Mặc dù mức độ chi tiêu của Ngụy Niên không bằng Ngụy Ngưng, nhưng tốt xấu gì cũng mang danh đích nữ, trong phòng ngủ vẫn phải có những vật trang trí nên có. Kiều thị tính toán rất hay, Ngụy Niên không thể mang những vật chết này đi đổi tiền dưới mí mắt bà ta, cho nên chẳng qua là tạm thời đặt ở trong viện nàng thôi, tương lai Ngụy Niên không còn nữa, những thứ này vẫn là của Ngụy gia.
Chính vì vậy, Ngụy Niên mới có thể sai Phong Thập Bát mang ra ngoài bán, đồ của Ngụy gia, nàng không hề đau lòng, có điều nàng cộng cả hai đời lại, còn chưa từng tiêu tiền như nước như vậy.
Nhưng ít ra, cuối cùng cũng kịp hoàn thành giao nộp đúng kỳ hạn.
Đông Tẫn và mấy người Nguyệt Lan sắp xếp kinh thư xong, Ngụy Niên ngồi xổm cạnh cái rương tiện tay lật ra một bản, sau đó...
Nàng nhìn chằm chằm mấy chữ to như trâu trên giấy bằng vẻ mặt phức tạp: "Đây là... ai chép?"
Mấy cái đầu bu lại, một tiểu nha hoàn trong đó nói lí nhí: "Nô tỳ chép."
Ngụy Niên trầm mặc mấy giây, bỗng nhiên gập kinh thư lại!
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng hiền hòa nói: "... Những quyển này, nhét vào giữa đi."
Việc đã đến nước này, chỉ có thể trông cậy vào việc Thái tử điện hạ sẽ không đích thân lật xem, cho dù xem, hắn cũng không thể xem từng quyển một được, đặt ở giữa là an toàn nhất!
Sau đó, mấy người lại lần nữa sửa sang lại một lần, làm xong thì đã đến lúc mặt trời lặn, người của biệt viện c*̃ng đến.
Đông Tẫn chột dạ, từ đầu tới cuối không dám nhìn cái rương kia.
Ngụy Niên thì vẫn bình tĩnh cầm tờ giấy trong tay. Dù sao thì hắn cũng không viết trên giấy là nàng phải tự tay chép, nếu như hắn phát hiện thì đây chính là chứng cứ để nàng chống chế, à không, giải thích!
-
Ánh nến nhảy lên, phát ra tiếng vang rất nhỏ, Ngụy Niên ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chằm chằm mấy chữ rồng bay phượng múa trên giấy chìm vào suy nghĩ.
Nàng quên mất một vấn đề!
Kiếp trước Xuân Lai lấy ra thư tình mà nàng viết cho vị hôn phu của Tề cô nương nhưng không gửi đi, để làm bằng chứng giả định tội nàng.
Nét chữ trên những bức thư tình kia giống hệt nét chữ của nàng!
Chữ của nàng là do Ngụy Hằng tay nắm tay dạy, nếu như trên đời này có người có thể bắt chước chữ của nàng mà không chút sơ hở nào, vậy thì người này chỉ có thể là Ngụy Hằng!
Lần này nàng tránh thoát cái bẫy ở đình Hương Sơn, những bức thư tình c*̃ng chưa lộ ra ngoài ánh sáng! Nhưng nếu bọn họ muốn lặp lại chiêu cũ, sớm muộn gì những thứ kia đều là tai hoạ.
'Muốn sống được giữa lũ sói cọp, không tàn nhẫn sẽ không làm nên chuyện.'
'Xuân Lai chỉ là bắt đầu, đúng không?'
Ngụy Niên chậm rãi nắm chặt tờ giấy, thư tình ở trong tay Ngụy Hằng, nàng rất khó hóa giải, bởi vì cho dù nàng có thể tìm thấy và tiêu hủy chúng, thì hắn ta có thể viết lại, còn sẽ tìm đúng thời cơ đè chết nàng.
Cho nên, hiện chuyện nàng phải giải quyết không phải là thư tình kiếp trước đã định tội nàng, mà là Ngụy gia.
Nhưng nàng bị nhốt ở hậu viện hơn mười năm, nào hiểu bày mưu nghĩ kế gì, bám lấy Thái tử đã là cách phá vỡ cục diện mà kiếp trước nàng suy nghĩ vô số lần mới tìm ra.
