"Đây... Chỗ này đều là thái tử điện hạ ban thưởng?"
Ngụy Niên ngẫm nghĩ một hồi rồi miễn cưỡng gật đầu: "Ừm."
Nàng mà nói là mình chôn thi thể đổi lấy, chắc chắn sẽ dọa Đông Tẫn sợ.
Đông Tẫn cũng không vui vẻ lắm, nàng ấy nhìn Ngụy Niên bằng ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.
Thái tử… Rốt cuộc là có tâm tư gì với cô nương?
Tại sao lại đột nhiên ban thưởng nhiều như vậy?
Không phải là… chứ.
Ngụy Niên dễ như trở bàn tay nhìn ra sự lo lắng trong mắt tiểu nha đầu, gương mặt đỏ lên: "Không phải như ngươi nghĩ đâu."
Đông Tẫn hoàn hồn, nhẹ nhàng thở ra.
Điện hạ không bắt nạt cô nương là tốt rồi.
Cho dù Đông cung muốn cô nương, cũng nên đường đường chính chính cưới vào mới phải.
"Cất chúng đi.”
Ngụy Niên sợ Đông Tẫn lại hỏi tiếp, vội vàng nhét tất cả ngân phiếu vào trong tay nàng ấy.
Đông Tẫn giật mình: "Cô nương..."
"Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người." Ngụy Niên vỗ lên tay nàng ấy, ngắt lời nàng ấy.
Đông Tẫn cầm một món tài sản khổng lồ, trong lòng cảm động không thôi.
Cô nương tin tưởng nàng ấy như vậy, nàng ấy chắc chắn sẽ không phụ sự tin tưởng của cô nương!
Nửa khắc sau đó, chỉ thấy tiểu nha đầu do dự đi qua đi lại trong phòng, thực sự quá nhiều ngân phiếu, nàng ấy giấu ở đâu cũng cảm thấy không an toàn.
Ngụy Niên nhìn nàng ấy, không biết nên khóc hay cười, không khỏi lên tiếng: "Trong hộc tủ bên tay trái ngươi có một cái rương có khóa, cất ở chỗ đó là được."
Lúc này Đông Tẫn mới dường như hạ quyết tâm, cẩn thận cất ngân phiếu vào, sau đó nàng ấy nhìn cái khóa kia, cau mày nói: "Cô nương, cái khóa này quá nhỏ, nô tỳ ra ngoài mua cái tốt hơn về."
Ngụy Niên: "... Được."
Nếu thật sự gặp phải trộm, cho dù có khóa cũng vô dụng.
Có điều…
Nàng quay đầu nhìn về phía Đông Tẫn, vẻ mặt suy tư.
Mười sáu năm qua, số lần nàng đi ra ngoài có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng đừng nói tới việc ra đường, cảm nhận niềm vui khi tiêu tiền, nhất thời Ngụy Niên cảm thấy nóng lòng muốn thử.
Thế là nàng nói: "Đông Tẫn, chúng ta đi ra ngoài mua khóa đi."
"Ngươi mang một tờ ngân phiếu một ngàn lượng."
Đông Tẫn vừa mới cất cái rương đi, lại nghe Ngụy Niên nói như vậy.
Nàng ấy ngẩn người, kinh ngạc nói: "Cô nương, mua khóa không đến một ngàn lượng."
Ngụy Niên chân thành nói: "Chúng ta còn đi xem những thứ khác nữa."
"Trước đó cần tiền gấp, đồ mua cho các ngươi đều là hàng may sẵn, ta thấy đa số cũng không vừa người mấy, nhất là Nguyệt Lan. Vả lại thời tiết sắp chuyển lạnh rồi, cũng nên chuẩn bị cho mọi người đệm chăn dày hơn, ngươi đi cẩn thận nhìn xem họ còn thiếu thứ gì."
"Cô nương..."
"Lâu rồi ngươi không đặt mua quần áo mới, lại thêm mấy thứ đồ trang sức."
"Nô tỳ không..."
"Ngươi và Nguyệt Lan đi đo kích thước cho họ, nửa canh giờ sau hai người các ngươi theo ta ra phủ."
