Tin tứ hôn vừa truyền ra, Tề Vân Lan yên tâm đôi chút.
Y nghĩ, đến bước này, có lẽ sẽ không xảy ra biến cố gì nữa.
Nhưng mấy ngày gần đây y luôn cảm thấy tâm thần không yên, hình như đã bỏ qua chuyện gì.
Mãi đến giữa năm sau, biên cảnh xảy ra biến cố, y mới chợt nhớ tới, ở kiếp trước từ ba năm trước, Nam Hào và Tây Vu cũng đã xâm phạm.
Trận chiến ấy, gian nguy không gì sánh được.
Lãng Vương trọng thương, Thái tử trúng độc, Bắc Lãng suýt nữa bị diệt.
Mà một đời này có lẽ là bởi vì đã không có Thẩm Lăng, cuộc chiến này mới lùi lại vài năm.
Một điều khác với kiếp trước là, hiện tại phủ Lãng Vương có thiếu chủ.
Vệ Trăn bắt đầu tập võ từ năm ba tuổi, sau khi tròn năm tuổi chính thức vào phủ Lãng Vương huấn luyện, mười hai tuổi bắt đầu học tập thương pháp Vệ gia, mười bốn tuổi xuất sư, mười lăm tuổi chiếm được nửa miếng lệnh phù quân Lãng.
Năm chiến sự bắt đầu, Vệ Trăn đã đọc thuộc lòng binh thư, Vệ gia thương cũng học đến thức thứ mười hai.
Cho nên việc nàng lên chiến trường giống như là thuận lý thành chương, là điều đương nhiên.
Có điều lúc đầu, tất cả mọi người đều không yên tâm.
Nhưng tới lúc quốc gia nguy nan, đại nghĩa lớn hơn tư tình.
Ban đầu c*̃ng giống như kiếp trước, Lãng Vương và võ tướng trong triều phân biệt tới Nam Hào Tây Vu, không bao lâu, tin tức Lãng Vương trọng thương ở Nam Hào truyền đến, mà lúc này, biên cảnh Tây Vu lâm nguy.
Thái tử điểm binh ngay trong đêm, tới trợ giúp Tây Vu, Vệ Trăn cũng dẫn quân Lãng chạy tới Nam Hào.
Trước khi đi, hai người chạm mặt ở cửa cung.
Bọn họ mặc áo giáp, đều nắm thánh chỉ, ngồi trên lưng ngựa xa xa nhìn nhau.
Thời gian gấp rút, không kịp nói lời từ biệt.
Thái tử nắm chặt cương ngựa, nhìn cô nương mặc áo giáp, rất muốn đi giành lại thánh chỉ trên tay nàng, nhốt nàng ở Đông cung, bảo vệ nàng kín kẽ.
Nàng yếu ớt như vậy, sao lên được chiến trường.
Nhưng hắn cũng biết, hắn không thể làm như vậy.
Nàng là Huyện chúa, là thiếu chủ phủ Lãng Vương, c*̃ng giống như hắn là Thái tử, trên vai gánh vác lê dân bách tính.
Bảo vệ Bắc Lãng, là trách nhiệm c*̉a bọn họ.
"Bảo trọng!"
Cuối cùng, Thái tử chỉ cất giọng nói hai chữ.
Vệ Trăn kéo dây cương, cười với hắn: "Bảo trọng."
Tiếng vó ngựa vang lên, hai người đều chạy về phía đại quân, đưa lưng về phía nhau, nhưng cũng là kề vai chiến đấu.
Kiếp thứ nhất, Vệ Trăn chết vào năm nay khi mới mười sáu tuổi; kiếp thứ hai, Vệ Trăn mười sáu tuổi đã có được cuộc sống mới; còn lần này, Vệ Trăn mười sáu tuổi lớn lên trong yêu thương, nhận được nền giáo dục tốt nhất, thông minh quả cảm, văn võ song toàn.
