Tiểu thái tôn nặn 'Vương thế tử', suy nghĩ một lát rồi lại tự nặn bản thân, sai người nung thành sứ. Ngày Tề Anh Anh vào cung, hai người sứ nhỏ vừa lúc được đưa vào cung.
Lần này Tề Anh Anh quy củ hành lễ, cung kính gọi Thái tôn điện hạ và biểu ca, chọc Tiểu thái tôn liếc một cái bằng ánh mắt quái dị.
Tề Anh Anh đã chơi với nhóc quen rồi, ngoại trừ lúc đầu, cực ít khi nghiêm chỉnh như vậy, và cũng rất ít gọi nhóc là Thái tôn điện hạ, bình thường không có ai toàn gọi cả tên họ là Chử Thiên Huy, ở ngoài cung là ca ca, trong cung là Thái tôn ca ca.
Tống Thiên Dịch từng tới Tề gia c*̀ng Tống Hoài Tề Vân Hàm, đã chính thức gặp mặt Tề Anh Anh ở đó. Mấy ngày cậu nhóc ở Tề gia, Tề Anh Anh rất ngoan ngoãn, trông tiểu biểu muội Nhược Nhược vô cùng tốt, hoàn toàn không nghịch ngợm như lời người bên ngoài nói.
"Anh Anh tới đấy à."
Tề Anh Anh ngoan ngoãn đi tới bên cạnh cậu nhóc: "Dạ, hôm nay mẫu thân bảo muội tới thôn trang hái trái cây với Thái tôn điện hạ và biểu ca."
Tống Thiên Dịch mặc cho cô nhóc nắm lấy cánh tay mình, cười dịu dàng nói: "Ừm, chờ muội muội dậy rồi chúng ta xuất phát."
"Vâng biểu ca."
Tề Anh Anh nghe lời ngồi chờ ở một bên.
Tiểu thái tôn: "..."
Tề Anh Anh trúng tà à?
Nhưng dọc theo đoạn đường kế tiếp, ngay cả khi đã tới thôn trang, Tề Anh Anh hoàn toàn lật đổ sự hiểu biết c*̉a Tiểu thái tôn về cô nhóc, cực kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Không chỉ vậy, cô nhóc còn chọc Tiểu Nhược Nhược không ngừng cười nắc nẻ.
Tiểu thái tôn tìm được cơ hội dùng cùi chỏ huých cô nhóc một cái: "Hôm nay muội làm sao vậy? Bị ai uy h**p nói ca ca nghe?"
Tề Anh Anh nháy mắt mấy cái: "Nào có."
"Ta vẫn luôn ngoan như vậy mà."
Tiểu thái tôn: "..."
"Được, để ta xem muội có thể giả vờ đến lúc nào."
Mà Tiểu thái tôn không ngờ là, ở trước mặt Tống Thiên Dịch, Tề Anh Anh làm bé ngoan cả đời.
Tuy rằng cả đời này, bọn họ cũng không được gặp mặt nhiều lần cho lắm.
Cũng mặc kệ ở trong miệng người ngoài Tề Anh Anh khiến cho người ta nhức đầu cỡ nào, nhưng ở trong mắt Tống Thiên Dịch, Tề Anh Anh mãi mãi là một vị muội muội ngoan ngoãn đáng yêu.
-
Thời gian một tháng đảo mắt trôi qua, không lâu sau đã đến ngày biệt ly.
Trong một tháng này, Tiểu thái tôn, Tống Thiên Dịch, Tiểu Nhược Nhược, Tề Anh Anh đã có cảm tình thâm hậu.
Tiểu thái tôn và Tề Anh Anh gần như đã dẫn huynh muội Tống Thiên Dịch chơi khắp thành Phụng Kinh, những ngày vui sướng và kỳ lạ này để lại hồi ức không thể xoá nhoà trong lòng hai huynh muội.
Ngày chia tay, Tiểu Nhược Nhược còn khóc đòi dẫn Anh Anh tỷ tỷ cùng đi, Tề Vân Hàm dỗ hồi lâu cũng không lừa được, cuối cùng vẫn là Tống Thiên Dịch ôm cô bé lên xe ngựa của mình, mới coi như là ngừng tiếng khóc.
Bọn nhỏ không muốn chia lìa, người lớn cũng giống vậy.
Thái tử và Tống Hoài từ biệt nhau.
Lời nên nói cũng đã nói hết vào đêm qua, hai huynh đệ ôm nhau, Thái tử nói: "Bảo trọng."
