Khi mũi tên kia đâm vào trong tã lót, Cố Lan Đình cảm thấy vô cùng may mắn vì nữ nhi không ở trong ngực mình.
Ngay sau đó, nhìn thấy Vệ Mâu phát ra tín hiệu đặc thù, Vệ Như Sương Cố Lan Đình đều thở phào nhẹ nhõm.
Nữ nhi đã được đưa đến trong tay phụ thân thành công, Vệ Như Sương cũng thiếu một nỗi lo, không cần vì bảo hộ nữ nhi mà dẫn truy binh xuống núi c*̀ng Cố Lan Đình.
Vệ Như Sương phát tín hiệu cầu cứu xong thì đẩy Cố Lan Đình trốn ở dưới Phật đường, cùng hộ vệ chém giết ở bên ngoài.
Lại không biết, lúc này trong Phật đường đang xảy ra một chuyện vô c*̀ng kỳ quái.
Cố Lan Đình không biết võ công, chỉ có thể cố hết sức không tăng thêm phiền phức cho Vệ Như Sương, hắn trốn ở dưới Phật đường, lấy tã lót ra đặt ở bên cạnh.
Nhưng đột nhiên, có tiếng động truyền vào trong Phật đường.
Cố Lan Đình sửng sốt, nhẹ nhàng lấy dao găm Vệ Như Sương cho y để phòng ra, nhìn chằm chằm vào lớp vải màu vàng trước mặt.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng nhanh chóng dừng lại bên ngoài lớp vải, ngay sau đó, lớp vải bị xốc lên, một bàn tay phụ nhân đeo vòng ngọc thò vào, sau khi mò được tã lót thì nhanh chóng giật tã lót ra ngoài.
Sau đó, tiếng bước chân xa dần.
Toàn thân Cố Lan Đình cứng đờ.
Trong đội ngũ của bọn họ chỉ có Như Sương là nữ tử, người này lại rõ ràng là nhằm về phía tã lót.
Như Sương và hộ vệ ở ngay bên ngoài, không có khả năng có người tiến vào mà không phát hiện, khả năng lớn nhất là, người này đã ở sẵn trong Phật đường.
Cố Lan Đình đang muốn xốc vải lên nhìn, tiếng bước chân bên ngoài lại tới gần.
Y ngẩn người, sau đó nhanh chóng hiểu ra là người kia phát hiện trong tã lót trống rỗng, trở về điều tra.
Ánh mắt Cố Lan Đình lạnh xuống.
Y không biết đối phương có võ công hay không, không dám tùy tiện hành động nên tìm đúng thời cơ lùi ra ngoài từ sau Phật đường.
Phụ nhân không có tìm được thứ muốn tìm ở dưới Phật đường, nhưng lại không dám ở lâu, vội vã rời đi.
Sau khi phụ nhân xoay người, Cố Lan Đình đi ra từ sau Phật đường, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng ta.
Y nhìn thấy mặt của nàng ta.
Tuy chỉ liếc mắt một cái, nhưng y vẫn nhìn rõ.
Ánh mắt Cố Lan Đình lạnh lẽo, lưng c*̃ng cảm thấy ớn lạnh.
Thật sự có người nhằm vào nữ nhi y.
Mà nếu bọn họ không giao con cho Tề phu nhân, y và Như Sương tuyệt đối không dám mạo hiểm, chắc chắn sẽ để con ở lại nơi này, dẫn dắt truy binh rời đi lại quay về.
Nếu là như vậy...
Hậu quả khó mà lường được.
Cố Lan Đình không tùy tiện đuổi theo, y biết rõ dưới tình huống như vậy, tuyệt đối không thể để cho bản thân rơi vào hiểm cảnh.
Bằng không, quãng đường đào vong này c*̉a bọn họ chính là uổng phí.
Hôm nay ở chùa Hương Sơn sẽ là một trận ác chiến, tranh đấu giằng co gần nửa ngày, trước hoàng hôn, cuối c*̀ng cửa Phật đường c*̃ng mở ra.
Cả người Vệ Như Sương dính đầy máu, vết thương chồng chất.
"Phu quân, phụ thân tới rồi."
Cố Lan Đình vội vàng nghênh đón: "Như Sương."
"Có bị thương nặng không?"
Y vừa hỏi, vừa nhanh chóng kiểm tra vết thương của nàng.
"Không sao, đều là vết thương nhỏ, có điều..." Giọng Vệ Như Sương hơi nghẹn ngào: "Người của chúng ta gần như không còn ai."
