Cuối thời Thừa, kinh thành phá, mấy ngày sau, Chử gia ở Việt Châu giành lại Đô thành. Không lâu sau, huynh đệ Chử gia nổi lên xung đột vì tranh giành ngôi vị Hoàng đế, đại phu nhân Chử gia chết trên tường thành, Chử gia muốn bắt Vệ Như Sương nữ nhi Vệ Mâu làm con tin, ép Vệ Mâu phản chiến.
Trời đông giá rét, một nhóm người cưỡi ngựa chạy trong mưa, móng ngựa bước qua, khiến nước bùn bắn tung toé.
Trong xe ngựa, một nam tử thân hình gầy yếu, khí chất xa cách xuất trần mặc áo choàng lông cáo vừa dày vừa nặng, mái tóc đen xoã tung sau lưng, sắc mặt hơi tái nhợt, cực kỳ giống tiên quân rơi vào phàm trần.
Mà nhìn kỹ lại, có thể phát hiện trong áo choàng c*̉a y còn bọc một cái tã lót.
Trong tã lót, một bé gái vừa đủ tháng đã quen với sự xóc nảy kéo dài nhiều ngày này, hiện tại đang ngủ say.
Nam tử ngồi dựa vào vách trong xe ngựa, một nữ tử mặc kính trang tay áo bó ngồi ở vách ngoài, diện mạo nàng xinh đẹp, còn toát lên vẻ anh khí.
Nữ tử nắm một cây đao trong tay, thân thể thẳng băng, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt đề phòng, trong trời đông giá rét, nàng lại chỉ khoác hờ áo choàng trên vai, như là tùy thời chuẩn bị cởi áo choàng chiến đấu.
Đột nhiên, sắc mặt nàng thay đổi, nhẹ nhàng nhấc màn xe lên nhìn ra ngoài, dường như sợ gió thổi trúng nam tử và bé gái, nàng nghiêng người dùng thân thể chặn đầu gió.
Không lâu sau, nàng hạ màn xe xuống, nhìn về phía nam tử: "Phu quân, cẩn thận."
Vị nữ tử tư thế hiên ngang này chính là Vệ Như Sương nữ nhi c*̉a Vệ Mâu, nam tử mặc áo khoác lông cáo là phu quân c*̉a Vệ Như Sương, Cố Lan Đình.
Bọn họ đã bị đuổi giết gần nửa tháng, Cố Lan Đình vừa nghe Vệ Như Sương nói như vậy, trong lòng lập tức sáng tỏ, vô thức ôm chặt bé gái trong lòng: "Nàng cũng cẩn thận."
Vệ Như Sương lên tiếng đáp lại, cởi áo choàng ra, cầm kiếm nhảy xuống xe ngựa.
Bên ngoài nhanh chóng truyền đến tiếng đánh nhau.
Cố Lan Đình ôm chặt nữ nhi, khóe môi mím chặt.
Y không vén rèm xe lên nhìn, chỉ là lẳng lặng chờ.
Qua khoảng gần nửa canh giờ, màn xe mới bị xốc lên, Vệ Như Sương thân thể đầy mùi máu tanh lên xe ngựa.
"Giá!"
Vệ Như Sương mới ngồi vững, xe ngựa lại lần nữa di chuyển.
"Truy binh càng ngày càng nhiều, sợ là hành trình tiếp theo sẽ không dễ chịu." Vệ Như Sương nghiêm túc nói: "Nếu tiếp tục đi quan đạo, sợ rằng chúng ta không thể an toàn đến Phụng Kinh."
Cố Lan Đình khẽ nhíu mày, c*̣p mắt nhìn nữ nhi còn đang ngủ say trong tã lót, qua rất lâu mới nói: "Gần đây có đường mòn không?"
