Chử Yến không nhận ra chữ của nàng, nhưng nét chữ xinh đẹp, nhìn giống do chính tay nàng viết.
Chử Yến cười đầy ẩn ý: "Lấy thêm."
Trường Phúc vừa muốn đưa tay, lại nghe hắn nói: "Đổ ra, lấy ở giữa."
Trường Phúc giật mình một cái: "..."
Hắn ta miễn cưỡng cười lấy lòng: "Điện hạ..."
"Lấy!"
Trường Phúc chỉ có thể kiên trì sai thị vệ đổ ra, chọn một quyển ở giữa đưa tới.
Chử Yến mở ra, lắc tay.
Thái tử nhìn quyển kinh thư với nét xiêu xiêu vẹo vẹo, đầy rẫy chữ sai trên tay, cắn răng: "Thứ quỷ gì!"
Tìm người hỗ trợ cũng không biết che giấu nét chữ, lại làm ra cái thứ chữ như gà bới này để lừa gạt hắn?
"Lấy thêm!"
Trường Phúc tự biết Ngụy cô nương không gạt được rồi, cam chịu tiện tay cầm một quyển trình lên, quyển này vẫn là chữ như gà bới, hơn nữa nét chữ lại thay đổi: "Tiếp tục!"
Đời này Chử Yến chưa từng nhìn thấy nét chữ nào xấu như vậy, hôm nay lại lập tức gặp mấy loại, quả thực là mỗi loại xấu một kiểu!
Sau khi lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, lần này Chử Yến nhìn chằm chằm cuốn kinh thư Trường Phúc đưa qua rất lâu.
Trường Phúc hiếu kì rướn cổ lên nhìn, nhưng không nhìn thấy gì cả.
Qua một hồi lâu, Thái tử mở kinh thư ra, nhìn về phía Tống Hoài, lạnh lùng nói: "Nét chữ này, sao Cô lại cảm giác nhìn rất quen mắt nhỉ?"
Tống Hoài liếc mắt, khóe môi giật một cái.
Đương nhiên là nhìn quen rồi, điện hạ tự mình dạy dỗ có thể không nhìn quen sao?
Trường Phúc c*̃ng ngơ ngác, hắn ta xích lại gần nhìn kỹ một lúc, sau đó khiếp sợ chỉ vào kinh thư: "Cái này… đây không phải... không phải… Phong, Phong..."
Sắc mặt Thái tử càng ngày càng khó coi, Trường Phúc không “Phong” được nữa, cúi đầu ngậm miệng lại.
"Phong Thập Cửu, lăn ra đây cho Cô!" Chử Yến cắn răng nói.
Một giây sau, thiếu niên đã đứng trong tẩm điện của Thái tử, đôi mắt không ngừng liếc xuống đống kinh thư trên mặt đất, vẻ chột dạ vô cùng rõ ràng, thậm chí còn không cần hỏi lại hắn...
"Ngươi muốn tạo phản đúng không?" Chử Yến tức đến nhe răng trợn mắt.
Phong Thập Cửu lập tức quỳ xuống, không dám lên tiếng.
Chử Yến đang muốn đá cho hắn một phát, lại bị Tống Hoài ngăn cản.
Chẳng biết lúc nào y đã cầm một quyển kinh thư lên, giọng điệu không rõ: "Điện hạ đừng nóng vội."
Chử Yến nhìn sang phía y, lại thấy y lật quyển kinh thư đang cầm trong tay ra.
Nét chữ quen thuộc bên trên khiến tất cả mọi người ở đây trầm mặc.
Chử Yến: "..."
Trường Phúc: "..."
Hắn ta lấy tay che mặt, hai người kia điên rồi sao?
"Phong Thập, lăn tới đây!"
Chử Yến lần nữa quát.
Phong Thập thông minh hơn Phong Thập Cửu một chút, thấy chuyện đã lộ thì vừa bước vào đã lập tức quỳ xuống.
Chử Yến mới nâng chân lên, Tống Hoài lại mở ra một quyển nữa, trong giọng điệu dường như còn mang theo ý cười: "Còn nữa đây này."
Lần này, trong phòng ngủ trầm mặc lâu hơn.
Bởi vì nét chữ quen thuộc trên quyển kinh thư trên tay Tống Hoài, thuộc về thủ lĩnh ám vệ, Phong Nhất.
Chử Yến tức đến đau đầu: "Phong, Nhất!”
