạ bên cạnh Tề đại phu nhân ra đón, cung kính nói: "Bẩm đại công tử, đại thiếu phu nhân, phu nhân đã ngủ rồi, có chuyện gì không bằng ngày mai lại nói?"
Hiển nhiên, đây là chỗ dựa mà Tề Anh Anh tìm cho mình.
Hai người đồng thời trầm mặc mấy giây, sau đó Tô Vãn Đường tỉnh rụi nhìn sang Tề Vân Mộc: "Làm sao bây giờ?"
Khi còn bé nàng ấy cũng không láu cá như thế.
Tề Vân Mộc hừ lạnh một tiếng, từ từ xoay người: "Trốn được mùng một, không trốn được mười lăm."
Tô Vãn Đường nhún vai đi theo.
"Nha đầu kia càng ngày càng không ra làm sao, dám xúi giục Thái tôn điện hạ và Vương thế tử đánh nhau, lần này nàng nhất định phải khiến nó nhớ thật lâu." Tề Vân Mộc.
Tô Vãn Đường: "... Ồ."
Người này chính là mạnh miệng mềm lòng, mỗi lần nói muốn phạt nữ nhi, đều là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, còn suốt ngày bảo nàng ấy đi phạt, nhưng nếu nàng ấy phạt thật, hắn lại không nỡ.
"Nhưng ngày mai ta phải tới quân doanh sớm, còn không biết lúc nào mới có thể trở về."
Tô Vãn Đường không hề nói dối, Tây Lăng Vương vào kinh, phải tạm thời dàn xếp binh lính đi theo ở quân doanh, nàng ấy phải qua sớm.
Tề Vân Mộc dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng ấy.
Không nỡ phạt nữ nhi, muốn trốn?
Sao Tô Vãn Đường có thể không hiểu ý của hắn, vội hỏi: "Thật mà."
Tề Vân Mộc lại nhìn chằm chằm nàng ấy một lát, mới hừ một tiếng, nhấc chân rời đi: "Ta đi thì ta đi."
Cũng không phải là hắn không phạt được.
-
Ngày hôm sau.
Tề Anh Anh còn chưa rời giường đã làm nũng xin Tề đại phu nhân dẫn cô nhóc ra khỏi phủ. Mặc dù đêm qua Tề đại phu nhân không vào cung, nhưng thấy Tề Anh Anh về phủ sớm ăn vạ bên cạnh bà ấy không chịu đi, đã sai người đi nghe ngóng, tất nhiên cũng biết chân tướng mọi chuyện.
Sáng nay Tề Anh Anh năn nỉ bà ấy đưa ra ngoài, chắc là c*̃ng sợ bị phạt. Theo lý mà nói, bà ấy không nên nhúng tay vào việc này, nhưng tiểu nha đầu cất giọng ngọt ngào mềm mại năn nỉ, mở miệng ngậm miệng là tổ mẫu dụi vào lòng bà ấy, bà ấy thật sự không nhịn được, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Vốn dĩ Tề đại phu nhân còn muốn ăn sáng, lại bị Tề Anh Anh kéo ra ngoài: "Tổ phụ, Anh Anh với tổ mẫu đi ra ngoài ăn mì hoành thánh, trở về sẽ mang phần về cho tổ phụ.”
Tề đại nhân buồn cười xua tay: "Đi đi."
Tiểu nha đầu này thật sự học được hết ưu điểm c*̉a phụ mẫu.
Có điều dù sao c*̃ng mới vài tuổi, gừng ấy à, vẫn là càng già càng cay.
Dường như Tề Anh Anh sợ đi muộn sẽ bị đuổi kịp, kéo Tề đại phu nhân đi rất nhanh: "Tổ mẫu, bà mau lên, mau thêm chút nữa, muộn hết mì hoành thánh mất."
Hôm qua cô nhóc cũng không biết tiểu ca ca kia chính là biểu ca, nếu không chắc chắn cô nhóc sẽ không khuyên can, cũng nhất định sẽ không để cho bọn họ đánh nhau.
Giờ thì hay rồi, hiện nay trong cung ngoài cung đều biết là cô nhóc xúi giục Thái tôn ca ca đánh nhau với biểu ca, không chỉ cô nhóc lại nổi tiếng, lần này, phụ mẫu tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô nhóc.
Sao cô nhóc có thể không chạy cơ chứ.
"Ừ ừ, Anh Anh đi chậm một chút."
Cuối cùng, Tề Anh Anh thành công bước ra cửa phủ, cô nhóc không nhịn được vỗ ngực cong môi thở ra một hơi, may mà cô nhóc dậy sớm, còn chạy trốn nhanh, nếu không...
"Tề Anh Anh."
Đột nhiên, một giọng nói truyền đến, Tề Anh Anh mới vừa thở phào một hơi lại giật thót.
Khuôn mặt nhỏ c*̉a cô nhóc nhăn lại, không dám quay đầu.
Xong rồi!
Vẫn bị bắt được.
Tề Vân Mộc chậm rãi đi ra từ sau cột đá, ánh mắt u tối nhìn Tề Anh Anh: "Mới sáng sớm, đi đâu đây?"