Vệ Như Sương trầm mặc, giương giọng hỏi hộ vệ đi theo bên ngoài, có người nhanh chóng trả lời: "Bẩm cô nương, gần đây có một con đường mòn có thể đi vòng qua chùa Hương Sơn, trên Hương Sơn có một lối nhỏ có thể đi thẳng đến thành Phụng Kinh."
Vệ Như Sương và Cố Lan Đình liếc nhau, rất lâu không ai lên tiếng.
Đi đường mòn không có nghĩa là chắc chắn không có nguy hiểm, nhưng nếu đi quan đạo, nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Thoạt nhìn, hình như bọn họ không có lựa chọn khác.
Sau một hồi, Cố Lan Đình nói: "Bỏ xe ngựa, đi đường mòn."
Như vậy, bọn họ còn có thể đánh cuộc.
Vệ Như Sương cũng có c*̀ng suy nghĩ, nghe vậy lập tức truyền lời cho thuộc hạ.
Sau khi hộ vệ đồng ý, lập tức quay đầu ngựa lại đi vào đường mòn, định bỏ xe ngựa ở lối rẽ.
Nhưng khiến bọn họ bất ngờ là, tới lối rẽ, lại có một chiếc xe ngựa đã ngừng ở đó.
Hộ vệ lập tức giơ tay ra hiệu đội ngũ ngừng lại, đề phòng cất giọng nói: "Người phía trước là ai?"
Dọc theo con đường này, những người bọn họ gặp phải gần như đều là truy binh, cho nên vừa phát hiện khác thường, tay tất cả mọi người đã đặt trên chuôi đao.
Bao gồm Vệ Như Sương ở trong xe ngựa.
Nhưng sau một hồi im lặng, một tiểu thiếu niên chui từ trong xe ngựa ra, khoảng chừng năm sáu tuổi, mặc áo gấm hoa phục.
Hộ vệ nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe đối phương tỏ rõ thân phận: "Ta là, Tề Vân Lan."
Hộ vệ sửng sốt, trầm mặc một lát, sau đó lùi ra sau vài bước xin chỉ thị Vệ Như Sương: "Cô nương, là một vị tiểu công tử, tự xưng là nhị công tử Tề gia ở Phụng Kinh.”
Tề gia ở Phụng Kinh là thế gia trăm năm, tất nhiên là bọn họ có biết đến.
Có điều lúc này vị nhị công tử Tề gia này tới đây làm gì?
Vệ Như Sương có thể giơ đao thương, nhưng trong việc động não thì kém xa Cố Lan Đình.
Cho nên chỉ cần gặp phải chuyện nghĩ không thông, nàng cũng lười suy nghĩ, trực tiếp hỏi Cố Lan Đình: "Phu quân?"
Cố Lan Đình vén rèm xe lên nhìn, nói: "Có thể xác nhận thân phận của đứa nhỏ này không?"
Trong đám hộ vệ có người từ Phụng Kinh tới tiếp ứng vợ chồng Vệ Như Sương, vừa vặn từng vô tình gặp qua nhị công tử Tề gia.
"Bẩm cô gia, đúng là nhị công tử Tề gia."
Cố Lan Đình: "Đi hỏi xem là tình huống như thế nào?"
Hộ vệ lên tiếng rời đi, không lâu sau đã trở lại.
"Bẩm cô nương, cô gia, quãng thời gian trước Tề phu nhân dẫn nhị công tử và tam cô nương Tề gia ra khỏi thành tránh quân địch, đúng hôm nay trở về thành, vừa rồi xe ngựa xảy ra vấn đề, ngừng lại ở đây sửa chữa, hiện tại đang chuẩn bị vào kinh."
Ánh mắt Cố Lan Đình khẽ run, một lát sau, nói: "Hiện nay xung quanh hỗn loạn, sao Tề gia lại yên tâm để cho bọn họ về kinh vào lúc này."
Hộ vệ: "Vừa rồi thuộc hạ đã hỏi thăm, hộ vệ c*̉a Tề gia nói là Tề gia có gia binh trú đóng ở cách đó không xa, trong chỗ tối còn có ám vệ hộ tống."