"Trân Bảo các này trống không nhìn cũng chướng mắt, thôi thì mua thêm vài món đồ trang trí mới về đi. Ngươi xem thử còn thiếu gì nữa thì liệt kê ra một cái danh sách luôn."
Ngụy Niên vô cùng hào hứng, Đông Tẫn không nói chen vào được, cuối cùng chỉ có thể đồng ý rồi rời đi.
Đi ra phòng ngủ, Đông Tẫn dừng chân quay đầu lại.
Bấy lâu nay, cô nương ít khi rời khỏi Hạnh Hòa viện, chứ đừng nói là ra khỏi phủ. Trong ấn tượng của nàng ấy, cô nương chưa từng một mình ra phố mua sắm bất cứ thứ gì. Mặc dù nàng ấy không biết vì sao tính tình cô nương lại thay đổi, nhưng nàng ấy cảm thấy cô nương bây giờ vui vẻ hơn trước nhiều.
Cô nương vui vẻ, tất nhiên là nàng ấy không thể làm cô nương mất hứng, bèn tranh thủ kéo Nguyệt Lan đang đứng gác ở cửa đi, vội vã đi tới sân của hạ nhân.
Nửa canh giờ sau, Ngụy Niên như ý ra khỏi cửa.
Sau lần Ngụy Hằng bái kiến Ngụy Niên, đã thông báo cho những người khác trong Ngụy gia. Đương nhiên Kiều thị cũng biết ngoài Đông Tẫn ra tất cả những người khác bên cạnh Ngụy Niên đều là tai mắt của Thái tử, cho nên khi Ngụy Niên nói muốn ra ngoài, bà ta không hề dám cản trở, sợ sẽ có người đi tố cáo mình với Thái tử.
Sau khi bàn bạc, mấy người Ngụy gia đã quyết định cứ án binh bất động trước, đợi tìm được một thời cơ thích hợp lại áp dụng kế hoạch, cho nên bây giờ Kiều thị đối xử với Ngụy Niên cũng coi như hiền hòa, còn cho mấy lượng bạc tượng trưng, làm trò cho có mặt mũi.
Ngụy Niên vừa đi ra ngoài liền nhét bạc vào ngực Nguyệt Lan: "Ngươi xem thích gì thì mua."
Nguyệt Lan cầm gần ba lượng bạc mà thấp thỏm lo âu.
Trước giờ nàng ấy chỉ nhìn thấy tiền đồng, sau khi tới hầu hạ cô nương mới thực sự được mở mang tầm mắt nhìn thấy một chút bạc. Bây giờ, khi nắm trong tay ba lượng bạc, nàng ấy thực sự cảm thấy bối rối, không biết phải làm sao.
Đông Tẫn thấy Ngụy Niên ra tay hào phóng như thế, tuy hơi đau lòng nhưng vẫn vội vàng nắm chặt cơ hội thu mua lòng người giúp cô nương: "Từ trước đến nay cô nương đều đối xử với người mình cực tốt, ngươi cũng đừng lo lắng quá mức, nhớ kỹ lòng tốt của cô nương là được."
Nguyệt Lan nghe nàng ấy nói như thế, vội vàng muốn quỳ xuống tỏ lòng trung thành, bị Ngụy Niên duỗi tay ngăn lại, khẽ cười nói: "Ngươi và những người khác vào phủ cùng ngày, hẳn là hiểu biết họ hơn ta, vậy ngươi chọn một ít quà cho họ giúp ta nhé."
Khóe mắt Nguyệt Lan ửng hồng, nàng ấy nghẹn ngào đồng ý: "Vâng."
Chủ tớ đi dạo cửa hàng vải vóc trước, sau đó lại tới cửa hàng trang sức, Trân Bảo Các vân vân, Ngụy Niên ra tay cực kì hào phóng, chưa tới một canh giờ mà xe ngựa đã không chứa nổi nữa.
Ngụy Niên bèn sai Nguyệt Lan và phu xe mang đồ về trước rồi đến đón họ sau.
Khi phu xe và Nguyệt Lan quay lại thì thấy Đông Tẫn đang trông coi một đống đồ to vừa mua, chờ ở đầu đường.