Cố Lan Đình cứng đờ người, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, không nói gì một lúc lâu.
Đến khi Vệ Mâu tiến tới, Cố Lan Đình mới buông tay nàng ra, cũng kể lại chuyện xảy ra ở Phật đường.
Vệ Mâu lập tức sai người đi tìm, nhưng không tìm được phụ nhân mà Cố Lan Đình nói.
"Phu quân đã thấy mặt nàng ta, trở về vẽ chân dung c*̉a nàng ta, không lo không tìm được." Vệ Như Sương nói.
Cố Lan Đình nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Hai huynh đệ Chử gia đã bị bắt, đoàn người không trì hoãn nữa, vội vàng xuống núi quay về Phụng Kinh.
Vệ Mâu sắp xếp cho tôn nữ ở lại một nơi an toàn, phu thê Cố Lan Đình vào Phụng Kinh, nhìn thấy con, trong lòng mới hoàn toàn yên ổn.
Cuộc tranh giành ngôi vị Hoàng đế kết thúc, Chử đại gia đăng cơ làm Đế, quốc hiệu Bắc Lãng, niên hiệu Thịnh An.
Đồng nhất, sắc phong Vệ Mâu là Lãng Vương, Vệ Như Sương là Quận chúa Thịnh An, trưởng nữ Vệ Trăn theo họ Lãng Vương, sắc phong Vệ Nguyên Cẩn Huyện chúa, đồng thời cũng là thiếu chủ c*̉a phủ Lãng Vương.
Đến tận đây, thiên hạ tạm thái bình.
Vì dung hợp tiền triều tân thần, c*̀ng năm đó Bắc Lãng Đế đưa Thái tử Chử Yến và Đại hoàng tử Tống Hoài đến Tề gia.
Trước đó, ngay đêm hôm trước khi Tề gia và Thẩm gia đính hôn, nhị công tử Tề gia đột nhiên đổ bệnh nặng, nửa đêm ngồi dậy mơ màng nói bát tự c*̉a mình và Thẩm Lăng tương khắc, hôn sự này được định ra, y sẽ bị khắc chết.
Đối với điều này, tuy rằng Tề gia cảm thấy hơi hoang đường, nhưng đúng là y bị bệnh bất tỉnh nhân sự mà không có dấu hiệu nào, ngay cả thái y c*̃ng không nhìn ra được nguyên nhân bệnh, trong lòng Tề phu nhân không khỏi muốn lùi bước.
Ngày hôm sau, người c*̉a Thẩm gia vừa vào phủ, Tề Vân Lan lập tức nguy kịch, khiến Tề phu nhân sợ đến mức vội vàng thu hồi bát tự c*̉a Tề Vân Hàm và tín vật đính hôn.
Tuy rằng việc này quả thật rất kỳ quái, nhưng Tề gia không đánh cuộc được, phu thê Tề đại nhân quỳ xuống trước mặt lão gia tử, nhất quyết không chịu đồng ý hôn sự này.
Tề lão gia tử hết cách, tự mình tới Thẩm gia một chuyến, gặp Thẩm gia lão gia tử, cuối cùng hôn ước này c*̃ng không thành.
Hôn ước giữa hai nhà huỷ bỏ, Tề Vân Lan c*̃ng khỏi ‘bệnh’.
Mà cùng lúc đó, phủ Lãng Vương dựa theo bức tranh Cố Lan Đình vẽ tra được Ngụy gia.
Vì tránh đánh rắn động cỏ, cũng để biết mục đích c*̉a Ngụy phu nhân, Lãng Vương phái người âm thầm điều tra Ngụy gia, không ra ba tháng, tra được Ngụy gia và Thẩm gia có âm thầm qua lại.
Mà đúng lúc này, người tiền triều bắt đầu nghi ngờ thân phận c*̉a Tống Hoài, tiền triều tân thần đấu đá túi bụi.
Lãng Vương vẫn luôn âm thầm điều tra hai nhà Thẩm Ngụy, dễ dàng phát hiện trong chuyện này có Thẩm gia động tay.
Lãng Vương và Tân đế âm thầm tìm hiểu nguồn gốc, tra được triều Đại Thừa từng có một vị phi tần xuất thân từ Thẩm gia, sau đó lần theo manh mối phát hiện thân phận Hoàng tử tiền triều c*̉a Thẩm Lăng.
Thẩm gia cũng theo đó mà suy tàn.