Vả lại Tề gia là thế gia trăm năm, sau loạn thế triều đại thay đổi, cần thế gia chống đỡ.
Hiện nay trong nước đã không có giặc ngoài, trước mắt ở xung quanh Phụng Kinh đúng là người Tề gia rất an toàn.
Cho dù là hai huynh đệ khác c*̉a Chử gia gặp phải bọn họ, cũng sẽ không làm khó.
Cố Lan Đình cúi đầu trầm tư nhìn tã lót trong ngực, mặc dù đầu óc Vệ Như Sương không nhanh nhạy như y, nhưng nàng hiểu Cố Lan Đình.
Thấy trên mặt y lộ vẻ suy tư, nàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Lan Đình chỉ trầm tư trong chốc lát, ngước mắt nói: "Mấy ngày qua trong lòng ta luôn cảm thấy bất an."
Vệ Như Sương sửng sốt, sau khi nhận ra ý c*̉a y thì c*̣p mắt nhìn nữ nhi.
"Cách Phụng Kinh càng gần, ta lại càng bất an." Cố Lan Đình từ từ nói: "Con còn quá nhỏ, đi theo chúng ta quá nguy hiểm."
Vệ Như Sương giật mình: "Ý phu quân là?"
Cố Lan Đình nói: "Bọn họ không dám động tới Tề gia."
Vệ Như Sương hiểu ngay lập tức.
Ý của y là, để Tề phu nhân mang theo nữ nhi vào kinh.
"Nhưng..."
Cố Lan Đình: "Chưa chắc bọn họ đã đáng tin."
Vệ Như Sương trầm mặc, gật đầu.
Hiện nay Đế vị còn chưa hoàn toàn được xác định, thân phận cháu ngoại c*̉a Vệ Mâu nhạy cảm, nếu rơi vào trong tay người có ý đồ, hậu quả khó mà lường được.
"Chúng ta có thể cử ám vệ trà trộn vào giữa hộ vệ của bọn họ." Cố Lan Đình: "Hơn nữa từ trước đến nay Tề gia chỉ trung thành với Hoàng đế, trước khi có kết luận sẽ không chọn phe phái, chúng ta cũng không dùng danh nghĩa c*̉a nhạc phụ tới nhờ Tề phu nhân giúp đỡ, mà là lấy thân phận phụ mẫu thỉnh cầu."
"Chúng ta tiếp tục đi đường mòn, dẫn truy binh rời đi, lúc này hẳn là nhạc phụ đang ra ngoài thành tiếp ứng, chỉ cần giao Trăn Trăn cho nhạc phụ, vậy thì không có gì đáng ngại."
Vệ Như Sương nhíu chặt mày, trong mắt tràn đầy đấu tranh: "Nhưng Tề phu nhân sẽ đồng ý chứ?"
Cố Lan Đình không trả lời ngay, mà lại vén rèm xe lên nhìn ra phía ngoài, vừa lúc đối diện với tầm mắt c*̉a nhị công tử Tề gia.
Mặc dù đối phương nhanh chóng c*̣p mắt xuống, nhưng Cố Lan Đình vẫn nhìn ra được hào quang không thuộc về tuổi này trong mắt Tề Vân Lan.
Cố Lan Đình hạ rèm xe xuống, ôm tã lót trầm tư một hồi, sau đó mới đưa nữ nhi cho Vệ Như Sương: "Như Sương, tin ta."
Trong lòng Vệ Như Sương bất ổn, nhưng nàng cũng đủ tin tưởng Cố Lan Đình, chỉ khựng lại một chốc rồi duỗi tay ôm lấy con.
"Như Sương nhớ kỹ, chỉ lấy thân phận một mẫu thân thỉnh cầu Tề phu nhân giúp đỡ." Cố Lan Đình.
