Thịnh An năm thứ mười lăm, mùa đông, Huyện chúa Nguyên Cẩn cập kê.
Với tư cách là vị Huyện chúa duy nhất c*̉a Bắc Lãng, tất nhiên là lễ cập kê c*̉a Vệ Trăn vô c*̀ng long trọng.
Phủ Lãng Vương đông như trẩy hội, trong cung ban thưởng nối liền không dứt, Hoàng tử Công chúa đều tới từ sớm, các gia tộc lớn ở Phụng Kinh đều là chủ mẫu đích thân đến.
Trước khi buổi lễ diễn ra, trong khuê phòng, Huyện chúa Nguyên Cẩn bị thế gia quý nữ vây quanh, nghe những lời chúc mừng thoải mái ấm lòng, thấy những nụ cười xán lạn và vui sướng, hoàn toàn bất đồng với cảnh quạnh quẽ cô độc kiếp trước.
Đời này Vệ Trăn trải qua cuộc sống vốn nên thuộc về bản thân, được muôn vàn yêu thương nuông chiều, tình thân, tình bạn bị thiếu hụt khi còn nhỏ ở kiếp trước, đều được viên mãn.
Ở lễ cập kê, Huyện chúa Nguyên Cẩn mặc hoa phục xinh đẹp tuyệt trần, nàng vừa xuất hiện, tất cả những người tới xem lễ đều không tự giác im lặng, nhìn nữ tử rực rỡ trên đài không chớp mắt.
Vệ gia có thiếu nữ mới trưởng thành, một sáng kinh động thành Phụng Kinh.
Bao gồm cả Thái tử Chử Yến.
Từ nhỏ hắn đã yêu thương Vệ Trăn Trăn như muội muội, chưa bao giờ sinh ra những tâm tư khác. Cho đến hôm nay, cho đến giờ phút này, hắn nhìn tiểu nha đầu gần như một tay hắn nuôi lớn biến thành một cô nương thu hút mọi ánh nhìn, duyên dáng yêu kiều, tim đột nhiên rung động.
Có một loại cảm giác quái dị không rõ xông lên đầu hắn.
Hắn không giải thích rõ được đó là cảm giác gì.
Cho đến khi hắn thấy tình cảm trong mắt Bùi Lạc An.
Vệ Trăn theo học ở Bùi gia, c*̃ng coi như quen biết từ nhỏ với Bùi Lạc An cháu trai c*̉a Bùi lão gia tử.
Bùi Lạc An đứng ở góc đối diện Thái tử, thiếu niên lang dịu dàng nhìn cô nương trên đài, trong mắt là tình ý khó lòng che giấu.
Không chỉ một mình Bùi Lạc An, muội muội của hắn trưởng thành, bị vô số người mơ ước.
Trong lòng Thái tử chợt nảy lên sự tàn nhẫn.
Cho dù là Bùi Lạc An, cũng không xứng với Vệ Trăn Trăn c*̉a hắn.
Khí thế c*̉a Thái tử quá đáng sợ, kinh động rất nhiều người, bao gồm cả Bùi Lạc An.
Dường như Bùi Lạc An có cảm giác, vừa quay đầu đã trực diện với ánh mắt đầy vẻ độc ác c*̉a Thái tử, hắn hơi sững sờ, không hiểu ra sao.
Hắn đắc tội Thái tử điện hạ lúc nào vậy?
Nhưng mà đúng vào lúc này, Thái tử dời tầm mắt, ánh mắt đảo qua tất cả những con cháu thế gia có ý với cô nương trên đài.
Uy h**p rõ mồn một, rất nhiều người đều từ từ hoàn hồn, không dám lại tùy ý nhìn chằm chằm Huyện chúa Nguyên Cẩn.
Ở thành Phụng Kinh có ai không biết Thái tử điện hạ thương yêu muội muội phủ Lãng Vương nhất, bọn họ không kiêng dè như vậy, bị lườm c*̃ng đáng.
Mà ánh mắt Bùi Lạc An lại hơi phức tạp.
Tuy nhờ quan hệ với Lãng Vương, tất cả mọi người tự giác coi Huyện chúa Nguyên Cẩn là muội muội c*̉a Thái tử điện hạ, nhưng trên thực tế, Thái tử điện hạ và Huyện chúa Nguyên Cẩn, cho dù là trên danh nghĩa hay huyết thống, đều không phải huynh muội ruột.
Thái tử điện hạ, có thật là chỉ coi Huyện chúa Nguyên Cẩn như muội muội không?
Mà hắn không biết lúc này Chử Yến cũng chìm vào suy nghĩ giống như hắn.
Cùng là muội muội, năm ngoái lúc Tề Vân Hàm đính hôn với Tống Hoài, hắn cũng không cảm thấy như vậy.