Tề Anh Anh nhéo tay Tề đại phu nhân, ngước mắt làm bộ đáng thương nhìn Tề đại phu nhân.
Tề đại phu nhân mềm lòng, đang muốn mở miệng, Tề Vân Mộc lại nói: "Mẫu thân, hôm nay Vãn Đường đi thỉnh an mẫu thân."
Tề đại phu nhân: "..."
Từ khi Tô Vãn Đường gả tới, vẫn luôn đi sớm về trễ, chưa bao giờ rảnh tới thỉnh an bà ấy.
Vả lại hôm nay trong quân chuyện quan trọng, trời còn chưa sáng Vãn Đường đã tới quân doanh…
Tề đại phu nhân bất mãn nhìn nhi tử mình.
Nói dối cũng không biết nói dối thật một chút.
Có điều, bà ấy cũng hiểu đây là hắn đang tìm cớ cho mình.
Bọn họ từng đạt thành nhận thức chung, đối với vấn đề giáo dục Tề Anh Anh, bọn họ không can thiệp.
Hai mẫu tử giằng co một lúc lâu, sau đó Tề đại phu nhân cúi đầu nhìn Tề Anh Anh, thương mà không giúp được gì.
"Không thể để mẫu thân con đợi lâu được, tổ mẫu đi vào trước, hôm nay để phụ thân con dẫn con đi ăn mì hoành thánh."
Dứt lời, Tề đại phu nhân buông tay Tề Anh Anh,vội vã rời đi.
Đôi mắt c*̉a tiểu nha đầu quá biết mê hoặc người, bà ấy rất sợ nhìn thêm một lúc sẽ không nhịn được nhúng tay.
Tề Anh Anh đứng ở tại chỗ, lưu luyến không rời, ra vẻ đáng thương nhìn theo bóng lưng tổ mẫu.
Biết sớm thì nên xúi tổ mẫu ra ngoài từ đêm qua.
"Con muốn đi đâu?"
Tề Vân Mộc đã đến gần cô nhóc, c*̣p mắt hỏi.
Tề Anh Anh thu tầm mắt lại, lắp bắp nhìn phụ thân, sau đó lề mề tiến lên, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn: "Phụ thân..."
"Hôm nay chiêu này c*̉a con không có tác dụng đâu."
Tề Vân Mộc lạnh nhạt rút ống tay áo của mình ra, c*̣p mắt hỏi cô nhóc: "Bây giờ mới sợ cái gì? Cái gan xúi giục Thái tôn điện hạ và Vương thế tử đánh nhau đâu mất rồi?"
"Không phải con đã nói, con phải dám làm dám chịu giống như mẫ thân con à?"
Đôi mắt to tròn ngây thơ vô tội c*̉a Tề Anh Anh chớp vài cái, sau một hồi cô nhóc mới nhẹ nhàng nói: "Phụ thân, con không biết đó là biểu ca."
"Không phải biểu ca c*̉a con là có thể đổ thêm dầu vào lửa?" Tề Vân Mộc.
Tề Anh Anh lại cúi đầu, vô cùng thức thời: "Phụ thân, con sai rồi."
"Nếu đã biết sai, nên nhận phạt." Tề Vân Mộc nói: "Hôm qua Thái tôn điện hạ và Vương thế tử đã chép phạt mười lần, con nên như chịu phạt thế nào đây?"
Tề Anh Anh rất biết điều: "Thế con c*̃ng chép mười lần."
Tề Vân Mộc hừ một tiếng, nói: "Trốn tránh, tội thêm một bậc, con chép mười lăm lần, giao cho Trữ phi trước khi mặt trời lặn."
Tề Anh Anh ngẩng đầu, trong mắt lóe nước mắt đáng thương: "Phụ thân..."
"Hôm nay con làm nũng kiểu gì cũng vô ích."
Tề Vân Mộc dứt lời, chậm rãi đi xuống bậc thang.
Tề Anh Anh thấy mưu kế thất bại, chỉ có thể than khẽ một tiếng rồi đuổi theo, nhẹ nhàng bám lấy ống tay áo c*̉a phụ thân, làm nũng nói: "Con biết rồi phụ thân, con nhất định sẽ chép xong, phụ thân đừng tức giận."
Giọng nói mềm mại c*̉a cô bé khiến Tề Vân Mộc mềm lòng, qua rất lâu, hắn mới nói: "Lần sau không được viện cớ này nữa."
"Vâng phụ thân."
"Phụ thân chúng ta đang đi đâu vậy?"
Tề Vân Mộc: "Ăn mì hoành thánh."
Mắt Tề Anh Anh sáng lên, giơ tay nắm tay của phụ thân: "Dạ phụ thân, Anh Anh đi ăn mì hoành thánh với phụ thân."
Khoé môi Tề Vân Mộc nhẹ nhàng cong lên: "Ừm."
-
Ngày đó trước khi mặt trời lặn, Trữ phi nhận được mười lăm bản chép phạt c*̉a Tề Anh Anh, cố ý nói với Tiểu thái tôn một câu.
