Lúc này còn hai tháng nữa Tiểu huyện chúa mới tròn ba tuổi, còn không biết phải rửa vết thương trước rồi mới bôi thuốc, thậm chí ngay cả bôi thuốc cô bé c*̃ng bôi không đều, nhưng động tác c*̉a cô bé rất cẩn thận, rất sợ làm đau người trước mặt.
Thái tử nhìn cô bé tách miệng vết thương của hắn ra, cẩn thận bôi thuốc xung quanh miệng viết thương, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.
Đứa nhỏ ngốc.
Chẳng qua hắn cũng không ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn.
Tiểu huyện chúa thấy hắn nhìn chằm chằm vết thương, cho rằng làm đau hắn, cô bé suy nghĩ một hồi sau đó c*́i sát vào miệng vết thương nhẹ nhàng thổi vài cái.
Thái tử vô thức cong ngón tay lại, toàn thân thoáng cứng đờ.
Trước kia sau khi hắn bị thương lúc mẫu thân bôi thuốc cho hắn cũng sẽ làm như vậy, vừa bôi thuốc cho hắn, vừa nhẹ nhàng thổi một cái, hỏi hắn có đau không.
Mấy ngày nữa, chính là minh thọ(*) c*̉a mẫu thân.
(*) Ngày sinh nhật c*̉a người đã khuất.
Tim Thái tử chợt bủn rủn, đau đến đỏ mắt, hắn nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, kìm nén nghẹn ngào.
Nhưng lúc này, Tiểu huyện chúa đột nhiên tới gần hắn, dùng hai tay ngắn nhỏ ôm lấy hắn, còn nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn: "Yến ca ca không khóc."
Mùi hương ngọt ngào che giấu mùi máu tanh, dường như c*̃ng sắp che lấp sự bi thương này.
Thái tử giơ một tay lên, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy Tiểu huyện chúa ra.
Tiểu Vân Hàm đi theo Tống Hoài tìm đến, nhìn thấy một màn này, không khỏi ngửa đầu hỏi Tống Hoài: "Hoài ca ca, không phải Trăn Trăn muội muội sợ Thái tử ca ca à?"
Tống Hoài nắm tay cô bé, ôn hòa nói: "Sau này sẽ không sợ nữa."
Tiểu Vân Hàm cái hiểu cái không gật đầu: "Ồ."
Tống Hoài Tiểu Vân Hàm không qua đó, chỉ chờ ở cách đó không xa, nhưng chờ hồi lâu vẫn không gặp thấy Tiểu huyện chúa buông Thái tử ra.
Mà Thái tử nghe tiếng hít thở bình thản đều đều kia, khóe môi cong lên.
Không phải tới dỗ hắn à, sao lại ngủ mất rồi?
Hôm nay Tiểu huyện chúa không nghỉ trưa đã tới đây, lại lăn qua lộn lại một trận, mí mắt mà bắt đầu đánh nhau, nàng vỗ lưng Thái tử, vỗ một hồi, lại ru bản thân ngủ luôn.
Đầu Tiểu cô nương vốn chỉ khoát lên vai Thái tử, nhưng ngủ một hồi lại cọ vào lòng Thái tử, cố gắng tìm một tư thế thoải mái.
Thái tử cúi đầu nhìn cô bé mềm mại, bất đắc dĩ thở dài, sau đó đỡ đầu cô bé dựa vào vai mình, ôm chân cô bé đứng lên.
Trẻ con đúng là phiền phức!
Vệ Trăn Trăn càng phiền!
Tống Hoài Tiểu Vân Hàm thấy vậy lập tức đi qua.
Thái tử dùng một tay ôm cô bé đang ngủ say, một tay ra hiệu cho bọn họ đừng lên tiếng.
Tiểu Vân Hàm ngoan ngoãn gật đầu.
Trước kia Tiểu huyện chúa c*̃ng ngủ lại ở Tề gia, đều là ngủ trong phòng Tiểu Vân Hàm, vậy nên mấy người im lặng không lên tiếng đi về phía phòng Tiểu Vân Hàm.
Tề Vân Lan đến tìm muội muội, vừa lúc nhìn thấy một màn này từ xa.
Mặt Thái tử lộ vẻ không kiên nhẫn, nhưng động tác lại cực kỳ dịu dàng.