Hắn thật sự chỉ coi Vệ Trăn Trăn như muội muội?
Nếu có một ngày, Vệ Trăn Trăn cũng đính hôn...
Thái tử nắm chặt tay, nhìn về phía cô nương còn chưa cài trâm trên đài cao.
Đúng lúc này Vệ Trăn nhìn về phía hắn, sau khi chạm tới tầm mắt của hắn thì nhẹ nhàng cười.
Mặt mày cong cong, mắt ngọc mày ngài, vạn vật thất sắc.
Chử Yến nhìn khuôn mặt cực kỳ quen thuộc rồi lại đột nhiên có phần xa lạ kia, đáy mắt từ từ hiện lên ham muốn chiếm hữu.
Không, tuyệt đối không thể!
Đây là Vệ Trăn Trăn c*̉a hắn, hắn tuyệt đối không thể gả nàng cho nam nhân khác!
Tuy Thái tử điện hạ không có kinh nghiệm trong chuyện tình ái, nhưng cũng không ngu dốt, lúc ý thức được suy nghĩ quá khích c*̉a bản thân, hắn cũng lập tức hiểu ra gì đó.
Tống Hoài vẫn luôn chú ý đến phản ứng c*̉a Thái tử thấy vậy nhẹ nhàng cong môi, ra hiệu cho ám vệ cách đó không xa.
Sau đó, có ám vệ đưa một cái hộp nhỏ tới tay Thái tử.
Thái tử ngẩn người, ngước mắt nhìn về phía Tống Hoài, đây là vật gì?
Có thể điều động ám vệ Đông cung, trừ hắn ra, chỉ có Tống Hoài.
Tống Hoài nhẹ nhàng nhướn mày với hắn, không lên tiếng.
Chử Yến nghi ngờ mở hộp ra, một cây trâm thình lình đặt bên trong.
Thái tử nhanh chóng nhận ra cây trâm này.
Đây là vài ngày trước, Tống Hoài nói có được một khối ngọc cực tốt, muốn đích thân vẽ mẫu cây trâm tặng cho Tề Vân Hàm làm quà sinh nhật, hỏi hắn có muốn vẽ cho Huyện chúa Nguyên Cẩn một cái c*̀ng kiểu không, vừa hay vẫn còn ngọc.
Lúc đó Thái tử không nghĩ gì đã đồng ý.
Thái tử lại nhìn sang Tống Hoài, Tống Hoài đã nhìn về cô nương đang chuẩn bị cài trâm.
Chử Yến gần như hiểu c*̉a y ngay lập tức.
Bắc Lãng có một quy củ bất thành văn, chính là nếu lúc nữ tử cập kê, dùng cây trâm mà nam tử tặng cho cài tóc, đồng nghĩa với đính hôn.
Lúc Tề Vân Hàm cập kê, cũng đã dùng cây trâm Tống Hoài tặng cho.
Chử Yến c*̣p mắt nhìn về phía cây trâm trong hộp, đột nhiên nhếch môi cười.
Tống Hoài, thật không hổ là a huynh c*̉a hắn.
Dưới cái nhìn c*̉a vạn người, Thái tử chậm rãi đứng dậy, đi hướng đài cao.
Lão phu nhân vấn tóc cho Vệ Trăn nhìn cây trâm trong tay Thái tử, người run lên, sau đó lặng lẽ ngừng lại động tác lấy cây trâm trên khay.
Dĩ nhiên những người khác cũng nhìn thấy.
Ở lễ cập kê c*̉a Huyện chúa Nguyên Cẩn, Thái tử tặng trâm, điều này đại biểu cái gì đã không cần nói cũng biết.
Những con cháu thế gia đều hít vào một hơi.
Cho nên vừa rồi Thái tử lườm bọn họ không phải là bảo vệ muội muội, mà là… Biết sớm thì cho bọn họ thêm một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám cướp người với Thái tử.
Bùi Lạc An nắm chặt tay, trên mặt hiện lên vẻ khổ sở, thì ra, thật sự là như vậy.
Hành động này c*̉a Thái tử nằm ngoài dự đoán c*̉a Vệ Trăn, nhưng nàng cũng không cảm thấy khó chịu, nàng yên lặng đứng ở nơi đó, chờ Thái tử đi về phía mình.
Lãng Vương, Quận chúa Thịnh An, Quận mã gia cũng đều yên lặng nhìn.
Loại tình huống này, không phải là bọn họ không nghĩ tới.
Nhất là sau khi Tề Vân Hàm đính hôn với Tống Hoài.
Trước lễ cập kê, Quận chúa Thịnh An từng muốn thử Vệ Trăn vài lần, đều bị Quận mã gia cản lại.