Tống Hoài nhẹ nhàng cười: "Điện hạ cũng vậy.”
Một bên khác Vệ Trăn nắm tay Tề Vân Hàm, không ngừng nói: "Tới nơi nhớ gửi thư về."
Tề Vân Hàm cũng cười đáp: "Ừm."
Bọn họ đều ăn ý không nhắc lại việc lúc nào mới có thể chân chính đoàn tụ, bởi vì bọn họ đều hiểu, Tống Hoài Tề Vân Hàm sẽ vĩnh viễn ở lại Tây Lăng.
Chí ít, có Vương thế tử và Tiểu quận chúa ở Tây Lăng, bọn họ sẽ không rời đi.
Nhưng lúc này bọn họ cũng không nghĩ tới, ngày gặp lại cũng không xa.
Ba năm sau, Thánh thượng cáo ốm thoái vị, hạ chiếu thư thoái vị.
Thái tử đăng cơ làm Đế, Thái thượng hoàng tĩnh dưỡng ở biệt viện Hương Sơn.
Tân đế đăng cơ, các nước phụ thuộc đều phải đến Phụng Kinh chúc mừng.
Lần này Tống Hoài không tới, Tề Vân Hàm mang theo Vương thế tử và Tiểu Nhược Nhược tới Phụng Kinh.
Tiểu công chúa hơn ba tuổi cứ theo tự nhiên được ca ca tỷ tỷ yêu thương bảo vệ, mà bởi vì sức khoẻ Tề phu nhân không khoẻ, Tề Vân Hàm ở lại Phụng Kinh ba tháng.
Ba tháng đó, con c*̉a mấy người gần như là như hình với bóng.
Vệ Trăn chỉ nghe được những kỷ niệm thuở nhỏ c*̉a Thái tử Tề Vân Hàm qua lời kể c*̉a bọn họ, nàng cũng có thể đại khái tưởng tượng được đó là một cảnh tượng tốt đẹp nhường nào, nhưng còn lâu mới chân thực bằng chứng kiến tận mắt.
Tống Thiên Dịch, Chử Thiên Huy, Tống Thiên Du, Chử Thiên Nhuế, bọn nhỏ cực kỳ giống bọn họ khi còn bé.
Vệ Trăn nhìn xa xa, thường không nhịn được nhếch môi cười.
Nàng nghĩ, nếu khi còn bé nàng lớn lên c*̀ng bọn họ, hẳn là c*̃ng là cảnh tượng giống như thế này.
Như vậy, coi như nàng c*̃ng được trải nghiệm một lần.
Nàng không tiếc nuối.
Ba tháng nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, không lâu sau lại đến ngày ly biệt.
Mà ngày hôm đó, người khóc kinh thiên động địa biến thành Tiểu công chúa, người dỗ cũng đổi thành Thái tử điện hạ.
Lúc này bọn họ cũng không ngờ rằng, khi tất cả mọi người bọn họ gặp lại, sẽ là mười năm sau.
_
Thái thượng hoàng bệnh nặng, Tống Hoài vừa nhận được tin đã gấp rút chạy về Phụng Kinh, lòng y nóng như lửa đốt, không muốn chậm trễ dù chỉ chốc lát, vậy nên y và Tề Vân Hàm mang theo mấy ám vệ cưỡi ngựa đi trước, Vương thế tử Tống Thiên Dịch và Tiểu quận chúa Tống Thiên Du thì đi theo xa giá.
Đáng mừng là, lúc này đây Quan đại phu kịp thời đuổi tới, Thái thượng hoàng hữu kinh vô hiểm, chống qua nổi cửa ải sống chết này.
Mà lúc này, Vương thế tử và Tiểu quận chúa còn chưa tới Phụng Kinh.
Ngày này xa giá c*̉a Vương thế tử tới Dung Thành, dừng ở ngoài một khách điếm.
Màn xe bị xốc lên, đầu tiên là một thiếu niên lang nhẹ nhàng như ngọc, vóc dáng cao gầy, mặt mày lạnh nhạt, khí chất lỗi lạc.
Sau đó là một vị thiếu nữ chừng tuổi cập kê, cặp mắt trong suốt ngây thơ, da trắng nõn nà, dáng người yểu điệu.
Thiếu niên lang giơ tay đỡ nàng kia xuống, sau khi đứng vững, thiếu nữ nói: "Ca ca, tối nay chúng ta ở nơi này à?"
Hai người này chính là Tây Lăng Vương thế tử Tống Thiên Dịch, Tây Lăng Quận chúa Tống Thiên Du.
