Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 244

Thịnh An năm thứ năm, Tiểu huyện chúa phủ Quận chúa năm tuổi.

Trời đông giá rét, một vị tiểu cô nương mặc áo choàng lông cáo màu tím nhạt, bị một đám nha hoàn ma ma vây quanh, vội vàng đi ở trên hành lang phủ Quận chúa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng nõn tràn đầy lo lắng: "Phụ thân thế nào rồi?"

Bà tử đi sau cô bé nửa bước ăn mặc khác những hạ nhân còn lại, chính là người c*̉a Quận chúa. Bà ấy châm chước trong chốc lát, rốt cuộc không dám khiến Huyện chúa kinh sợ, kìm nén lo lắng, khéo léo trả lời: "Bẩm Huyện chúa, hiện tại Quận mã gia còn chưa tỉnh."

Sáng sớm, Quận chúa Thịnh An và Quận mã gia tới chùa Hương Sơn thắp hương, không ngờ lại bị ám sát trên đường đi, trong lúc nguy cấp, Quận mã gia cản một mũi tên giúp Quận chúa, trên mũi tên có độc, cách ngực chỉ kém một tấc.

Tình huống lúc đó vô c*̀ng nguy cấp, viện thủ Thái y viện bị ám vệ vượt nóc băng tường khiêng ra cung, Thánh thượng đã đưa không ít dược liệu cứu mạng đến phủ Quận chúa.

Trong mắt Vệ Trăn đã đong đầy nước mắt, cô bé mím môi càng đi càng nhanh, cuối cùng nhấc chân chạy, nhưng cô bé thật sự quá vội vã, vô ý vấp té, ngã xuống đất.

Một đám nha hoàn ma ma sợ hãi hít sâu một hơi, vội vã muốn tiến lên dìu cô bé, mà đúng lúc này, một giọng nói c*̉a thiểu niên đột nhiên truyền tới từ phía sau: "Vệ Trăn Trăn."

Một đám nha hoàn ma ma không cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai.

Tên Tiểu huyện chúa là Vệ Trăn, toàn bộ Bắc Lãng, chỉ có một mình Thái tử điện hạ sẽ gọi cô bé là Vệ Trăn Trăn.

"Bái kiến Thái tử điện hạ."

Tất cả hạ nhân đều quỳ xuống đất hành lễ.

Ma ma phủ Quận chúa cách Vệ Trăn gần nhất, nhưng sau khi bà ấy nhìn thấy Thái tử vội vàng chạy tới thì yên lặng thu hồi bàn tay đang chuẩn bị nâng Vệ Trăn.

Lúc Thái tử lướt qua hạ nhân đi tới trước mặt Vệ Trăn, Vệ Trăn đã tự đứng lên tiếp tục lảo đảo đi lên phía trước, thiếu chút nữa lại là ngã nhào một cái, bị Thái tử kịp thời kéo lại: "Vệ Trăn Trăn!"

Vệ Trăn bất đắc dĩ quay đầu, trên mặt đã đầy nước mắt.

Cô bé cắn môi không khóc ra thành tiếng, nhưng nhìn dáng vẻ này lại khiến cho người đau lòng.

Thái tử đối diện với đôi mắt ướt át kia, sầm mặt ôm cô bé lên, để cô bé ngồi vững vàng trên khuỷu tay c*̉a mình, sau đó vừa bước nhanh về phía trước, vừa kiểm tra lòng bàn tay bị trầy c*̉a cô bé: "Năm tuổi, đi còn chưa vững à?"

Mấy năm này, gần như ngày nào Vệ Trăn c*̃ng dính lấy Thái tử, thấy hắn Vệ Trăn cũng không nhịn được nữa, quay người nhào vào trong lòng hắn, ôm cổ hắn khóc ra tiếng: "Yến ca ca, phụ thân bị thương, còn trúng độc nữa."

Đêm qua Vệ Trăn ngủ ở phủ Lãng Vương, Thái tử thì từ Tề gia qua đây.

Thái tử ôm lấy cô bé bằng một tay, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô bé, sắc mặt lạnh lẽo, giọng điệu lại cực kì ôn hoà: "Đừng sợ, có thái y, dượng sẽ không có việc gì."