Tống Hoài nắm tay Tiểu Vân Hàm, trên khuôn mặt lạnh như băng toát ra chút dịu dàng.
Tề Vân Lan nhíu mày, lui về sau một bước khoanh tay dựa vào cột.
Chậc chậc, quả nhiên là thê tử của ai người ấy nuôi.
Tề Vân Mộc cũng đến tìm muội muội, vừa vặn thấy được nụ cười quái dị trên mặt Tề Vân Lan.
Tề Vân Mộc: "..."
Đệ đệ này c*̉a hắn, hình như càng ngày càng không bình thường.
Lúc Quận chúa Thịnh An có thai, hắn từng nghe thấy đệ đệ nói mê, nói A Cẩm, sau đó Quận chúa Thịnh An sinh ra tiểu công tử, Thánh thượng ban tên Cố Dung Cẩm.
Mà lần đầu tiên đệ đệ gặp tiểu công tử đã gọi A Cẩm, nhưng lúc đó hắn nhớ rõ là còn chưa có ai nói cho đệ đệ là tiểu công tử tên gì.
Tuy hắn không tin quỷ thần, nhưng... nếu không cứ tìm đạo sĩ đến trừ tà cho đệ đệ đi.
-
Đúng như lời Tống Hoài nói, bắt đầu từ sau đó, Tiểu huyện chúa không sợ Thái tử nữa, mà càng ngày càng thích dính lấy Thái tử.
Ở Tề gia, trong phòng Tề tam cô nương càng ngày càng nhiều quần áo đệm chăn c*̉a Tiểu huyện chúa, thậm chí ngay cả nha hoàn ám vệ c*̉a Tiểu huyện chúa c*̃ng có phòng ở Tề gia. Ở Bùi gia, bên cạnh Thái tử nhiều ra một cái bàn. Ở phủ Lãng Vương, lúc Thái tử và Đại hoàng tử huấn luyện, bên cạnh cũng nhiều thêm một cái đuôi nhỏ.
Thiếu chủ phủ Lãng Vương, tương lai sẽ tiếp quản quân Lãng, huấn luyện c*̀ng Thái tử Đại hoàng tử cũng phải.
Vì vậy, hằng ngày trừ bài tập c*̉a mình ra, Thái tử còn phải giảng bài cho Tiểu huyện chúa, cả văn cả võ.
Nếu Thái tử không dạy, Tiểu huyện chúa sẽ cầm sách hoặc đao gỗ nhỏ đi theo phía sau hắn, hắn đi đâu cô bé theo tới chỗ đó, quấn lấy Thái tử khiến hắn thật sự hết cách, chỉ có thể đồng ý.
Mà một lần đồng ý là rất nhiều năm.
Có đôi khi nửa đêm Thái tử nói mê, đều là nghiến răng nghiến lợi Vệ Trăn Trăn, nhóc phiền phức!
Nhưng ngày hôm sau vẫn là nên dạy thì dạy, nên quát thì quát, nên bảo vệ vẫn bảo vệ.
Bởi vì Thái tử biết rõ, Vệ Trăn Trăn nhóc phiền phức trong miệng hắn, chỉ thích làm phiền một mình hắn.
Đối với Thái tử ở độ tuổi này mà nói, đây giống như là một loại vinh hạnh đặc biệt, hắn một mặt thì phàn nàn một mặt lại cảm thấy tự đắc.
Đương nhiên, quan hệ giữa Tiểu huyện chúa và Tiểu Vân Hàm cũng rất thân mật.
Tiểu huyện chúa gọi Kiều Kiều tỷ tỷ, Tiểu Vân Hàm lập tức vui vẻ muốn đưa tất cả mọi thứ c*̉a mình cho cô bé.
Tề Vân Mộc Tề Vân Lan từng vô tình gặp được cảnh tượng đó, người trước nhìn không hiểu ra sao, người sau vẻ mặt bí hiểm.
Đây có là gì, tương lai muội muội và Tiểu huyện chúa còn thành chị tẩu tẩu và đệ muội, quan hệ sẽ chỉ càng ngày càng tốt.
Nhưng y không dám nói ra, nếu không đại ca lại muốn tìm đạo sĩ trừ tà cho y.