Mà cũng bởi vậy, chuyện tranh luận về thân phận c*̉a Tống Hoài trên triều đình c*̃ng lắng lại, lần này, Tống Hoài là Đại hoàng tử danh chính ngôn thuận.
Đối với chuyện này Tề gia hoảng sợ không thôi, mà Tề Vân Lan thì… chỉ cảm thấy vô c*̀ng kinh ngạc.
Thì ra, chút bắt đầu mà y thay đổi lại ảnh hưởng to lớn như thế, khiến thân phận c*̉a Thẩm Lăng bại lộ sớm mười mấy năm.
Tề Vân Lan ‘mấy tuổi’ sảng khoái gạt tóc mái, ưỡn ngực ngẩng đầu, bước chân nghênh ngang giống con cua.
Y lợi hại quá đi mất.
Công lao lớn như vậy, có thể sánh bằng những cống hiến y làm ra ở Tây Lăng kiếp trước.
Tề Vân Mộc vừa vặn nhìn thấy một màn này, không nhịn được trợn trắng mắt.
Đệ đệ này c*̉a hắn càng ngày càng không bình thường, không phải là trúng tà đấy chứ?
Lúc này Tề Vân Lan c*̃ng phát hiện Tề Vân Mộc, y chợt nhớ tới một việc, chuyện đại ca và Tô gia đại ca đánh nhau hình như là xảy ra vào mấy ngày này.
Nếu y có thể ngăn cản, tương lai đại ca và đại tẩu có thể...
Còn không đợi Tề Vân Lan quyết định, Tề Vân Mộc đã trợn trắng mắt xoay người rời đi.
Tề Vân Lan: "..."
Tề Vân Lan: "?!"
Nhìn bóng lưng tuyệt tình c*̉a đại ca, Tề Vân Lan hừ một tiếng, cũng xoay người rời đi.
Ngăn cản cái gì mà ngăn cản! Tự cầu nhiều phúc đi!
Vì vậy, Tề Vân Mộc và Tô Chẩm Đường vẫn đánh nhau, giống như đời trước, Tề Vân Mộc để lại một dấu răng trên đùi Tô Chẩm Đường.
Bánh răng vận mệnh lại chuyển động.
-
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong chớp mắt Tiểu huyện chúa đã ba tuổi.
Bắt đầu từ lúc biết đi Tiểu huyện chúa đã thích đến Tề gia.
Tề gia có Kiều Kiều tỷ tỷ, Yến ca ca, Đại hoàng tử ca ca, còn có hai vị Tề ca ca, cô bé đều rất thích.
Mà trong đó, người cô bé thích dính lấy nhất, là Kiều Kiều tỷ tỷ và Yến ca ca.
Nhưng thật ra ban đầu quan hệ giữa Tiểu huyện chúa và Thái tử cũng không tốt.
Tiểu huyện chúa rất sợ Thái tử.
Năm ấy, bởi vì cái chết c*̉a mẫu hậu mà tính tình Thái tử điện hạ thay đổi rất nhiều, bình đẳng căm hận tất cả mọi người.
Hôm ấy Tiểu huyện chúa đến Tề gia, mới đến ngoài cửa vừa lúc đụng vào Thái tử và Đại hoàng tử mang theo một đám tiểu ám vệ xách cây búa đi phá tường phủ các đại thần.
Một đống người hung ác, khí thế rào rạt, lập tức doạ Tiểu huyện chúa sợ phát khóc.
Mặt Thái tử tối sầm, hù dọa cô bé: "Ngươi còn khóc nữa ta đánh cả ngươi."
Tiểu huyện chúa vô c*̀ng thức thời, sợ đến mức vội vàng ngậm miệng, mím môi chịu đựng, đôi mắt đong đầy nước mắt cực kỳ đáng thương nhìn chằm chằm Thái tử.
Thái tử lạnh lùng hừ khẽ: "Coi như ngươi thức thời."
Một đám người lướt qua Tiểu huyện chúa rời đi, nhưng Thái tử đi vài bước lại lộn lại, cúi đầu uy h**p Tiểu huyện chúa: "Nếu ngươi dám cáo trạng, ta sẽ đánh ngươi!"
Tiểu huyện chúa là hòn ngọc quý được phủ Lãng Vương và phủ Quận chúa nâng niu trong lòng bàn tay, nếu như biết Thái tử bắt nạt cô bé, đừng nói phủ Lãng Vương phủ Quận chúa, Thánh thượng là người đầu tiên không buông tha.