Ngụy gia muốn nuôi dưỡng nàng thành hạng người đần độn vô tri, mặc dù nàng không cho bọn họ được như mong muốn, lại tự nhận là cũng không thông minh cho lắm. Bây giờ dù nàng muốn báo thù, nhưng chuyện không đơn giản như vậy, với lại, nàng vẫn chưa biết ai mới là kẻ đứng sau ẩn mình trong bóng tối thao túng mọi chuyện.
Dựa theo lời Ngụy Ngưng nói, nàng ta làm Tể tướng phu nhân, vậy thì rất có thể người kia chính là Tể tướng tương lai.
Trung thư lệnh hiện tại là ngoại tổ phụ của nàng, Lãng Vương, bọn họ lợi dụng Quận chúa đấu với Vệ gia, thay thế ông ngoại.
Đây là một nước cờ rất lớn!
Nàng muốn lật đổ bàn cờ này, không chỉ phải làm Ngụy gia sụp đổ, còn phải tìm ra người kia là ai! Đồng thời, còn phải tìm ra tã lót có thể chứng minh thân phận của nàng, nhận tổ quy tông.
Mỗi một bước tiếp theo, nàng đều phải bước vô cùng cẩn thận, không được xảy ra sai lầm gì.
-
Biệt viện Hương Sơn.
Mấy ngày liên tiếp, bên trong biệt viện Hương Sơn đều tràn ngập mùi máu tanh, bọn thị vệ đã không còn đếm được mình đã xử lý bao nhiêu thi thể.
Trong đó có người Bắc Lãng, c*̃ng có thám tử, cao thủ của quốc gia khác, bọn họ chỉ có một mục đích, đưa Thái tử Bắc Lãng vào chỗ chết.
Thời gian đầu khi bốn nước mới thành lập, các quốc gia cần nghỉ ngơi lấy lại sức, ký kết điều ước hòa bình mười năm hòa bình.
Sau mười năm dưỡng sức xây dựng lại thế lực, sáu năm trước hiệp ước ký kết trước đó đã hết hạn, biên cảnh bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Năm đó Bắc Lãng lục đục nội bộ, mặc dù thiên tử không đành lòng tàn sát thủ túc, giữ lại tính mạng của bọn họ, nhưng hai huynh đệ kia kiêu căng ngạo mạn. Trong mười năm đó, đã lần lượt qua đời trong buồn bực sầu não. Truyền thuyết đánh đâu thắng đó của ba huynh đệ Chử gia cũng theo đó chôn vùi, cộng thêm việc thiên tử Bắc Lãng trọng văn khinh võ, ba nước lớn còn lại đều nhìn chằm chằm Bắc Lãng.
Sau nhiều lần thăm dò và giao chiến ở biên cảnh, cuối cùng vào bốn năm trước, bùng nổ một lần đại chiến.
Lãng Vương xin nghênh chiến Nam Hào có binh lực cường thịnh nhất, ngay vào lúc sắp giành được thắng lợi thì trọng binh Tây Vu tập kích, hiển nhiên là đã liên minh với Nam Hào, ý đồ tiêu diệt Bắc Lãng trong một lần hành động. Sớm từ lúc Lãng Vương dẫn binh tiến về Nam Hào, võ tướng trong triều đã lần lượt phân công đến biên cảnh Tây Vu Đông Nhữ, có điều Tây Vu khí thế hung hăng, Bắc Lãng c*̃ng không có Lãng Vương thứ hai, việc bọn họ có thể làm chỉ là kéo dài thời gian. Ngay khi Bắc Lãng rơi vào thời khắc nguy cấp nhất, Thái tử Chử Yến năm đó mới sắp mười sáu tuổi lãnh binh đánh Tây Vu, xoay chuyển càn khôn, bảo vệ thành trì của Bắc Lãng.
Trận chiến kia kéo dài một năm, chấm dứt bằng việc Nam Hào, Tây Vu chiến bại, Bắc Lãng cũng nhờ một trận chiến này mà trở thành quốc gia đứng đầu bốn nước.
Lãng Vương và Thái tử khải hoàn mà về, cả nước chúc mừng.
Đồng thời, tin tức Thái tử Bắc Lãng ngăn cơn sóng dữ khiến cả đại lục xôn xao, hắn cũng trở thành cái tên đứng thứ hai trên bảng treo thưởng của nước địch.
Nhưng, đây chỉ là những gì người ngoài biết.