Lúc này, Tề Vân Lan cũng sẽ không nhịn được nhắc nhở một câu: "Đại ca, gần đây Tô gia muội muội thường xuyên đến tìm muội muội, nếu huynh đụng phải, khách khí với người ta một chút."
Tề Vân Mộc lườm y một cái.
"Khách khí như kia à?"
Tề Vân Lan nhìn muội muội nhà mình nhét hết đồ vào túi Tiểu huyện chúa: "... Cũng không phải không được."
Coi như nuôi con dâu từ bé?
Tề Vân Mộc: "... Đầu óc có bệnh."
Muội muội c*̉a tên chó dữ Tô Chẩm Đường, hắn không giận cá chém thớt là may rồi, còn phải nể?
Tề Vân Lan bị mắng, sau đó không muốn nói nữa.
Muốn làm gì thì làm.
Dù sao cuối c*̀ng kiếp trước c*̃ng rất viên mãn.
Ngoại trừ việc tuổi đã cao vẫn viết thư mắng nhau với Tô Chẩm Đường.
-
Theo thời gian trôi qua, ‘thanh danh’ c*̉a nhóm bốn người Thái tử cũng từ từ truyền xa ở Phụng Kinh.
Sau khi Thái tử trải qua biến cố, không còn hoạt bát rộng rãi như xưa nữa, cũng không còn nghịch ngợm gây chuyện như trước kia, ừm, nói đúng hơn thì, hẳn là hiện tại đã không thể dùng nghịch ngợm gây chuyện để hình dung Thái tử.
Ngang bướng điên rồ thích hợp với hắn hơn.
Trước đây, c*̀ng lắm hắn chỉ leo lên nóc nhà lật ngói, xuống sông bắt cá, tự chơi tự vui, mà bây giờ, hắn vừa nổi điên là có thể c*̀ng Tống Hoài quấy đến trên dưới thành Phụng Kinh không yên.
Sau lưng mọi người ở Phụng Kinh đều gọi bọn họ là 'Hắc Bạch song sát' .
Hai người đã làm cho rất nhiều người nhức đầu không thôi.
Nhưng sau này lại thêm một Tề Vân Hàm.
Về sau nữa lại nhiều ra một Tiểu huyện chúa.
Lúc này không chỉ là nhức đầu nữa rồi.
Tuy hai tiểu cô nương đều rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng không chủ động trêu chọc thị phi, nhưng cũng đáng sợ ở điểm đều mắt mù tâm mù. Một người cho rằng Thái tử coi trọng quy củ biết lễ phép nhất, một người cho rằng Tống Hoài ôn hoà dễ tính nhất.
Ngược lại chính là mặc kệ Thái tử và Tống Hoài đánh nhau với ai, bọn họ đều không nói đạo lý với người ta, tới trước mặt Thánh thượng, cách nói mãi mãi không thay đổi.
'Yến ca ca không sai.'
'Hoài ca ca đúng.'
'Yến ca ca coi trọng đạo lý nhất, người có thể chọc Yến ca ca động tay là người sai.'
'Tính tình Hoài ca ca tốt nhất, có thể khiến Hoài ca ca động tay chứng tỏ là ngươi quá đáng.’
Một người là hòn ngọc quý Tề gia mong mỏi mấy đời mới có, một người là cành vàng lá ngọc phủ Lãng Vương phủ Quận chúa, hai người đồng thời rơi nước mắt, không phải là khiến trong lòng mọi người run sợ hay sao, nào dám tiếp tục 'buộc tội’ hai người kia.
Bên ngoài không thể kiềm chế Thái tử, lại lén viết tấu chương trình lên Thánh thượng.
Nhưng bởi vì cái chết c*̉a Tiên hoàng hậu, trong lòng Thánh thượng một mực cảm thấy nợ Thái tử, chỉ cần không quá quá đáng, Thánh thượng đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thật sự bị thần tử tố cáo quá nhiều, Thánh thượng sẽ nói: "Hiện nay Thái tử và Đại hoàng tử đều được nuôi dưỡng ở Tề gia, văn có Bùi lão giáo dục, võ có Lãng Vương làm thầy, ba chỗ này, bất kể đi tìm ai đòi công bằng c*̃ng được."
Nói chung, hiện tại ông ấy không xen vào.
Đối với cái này cả triều văn võ quả thật là có khổ khó nói.