Phu xe đi theo họ hôm nay là người của Ngụy gia, thấy Ngụy Niên ra tay hào phóng như vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Trên đường về, hắn ta dò hỏi Nguyệt Lan: "Hai xe đồ này tốn không ít tiền đâu, sao cô nương có nhiều tiền thế?"
Nguyệt Lan dựa theo lời dặn của Ngụy Niên, đáp: "Thái tử điện hạ cho cô nương."
Sau đó phu xe lại muốn hỏi thêm, nhưng nàng ấy không lên tiếng nữa.
Bây giờ trong phủ đã sớm truyền ra tin trong viện Hạnh Hòa ngoài Đông Tẫn thì đều là tai mắt của Thái tử điện hạ, Nguyệt Lan không nói, phu xe cũng không dám gặng hỏi tiếp.
Lại xếp đầy một xe, Ngụy Niên mới miễn cưỡng dừng tay.
Nàng đi dạo thấy hơi mệt, dẫn Đông Tẫn Nguyệt Lan vào trà lâu nghỉ ngơi. Đông Tẫn bận rộn đối chiếu tiền bạc với Nguyệt Lan, còn Ngụy Niên thì ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nàng đang nghĩ, gió đông mà Thái tử nói tới là gì.
Nhưng bây giờ nàng không có manh mối, nghĩ thế nào cũng không ra.
Không bao lâu, lại truyền đến tiếng hô kinh ngạc của Đông Tẫn: "Cô nương, chỉ còn hơn một trăm hai mươi lượng."
Ngụy Niên lại giật mình nói: "Còn lại nhiều vậy á?"
Nàng đã mua nhiều vậy, mà vẫn thừa hơn một trăm lượng.
Ngụy Niên không khỏi nghĩ thầm, không cả bằng tiền nàng chôn hai thi thể, nếu nàng lại chôn nhiều một chút…
Ngụy Niên lắc đầu, ép bản thân ngừng suy nghĩ đáng sợ này lại!
Đông Tẫn: "... Cô nương, vậy chúng ta có mua nữa không?"
Ngụy Niên đang muốn mở miệng, đầu cầu thang lập tức truyền đến tiếng động, nàng hơi ngước mắt, nhìn thấy một vị cố nhân.
Bàn tay đang cầm chén của Ngụy Niên bỗng dưng siết chặt.
Nếu cộng thêm cả kiếp trước, đã rất nhiều năm nàng chưa gặp nàng ấy.
Con gái duy nhất của Tề gia, Tề Vân Hàm.
Cô nương được Tề gia nâng niu hết mực, từ bé đã được cưng chiều. Trên người lúc nào cũng là lụa là gấm vóc, toát lên vẻ sang trọng quý phái. Thậm chí, ngay cả trên giày thêu cũng được khảm trân châu. Mọi người vây quanh nàng ấy, đi đến đâu cũng có nha hoàn bà tử theo sát, sợ nàng ấy bị vấp ngã hay va chạm.
Cô nương lớn lên trong sự nuông chiều, trên người mang theo vẻ hồn nhiên trong sáng không rành thế sự. Đôi mắt sáng long lanh của nàng ấy nhìn vào người khác khiến người ta khó lòng mà không yêu mến.
Đây còn không phải là thứ Ngụy Ngưng muốn thể hiện hay sao?
So sánh hai người, lập tức nhìn ra cao thấp.
Ngụy Ngưng vĩnh viễn không thể giả thành Tề Vân Hàm, nàng ta không có khí chất sạch sẽ không nhiễm bụi trần trên người Tề Vân Hàm.
Đúng lúc Tề Vân Hàm c*̃ng nhìn sang, đối diện với ánh mắt của Ngụy Niên, nàng ấy khẽ sững lại một chút, sau đó đi về phía Ngụy Niên.
Giữa những làn váy tung bay, đóa hoa sơn trà đỏ thắm thoáng ẩn thoáng hiện, tựa như tiểu tiên tử rơi xuống phàm trần.
Vào lúc nàng ấy đi tới, Ngụy Niên chậm rãi đứng dậy, Đông Tẫn và Nguyệt Lan cũng vội vàng đứng lên lùi ra sau lưng Ngụy Niên.
"Tề cô nương."
Tề Vân Hàm cười đáp lễ: "Ngụy nhị cô nương."
Ngụy Niên nhìn nụ cười không hề đề phòng trên mặt đối phương, cảm xúc trong lòng cực kỳ phức tạp.
Kiếp trước, nàng vì nàng ấy mà chết, nàng ấy c*̃ng chết vì nàng, rõ ràng là hai người không có quá nhiều giao tiếp, nhưng Ngụy gia lại cưỡng ép kéo vận mệnh của cả hai giao nhau, khiến cho mỗi người cửa nát nhà tan.
"Lần trước không chờ được Ngụy nhị cô nương, rất là tiếc nuối, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây." Tề Vân Hàm nói.
Tiếc nuối?
Ngụy Niên khẽ nhíu mày, dịu giọng mời: "Gặp nhau chính là duyên phận, không biết có thể may mắn mời Tề cô nương cùng uống chén trà nhỏ?"
Dựa theo lối sinh hoạt của nàng, nàng vốn không có cơ hội kết giao với Tề Vân Hàm, là Ngụy Ngưng giới thiệu cho họ biết nhau.
Bây giờ suy nghĩ một chút, khi đó nàng và Tề Vân Hàm đã rơi vào bẫy, Ngụy gia sợ nàng quen biết quan to quyền quý, sao lại giới thiệu đích nữ nhà Nam viện sử viện Tuyên Huy, kiêm phó sử viện Xu Mật cho nàng được chứ.
"Ta cũng đang có ý này." Tề Vân Hàm nâng tà váy ngồi xuống, từng cử chỉ đều toát lên vẻ quý phái bẩm sinh.
Ngụy Niên đột nhiên hiểu ra tại sao Ngụy Ngưng lại chọn trúng Tề Vân Hàm.
Có lẽ không chỉ vì thân phận của nàng ấy, còn bởi vì cốt cách có một không hai toát ra từ người nàng ấy, Tề Vân Hàm tồn tại, Ngụy Ngưng vĩnh viễn chỉ có thể biến thành kẻ làm nền.
"Sao hôm nay Ngụy nhị cô nương lại ra ngoài một mình, Ngưng Nhi đâu?" Tề Vân Hàm hỏi.
Nghe hai tiếng Ngưng Nhi vô cùng thân mật, Ngụy Niên thoáng chốc sững sờ, sau đó nàng đột nhiên nhớ ra, lúc Ngụy Ngưng giới thiệu Tề Vân Hàm từng nói rằng tính cách nàng ta và Tề Vân Hàm rất hợp nhau, là bạn rất thân.
Nhưng Tề Vân Hàm lại không biết, trong lòng người nàng ấy coi là bạn tốt đã sớm nảy sinh ác ý với nàng ấy.
"Cũng được một thời gian rồi ta chưa gặp Tam muội muội, có điều hai ngày trước vô tình nghe hạ nhân nói hình như muội ấy hẹn đích cô nương nhà Lễ bộ Thị lang ra ngoài thành ngắm hoa, gần đây Tề cô nương không gặp Tam muội muội à?" Ngụy Niên bình tĩnh nói.
Tề Vân Hàm nhẹ nhàng nhíu mày, vẻ mặt hơi thất vọng: "Không có."
Ngụy Niên vờ như không nhìn thấy, giọng điệu hết sức dịu dàng, nói: "Tề cô nương muốn ăn điểm tâm gì, hôm nay ta mời."
Ngụy Ngưng từng chặn đường không ít cô nương muốn bắt chuyện với nàng, nàng chỉ cướp một Tề Vân Hàm, không quá đáng đúng không?
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiều năm sau
"Ngụy cô nương trở thành bạn của Tề cô nương như thế nào vậy?"
Tề Vân Hàm: "Hôm đó ta đi trà lâu, Niên Niên mời ta ăn điểm tâm, còn tặng quà cho ta, có qua có lại, thế là chúng ta thành bạn tốt."
Niên Niên bình tĩnh đáp: "Ta cướp được."