Năm Thịnh An thứ mười bảy, mùa đông, Nam Hào ba lần báo tin chiến thắng, Tây Vu cũng liên tiếp truyền lại tin thắng trận.
Năm Thịnh An thứ mười tám, mùa hạ, thiếu chủ Vệ gia đặt mình vào nguy hiểm giành được thắng lợi cuối c*̀ng, nhưng nàng lại rơi xuống vách núi, không rõ sống chết.
Tô Vãn Đường chỉ tìm được trâm ngọc c*̉a nàng.
Kiếp này, bởi vì từ lúc năm tuổi Vệ Trăn đã chính thức vào phủ Lãng Vương huấn luyện, Tô Vãn Đường cũng đi theo bên cạnh nàng từ rất sớm.
Năm Thịnh An thứ mười tám, mùa hạ, Thái tử đánh lui Tây Vu, lại trúng phải cổ độc, Tống Hoài xông vào Tây Vu lấy được thuốc giải, nhưng bởi vì bỏ qua thời gian giải độc tốt nhất, trong người Thái tử vẫn sót lại độc tố.
Biết được Vệ Trăn rơi xuống vực, Thái tử suốt đêm đi hướng Nam Hào.
Lúc đó, Tô Mục, Tô Chẩm Đường, Tô Vãn Đường đã thay phiên tìm một tháng, ngoại trừ cái trâm ngọc kia, từ đầu tới cuối vẫn không tìm được chút tung tích nào c*̉a Vệ Trăn.
Thái tử không ngủ không nghỉ chạy tới, ngày hắn đến Nam Hào, đã không ngủ yên giấc suốt năm ngày, ám vệ Thập Bát đi theo bên cạnh Vệ Trăn đánh bạo bỏ thuốc mê vào thức ăn c*̉a hắn, mới khiến hắn ngủ say một ngày.
Thái tử tỉnh lại, Thập Bát thỉnh tội, hắn lại giống như không nghe thấy, chỉ nắm cái trâm ngọc Tô Vãn Đường đưa cho hắn, rất lâu không nói gì.
Mấy ngày nay, một câu nói không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn.
'Vệ thiếu chủ rơi xuống vách núi, không rõ sống chết.'
Qua rất lâu, Thái tử nhắm mắt lại trầm giọng nói: "Dẫn đường."
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Thập Bát muốn nói lại thôi, sau đó đứng lên nói: "Vâng."
Từ khi Huyện chúa rơi xuống vách núi đến nay đã trôi qua hai tháng, bọn họ đã tìm khắp những nơi có thể tìm, nếu Huyện chúa còn sống, không có khả năng không hề có tung tích.
Nhưng nhìn Thái tử sắp sụp đổ, nàng ấy không dám nói bất cứ lời nào kích thích hắn.
Cứ thế, Thái tử dẫn người tìm kiếm từng tấc đất dưới ở đáy vực, lại tìm ba tháng.
Vẫn không có chút manh mối nào.
Dù vậy, Thái tử cũng không bỏ cuộc.
Tô Chẩm Đường sợ hắn xảy ra chuyện, không nhịn được chặn đường khuyên bảo, Thái tử đẩy hắn ra, lạnh nhạt nói: "Nhất định nàng ấy đang đợi Cô, Cô không thể bỏ cuộc."
Tô Chẩm Đường không khuyên nổi, những người khác cũng vậy.
Tống Hoài thu xếp ổn thỏa những chuyện ở biên cảnh Tây Vu, chạy tới nhìn thấy dáng vẻ chật vật, tiều tụy vô cùng của Thái tử thì lòng đau như cắt: "Điện hạ..."
Chử Yến lạnh nhạt nhìn y: "A huynh, ngươi cũng muốn cản ta?"
Tống Hoài cứng đờ người, sau một lúc lâu, lui về sau một bước.
Với tư cách thần tử, y nên đặt sức khoẻ c*̉a Thái tử lên trước.
Với tư cách a huynh, y không thể cất lên lời bảo hắn bỏ cuộc.