Tiểu thái tôn nghe vậy khẽ nhíu mày.
Coi như cô nhóc có lương tâm.
Đến tận đây, trận đánh nhau oanh liệt kia c*̃ng tính là hoàn toàn trôi qua.
Chờ Vương thế tử khoẻ hẳn, đã bị ép thực hiện lời hứa, ra ngoại ô bắt cá chơi bùn với Tiểu thái tôn.
Bên ngoài hai người có cung nhân đi theo, chỗ tối có ám vệ trông chừng, Vệ Trăn và Tề Vân Hàm cũng không lo lắng, sau khi dặn dò vài câu đã để lại bọn họ rời đi.
Tiểu Nhược Nhược cũng rất muốn đi, nhưng cô bé quá nhỏ, đi bờ sông không ổn, Tề Vân Hàm đành giữ cô bé lại trong cung.
Vì vậy mà Tiểu Nhược Nhược còn rơi nước mắt, cuối cùng được Vệ Trăn đưa đi nhìn Kiều Kiều muội muội, mới dời đi lực chú ý của cô bé.
Từ khi ra đời Vương thế tử vẫn luôn ở vương cung Tây Lăng, gần như chưa từng bước ra cửa cung chứ đừng nói là đi bờ sông ngoại ô chơi.
Bắt cá, chơi bùn, đây là những việc cậu nhóc chưa từng nghe tới trước khi đến Phụng Kinh.
Cho nên khi Vương thế tử nhìn Tiểu thái tôn vén ống quần nhảy vào giữa sông, cứng người tại chỗ, trên mặt đầy vẻ kháng cự.
"A huynh, chỗ này rất nhiều cá, ăn ngon lắm, hôm nay ta mang theo rất nhiều thức ăn, chờ bắt được cá chúng ta nướng ăn." Tiểu thái tôn vừa nói vừa đi tới giữa sông, nhưng nói nửa ngày vẫn không thấy phía sau có động tĩnh, bèn quay đầu nhìn lại, thấy Vương thế tử không nhúc nhích, nhóc vẫy tay: "A huynh lo lắng làm chi, mau tới đây nào."
Tống Thiên Dịch không chỉ không tiến lên, thậm chí còn lùi về sau một bước.
Tiểu thái tôn thấy vậy, cho là cậu nhóc sợ, liền quay lại kéo cậu nhóc: "A huynh đừng sợ, nước chỗ này nông lắm, hơn nữa ở đây còn có nhiều ám vệ như vậy, không sao đâu."
Tống Thiên Dịch mím chặt môi.
Cậu nhóc không sợ nước sâu.
Cậu nhóc thích sạch sẽ, không chịu được cảm giác chân trần giẫm vào giữa sông, làm bẩn chân.
Nhưng lúc Tiểu thái tôn chạy tới đã kéo theo rất nhiều vệt bùn, bắn lên trên áo bào c*̉a Vương thế tử.
Tống Thiên Dịch nhíu chặt mày, kìm nén suy nghĩ muốn hất nhóc ra.
Vẻ kháng cự trên mặt cậu nhóc quá rõ ràng, Tiểu thái tôn trầm mặc, sau đó lên tiếng dụ dỗ: "A huynh thử trước đi, nếu như thử xong vẫn không muốn chơi, chúng ta sang bên kia nặn tượng đất."
Vương thế tử: "..."
Cậu nhóc nhìn nước sông trong suốt thấy đáy, lại nhìn sang chỗ mà Tiểu thái tôn chỉ, chật vật giơ chân lên.
Có vẻ xuống sông dễ làm người tiếp thu hơn nặn bùn.
Vì vậy một phút đồng hồ sau.
Đám cung nhân ám vệ nhìn hai huynh đệ chơi tạt nước bắt cá trong sông, ướt đẫm khắp người, họ quay sang nhìn nhau.
Ám vệ Đông cung còn đỡ, ám vệ bên phía Tây Lăng lại khiếp sợ không thôi.
Không phải Vương thế tử thích sạch sẽ à?
Thường ngày người khác chạm vào cậu nhóc một chút c*̃ng không được, đừng nói là nghịch ướt hết người ở trong sông.
Có điều, cuối cùng Tống Thiên Dịch vẫn không chạm vào bùn.
Cậu nhóc đứng rất xa nhìn Tiểu thái tôn ‘nặn’ mình.
Tiểu thái tôn thử nhiều lần vẫn chưa thành công thuyết phục cậu nhóc, chỉ có thể làm một mình, nhóc dùng tài nghệ tốt nhất c*̉a bản thân nặn ra một 'Vương thế tử'.
"Đây là cái tượng đất mà ta nặn đẹp nhất, giống nhất." Tiểu thái tôn vô c*̀ng hài lòng với tác phẩm c*̉a mình, còn muốn sai người mang đi nung thành sứ.
Tống Thiên Dịch nhìn tượng đất chỉ mơ hồ có hình người trong tay nhóc, khóe môi run rẩy.
Cũng không biết con mắt nào c*̉a nhóc nhìn ra thứ đồ kia giống cậu nhóc.