Vệ Trăn vừa khóc vừa hỏi: "Thật chứ?"

Thái tử nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Thật sự, tin tưởng ta."

Vệ Trăn vẫn không ngừng khóc.

"Hiện tại thái y đang ở trong phòng dượng, muội còn khóc nữa sẽ quấy rầy thái y cứu trị." Thái tử nói.

Tiếng khóc thoáng chốc ngừng lại.

Sau một hồi yên tĩnh ngắn ngủi, Tiểu huyện chúa cố nén nức nở nói: "Yến ca ca, phụ thân thật sự không có chuyện gì sao?"

Thái tử gật đầu: "Không có chuyện gì đâu."

Thật ra trong lòng hắn cũng không chắc chắn, độc c*̉a Tây Vu là có tiếng, hắn cũng không biết có thể giải độc không, nhưng lúc này nếu hắn dám nói thật, nhất định cô bé sẽ khóc kinh thiên động địa.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến ngoài phòng ngủ c*̉a Quận mã.

Ma ma canh giữ ở ngoài phòng vội vàng tiến lên hành lễ, Thái tử giơ tay cản bà ấy, hỏi: "Dượng thế nào rồi?"

Ma ma cúi đầu trả lời: "Bẩm Thái tử điện hạ, viện thủ đại nhân đang trị liệu cho Quận mã ở bên trong, còn không có tin tức mới truyền ra."

Ma ma nói mịt mờ, Thái tử lại nghe hiểu, Quận mã vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, bọn họ không thể đi vào quấy rối, ánh mắt hắn trầm xuống, hắn nói: "Ta mang Tiểu huyện chúa sang trắc gian chờ, có tin tức lập tức qua báo."

Ma ma vội vàng đồng ý: "Dạ."

Thái tử nói xong nhìn về phía Tiểu huyện chúa, hỏi: "Như vậy được không?"

Vệ Trăn tiến lên nhìn vào trong phòng một cái rồi mới lo lắng gật đầu.

Thái tử thấy cô bé gật đầu, lập tức sai người đi lấy nước nóng và thuốc trị thương, sau đó đưa Vệ Trăn sang trắc gian, đặt cô bé ngồi xuống ghế, cúi đầu nhìn tiểu cô nương khóc nước mắt giàn giụa, lặng lẽ thở dài, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Hắn vừa nhận được tin tức đã chạy tới, rất sợ cô bé sốt ruột xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn chậm một bước.

"Cho ta xem tay."

Vệ Trăn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, duỗi hai tay ra.

Vết thương cũng không nghiêm trọng, chỉ bị trầy da một chút, nhưng ở trên lòng bàn tay trắng nõn c*̉a tiểu cô nương có vẻ rất chói mắt.

Vừa lúc nước nóng và thuốc trị thương cũng được đưa tới.

Thái tử cho nha hoàn lui ra, tự tay bôi thuốc cho cô bé.

Vệ Trăn Trăn rất yếu đuối, làm đau cô bé sẽ khóc cho hắn xem, lại phải dỗ mất nửa ngày.

Tiểu huyện chúa rất hiếm khi bị thương, mặc dù bây giờ đã theo Thái tử và Tống Hoài luyện võ, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, ai cũng không nhẫn tâm, tất nhiên cũng không bị thương.

Nhưng Thái tử suốt ngày bị thương, Vệ Trăn mới năm tuổi đã bôi thuốc rất nhuần nhuyễn.

Thái tử lau vô cùng cẩn thận, lúc bôi thuốc thấy Tiểu huyện chúa vẫn nước mắt lưng tròng, bèn hỏi: "Đau?"

Vệ Trăn lắc đầu lại gật đầu.

Vừa mới bắt đầu không cảm thấy đau, hiện tại có hơi đau.

Thái tử trầm mặc, cúi người nhẹ nhàng thổi vào tay cô bé.

Sợ đụng phải vết thương, Thái tử lại lấy vải mịn băng bó cho cô bé.

Một đôi tay nhỏ bị bó kín mít.