"Ta tìm cùng ngươi."
Cứ thế lại qua một tháng, bọn họ không chỉ đã tìm khắp đáy vực, còn lật tung cả những thành trấn xung quanh.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhưng bây giờ ngay cả một mảnh góc áo c*̉a Vệ Trăn cũng không tìm được, một người lớn như vậy, giống như biến mất vào hư không.
Sau khi Tề Vân Lan nhận được tin tức, đứng ở trong viện nhìn về phía Nam Hào.
Lãng Vương trọng thương, Thái tử trúng độc, những điều này đều trùng khớp với kiếp trước, thay đổi không lớn.
Chỉ có Huyện chúa Nguyên Cẩn rơi xuống vực, càng thêm nguy hiểm hơn đời trước.
Một lần kia có Thái tử và Đại hoàng tử nhảy xuống cứu người, lần này không có.
Nhưng, lần trước nàng có thể biến nguy thành an, lúc này đây, nhất định cũng có thể.
-
Thịnh An năm thứ mười tám, mùa đông.
Ngày hôm đó, là lễ hội hoa đăng ở biên thành.
Thành trấn từng được Vệ Trăn bảo vệ này treo đầy đèn lồng cầu phúc.
Chử Yến bước đi vô định trên đường, nhìn toàn thành đèn duốc xán lạn, trong đầu hiện lên những kỷ niệm c*̀ng Vệ Trăn, ký ức sau cùng, dừng lại ở hình ảnh bọn họ nhìn nhau từ xa trước cửa cung.
Sớm biết như vậy, hắn nên ngăn cản nàng.
Ba chữ Vệ Trăn Trăn đã khắc vào xương máu c*̉a hắn, hắn không thể mất đi nàng.
Vệ Trăn Trăn, rốt cuộc nàng đang ở đâu?
Là chết, hay sống.
Thái tử đi rất lâu, sau đó nghỉ chân trước một cái đèn, nhìn dòng chữ 'khẩn cầu Vệ thiếu chủ bình an trở về' trên đó, hắn không tin thần phật, nhưng thời khắc này, hắn nghĩ, nếu hiệu nghiệm, hắn bằng lòng dùng phúc đức cả đời mình đổi nàng trở về.
Tống Hoài lo cho Chử Yến, đi theo từ xa.
Nhìn bóng lưng thê lương dưới đèn, lòng y chua xót không thôi.
Kiều Kiều đã khóc ngất xỉu vài lần, muốn tới biên thành, nhưng bị hai vị huynh trưởng Tề gia thay phiên trông coi, không cho nàng ấy ra khỏi thành.
Mà thư nàng ấy gửi đến biên thành, gần như là một ngày một phong, có điều y không dám hồi đáp lấy một câu.
Thật ra bọn họ đều biết, đã lâu như vậy còn không tìm được người, hy vọng sống sót đã rất mong manh, nhưng không ai dám làm rõ.
Đối với người sống mà nói, có đôi khi, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.
Nhưng một cô nương rực rỡ như vậy, lẽ nào thật sự cứ chết đi như thế sao?
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Yến ca ca."
Toàn thân Tống Hoài chấn động, lại không dám quay đầu lại, chỉ chăm chú nhìn Chử Yến đang đứng dưới đèn, thấy toàn thân Thái tử c*̃ng cứng đờ, niềm vui to lớn bao phủ y, không phải nghe nhầm!
Sau một hồi yên lặng ngắn ngủi, Thái tử chợt xoay người.
Đập vào mắt là một nữ tử mặc áo choàng màu tím nhạt đang đứng dưới ánh đèn dầu, nhẹ nhàng bước đến.
Con ngươi Thái tử hơi run, nhưng hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Lại là ảo giác của hắn ư?
Đây đã là lần thứ bao nhiêu?
"A huynh, ta lại nhìn thấy nàng ấy."
Viền mắt Tống Hoài ửng đỏ, nhưng y không đáp, yên lặng lùi sang bên cạnh.
Thái tử đứng ở nơi đó, nhìn nàng càng đi càng gần.
Cho dù là ảo giác, cũng tốt.
Chí ít, có thể nhìn thấy nàng.
Bóng dáng màu tím nhạt mang theo mùi hương quen thuộc nhào vào lòng Thái tử, nghẹn ngào gọi hắn: "Yến ca ca, ta đã trở về."
Chử Yến ngẩn người, sau đó duỗi tay ôm lấy nàng.
Ảo giác lần này, hình như rất thật.
Hắn ôm chặt lấy nàng, gác cằm lên vai nàng, tham lam cảm nhận hơi thở thuộc về nàng, thậm chí không muốn tỉnh lại.
Mà không biết từ lúc nào, trên đường đột nhiên có thêm rất nhiều người.
Tô Chẩm Đường, Tô Vãn Đường, mấy vị tướng lĩnh quân Lãng, còn có mười tám ám vệ.
Bọn họ đều nhanh chóng chạy đến đây sau khi nhận được tin tức từ cửa thành, khi nhìn thấy hai người đang ôm chặt lấy nhau, họ không hẹn mà cùng dừng bước.
Sự xuất hiện c*̉a bọn họ khiến Chử Yến cuối c*̀ng đã nhận ra diều không thích hợp.
Hắn vẫn gác cằm lên bờ vai gầy c*̉a nàng, có điều lúc nhẹ nhàng ngước mắt, nhìn thấy sự mừng rỡ trong mắt bọn họ.
Dĩ vãng, bọn họ chưa từng xuất hiện trong ảo giác c*̉a hắn.
Thái tử ngơ ngác.
Nhưng hắn nhưng không dám nghĩ theo hướng đó, thậm chí cũng không dám thả lỏng tay để nhìn nàng thật kỹ.
Cuối cùng, cổ họng hắn khẽ nhúc nhích: "Vệ Trăn Trăn, muội là thật à?”
Người trong ngực ôm hắn chặt hơn: "Ta là thật, ta thật sự đã trở về."
Ngay sau đó, một giọng thiếu niên đột ngột truyền đến: "Tỷ tỷ không phải thật, còn có thể là giả à?"
Thái tử nhìn về nơi phát ra tiếng, thấy là một vị thiếu niên lang xinh đẹp hắn chưa gặp bao giờ.
Hắn có thể phân biệt ra được đối phương là người Đông Nhữ nhờ khẩu âm, sau đó, ánh mắt của hắn rơi xuống ngọc bội bên hông người kia.
Biển mây giọt nước, hoàng thất Đông Nhữ.
Thái tử giật mình, tỷ tỷ trong miệng hắn ta là ai?
Tại sao người của hoàng thất Đông Nhữ lại ở chỗ này?
Người trong lòng hắn là thật hay giả?
Hắn vô ý thức thốt ra: "Ngươi là ai?"
Nhìn như Thái tử đang hỏi thiếu niên, rồi lại như là đang hỏi người trong ngực.
Nửa năm, từ đầu đến cuối hắn không có bất kỳ manh mối nào về nàng, sao nàng có thể trở lại bên cạnh hắn, đây không phải ảo giác, vậy là cái gì?
Thiếu niên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Ta là Tô Tầm, Tầm trong tìm kiếm."
Nghe nói điện hạ Bắc Lãng một mực tìm kiếm tỷ tỷ, cảm tình không rời không bỏ như vậy đáng giá kỷ niệm.
Hắn ta vừa nói ra, người xung quanh đều như có như không liếc nhìn hắn ta.
Tống Hoài cũng vậy.
Rốt cuộc là hắn ta muốn che giấu tung tích, hay muốn tỏ rõ thân phận?
Thái tử Đông Nhữ tên Đông Phương Tô.
Toàn bộ Đông Nhữ, trừ hắn ta ra ai dám dùng tên giả là 'Tô'?