Trường Phúc nhìn Phong Nhất quỳ trên mặt đất cúi đầu gục mặt, hai mắt chấn động, cả người như bị sét đánh.
Tiểu Thập Cửu, Tiểu Thập hồ đồ thì cũng thôi, từ trước đến nay Phong Nhất rất thận trọng, sao hắn ta lại...
Mười chín ám vệ này là vào thuở thiên hạ mới yên ổn, bệ hạ lo lắng điện hạ gặp nguy hiểm, bảo điện hạ tự đến ám vệ doanh chọn.
Điện hạ ghi hận bệ hạ vì chuyện Hoàng hậu nương nương nhảy xuống tường thành, không muốn hòa giải với bệ hạ, sau khi chọn người xong thì tự mình mang đi, xây ám vệ doanh muốn đích thân bồi dưỡng.
Thân phận của Tống đại nhân đặc thù, lại xuất thân thế gia vọng tộc, có chút phương pháp, không biết mời được một vị giáo đầu từ chỗ nào, phụ trách dạy tiểu ám vệ võ công.
Nhưng điện hạ còn muốn cho bọn họ học chữ, có điều lúc ấy quan hệ giữa điện hạ và bệ hạ đang rơi vào bế tắc, điện hạ không muốn đi cầu bệ hạ mời phu tử cho đám tiểu ám vệ, bèn tự mình học rồi dạy lại cho đám nhóc này, như thế ngày qua ngày, tất nhiên là điện hạ vô cùng quen thuộc với nét chữ của họ.
Có khi điện hạ không kịp xem bài tập của bọn họ, Tống Hoài sẽ kiểm tra thay, Trường Phúc Tô Cấm c*̃ng thường xuyên xem xét bài tập bọn họ nộp lên, cho nên bọn họ đều rất quen thuộc với nét chữ của mười chín ám vệ.
Trường Phúc im lặng thở dài.
Hiện tại hắn ta thật sự rất muốn biết rốt cuộc thì vì cái gì mà mấy tên này dám giúp Ngụy cô nương!
Nhưng sự tình còn lâu mới kết thúc.
Một khắc sau, ngoài Phong Thập Bát đi theo Ngụy cô nương, mười tám ám vệ quỳ thành một loạt trong tẩm điện của Thái tử, người nào người nấy cúi đầu, giống một bầy chim cút.
Trường Phúc chết lặng.
Thái tử tức cười.
"Được, giỏi, giỏi lắm!" Chử Yến chống nạnh, cắn răng nghiến lợi quát: "Nào, từng đứa một, tự nhận quyển mình viết về cho Cô!”
Sau một loạt tiếng sột soạt, trước mặt mỗi một ám vệ chất đầy kinh thư, số kinh thư không có ai nhận chỉ còn lại gần một nửa.
Chử Yến nhìn từng người một, toàn thân toát ra hơi lạnh: "Có phải Cô nên khen các ngươi có bản lĩnh không hả, vừa giết địch, vừa có thể chấp bút chép kinh thư, sao, muốn siêu độ cho bọn chúng hả, hả?"
Một bầy chim cút không dám thở mạnh.
"Nào, ai trình bày cho Cô nghe, xảy ra chuyện gì?"
Đại khái là tức quá, Thái tử dứt khoát kéo một cái ghế qua, cười hỏi.
Hắn rất muốn biết, rốt cuộc thì nữ nhân kia dùng thủ đoạn gì, có thể khiến ám vệ mà hắn tự tay bồi dưỡng ra giúp nàng như vậy!
Cuối cùng các ám vệ cũng có động tác, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía cậu út được cưng chiều nhất.
Út Phong: "..."
Hắn vô tội nháy mắt mấy cái, mấy người bắt nạt ta vì ta nhỏ tuổi nhất đấy à?
Các ám vệ khác dùng ánh mắt trả lời hắn, không, bắt nạt ngươi vì ngươi được cưng chiều nhất.
"Phong Thập Cửu, ngươi có thể bắt đầu bào chữa rồi." Thái tử nói.
Phong Thập Cửu dè dặt nhìn Thái tử, không chút do dự bán đứng Phong Thập Bát: "Là Phong Thập Bát tới tìm chúng ta."
Thái tử nhíu mày: "Ồ?"
