Bãi tha ma Hương Sơn cách biệt viện một đoạn đường khá xa, ngồi xe ngựa cũng mất gần nửa canh giờ.
Vòng bên ngoài là rừng cây rậm rạp, nếu không đến gần hoàn toàn không biết bên trong chứa đựng điều bí ẩn, nếu như ban đêm có ai xông vào, chắc chắn sẽ bị dọa đến mức hồn vía lên mây.
Ánh nắng xuyên qua rừng cây chiếu vào trong, c*̃ng khó mà xua tan cảm giác u ám kia, chỉ nhìn từ xa cũng đủ khiến lòng người run sợ.
"Cô nương, là chỗ này." Dù Trường Phúc thường xuyên thấy thi thể, c*̃ng không khỏi rùng mình một cái: "Chờ chút đã, để bọn họ bới ra trước."
Ngụy Niên không thể giữ được vẻ đoan trang nhã nhặn nữa, nàng khẽ ừ, trên mặt lại không còn chút màu máu.
"Đừng đào nhầm, đào cái đám vừa mới chết đêm qua ấy."
Trường Phúc cất giọng hô về phía mấy thị vệ.
Chết lâu ngày nhìn đã sợ, mùi lại còn nồng, sao cô nương gia có thể chịu được.
Ngụy Niên nắm chặt hai tay, cảm giác mình cũng sắp không đứng vững nữa.
Trường Phúc thấy nàng như vậy, vội vàng nói sang chuyện khác, tiện thể nói đỡ cho điện hạ nhà mình: "Những năm qua, đối với điện hạ thì ám sát chẳng khác nào cơm bữa, có khi một ngày còn gặp phải mấy lần. Ở Đông cung, canh phòng nghiêm ngặt thì còn đỡ, nhưng chỉ cần điện hạ ra khỏi cửa là hiếm khi có được yên ổn, nhất là mỗi năm khi ở biệt viện Hương Sơn một tháng, thì đúng là như cỏ mọc mùa xuân, lớp này vừa bị chém đứt, lớp khác đã mọc lên, không tài nào dẹp hết được."
Ngụy Niên nghe xong, không khỏi nhớ lại lần ở bãi săn trước kia. Quả thật hắn không hề bất ngờ khi có thích khách xuất hiện, nhưng nàng không hiểu, không biết là ai có thù sâu với Thái tử như vậy, mà lại không tiếc công sức muốn lấy mạng hắn.
"Là những ai vậy?"
Trường Phúc khinh thường “xuỳ” một tiếng, đáp: "Loại người gì cũng có, đa số đều là bại tướng dưới tay, đến báo thù."
Ngụy Niên: "..."
Cũng đúng, với tính tình của Thái tử, rất khó không đắc tội người khác.
Nhưng dù sao hắn cũng là Thái tử, phải hận cỡ nào mới dám mạo hiểm giết Thái tử?
Trường Phúc đoán có lẽ là Ngụy Niên hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: "Không chỉ người Bắc Lãng, phần lớn đều là thám tử các quốc gia, trong đó chủ yếu là Nam Hào và Tây Vu.”
"Cô nương còn nhớ đến trận đại chiến bốn năm trước không? Điện hạ đánh bại Tây Vu, khải hoàn mà về, từ đó trở đi, tên của điện hạ đã nằm ở vị trí thứ hai trên bảng treo thưởng của các quốc gia. Mấy năm sau, điện hạ liên tục phá hủy mấy cứ điểm ở Phụng Kinh của nước địch, mới trở thành cái đinh trong mắt bọn họ, đã vững vàng đứng ở vị trí thứ nhất bảng treo thưởng, người đến đây hành thích không chỉ có người kết thù với điện hạ, c*̃ng có người tới vì tiền thưởng.”
“Những thứ này cộng lại, lúc thì thay phiên nhau đến, lúc thì cùng một lúc ập đến, vậy chẳng phải là không có ngày yên ổn nào hay sao?.”
Đôi mày thanh tú trên khuôn mặt trắng bệch của Ngụy Niên cau lại, đúng là nàng chưa hề nghĩ tới trường hợp này.
Nàng nhớ rõ trận chiến kia, nhưng chỉ qua những lần nghe Ngụy Hằng thỉnh thoảng nhắc đến. Bị giam lỏng trong hậu viện, nàng cũng không biết nhiều. Cho tới bây giờ, những gì nàng còn nhớ rõ nhất cũng chỉ còn là Lãng Vương, Thái tử khải hoàn trở về, nhưng nàng không hề hay biết đằng sau còn có những diễn biến phức tạp như vậy.
Người đời đều nói Thái tử vui giận thất thường, làm việc điên cuồng, nhưng không biết mấy năm này hắn đều sống như vậy.
"Không chỉ người Bắc Lãng?"
Tức là trong số thích khách còn có người Bắc Lãng!
Thái tử vì bảo vệ Bắc Lãng mà bị các quốc gia treo thưởng truy sát đã đủ gian nan, vậy mà còn phải đề phòng cả người một nhà, thật trớ trêu thay.