Trên thực tế, trong trận chiến kia Lãng Vương bị thương nặng, suýt nữa không giữ được tính mạng, là thiên tử gần như dùng hết dược liệu quý báu trong quốc khố mới kéo được người từ cửa tử về. Có điều, dù cuối cùng bảo vệ được tính mạng, thì sức khỏe Lãng Vương đã kém hơn trước kia rất nhiều, không nâng được đao, không lên được chiến trường.
Lãng Vương là chiến thần của Bắc Lãng, cũng là cây trụ của Bắc Lãng, tin tức ông ấy bị thương nặng tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, cho nên từ ban đầu việc Lãng Vương bị thương nặng chính là bí mật, số người biết tình hình thực tế ít càng thêm ít.
Ông ấy còn sống một ngày, vài quốc gia còn lại tạm thời không dám mạo hiểm xâm phạm.
Cũng không biết là tin tức này bị lộ khi nào, Phụng Kinh xuất hiện thám tử từ các quốc gia, nhưng đúng lúc này, tin tức chấn thương cũ trong trận chiến kia để lại di chứng cho Thái tử nhanh chóng lan truyền.
Một người là Lãng Vương tuổi trên năm mươi, một người là Thái tử thành danh khi còn trẻ, vào lúc cả hai đồng thời có sơ hở, không hề nghi ngờ, bọn họ sẽ chuyển trọng tâm sang người sau.
Hoàng thất Bắc Lãng, chỉ có Thái tử Chử Yến là mối họa, Thái tử vừa chết, Bắc Lãng sẽ lụn bại.
Thế là, bắt đầu từ lúc đó đã có người kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên ám sát Chử Yến.
Nhưng bọn họ không biết, từ nhỏ vị Thái tử Bắc Lãng này đã làm việc điên cuồng. Hắn không chỉ không để thích khách vào mắt, mỗi lần bắt được thích khách, hắn sẽ treo từng dãy thi thể lên bên ngoài tường thành Phụng Kinh. Nếu có người cướp xác, hơn một nửa phải chết trong tay hắn, sau đó gia nhập đội ngũ thi thể bị treo; nếu như không người cướp xác, cho dù thi thể bị hong khô hắn c*̃ng không hạ xuống, còn sai người treo vải trắng, bên trên viết mấy chữ ‘bọn đạo chích chuột nhắt’ rồng bay phượng múa, cuối cùng còn vẽ một con rùa đen rất to.
Nước địch nào chịu được cơn tức này, cắn răng bạo tay nhận người quốc gia mình về.
Đến tận đây, Chử Yến và Nam Hào Tây Vu kết thù.
Cái tên đứng đầu bảng treo thưởng của các đất nước láng giềng đổi từ Lãng Vương Vệ Mâu thành Thái tử Chử Yến.
Thù nước hận riêng, khiến bọn họ dần dần không để ý đến phủ Lãng Vương, chĩa tất cả mũi tên về phía Thái tử, lúc này đã không liên quan gì tới kế sách lâu dài nữa, bọn họ chỉ muốn giết Thái tử cho hả giận, nhưng Thái tử nào có dễ giết như vậy, sau khi thiệt hại vô số cao thủ, thù này càng lúc càng lớn.
Đương nhiên, những điều này đều không phải chuyện mà bách tính bình thường có thể biết được, bọn họ chỉ biết Thái tử làm việc điên cuồng, nghe mà sinh sợ, nhưng cùng lúc đó trong lòng bọn họ cũng có một chút sùng kính, dù sao trong trận chiến mấy năm trước, công lao của Thái tử là không thể bỏ qua.
Cho nên cho đến ngày nay, trong Bắc Lãng không ai dám trêu chọc Thái tử Chử Yến, mà ngoài Bắc Lãng, vô số người hận không thể ăn thịt hắn, uống máu hắn. Nhưng dù cho bọn họ sử dụng tất cả thủ đoạn nghĩ ra được, Thái tử vẫn không bị thương hay mất một sợi tóc.
Không chỉ thế, mỗi khi bọn họ chuẩn bị nghỉ ngơi để tìm kế sách vẹn toàn, Thái tử lại chủ động phái người khiêu khích, phá vài cứ điểm của bọn họ, chọc cho bọn họ tức giận tiếp tục ám sát, lại có đi mà không có về.
Nghe nói vì vậy mà ở Nam Hào có người đang sống sờ sờ bị chọc tức chết.
Sau khi trải qua muôn ngàn thử thách, người có thể ở lại bên cạnh Chử Yến không ai không phải là người tài ba, cho dù là đối phóvới thích khách, hay là xử lý thi thể, bọn họ đã luyện mãi cũng thành quen tay hay việc.