Thái tử ở chỗ Bùi lão cực kỳ ngoan, mặc dù bọn họ đi cáo trạng, Bùi lão cũng không tin.
Mà Tề gia mấy đời mới ra một cô nương, Tề gia mà nỡ phạt Tề tam, bọn họ có thể gặt đầu xuống làm cầu để đá.
Còn nữa coi như Thái tử Đại hoàng tử được nuôi dưỡng ở Tề gia, bọn họ cũng là chủ, Tề gia dám phạt?
Mà Lãng Vương thì càng không cần phải nói.
Ngay cả Thái tử đe doạ Tiểu huyện chúa vài câu, Lãng Vương đều có thể xách chổi tới Tề gia đánh người, đừng nói chi là bọn họ.
Vì vậy chúng thần tìm một con đường khác.
"Hiện nay triều đình hòa hợp, Thái tử điện hạ và Đại hoàng tử cũng nên hồi cung."
"Thần tán thành."
Nhưng Thánh thượng chỉ khẽ giương mắt, lạnh nhạt nói: "Ái khanh nói rất đúng, vậy thì giao việc thỉnh Thái tử hồi cung cho ái khanh đi làm đi."
Chúng thần: "..."
Hình như tường phủ mấy nhà kia bị đập mới xây lại không lâu?
Trong lúc nhất thời, không còn người dám lên tiếng.
"Ngày gần đây Trẫm đều đã đọc hết tấu chương chúng ái khanh trình lên." Thánh thượng liếc nhìn chúng thần, nói chậm rãi: "Trẫm thừa nhận, đúng là Thái tử hơi hỗn, Đại hoàng tử hơi hung dữ, nhưng những chuyện này, có thật sự chỉ là con Trẫm sai không?"
Tựa như Thánh thượng nói, Thái tử Đại hoàng tử có hỗn hay hung dữ đi nữa cũng không phải là người không phân biệt thị phi, gặp người là đánh.
Mấy năm nay gây chuyện quá ầm ĩ, mắng triều thần, đánh con cháu thế gia, chẳng qua là vì hai người không phải người chịu nén giận, mà mặc dù có lúc có một người định nhịn, nhưng người còn lại vung cánh tay hô lên, vậy tất nhiên là phải đi c*̀ng nhau.
Nói ngắn gọn chính là người không phạm ta ta không phạm người, nhưng chỉ cần ngươi dám nói móc, vậy thì không thể thiếu một trận ầm ĩ.
Ví dụ như, có người nói gần nói xa châm chọc thân phận c*̉a Tống Hoài; ví dụ như, có người nói Thái tử đức không xứng vị; ví dụ như, có người nói Tiểu huyện chúa là nữ tử, người thừa kế phủ Lãng Vương hẳn nên đổi thành Cố Dung Cẩm, đại loại là những lời kiểu như vậy.
Tất nhiên người lớn không dám nói những lời này ở bên ngoài, nhưng trẻ con trong nhà nghé con mới sinh không sợ cọp, bình thường ở trong nhà nghe được, quay đầu lại nói ra ngoài.
Mặc dù phải trả giá hơi đắt, nhưng không che giấu được chuyện đối phương thêu dệt sự thật, chẳng qua là gặp Thái tử Tống Hoài căn bản không muốn giải thích, con nhà mình lại thật sự bị đánh quá tàn nhẫn, mới dám đến trước mặt Thánh thượng vạch tội bọn họ.
Nhưng bọn họ không nói, cũng không đại biểu Thánh thượng không biết.
Lúc này nghe Thánh thượng nói vậy, chúng thần đều trầm mặc.
Mặc dù là trẻ nhỏ nói bậy, có mấy lời cũng không thể truy hỏi quá cặn kẽ.
Tội danh bàn luận xằng bậy về chủ tử, bọn họ không gánh nổi.
Từ đó về sau, hễ trong nhà chúng thần có trẻ con ra đời, bắt đầu từ khi có thể nghe hiểu lời nói, đều được ân cần dạy bảo, tuyệt đối không thể trêu chọc hai tên hỗn thế ma vương kia, bằng không bị đánh c*̃ng chỉ có thể nhịn.
Cứ thế qua vài năm, Phụng Kinh cũng yên bình hơn không ít.
Nhưng danh tiếng 'nơi đi qua không còn một cọng cỏ' c*̉a bốn người vẫn lưu truyền xuống.