"Đúng vậy." Trường Phúc thở dài: "Ai bảo điện hạ là Thái tử, chặn đường của một số người chứ."
Ngụy Niên khẽ nhíu mày.
Thái tử có thể cản đường ai?
Nhưng chẳng bao lâu trong nội tâm nàng đã có đáp án, kinh hãi không dám suy nghĩ thêm nữa.
Kim thượng còn có một vị đích hoàng tử.
Không hiểu sao, tim Ngụy Niên như bị thứ gì bóp nghẹt.
Nếu đổi lại là nàng, bị ám sát năm này qua năm khác, đừng nói là làm việc điên cuồng, e là chính bản thân nàng cũng đã điên rồi.
Lúc này, thị vệ đã cầm xẻng sắt đi tới: "Ngụy cô nương, mời."
Ngụy Niên hoàn hồn, nhìn chằm chằm xẻng sắt dính đầy bùn đất trong tay hắn, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Nàng đồng cảm với hắn làm gì, hiện tại nàng hẳn nên đồng cảm với mình trước!
Trường Phúc bất ngờ lấy ra một cái khăn che mặt và một cuộn vải trắng như làm ảo thuật, đưa cho Ngụy Niên: "Mùi trong đó hơi nồng, cô nương đeo khăn che mặt, quấn cái này vào tay, miễn cho bị xẻng sắt làm đau tay."
"Mấy người các ngươi, mau san cho chỗ đó bằng ra, dốc như vậy cô nương đi qua kiểu gì."
Nỗi lo sợ trong lòng Ngụy Niên bị Trường Phúc quấy rầy như vậy thì cũng tiêu tan không ít, nàng sợ làm phiền thị vệ, vội nói: "Không sao, ta đi được."
Trường Phúc lập tức cười vươn tay: "Thế nô tài đỡ cô nương đi qua, cô nương cẩn thận, đừng để bản thân bị thương."
Mấy thị vệ liếc nhau, trong lòng ngầm hiểu.
Trường Phúc hiểu rõ điện hạ nhất, hắn ta đối xử với Ngụy cô nương rất tận tâm, vậy có phải những lời đồn đại gần đây đều là thật không?
Điện hạ thích Ngụy cô nương, tất cả trừng phạt đều là tình thú?
Tuy không hiểu nổi gọi một cô nương đến chôn xác là loại tình thú gì, nhưng các thị vệ đã quen với việc điện tạ hành động từ trước đến nay không theo khuôn phép. Họ không thể đoán được cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa, trước đó Tô Cấm cô nương đã cố ý dặn dò họ không thể xem nhẹ Ngụy cô nương, nghĩ vậy, mấy thị vệ cũng yên lặng theo sau.
Người càng nhiều, lại là ban ngày ban mặt, vô hình trung nỗi sợ cũng nguôi đi không ít.
Nhưng Ngụy Niên vẫn hơi sợ, dù sao, đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với nhiều thi thể như vậy.
Mặc dù Trường Phúc đã đi theo bên cạnh Thái tử hồi lâu, đã quen với thi thể, nhưng việc chôn xác này không phải chuyện của hắn ta. Thế nhưng bây giờ đây, phải đứng nhìn Nguỵ Niên chôn xác, trong lòng hắn ta không đành, bèn cầm một cái xẻng sắt, nghĩa khí hào hiệp nói: "Cô nương đừng sợ, nô tài làm cùng cô nương."
"Hồn nước địch quốc không dám hoành hành trên đất Bắc Lãng, có thể chôn thây cho bọn chúng đã là hết sức nhân từ, cô nương cứ coi như hôm nay đã làm việc thiện đi.”
Ngụy Niên hoàn toàn không nhìn đống thi thể kia, cũng may là có Trường Phúc không ngừng nói dông dài, nàng mới không sợ đến thế, bèn nhẹ nhàng gật đầu nói cảm ơn.
Trường Phúc dùng sức hất một thi thể xuống hố, thở gấp nói: "Cô nương có muốn bảo họ đào ra thêm chút nữa không, chôn một đứa bảy trăm lượng, giờ vẫn còn sớm, dù không thể chôn đến mức điện hạ hết sạch tiền, cũng có thể kiếm một món hời."
Thị vệ đứng bên cạnh: "...?!"
Hóa ra là điện hạ đang tìm cách đưa tiền cho Ngụy cô nương!
Quả nhiên là tình thú!
Ngụy Niên: "..."
Nàng bình tĩnh nhìn về phía Trường Phúc, dở khóc dở cười.
Không biết còn tưởng rằng đây là vụ làm ăn tốt gì!
"Không cần đâu."
Tiền có nhiều đi nữa nàng cũng không muốn ở lại nơi này lâu thêm dù chỉ một giây.
Hồi nàng làm cô hồn dã quỷ, đã vất vưởng ngoài vùng hoang vu rất nhiều năm…
Động tác của Ngụy Niên khựng lại, nàng hoảng sợ liếc nhìn xung quanh, nàng chết rồi làm quỷ mấy năm, vậy trong này, không phải là, c*̃ng có quỷ chứ...