"Nàng ấy nói Ngụy cô nương nhờ chúng ta hỗ trợ chép kinh thư, ban đầu chúng ta không dám, nhưng Phong Thập Bát nói, điện hạ thích Ngụy cô nương, việc chép kinh thư này nhìn như là trách phạt, thật ra là tình thú giữa ngài và Ngụy cô nương. Chúng ta làm thuộc hạ, tất nhiên nên hết lòng hết dạ vì chủ nhân, tác hợp mối lương duyên trời ban này, cho nên, chúng ta đồng ý."
"Nàng ấy còn nói, Ngụy cô nương còn tìm hạ nhân trong Hạnh Hòa viện hỗ trợ, đến lúc đó cho dù chuyện có bại lộ, điện hạ c*̃ng sẽ không biết chúng ta c*̃ng hỗ trợ."
Chử Yến nghe xong thì trầm mặc nửa ngày, xoa bóp ấn đường, hắn dạy bọn họ võ công, tập viết, lại quên lắp não cho bọn họ, nếu không thì sao đám người này lại tin cái cớ vớ vẩn, không hề hợp lý này!
Tống Hoài đổ thêm dầu vào lửa: "Không còn gì khác?"
Phong Thập Cửu ngước mắt nhìn y một cái, nhỏ giọng nói: "Ngụy cô nương còn trả thù lao cho chúng ta."
Chử Yến khẽ giật mình: "Bao nhiêu?"
Phong Thập Cửu: "Một người mười lượng bạc."
Chử Yến: "..."
Một người mười lượng, mười chín người là một trăm chín mươi lượng!
Không phải nàng ta nói nàng ta rất nghèo, Ngụy gia cắt xén nàng ta, nàng ta không có tiền à? Một trăm chín mươi lượng này ở đâu ra?!
Nữ nhân này thật sự là gan to bằng trời, lợi dụng hắn không tính, còn dám lừa hắn!
"Thị vệ c*̃ng tham dự." Đột nhiên, Phong Thập Cửu nói.
Chử Yến quay đầu: "Hử?"
Tống Hoài đang khoanh tay xem trò vui: "Hả?"
Phong Thập Cửu ngẩng khuôn mặt vô tội lên: "Có mười mấy người lận!"
Mặc dù những ám vệ còn lại không lên tiếng, nhưng trong lòng đồng thời nói, làm tốt lắm!
Ở Đông cung địa vị của Tống Hoài chỉ ở dưới một người, có quyền điều động tất cả mọi người, nhưng thuộc hạ của y là thị vệ Đông cung, mà mười chín ám vệ thì trực thuộc Thái tử.
Y xem náo nhiệt không chê chuyện lớn bắt từng ám vệ tới, ám vệ đương nhiên rất khó chịu, nhưng cũng không dám nói, chỉ có tên đầu đất Phong Thập Cửu dám trả thù.
Chử Yến chậm rãi nhìn về phía Tống Hoài.
Sắc mặt Tống Hoài dần âm u: "..."
Chử Yến quay đầu, lại thấy có ám vệ lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Phong Thập Cửu.
Chử Yến: "..."
Thái tử đỡ trán, sau một lúc lâu mới trừng mắt nhìn Tống Hoài: "Bảo người của ngươi lăn tới đây cho Cô!"
Tống Hoài giật giật môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, đi ra cửa, có điều từ bóng lưng toát ra khí lạnh kia là có thể nhìn ra được, tâm trạng Tống Thống rất không tốt đẹp.
Đây đại khái gọi là hóng hớt hóng tới chuyện của mình!
Nửa khắc sau, mười một thị vệ đứng ngoài tẩm điện.
Trong tẩm điện sắp không chứa nổi, Thái tử bảo bọn họ lần lượt đi vào nhận phần mà mình chép.
Một khắc sau, Thái tử ngồi trong phòng ngủ nhìn mười tám ám vệ mà không biết nên nói gì cho phải, Tống Hoài thì yên lặng đứng trên hành lang nhìn mười một thị vệ.
Không khí trong phòng tràn ngập quái dị, Trường Phúc cúi đầu không dám thở mạnh.
Đây đều là chuyện gì chứ!
Một rương kinh thư đã khiến biệt viện ầm ĩ gà bay chó sủa, thật sự khiến người ta không biết nói gì cho phải.
Không biết qua bao lâu, mới truyền tới tiếng gầm nghiến răng nghiến lợi của Thái tử: "Cút hết ra ngoài cho Cô!"
"Thích chép sách thì ra ngoài quỳ dưới hiên chép, mỗi người một trăm lần, lúc nào chép xong thì cút về!"