Tiểu huyện chúa môi mím thật chặt, sợ hãi gật đầu, dùng giọng mũi đáp: "Ừm."
Nhưng Thái tử ôm lửa giận vội vàng muốn đi đập tường, chỉ uy h**p Tiểu huyện chúa, quên uy h**p ám vệ và nha hoàn c*̉a Tiểu huyện chúa.
Vì vậy, Thái tử đập tường xong vừa về đến, đã nhìn thấy Lãng Vương xách chổi đứng ở trong viện Tề gia, trừng mắt nhìn chằm chằm hắn.
Kế tiếp, trong viện trở nên hỗn loạn.
Lãng Vương đánh người, Tống Hoài và đám tiểu ám vệ không dám ngăn cản, người Tề gia cũng không dám, Tề phu nhân cũng chỉ có thể đuổi đám hạ nhân đi, để lại chút mặt mũi cho Tiểu thái tử.
Tiểu thái tử bị đánh một trận, một thời gian sau đó nhìn thấy Tiểu huyện chúa là lập tức tránh né.
Lúc này c*̃ng không phải là Tiểu thái tử không thích Tiểu huyện chúa, chỉ vì mẫu hậu vừa mới mất không lâu, trong lòng tràn đầy uất hận, đối với ai cũng đen mặt.
Hắn không thể chọc Tiểu huyện chúa, thế là chỉ có thể trốn.
Mà quãng thời gian đó gần như ngày nào Tiểu thái tử c*̃ng bị thương, nhìn còn rất đáng sợ, Tiểu huyện chúa cũng không dám tới gần hắn. Khoảng nửa năm sau đó, nhìn thấy đối phương từ xa hai người đều lặng lẽ tránh đi, cho đến một lần, không biết tại sao Thái tử lại bị thương trở về, cũng không cho ám vệ bôi thuốc, ngồi một mình trên tảng đá lạnh mặt ngẩn người.
Tiểu huyện chúa không dám đi qua, nhưng thấy hắn chảy máu trong lòng lại hơi lo lắng, cầm thuốc trị thương đứng ở cách đó không xa, cô bé đứng lâu dĩ nhiên Thái tử cũng chú ý tới cô bé, bèn ngoắc tay một cái.
Lúc này Tiểu huyện chúa mới cầm thuốc đi qua.
Thái tử nhìn thuốc trị thương trong tay cô bé, vẻ uất hận trong mắt hơi giảm, hai người đối diện một lát, Thái tử vươn tay về phía cô bé: "Là cho ta à?"
Tiểu huyện chúa gật đầu: "Ừm."
Nàng thấy Thái tử cầm thuốc trong tay nhưng không dùng, suy nghĩ một hồi, lấy can đảm tới gần hắn, nói: "Yến ca ca, ta bôi thuốc giúp huynh nhé?"
Thái tử sửng sốt: "Ngươi gọi ta là gì?"
Tiểu huyện chúa nháy mắt mấy cái, tiếng nói mềm nhẹ: "Yến ca ca á, không được sao?"
Thái tử c*̣p mắt trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Có thể."
Không đợi Tiểu huyện chúa mở miệng, hắn lại nói: "Ngươi biết bôi thuốc?"
Tiểu huyện chúa suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Ta không biết."
Thái tử hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói gì đó, Tiểu huyện chúa lại nói: "Nhưng ta từng thấy Đại hoàng tử ca ca bôi thuốc cho Yến ca ca."
"Có điều sao Yến ca ca hay bị thương thế?"
Tuy cô bé sợ Yến ca ca, nhưng cô bé vẫn muốn tới gần hắn.
Phụ thân từng nói với cô bé, thật ra tính tình Yến ca ca rất tốt, chỉ là vì Hoàng hậu nương nương đi rồi, hắn không tiếp nhận được, mới biến thành như bây giờ.
Thái tử sửng sốt, rất lâu không hé răng.
Vết thương trên người hắn chủ yếu là do huấn luyện, chỉ có không để cho bản thân rảnh rỗi, hắn mới có thể không nhớ tới hình ảnh mẫu thân nhảy xuống tường thành.
Hồi ức lại bị khơi dậy, mặt Thái tử trầm xuống, nhưng vào lúc này, trên tay đột nhiên truyền đến một cảm giác mát lạnh, Thái tử quay đầu nhìn lại, thấy là Tiểu huyện chúa đang dùng ngón tay nho nhỏ nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn.