Chử Yến cũng không thèm để ý hắn ta là ai, hắn chỉ muốn xác định mọi thứ hiện tại là chân thật.
Hắn chưa từng gặp mặt Thái tử Đông Nhữ, hắn ta sẽ không xuất hiện trong ảo giác c*̉a hắn.
Cho nên, đây không phải ảo giác, nàng là thật sự.
"Vệ Trăn Trăn..."
Giọng Thái tử hơi run.
"Là ta, Yến ca ca." Vệ Trăn nhẹ nhàng buông Thái tử ra, ngửa đầu nhìn hắn, nước mắt rơi xuống như vòng ngọc đứt dây.
Sau khi nàng ra khỏi dược cốc, nghe nói hắn vẫn tìm nàng ở biên thành, đã vội vàng chạy tới.
Hắn gầy quá, tiều tụy đi rất nhiều.
Chử Yến giơ tay cẩn thận xoa khuôn mặt quen thuộc kia, dường như rất sợ hắn chạm vào một cái, nàng sẽ tiêu tan giống như trước kia.
Vệ Trăn nhìn ra nỗi sợ c*̉a hắn, giơ tay úp lên tay hắn, nức nở nói: "Xin lỗi, ta về muộn quá."
Tay Chử Yến bị cầm lấy, mắt chợt nhoè đi.
Đột nhiên, hắn ôm chặt lấy nàng, nước mắt rơi vào trong chiếc áo choàng lông cáo c*̉a nàng.
Nhìn một màn này, tất cả mọi người không tự chủ được đỏ vành mắt, ngay cả Đông Phương Tô c*̃ng sụt sịt, cảm thấy hổ thẹn vì từng suy nghĩ muốn giành người với Thái tử Bắc Lãng c*̉a chính mình.
Đây là tình yêu cảm động lòng người cỡ nào chứ.
Lúc nào hắn ta mới có thể có được đây?
"Ngươi khóc cái gì?"
Bên tai truyền đến một giọng nói rất nhẹ, nhưng rất trong trẻo.
Đông Phương Tô quay đầu, đối diện với một đôi mắt trong veo ngập nước.
Đôi mắt tiểu Thái tử Đông Nhữ sáng lên.
Tình yêu c*̉a đời hắn ta, tới rồi.
"Ngươi là ai, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?"
"Ta là ám vệ c*̉a điện hạ, tên Thập Bát." Thập Bát nhìn hắn ta một lúc, lắc đầu: "Hẳn là chúng ta chưa gặp nhau bao giờ."
Nàng ấy ở Bắc Lãng, hắn ta ở Đông Nhữ, cách núi cách biển, sao mà gặp?
Tiểu Thái tử Đông Nhữ ồ một tiếng, nhưng ánh mắt đầu tiên hắn ta nhìn thấy nàng ấy đã cảm thấy giống như từng quen biết.
Sau đó, Đông Phương Tô quay đầu nhìn về phía Thái tử Bắc Lãng đang mừng rỡ đến bật khóc, như có điều suy nghĩ.
Không thể giành Trữ phi c*̉a hắn, vậy thì có thể mang ám vệ c*̉a hắn đi không?
Hơn nữa, hắn ta đã cứu Trữ phi c*̉a Thái tử Bắc Lãng đấy nhé.
Hắn ta đòi một tình yêu, không phải, đòi một ám vệ về Đông Nhữ không quá đáng đâu nhỉ?
Thập Bát còn đang lau nước mắt hoàn toàn không biết tiểu Thái tử bên cạnh đã có âm mưu gì.
-
Những điều tốt đẹp trên thế gian này, có một loại gọi là vui như lên trời, cũng có một loại là đạt được ước muốn, còn có một loại là gặp lại.
Hôm nay coi như Thái tử Chử Yến được trải nghiệm mỗi thứ một lần.
Trên đường về quân doanh, Thái tử chưa từng buông tay Vệ Trăn, giống như sợ hắn vừa buông tay người đã không thấy tăm hơi.
Thông báo cho toàn doanh xong, Tống Hoài lần lượt gửi thư về kinh thành, Thái tử mới tính là miễn cưỡng phục hồi tinh thần.
Lúc này Tô Vãn Đường mới hỏi những gì nàng đã trải qua trong thời gian này.
Thì ra, ngày Vệ Trăn rơi xuống vực, vừa vặn gặp tiểu Thái tử Đông Nhữ ở đáy vực.
Dưới đáy vực có một suối nước nóng, tiểu Thái tử Đông Nhữ đang cởi áo tháo dây lưng, đã bị nước văng ướt hết người.
Hắn ta không phát hiện là vật gì rơi xuống, nhưng ám vệ c*̉a hắn ta nhìn thấy, vì vậy, trước mệnh lệnh c*̉a hắn ta, ám vệ vớt người lên.
Trong quá trình Vệ Trăn rơi xuống vực từng nương hòn đá và cành cây giảm lực rơi xuống mầy lần, vậy nên lúc rơi xuống vẫn còn thoi thóp.
Nhưng tính mạng cực kỳ nguy hiểm.
Tiểu Thái tử Đông Nhữ ngây thơ lương thiện, tất nhiên không có khả năng thấy chết mà không cứu, lập tức kêu ám vệ đưa người đến dược cốc.
Vệ Trăn bị thương quá nặng, hôn mê đủ ba tháng mới miễn cưỡng tỉnh lại, nhưng tỉnh lại người cũng mê man, không tỉnh được bao lâu lại bất tỉnh nhân sự.
Hơn nữa ký ức c*̃ng bị ảnh hưởng, trong mấy tháng đó đầu óc nàng mơ màng không biết gì.
Cho đến nửa tháng trước, nàng mới từ từ nhớ lại chuyện cũ, báo cho Đông Phương Tô thân phận của nàng.
Đông Phương Tô rất là kinh ngạc, thời gian qua hắn ta vẫn ở tại dược cốc, cũng không biết chuyện xảy ra bên ngoài.
Sau khi biết được thân phận c*̉a Vệ Trăn, hắn ta nhanh chóng sai người đi hỏi thăm, thế mới biết Chử Yến còn đang tìm kiếm Vệ Trăn ở biên thành, vì vậy, hắn ta vội vàng đưa người tới đây.
Mọi thứ đều ăn khớp, nhưng...
"Vì sao Đông Nhữ điện hạ lại ở dưới đáy vực?" Tô Vãn Đường.
Đông Phương Tô bị hỏi như vậy, lập tức nổi giận: "... Ta đã cứu Trữ phi c*̉a các ngươi, vì sao ngươi lại chọc vào nỗi đau của ta?"
Tô Vãn Đường: "...?"
Sao tự dưng câu này lại chọc vào nỗi đau c*̉a hắn ta?
Cuối cùng, dưới ánh nhìn chăm chú c*̉a mọi người, Đông Phương Tô không kiên nhẫn nói: "Mua phải bản đồ giả."
Mọi người: "?"
Tống Hoài khẽ nhíu mày: "Ban đầu Đông Nhữ điện hạ muốn đi nơi nào?"
"Tắm nước nóng!" Tiểu Thái tử Đông Nhữ càng nói càng tức, còn vung tay minh hoạ: "Rõ ràng là một cái suối nước nóng to như vậy, ai biết đến nơi đó, chỉ có một chút xíu, còn rơi xuống một mỹ nhân đầy máu, ta bận rộn hơn một tháng, cuối cùng ngay cả cái suối nước nóng bé tý như vậy c*̃ng không được ngâm!"
Mọi người: "..."
Lý do này quá hoang đường!
Nơi này chính là biên cảnh Bắc Lãng và Nam Hào, hơn nữa đang trong thời kỳ chiến tranh, hắn ta chạy đến nơi này tắm nước nóng?
Tô Vãn Đường thật sự không nhịn được, hỏi hắn ta.
Lại nghe Đông Phương Tô nói rất hùng hồn: "Chúng ta đi đường mòn, bay từ trên vách núi xuống, ai biết bên trên là chiến trường chứ, hơn nữa vách núi cao như thế, có liên quan gì tới chiến tranh bên trên đâu, còn có thể nhảy xuống đánh ta chắc, thế thì chưa biết là ai ngã chết trước đâu."
Trong doanh trướng nhất thời yên tĩnh.
Đông Phương Tô nhìn một vòng, cau mày hất cằm: "Các ngươi không tin ta!"
Mọi người lặng lẽ nhìn hắn ta.
Nếu việc này phát sinh ở trên người người khác, khẳng định là rất đáng nghi ngờ, nhưng nếu là vị Thái tử góp cho đủ số c*̉a Đông Nhữ, hình như không có gì không tin.
Chỉ là, hơi ngáo mà thôi.
Thái tử và Tống Hoài không hé răng, những người khác cũng không dám mở miệng, tiểu Thái tử Đông Nhữ nhìn xung quanh một vòng, tầm mắt rơi vào trên người Thập Bát sau lưng Vệ Trăn: "Thập Bát, ngươi có tin ta không?"
Thập Bát đột nhiên bị gọi tên sửng sốt, sau khi cảm nhận được vô số ánh mắt dừng trên người nàng ấy, ngơ ngác gật đầu: "Tin chứ."
Nàng ấy đã sớm nghe nói vị Thái tử Đông Nhữ này ngây thơ thiện lương, hiện tại nhìn thấy quả nhiên là thế, người như hắn ta và Đại hoàng tử phi tương lai, tất nhiên là nàng ấy tin rồi.
Lúc này Đông Phương Tô mới hài lòng gật đầu.
Ai quan tâm những người khác tin hay không, tình yêu c*̉a đời hắn ta tin là được.
Vệ Trăn quay đầu suy tư nhìn Thập Bát.
Sao Đông Phương Tô biết nàng ấy tên Thập Bát.
Thập Bát đã đi theo nàng rất lâu, tất nhiên có thể hiểu ánh mắt nghi ngờ của nàng, nói: "Vừa rồi trên đường đi, Đông Nhữ điện hạ hỏi thuộc hạ."
Vệ Trăn nhẹ nhàng ồ một tiếng.
Là ăn mừng Vệ Trăn tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng vì cảm tạ ơn cứu mạng c*̉a Thái tử Đông Nhữ, tối nay trong doanh cử hành tiệc lửa trại.
Đêm nay Chử Yến nói rất ít, một mực yên lặng ngồi bên cạnh Vệ Trăn, thường thường nhìn chằm chằm nàng.
Vệ Trăn biết hắn còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng lặng lẽ ngồi ở đàng kia, không đi đâu cả.
Những người khác đều rất có ánh mắt không đến quấy rối, ngoại trừ... tiểu Thái tử nào đó ôm mục đích khác và không có ánh mắt.
Đông Phương Tô ôm một bầu rượu qua đây, nói có việc riêng muốn bàn với Chử Yến, nhưng cũng không ngại Vệ Trăn nghe thấy.
Dưới sự ngầm đồng ý c*̉a hai người, hắn ta tỏ rõ mục đích.
Hắn ta muốn hòa thân với Bắc Lãng.
Chử Yến lạnh lùng nhìn hắn ta.
"Ta không cần Công chúa thật, Bắc Lãng điện hạ nhận luôn một người bây giờ c*̃ng được."
Đông Phương Tô vừa nói tầm mắt vừa hướng về phía Thập Bát đang ngồi uống rượu với những ám vệ khác ở cách đó không xa.
Chử Yến, Vệ Trăn: "..."
Mục đích của hắn ta có cần phải rõ ràng như vậy không?
"Ám vệ c*̉a Cô, ngươi dám lấy?"
Tên ngốc từ nơi nào chạy ra, không sợ nửa đêm bị cắt cổ à?
Đông Phương Tô nháy mắt mấy cái: "Sao lại không dám?"
Chử Yến Vệ Trăn nghẹn họng không nói gì.
Mà sau khi bị Đông Phương Tô quấy rầy, Chử Yến c*̃ng coi như hoàn toàn ‘hoàn hồn’.
"Phụ hoàng ngươi biết không?"
Hẳn là không biết, nếu không sẽ tức chết.
Đông Phương Tô: "Phụ hoàng mà biết nhất định sẽ rất vui.”
Chử Yến: "Hả?"
"Thời buổi loạn lạc, Đông Nhữ lại không thích chiến tranh, muốn sống cũng chỉ có thể ôm đùi nha." Đông Phương Tô nói liến thoắng: "Phụ hoàng từng nói với ta, trong số Thái tử các nước, chỉ có Bắc Lãng điện hạ là lợi hại nhất. Nếu ta gặp Bắc Lãng điện hạ, vậy thì phải tranh thủ ôm đùi, chỉ cần Bắc Lãng điện hạ bằng lòng bảo vệ ta, là ta có thể bảo vệ Đông Nhữ thái bình trăm năm."
"Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ta có thể sống lâu như thế."
Chử Yến Vệ Trăn: "..."
Ánh lửa chiếu lên mặt tiểu Thái tử Đông Nhữ, hai người nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
"Ngươi sẽ đồng ý đúng không?"
Chử Yến: "... Ngươi nhìn đâu ra Cô sẽ đồng ý?"
"Vậy phải thế nào ngươi mới chịu đồng ý?"
Xung quanh yên tĩnh một hồi, Chử Yến nói: "Ngươi cứu Trăn Trăn, chúng ta nợ ngươi một ân tình, ngươi muốn cái gì?"
Đông Phương Tô cau mày suy nghĩ một hồi, nói: "Lần này ta ra ngoài chính là vì tìm được suối nước nóng lớn nhất thế gian, nhưng không tìm được, nếu Bắc Lãng điện hạ muốn báo đáp ta, vậy thì tặng ta một cái suối nước nóng lớn nhất trên đời là được."
Chử Yến Vệ Trăn liếc nhau, đều thấy được ánh sáng trong mắt đối phương.
"Không phải ngươi muốn hoà thân à, vì sao không phải yêu cầu này?"
Đông Phương Tô: "Ban đầu ta nghĩ như vậy, nhưng sau lại thấy không thích hợp."
"Ta cảm thấy, hòa thân hẳn là đôi bên c*̀ng có tình cảm, không nên lấy ơn tình để trao đổi."
Chử Yến: "Bản chất chuyện hòa thân vốn dĩ là trao đổi."
"Nhưng ta chỉ muốn hoà thân với nàng ấy."
Đông Phương Tô nói một cách đương nhiên: "Đây là đôi bên c*̀ng có tình mà."
Chử Yến: "..."
Vệ Trăn thật sự không nhịn được, cười khẽ một tiếng: "Nhưng hiện tại ta thấy chỉ có một mình Đông Nhữ điện hạ có tình."
Đông Phương Tô sửng sốt: "Cũng đúng, thế ta đi hỏi xem."
Nhưng chờ hắn ta đứng lên, ở chỗ kia đã không còn bóng Thập Bát từ lâu.
"Ơ, người đâu rồi?"
Ám vệ thính hơn người thường rất nhiều, khoảng cách gần như vậy, sao có thể không nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.
Vệ Trăn cười nói: "Nếu Đông Nhữ điện hạ để ý tình cảm đôi bên, vậy thì chỉ cần Thập Bát đồng ý, tất nhiên chúng ta sẽ không phản đối."
"Có thật không?"
Mắt Đông Phương Tô sáng lên, hắn ta nói.
Vệ Trăn nhìn về phía Chử Yến, Chử Yến gật đầu: "Ừm."
Thập Bát là do một tay hắn dạy lớn lên, sao có thể để ý tên ngốc này chứ?
Nhưng một năm sau, khi tiểu Thái tử Đông Nhữ vui mừng chạy đến bên cạnh hắn, nói Thập Bát đồng ý, Chử Yến trầm mặc rất lâu, rất lâu.
Hai người cộng lại không có nổi một bộ não ở bên nhau, Đông Nhữ Đế thật sự không lo lắng à?
Đương nhiên đây là chuyện sau này.
Lúc này, bởi vì Vệ Trăn trở về, cả tòa thành tràn ngập bầu không khí vui sướng.
Trong doanh ánh lửa bập bùng, vừa hát vừa nhảy, náo nhiệt suốt cả đêm.
Khi tia nắng ban mai mới lên, Chử Yến và Vệ Trăn cùng nhau đứng ở trên một sườn dốc.
"Vệ Trăn Trăn, chúng ta trở về lập tức thành hôn."
Vệ Trăn gật đầu: "Ừm."
Dưới tia nắng ban mai, hai bóng người dựa sát vào nhau, đẹp lộng lẫy.
Đúng như Tề Vân Lan mong đợi, ở kiếp này, bọn họ vẫn viên mãn.
HẾT NGOẠI TRUYỆN -