Vệ Như Sương lặng lẽ hít vào một hơi, gật đầu: "Ừm."
Cũng không lâu lắm, Vệ Như Sương trở về tay không.
Nàng ngồi bên cạnh Cố Lan Đình, vén rèm xe lên nhìn xe ngựa c*̉a Tề gia đi xa, lo lắng nói: "Thật sự không có chuyện gì sao?"
Mắt Cố Lan Đình loé sáng, nói: "Quân địch đã rút lui mấy ngày, cho dù hôm nay là Tề gia trùng hợp về kinh, nhưng xe ngựa hỏng quá đúng lúc, còn chặn trước lối vào đường mòn."
Vệ Như Sương sửng sốt.
Sau đó con ngươi nàng hơi run: "Phu quân, ý chàng là, Tề phu nhân là cố ý."
"Mục đích c*̉a nàng ấy là gì? Không được, ta phải đi đòi lại con."
Cố Lan Đình vội vươn tay kéo nàng lại: "Như Sương, nàng hãy nghe ta nói."
Vệ Như Sương kìm nén cảm xúc nhìn sang y.
"Nếu ta không nhớ lầm, hiện nay tam cô nương Tề gia mới khoảng hai tuổi." Cố Lan Đình nói: "Tề phu nhân mang theo một hai đứa con chờ ở chỗ này, nếu là có mưu đồ khác, nguy hiểm quá lớn."
Vệ Như Sương: "Nhỡ đây là mưu kế của nàng ấy thì sao?"
Cố Lan Đình trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu: "Không."
"Gia phong Tề gia cực nghiêm, cũng rất có khí khái, bọn họ sẽ không thèm dùng thủ đoạn bẩn thỉu này để cướp đi một đứa trẻ mới một tháng tuổi." Cố Lan Đình từ từ giải thích: "Vả lại Tề phu nhân là nữ nhi Thi gia, Thi gia và tổ tiên nhà chúng ta từng có quan hệ."
"Nàng ấy lựa chọn về kinh vào hôm nay, chờ ở nơi này, tất nhiên là nghe được phong thanh, nàng ấy sẽ không nhúng tay vào cuộc tranh giành Đế vị."
Cố Lan Đình dừng một chút, tiếp tục nói: "Nàng ấy bằng lòng ra tay giúp đỡ, có thể là bởi vì tình cảm từ thời tổ tiên, cũng có thể là bởi vì, nàng ấy là một vị mẫu thân."
Y nhìn thấy lo âu và căng thẳng trong mắt Tề nhị công tử.
Bọn họ không quen biết, đương nhiên Tề Vân Lan sẽ không lo lắng cho y và Như Sương, trong chiếc xe ngựa này, trừ bọn họ ra, cũng chỉ có con c*̉a bọn họ.
Tuy rằng y không biết nguyên nhân, nhưng y nghĩ, có thể đánh cuộc một lần.
Bởi vì nữ nhi đi theo bọn họ, cũng là đánh cuộc, cân nhắc hai bên, y chỉ có thể lựa chọn phương án ít nguy hiểm hơn.
Nhị gia và tam gia Chử gia bức tử đại phu nhân Chử gia ở trên tường thành, nhưng thật ra bọn họ cũng không thật sự muốn lấy mạng đại tẩu c*̉a bọn họ, có điều cái chết của bà ấy cũng đủ khiến tính tình hai huynh đệ thay đổi.
Người đã giết đỏ cả mắt rồi, xác suất cược thắng c*̃ng thấp.
Vệ Như Sương nghe được Cố Lan Đình nói Thi gia và tổ tiên Cố gia từng có quan hệ, c*̃ng yên tâm hơn nửa.
"Chúng ta không thể trì hoãn nữa."
Cố Lan Đình nhanh chóng bọc cái tã lót trống rỗng lại, nói với Vệ Như Sương: "Thời gian chúng ta bị đuổi kịp càng lâu, nữ nhi càng an toàn."
Vệ Như Sương nghe vậy cũng không suy nghĩ lung tung nữa.
Tóm lại đã đưa ra quyết định, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.
Hai vợ chồng bỏ xe ngựa, dẫn theo số hộ vệ còn lại đi vào đường mòn.
Bên kia, trên xe ngựa c*̉a Tề gia.
Tề phu nhân ôm bé gái trong lòng, hai đứa trẻ vây quanh nàng ấy, đều nhìn chằm chằm đứa trẻ sơ sinh đang ngủ.
Tiểu Vân Hàm nhìn một hồi, cau mày nói: "Mẫu thân, sao muội muội ngủ khoẻ thế?”
Tề phu nhân cười khẽ, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay vừa lướt qua chóp mũi đứa bé trong lòng, trên tay dính phải bột phấn vàng.
Đúng là xe ngựa của nàng ấy có thể che giấu một bé gái, nhưng nếu cô bé tỉnh ngủ gào khóc bị phát hiện thì nàng ấy không bảo vệ được.
Cho nên chỉ có thể dùng biện pháp này làm cho cô bé ngủ nhiều một chút, đương nhiên thuốc này cực kỳ an toàn, sẽ không ảnh hưởng tới sức khoẻ.
"Chờ vào thành, muội muội sẽ tỉnh."
Tề phu nhân nói dứt lời, nhìn về phía nhi tử: "Hài lòng rồi chứ?"
Hôm nay nàng ấy chờ ở nơi này, chính là bị nhi tử xúi giục.
Nói cái gì mà một bé gái còn nhỏ đi theo cha mẹ bôn ba đào vong rất đáng thương, nghĩ thôi đã không đành lòng, suốt ngày quấn lấy nàng ấy muốn nàng ấy tới cứu.
Thậm chí còn vì thế mà tuyệt thực mấy ngày.
Tề Vân Lan cười hì hì, giơ tay chọc lên má bé gái: "Mẫu thân, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, hôm nay mẫu thân làm việc thiện, ông trời nhất định đã ghi nhớ trong lòng."
Tề phu nhân tức giận nói: "Vệ Như Sương có binh mã, sao con lại xác định nàng không bảo vệ được nữ nhi của mình?"
Tề Vân Lan thu tay lại, kéo cánh tay Tề phu nhân chọc cười, vất vả lắm mới khiến chuyện này trôi qua.
Thấy Tề phu nhân và muội muội đặt lực chú ý lên bé gái, ánh mắt trong suốt c*̉a Tề Vân Lan thay đổi, nhanh chóng xẹt qua vẻ âm u.
Đúng là nàng sẽ không chết trong trận đánh này, nhưng vào sáng ngày mai sẽ bị người của Ngụy gia trộm đi từ chùa Hương Sơn.
Đúng vậy, Tề Vân Lan quay trở lại năm này.
Nhưng hiện nay y vẫn chỉ là một đứa nhóc choai choai, trong mắt người đời, y không có năng lực tìm được Huyện chủ giúp Quận chúa nương nương, cho nên, y chỉ có thể nghĩ cách ngăn cản tất cả ngay từ lúc đầu.
Về phần Ngụy gia, Thẩm Lăng...
Tề Vân Lan suy nghĩ nhiều lần, sau đó quyết định không ra tay.
Xưa nay tính tình y vốn ham chơi, những năm ở Tây Lăng y c*̃ng làm quan đến chán luôn rồi.
Lần này, y chỉ muốn tương lai tiếp tục chơi chim xem kịch, nhàn rỗi qua ngày với Cố Dung Cẩm hiện tại còn chưa ra đời.
Những thứ khác, giao cho người đứng đầu thiên hạ tương lai đi.
Có điều, muội muội và Thẩm Lăng sắp định ra hôn ước vào mấy ngày nữa, y chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách quấy rối.