Năm nay, Vương thế tử mười tám tuổi, mà Tiểu quận chúa vừa cập kê.
Nửa canh giờ trước bọn họ nhận được thư từ Phụng Kinh, Thái thượng hoàng đã không còn nguy hiểm tính mạng, bảo bọn họ không cần vội vã chạy tới.
Tống Thiên Dịch tập võ từ nhỏ, có thể chịu nổi quá trình di chuyển liên tục nhiều ngày đêm, nhưng Tống Thiên Du thân thể mảnh mai, đã sắp không chịu nổi.
Bọn họ đã di chuyển mấy ngày liền, vậy nên sau khi nhận được thư Tống Thiên Dịch lập tức quyết định tối nay nghỉ ở khách điếm trước.
"Ừm."
Tống Thiên Dịch nói: "Đợi sáng sớm ngày mai chúng ta lại lên đường."
"Dạ."
Từ trước đến nay Tống Thiên Du đều không có ý kiến gì với sắp xếp c*̉a huynh trưởng.
Hai người ăn trưa xong, đều về phòng ngủ, trước giờ cơm tối mới ra khỏi phòng.
Hôm nay vừa lúc Dung Thành tổ chức hội đèn lồng, Tống Thiên Dịch dẫn Tống Thiên Du đi chơi hội.
Đã mười năm rồi Tống Thiên Du chưa bước chân ra khỏi Tây Lăng, đối với mọi thứ nơi này đều cảm thấy vô c*̀ng tò mò, lôi kéo ca ca đi dạo vô c*̀ng vui vẻ.
Hai người đi tới sân khấu đoán đố đèn, Tống Thiên Du liếc thấy phần thưởng đoán trúng câu đố.
Đó là một chiếc đèn con thỏ cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ, trong những chiếc đèn trên sân khấu, cực kỳ bắt mắt.
"Ca ca, ta thích cái kia."
Tống Thiên Dịch ngước mắt nhìn chiếc đèn con thỏ kia, nhẹ nhàng ừ một tiếng, tiến lên tham gia đoán đố đèn.
Vòng này có rất nhiều người tham dự đoán đố đèn, vây kín sân khấu.
Lần giải đố này tương đương với chế độ đào thải, câu đố vừa được đọc ra, sau khi có đáp án thì viết xuống giấy, đáp án chính xác được tham gia vòng tiếp theo, sai bị đào thải.
Đến câu đố thứ năm, trên trận chỉ còn mười mấy người.
Đến câu thứ mười, trên trận còn có năm người.
Tống Thiên Dịch ngước mắt nhìn, nhìn thấy ba người, còn có một người vừa lúc đứng ở đối diện sân khấu, chặn tầm mắt.
Đến câu thứ mười lăm, chỉ còn hai người.
Tống Thiên Dịch và người đối diện không nhìn thấy tướng mạo.
Đến câu thứ hai mươi, vẫn là hai người bọn họ.
Mắt Tống Thiên Dịch loé lên, lúc chủ tiệm hỏi ý, hắn nhẹ nhàng nói: "Tiếp tục."
Đối phương cũng lựa chọn tương tự.
Đến câu thứ ba mươi, mặt chủ tiệm nhăn nhúm lại, tiến lên phía trước nói: "Công tử, đã dùng hết số câu đố được chuẩn bị sẵn trong vòng này rồi, ngài xem, có thể bàn bạc với vị công tử kia không?"
Mà đổi thành một bên, cũng có người hỏi vấn đề y hệt.
Đáp án c*̉a hai bên gần như nhất trí.
Tiếp tục.
Tống Thiên Du nhìn qua, kéo cánh tay Tống Thiên Dịch, nói: "Ca ca, hay thôi đi?"
Bên kia, một vị tiểu cô nương mười ba tuổi cũng kéo cánh tay ca ca nhà mình, nhẹ nhàng nói: "Ca ca, thôi bỏ đi."
Nhưng đáp án c*̉a hai người lần thứ hai nhất trí: "Không phải muội thích à?"
Lúc này xung quanh sân khấu đã hoàn toàn yên tĩnh, hơn nữa tai c*̉a hai người quá thính, đều nghe thấy lời c*̉a đối phương.
Chủ tiệm ra vẻ khó xử: "Thế nhưng..."
"Chủ tiệm đã hết câu đố, không bằng do chúng ta tự ra câu hỏi, đến khi đối phương không trả lời được mới thôi."
Chủ tiệm còn chưa nói xong, đối diện đã truyền đến một giọng nói hơi lười biếng.