Ngay cả cung nữ nhìn thấy thi thể đẫm máu cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Sau trận ác chiến hôm nay, Tống Hoài nhận lấy kiếm từ tay Chử Yến, ném cho thị vệ đang đứng sau lưng, Trường Phúc đúng lúc đưa khăn tới cho hai người.
Chử Yến hờ hững lau mặt và tay, Tống Hoài không nói một lời đi theo bên cạnh hắn, vừa đi vừa lau vết máu dính trên người mình.
Hai người cùng làm một động tác, nhưng lại toát ra hai loại khí chất khác biệt.
Một người lạnh lẽo đến đáng sợ, một người tùy tiện mà ngông cuồng.
"Mấy ngày nay người tới khó chơi hơn không ít." Tống Hoài vừa lau kiếm vừa nói: "Điện hạ lại làm gì à?"
Chử Yến lau kiếm mấy lần, sau khi thấy lau không sạch thì chán chẳng muốn làm nữa, ném khăn cho Trường Phúc, lười nhác nói: "Bọn họ phí hết tâm tư muốn mạng Cô, sao Cô có thể không tặng cho bọn họ chút lễ chứ?"
Tống Hoài nhíu mày, không lên tiếng.
Lúc này, ngoài hành lang dài có bóng người lắc lư, Trường Phúc rướn cổ lên nhìn, nói: "Là người đến Ngụy gia trở về."
Tống Hoài không hiểu nhìn sang Chử Yến: "Ngụy gia?"
Chử Yến nhíu mày, bước nhanh hơn.
Trường Phúc nhỏ giọng trả lời Tống Hoài: "Mười ngày trước, Ngụy cô nương mắng điện hạ là tên điên ở chuồng ngựa, bị điện hạ nghe thấy, thế là điện hạ vơ vét đầy một rương kinh thư to, bảo Ngụy cô nương chép xong trong vòng mười ngày, nếu không thì sẽ đem Ngụy cô nương đi đút cho sói ăn. Đấy, hôm nay bên kia nói đã chép xong."
Tống Hoài: "..."
"Chậc chậc, nhiều như vậy đừng nói là mười ngày, có là mấy tháng c*̃ng chưa chắc có thể chép xong, nhưng Ngụy cô nương lại còn chép xong sớm một ngày, thật là thần kỳ."
Bước chân Tống Hoài khựng lại.
Có cái gì chợt lóe lên trong đầu y.
Sáng sớm hôm qua, từ xa y đã nhìn thấy Thập Bát ôm một đống đồ vật trèo tường biệt viện, bởi vì từ trước đến nay điện hạ đối xử với mười chín ám vệ này khoan dung nên y cũng không hỏi đến việc tư của bọn họ, mà trong trận chém giết vừa rồi, y loáng thoáng ngửi thấy mùi mực trên người bọn họ, khi đó y còn thấy lạ, đám người này có hứng thú với thi họa từ bao giờ.
Hóa ra… là như vậy?
Nhưng y nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc Ngụy cô nương có bản lĩnh gì, có thể sai khiến được ám vệ của điện hạ giúp nàng?
Tống đại nhân hiếm khi sinh ra lòng hiếu kỳ với một chuyện, thế là y chậm rãi đi theo.
Chử Yến đứng ở bên cạnh cái rương đỏ, nhìn từ trên cao xuống, xem nguyên một rương kinh thư đã chép xong.
Hắn giao cho nàng một nhiệm vụ tuyệt đối không thể hoàn thành, chính là chờ nàng vô cùng đáng thương tới cầu hắn, mà không phải thật sự đưa cho hắn kinh thư đã chép xong!
Chép xong trong vòng mười ngày là tuyệt đối không thể! Nàng lại trả lại cho hắn sớm một ngày, không có gì khác ngoài hai đáp án.
Một là ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, trộn lẫn bản gốc vào trong, hoặc là, nàng nhờ người khác chép giúp nàng.
Chử Yến có chút hứng thú nhướng mày, giơ tay lên: "Đưa một quyển cho Cô xem."
Trường Phúc thầm run sợ, thận trọng cầm lấy phía quyển trên cùng đưa cho Thái tử.
Hắn ta cũng nghĩ đến hai loại khả năng kia, mà cho dù là loại nào, hắn ta cảm thấy Ngụy cô nương đều sẽ đặt bản mình tự sao chép ở trên cùng.
Quả nhiên, quyển này là Ngụy Niên tự tay chép.