Lý do là nếu hai người có tình, tất nhiên là sẽ thành, vả lại cả hai bọn họ tự hiểu lòng nhau, sẽ tốt hơn là được bọn họ chỉ ra.
Mà nếu không có gì bất ngờ, sau lần này, hai người không thể ở chung với nhau một cách tự nhiên như trước được.
Hôm nay Thái tử chậm chạp không tặng trâm qua đây, Quận chúa Thịnh An còn cho rằng mình nghĩ nhiều nên dùng cây trâm bà ấy đã chuẩn bị sẵn, nhưng bà ấy không thể ngờ được, tên chó này lại rêu rao như vậy.
Thái tử đi lên đài cao, cũng không đưa cây trâm cho Vệ Trăn, chỉ nhẹ nhàng đặt lên cái khay đỏ ở bên cạnh.
Vệ Trăn liếc nhìn hai cây trâm đặt song song với nhau, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Trâm Thái tử đưa là ngọc trâm, trâm mẫu thân chuẩn bị là trâm vàng.
"Vệ Trăn Trăn, dùng cái nào tự muội chọn đi." Thái tử rất chu đáo nói với Vệ Trăn.
Hắn không trực tiếp đưa cho nàng, mà là cho nàng tự do lựa chọn.
Nếu là người bên ngoài, khả năng không thể từ chối.
Nhưng Vệ Trăn có thể.
Cho dù hôm nay từ chối Thái tử trước mặt nhiều người như vậy, Vệ Trăn cũng sẽ không có bất kỳ nỗi lo nào sau này.
Nhưng thật ra trong lòng Thái tử hoàn toàn không muốn làm như thế.
Nếu dựa theo tính tình của hắn, hắn ước gì có thể tự tay cài trâm cho Vệ Trăn.
Nhưng hắn nghĩ, ngộ nhỡ, nàng không có ý như vậy thì sao?
Tuy rằng suy nghĩ này khiến hắn không thể nào tiếp thu được, thế nhưng, hắn vẫn phải hỏi ý kiến c*̉a nàng trước.
Nếu nàng không lựa chọn hắn, vậy hắn...
Sau này sẽ nghĩ đủ mọi cách làm nàng tiếp nhận hắn.
Thấy Vệ Trăn gật đầu, Thái tử mới xoay người đi xuống.
Đợi Thái tử quay về chỗ ngồi, lão phu nhân nhẹ giọng hỏi Vệ Trăn.
Vệ Trăn c*̣p mắt nhìn hai cây trâm trên khay đỏ, ánh mắt loé sáng.
Nàng còn tưởng rằng, ngày hôm nay hắn sẽ không tặng trâm cho nàng.
Lúc Kiều Kiều cập kê, Đại hoàng tử tặng trâm cho nàng ấy, khi đó nàng đã nghĩ, đợi nàng cập kê, liệu Yến ca ca có tặng trâm cho nàng không?
Tuy rằng lúc đó nàng còn chưa hiểu ý nghĩa trong hành động đó, nhưng nàng vẫn thầm muốn hắn tặng.
Mà nay, nàng vẫn nghĩ như vậy.
Vệ Trăn, chỉ muốn gả cho Chử Yến.
Trong khi tất cả mọi người nín thở tập trung, Vệ Trăn nhẹ nhàng nâng tay, chỉ vào ngọc trâm.
Khoảnh khắc ngọc trâm cắm vào búi tóc, vô số nhi lang chợt cảm thấy tan nát cõi lòng, chỉ có Thái tử điện hạ, miệng đều sắp toác đến mang tai.
Hai người nhìn nhau cách đám đông, rồi lại đồng thời dịch chuyển tầm mắt, đều tự mím môi cười.
Cô nương đỏ mặt.
Tống Hoài đã thấy được vẻ ngượng ngùng trên mặt Thái tử.
Điều này thật sự làm người kinh ngạc.
Chỉ tiếc không thể lưu giữ lại cảnh tượng lúc này.
Tam hoàng tử Chử Huyên nhìn hai vị hoàng huynh đều cười tít mắt, mặc dù không rõ, nhưng cũng ngờ nghệch nhếch môi.
Việc Thái tử tặng ngọc trâm trước mặt mọi người nhanh chóng truyền khắp Phụng Kinh, trong lúc nhất thời, đã trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu cho mọi người trên dưới Phụng Kinh.
Lúc truyền tới tai Thánh thượng, Thánh thượng chỉ nhíu mày, cười nhạo một tiếng: "Trẫm còn tưởng nó có thể bình tĩnh được cơ đấy."
Kết quả, chỉ thế thôi á?
Mà ngày hôm sau, thánh chỉ tứ hôn đã đến phủ Lãng Vương.