Vệ Trăn giơ hai tay, ngơ ngác nháy mắt mấy cái.

Cô bé nghĩ cô bé cũng không bị thương nghiêm trọng, có cần băng bó thành như vậy không?

"Yến ca ca..."

Vệ Trăn dùng đôi mắt trong suốt nhìn Thái tử, nói khẽ: "Như vậy, ta không dùng tay được."

Tiểu huyện chúa ngồi trên ghế, giơ hai bàn tay bị bó kín mít không hở da thịt, nhìn vừa ngoan vừa đáng thương.

Thái tử nhẹ nhàng nhướn mày, đảo mắt lại bình tĩnh nói: "Khỏi là có thể dùng."

Tiểu huyện chúa vẫn cau mày: "Nhưng, không thể viết chữ."

Thái tử: "Mấy ngày nay có thể không viết."

Mặc dù Tiểu huyện chúa đi học ở Bùi gia, nhưng cô bé được Thái tử tự tay dạy viết chữ.

"Cũng không thể luyện võ."

"Mấy ngày nay không luyện."

Dù sao cầm cái gậy gỗ nhỏ kia c*̃ng chẳng luyện được gì

Tiểu huyện chúa nhẹ nhàng nghiêng đầu, nói: "Cũng không thể ăn cơm thì phải."

Thái tử: "... Ta đút cho muội ăn."

Vệ Trăn còn muốn nói gì nữa, chợt nghe Thái tử nói: "Vệ Trăn Trăn, muội nói nhiều thật đấy."

Vệ Trăn ngoan ngoãn im lặng.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn hành lễ, Vệ Trăn cẩn thận nghe ngóng, sau đó ánh mắt sáng lên nói: "Là Đại hoàng tử ca ca và Kiều Kiều tỷ tỷ."

Tất nhiên Thái tử cũng nghe thấy, chậm rãi đứng lên.

Hắn mới vừa đứng vững, Tống Hoài và Tề Vân Hàm đã đi vào.

Hai người thấy đôi tay bị bọc kín mít c*̉a Tiểu huyện chúa, đều hoảng sợ, Tề Vân Hàm nhanh chóng chạy tới: "Tay Trăn Trăn sao vậy?"

Vệ Trăn còn chưa kịp trả lời, Thái tử đã thản nhiên nói: "Té ngã."

Sắc mặt Tề Vân Hàm thay đổi, cô bé muốn kiểm tra, nhưng lại sợ làm đau Vệ Trăn, tay cứng đờ ở giữa không trung, vội vàng nói: "Sao lại ngã thành như vậy?"

Vệ Trăn vội vàng nói: "Kiều Kiều tỷ tỷ, ta không sao."

Tất nhiên là Tề Vân Hàm không tin, lo lắng đến đỏ viền mắt: "Đã như vậy rồi còn nói là không có việc gì."

Vệ Trăn nhìn Thái tử, Thái tử quay đầu đi, không muốn giải thích, Vệ Trăn trầm mặc, đành phải nói: "Ta thật sự nghĩ không nghiêm trọng, nhưng Yến ca ca cảm thấy rất nghiêm trọng."

Cuối cùng, cô bé lại nói thêm một câu: "Chỉ là trầy da một chút xíu xiu, chỉ chút xíu."

Tề Vân Hàm cau mày, nửa tin nửa ngờ, cô bé và Tống Hoài gần như cùng lúc ngước mắt nhìn về phía Thái tử.

Thái tử: "Trầy da rồi còn không tính là nghiêm trọng à?"

Tề Vân Hàm, Tống Hoài: "..."

Lúc này Tề Vân Hàm mới tin lời Vệ Trăn nói... Cô bé và Tống Hoài lần thứ hai nhìn về phía đôi tay bị vải mịn bao quanh kia, một lát sau, Tề Vân Hàm nói: "Thái tử ca ca nói rất đúng, vẫn nên bọc vào, tránh đụng phải."

Vệ Trăn không cam lòng nhìn về phía Tống Hoài.

Tống Hoài c*̣p mắt, bình tĩnh lên tiếng: "Kiều Kiều nói rất đúng."