"Cô nương, sao vậy?"
Răng Ngụy Niên run cầm cập: "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi đi."
Mặc dù nàng từng làm quỷ, nhưng cũng sợ quỷ!
Trường Phúc thấy nàng thật sự rất sợ hãi, bèn gật đầu: "Được, vậy thì chỉ kiếm bảy ngàn lượng thôi vậy."
Thị vệ: "..."
Chỉ kiếm?
Bảy ngàn lượng?
Ngươi có muốn nghe xem ngươi đang nói gì không?
Nếu họ có thể được đãi ngộ như Ngụy cô nương, họ có thể chôn đến khi điện hạ nghèo rớt mồng tơi!
-
Mặc dù Ngụy gia hà khắc với Ngụy Niên, nhưng mười ngón tay nàng cũng chưa từng dính nước mùa xuân, một lần hôm nay quả thật là khiến nàng mệt quá sức, lúc trở lại biệt viện, nàng đã sắp không nhấc nổi cánh tay lên.
Chử Yến liếc nàng từ trên xuống dưới một lượt: "Lâu như vậy mới về à, chôn được bao nhiêu?"
Ngụy Niên: "... Bảy ngàn lượng."
Thái tử cười lạnh: "Khá đấy!"
Ngụy Niên: "..."
Nàng thật sự rất muốn giết Thái tử!
"Bạc, hay là ngân phiếu?"
Ngụy Niên cung kính cúi đầu: "Ngân phiếu, đa tạ điện hạ."
Vừa rồi chưa thấy sao, hiện tại có ngân phiếu trước mặt lòng nàng mới dậy sóng, nàng sống hai đời, còn chưa nhìn thấy bảy ngàn lượng bao giờ đâu.
Chử Yến vẫy tay, sai Tô Cấm đi lấy ngân phiếu.
Sau khi Tô Cấm rời đi, Chử Yến nhìn chằm chằm Ngụy Niên hồi lâu, nói: "Cô nhớ ngươi từng nói, ngươi không biết phải giải thích thế nào về những thứ ngươi đã bán?"
Ngụy Niên nhất thời không dám nói tiếp, sợ bị bẫy.
Thái tử nhìn thấu suy nghĩ của nàng, khinh thường nhíu mày: "Cô còn cần tính kế ngươi à?"
Ngụy Niên cúi đầu: "Thần nữ không dám nghĩ như vậy."
"Cô lười nói nhảm với ngươi." Chử Yến nói: "Mấy ngày sau sẽ có cơn gió đông(*), nếu như ngươi thông minh, đón được nó là có thể hóa giải."
(*) Ở Trung Quốc gió đông mang ý nghĩa đặc biệt, được ví như chuyện/ thời cơ quan trọng nhất, bắt nguồn từ câu “vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông” trong “Tam quốc diễn nghĩa”.
Ngụy Niên nghe không hiểu lắm.
"Chờ hóa giải, nhớ trả công cho Cô."
Đúng lúc này, Tô Cấm đã quay lại, đưa ngân phiếu cho Ngụy Niên.
Ngụy Niên liếc mắt, đề phòng hỏi: "Bao nhiêu?"
Thái tử: "Cô không cần tiền."
Ngụy Niên: "..."
Nàng yên lặng nhận lấy ngân phiếu, nhét vào trong tay áo.
Đòi tiền c*̃ng không có!
Chử Yến nhìn thấy hết động tác nhỏ của nàng: "..."
Thái tử đỡ trán, xua tay: "Đưa Ngụy cô nương về."
Chỉ có chút tiền đồ này!
Coi hắn là ai chứ, sẽ nhớ thương chút ngân phiếu này của nàng ư!
Ngụy Niên c*̃ng phát hiện da mặt mình càng ngày càng dày, mặc dù trong lòng khó tránh khỏi hơi ngượng, nhưng nàng vẫn lấy can đảm được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi: "Vậy còn Thập Bát cô nương?"
Bây giờ tuy bên cạnh nàng có người mình, nhưng đều không có võ công, lỡ gặp phải chuyện thì họ cũng không giúp được gì.
Mấy ngày có Phong Thập Bát ở bên, nàng thật sự thấy yên tâm hơn nhiều.
Chử Yến chẳng thiết nhìn nàng nữa: "Phạt xong nàng ta sẽ tự đi!"
Ngụy Niên như thể sợ hắn đổi ý, vội vàng khuỵu gối cáo lui: "Thần nữ cảm ơn điện hạ, thần nữ cáo lui."
Sau khi Ngụy Niên rời đi một lúc, trong phòng ngủ truyền đến tiếng cười khẽ như có như không của Thái tử.
Ngụy Niên trở lại viện Hạnh Hòa, chuyện đầu tiên nàng làm chính là đếm ngân phiếu.
Không phải nàng không tin Tô Cấm, mà là nàng muốn trải nghiệm cảm giác sung sướng khi đếm ngân phiếu.
Đông Tẫn đứng bên cạnh nhìn trợn cả mắt lên.
Nàng ấy chưa từng nhìn thấy nhiều ngân phiếu như vậy!