Ngay sau đó, một vị thiếu niên tuyệt sắc khí chất hơn người nắm tay một vị tiểu cô nương đội mũ có rèm giống Tống Thiên Du, chậm rãi xuất hiện trước mặt Tống Thiên Dịch.
Tống Thiên Dịch khẽ cau mày.
Sao hắn lại cảm thấy người trước mắt này hơi quen nhỉ?
"Ý vị công tử này thế nào?"
Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, thiếu niên tuyệt sắc đã nhìn về phía hắn, bên môi gợi lên nụ cười nhàn nhạt, thái độ thân thiện nói.
Tống Thiên Dịch đè nghi ngờ xuống đáy lòng.
Tên nhóc xấu xa kia chắc chắn không ôn hòa lễ phép như vị công tử này.
Tống Thiên Dịch nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Sau đó hai người không dùng bút nữa, bắt đầu hỏi qua đáp lại.
Người xung quanh c*̃ng rơi vào trầm tư, nhưng khi bọn họ còn chưa tìm được manh mối thì đáp án cũng đã hiện ra.
Có qua có lại mười lăm vòng, hai người đồng thời dừng lại, ánh mắt nhìn đối phương đã phát sáng.
Loại ánh sáng này, gọi là cùng chí hướng.
Đến tận đây, hai người vẫn không phân ra thắng bại.
Cuối cùng, Tống Thiên Du xốc rèm mũ lên nhìn tiểu cô nương bên đối phương, nói với chủ tiệm: "Chiếc đèn kia thuộc về chúng ta rồi đúng không?"
Chủ tiệm kịp phản ứng 'chúng ta' mà nàng nói là chỉ bốn người bọn họ, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy."
Cho dù tính thế nào, tiền thưởng này đều thuộc về một trong số bọn họ.
"Vậy làm phiền chủ tiệm mang tới."
Chủ tiệm thấy huynh muội đối diện không phản đối, bèn mang đèn tới theo lời nàng.
Tống Thiên Du nhận lấy đèn đi hướng về phía tiểu cô nương kia, cười đưa đèn qua: "Muội muội, cho muội chiếc đèn này."
Tiểu cô nương không lập tức nhận lấy mà ngẩng đầu nhìn về phía huynh trưởng nhà mình, lúc này, Tống Thiên Dịch cũng đi tới trước mặt họ.
"Tạm thời chúng ta khó lòng phân thắng bại, tiếp tục nữa cũng vô ích, nếu hai vị cô nương đã nhìn trúng chiếc đèn này, không bằng giao quyền quyết định cho hai vị cô nương." Tống Thiên Dịch nói.
Thiếu niên nhếch môi, rũ mắt nhìn về phía muội muội: "Nếu như thế, vậy thì nhận lấy đi."
Lúc này tiểu cô nương mới duỗi tay nhận đèn, uốn gối hành lễ: "Đa tạ vị tỷ tỷ này."
Tống Thiên Du dịu dàng cười: "Muội muội không cần đa lễ."
Sau đó hai bên đều nói từ biệt, xoay người rời đi.
Đi ra vài bước, đột nhiên có ám vệ xuất hiện.
Tống Thiên Dịch dừng bước: "Sao thế?"
Vẻ mặt ám vệ hơi phức tạp, hắn ta nói: "Bẩm Thế tử, mới vừa nhận được tin tức, hôm qua Thái tử điện hạ mang theo Tiểu công chúa rời khỏi Phụng Kinh, cố ý tới đón Thế tử và Tiểu quận chúa."
Tống Thiên Dịch ngẩn ra, linh cảm khác lạ vừa rồi lại nổi lên.
Sau đó, hắn giương mắt, nhanh chóng xoay người.
Cùng lúc đó, giọng ám vệ cũng vang lên: "Cặp huynh muội mới vừa so tài giải câu đố với Thế tử chính là Thái tử điện hạ và Tiểu công chúa."
Biển người bắt đầu di chuyển, hai vị thiếu niên tuyệt sắc nhìn nhau giữa biển người, một chớp mắt kia, trong mắt của bọn họ chỉ có đối phương.
Sau đó, gần như là đồng thời, Tống Thiên Du và Tiểu công chúa vén rèm mũ lên.
Bốn cặp mắt chạm nhau, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chậm rãi biến thành mừng rỡ, cuối cùng bốn người không hẹn mà cùng nở nụ cười, nhấc chân đi hướng đối phương.
Đời người vô thường, luôn có một số người, là cách sông cách núi đến gặp lại ngươi.