Tống Hoài lạnh nhạt nhìn mười một thị vệ: "Nghe thấy hết chưa?"
Một hàng người đồng loạt đáp: "Vâng."
Tống Hoài xoa bóp ấn đường: "Biến!"
Tô Cấm xuống núi một chuyến, sau khi về thì thấy một hàng người dài quỳ dưới mái hiên, thi nhau múa bút thành văn, hoảng sợ gọi một cung nữ đến hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Cung nữ cũng không rõ lắm, nói mơ hồ: "Hình như là chép kinh thư giúp Thập Bát cô nương, còn nhận tiền công."
Tô Cấm nghe xong thì đại khái cũng hiểu rõ.
Nàng ấy sửng sốt đứng tại chỗ, mất một lúc lâu mới hoàn hồn.
Lúc này nàng ấy không biết nên nói đám người này quá to gan, hay nên khen Ngụy nhị cô nương quá can đảm!
Tô Cấm yên lặng đi qua hành lang quỳ đầy người, đi về phía phòng ngủ của Thái tử, còn chưa bước vào đã nghe thấy Trường Phúc đang kêu oan: "Nô tài oan uổng, nô tài thật sự không nói chuyện gì không nên nói với Tiểu Thập Bát. Chỉ là... chỉ là hôm đưa Ngụy nhị cô nương về, Tiểu Thập Bát nói điện hạ dặn nàng ta nhìn chằm chằm Ngụy nhị cô nương, nếu như Ngụy nhị cô nương còn dám liên lụy tới điện hạ thì g**t ch*t bất luận tội, Tiểu Thập Bát không chắc lắm nên đến hỏi nô tài, nô tài mới nói với nó là không được, còn lại không nói gì cả, thật đó, điện hạ ngài phải tin tưởng nô tài."
Khóe môi Tô Cấm giật giật.
Nàng ấy đứng ở cửa quay đầu nhìn một hàng dài ám vệ và thị vệ đang chép sách, cười khẽ lắc đầu.
Người đời đều nói điện hạ dễ giận thích giết chóc, nhưng trên tay điện hạ không có lấy một oan hồn, ngược lại điện hạ vô cùng dung túng người của mình, nếu không thì có cho đám người này thêm một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám làm ra loại chuyện này.
Ám vệ vốn là không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cả đời đều không được tự do, cũng không có vui sướng buồn giận. Nhưng Thái tử điện hạ bạo ngược thất thường trong mắt người đời lại tự tay dạy bọn họ viết chữ, không kiềm chế bản tính của bọn họ, cho phép bọn họ lớn lên một cách bình thường, mới khiến bọn họ có sức sống.
Thật ra năm đó, điện hạ mang từ ám vệ doanh hoàng gia về tổng cộng hai mươi người.
Có một người mới ra khỏi ám vệ doanh không lâu đã chết.
Đó là một tiểu cô nương, rất gầy yếu, lúc ấy nói chết là chết, khi đó điện hạ còn nhỏ tuổi, lại vừa mới mất mẫu thân, sợ từ biệt nhất, từ đó về sau điện hạ đối xử với những người còn lại vô cùng cẩn thận, sợ không cẩn thận lại nuôi chết người.
Thập Cửu đặc biệt được cưng chiều, không chỉ vì hắn là út, trong đó còn có một nguyên nhân lớn là khi còn bé hắn từng mắc bệnh nặng, suýt chút nữa thì đi, là Thái tử điện hạ đích thân trông chừng bên giường hắn mới cứu được người.
Tiếng gió lớn dần, kèm theo tiếng sấm chớp.
Tô Cấm nhìn vào phòng ngủ, tiếng kêu oan của Trường Phúc vẫn còn chưa kết thúc.
Nàng ấy cong môi.
Gây ra họa lớn như vậy, điện hạ cũng không nỡ phạt người quỳ ngoài sân mà là quỳ dưới mái hiên không bị mưa tạt, nhưng những thần tử giả tạo tự mình tùy ý đánh giết hạ nhân kia, lại có thể lời nghiêm nghĩa chính trách điện hạ tính tình tàn bạo, không xứng làm Thái tử, ngẫm lại mới thấy thật châm chọc.
Đến tối cơn mưa này vẫn không rơi xuống, Tô Cấm sai cung nữ đưa đệm chăn tới cho đám người đang ngủ xiêu vẹo dưới mái hiên.
Khi đêm khuya người tĩnh, không ai biết cửa phòng Thái tử mở ra một khe hở nhỏ.