Một chọi ba, phản kháng vô hiệu, Vệ Trăn cam chịu cúi đầu.

-

Mấy người đợi gần nửa canh giờ ở trắc gian, ma ma mới vui vẻ qua bẩm báo: "Bẩm Thái tử điện hạ, Quận mã gia đã thoát khỏi cơn nguy hiểm."

Bà ấy vừa dứt lời, mấy người phòng trong đều thở phào một hơi, vội vàng đi hướng nhà chính.

Mặc dù Cố Lan Đình đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng còn chưa tỉnh, vả lại loại độc này vô c*̀ng mạnh, tuy đã kịp thời giải độc, nhưng không thể xoá bỏ những thương tổn nó đã tạo thành cho cơ thể.

Để lại di chứng c*̃ng là không mất mạng, ngày sau y sẽ cực kỳ sợ lạnh, thể chất cũng không bằng trước đây, hơn nữa còn cần dùng dược liệu thượng đẳng điều dưỡng quanh năm.

Lúc này hai vị công tử Tề gia và huynh muội Tô gia cũng chạy tới, vừa mới nghe được lời dặn c*̉a thái y, toàn thân Tề Vân Lan cứng đờ.

Sợ lạnh, thể chất kém, phải dùng các loại dược liệu điều dưỡng quanh năm.

Điều này giống với kiếp trước.

Y vốn tưởng rằng tránh thoát một kiếp nạn kia, sức khoẻ Quận mã gia sẽ khoẻ mạnh như thường, nhưng không nghĩ còn có một lần này.

Hơn nữa y nhớ rất rõ ràng, kiếp trước Quận mã gia chưa từng trúng độc, mũi tên kia cũng không nguy hiểm như mũi tên lần này.

Vả lại lần này, tuy rằng tình huống không giống nhau, lại vẫn là ở chùa Hương Sơn.

Tề Vân Lan đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Hình như y đột nhiên hiểu ra gì đó.

Có lẽ có một số thứ là đã được định sẵn, cho dù nhất thời thay đổi hướng đi, nhưng vô cùng có khả năng ở một ngày nào đó trong tương lai, chuyện này vẫn sẽ xảy ra, khả năng còn sẽ càng thêm nguy hiểm.

Vậy thì tất cả những gì y đã từng thay đổi, có phải một ngày nào đó sẽ cắn ngược lại không?

"Không sao." Giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi lại vô c*̀ng kiên định c*̉a Quận chúa Thịnh An đập tan lỗi lo c*̉a Tề Vân Lan: "Chỉ cần chàng ấy còn sống là tốt rồi."

Vệ Như Sương nhìn người khuôn mặt tái nhợt, ngủ mê không tỉnh trên giường, giọng dần nghẹn ngào: "Ta sẽ chăm sóc chàng ấy thật tốt, tuyệt đối sẽ không để chàng ấy xảy ra bất cứ chuyện gì."

Chỉ lần này thôi đã như muốn cướp mất nửa cái mạng c*̉a nàng, quãng đời còn lại, nàng tuyệt đối sẽ không lại khiến y đặt mình trong hiểm cảnh.

Ánh mắt Tề Vân Lan hơi loé lên.

Đúng vậy, ở kiếp trước không phải Quận chúa Thịnh An c*̃ng giống như lời hiện tại nàng nói hay sao, chăm sóc Quận mã gia vô cùng tốt, qua năm mươi, vẫn phong độ nhẹ nhàng, nho nhã tuấn mỹ.

Nếu tất cả về tới điểm xuất phát, như vậy kết quả lần này cũng sẽ như nhau.

Về phần Huyện chúa Nguyên Cẩn...

Cả đời này cảnh ngộ c*̉a cô bé có kém đi nữa hẳn cũng sẽ không kém hơn đời trước.

Nghĩ thông suốt điểm này, Tề Vân Lan khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng c*̃ng càng thêm kiên định với suy nghĩ trước kia, y chỉ làm Tề nhị công tử chơi bời lêu lổng, không can thiệp những thứ khác.

Bình Luận (0)
Comment