"Hôm đó ta và Ngưng Nhi đợi rất lâu cũng không thấy Ngụy nhị cô nương, sau đó mới biết là Ngụy nhị cô nương gặp phải sói, chắc là Ngụy nhị cô nương sợ lắm."
Sau khi trò chuyện đơn giản, Tề Vân Hàm nhắc tới chuyện ở chùa Hương Sơn, trong giọng nói có vài phần lo lắng.
Ngụy Niên đang muốn chuyển chủ đề sang chuyện này thì Tề Vân Hàm đã chủ động nhắc tới, tất nhiên là nàng mong còn chẳng được, lập tức trầm mặt thở dài: "Lúc đó tình huống nguy cấp, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ, may mà có Thái tử điện hạ cứu giúp, nếu không..."
"Đúng vậy, thật là may mắn." Tề Vân Hàm nghĩ lại mà sợ, vỗ vỗ ngực: "May mà Thái tử điện hạ ở biệt viện."
Nói đến đây dường như nàng ấy nhớ ra gì đó, nhìn hai nha hoàn sau lưng Ngụy Niên, nàng ấy nghe nói hôm đó nha hoàn hầu cận của Ngụy Niên đã bị sói cắn chết, nhưng nàng ấy không dám tùy tiện nhắc tới chuyện này, sợ sẽ khiến nàng buồn lòng.
Ngụy Niên lại hiểu ý của nàng ấy, nhẹ nhàng cười nói: "Đều đã qua rồi."
Tề Vân Hàm vội vàng gật đầu: "Ừ, đều qua rồi."
Ngụy Niên cúi đầu uống trà, lúc ngẩng mặt lên thì trên mặt có chút do dự, sau khi đắn đo một hồi, nàng hơi nghiêng người, thấp giọng hỏi: "Hôm đó Tề cô nương có nhìn thấy người nào khả nghi không?"
Tề Vân Hàm mờ mịt lắc đầu: "Không."
Ngụy Niên ngồi thẳng người ra chiều ngẫm nghĩ, không hỏi tiếp nữa.
Từ nhỏ Tề Vân Hàm đã được bảo vệ rất tốt, ngay cả khi trong viện trách phạt hạ nhân cũng cố ý tránh nàng ấy, căn bản chưa từng gặp phải âm mưu quỷ kế gì, nhưng ma ma đang đứng sau lưng nàng ấy lại nhạy bén nhận ra gì đó.
"Xin hỏi Ngụy nhị cô nương, tại sao lại hỏi vậy?"
Ngụy Niên ngước mắt nhìn về phía bà ấy, dường như không ngờ bà ấy sẽ đột nhiên lên tiếng.
Tề Vân Hàm vội vàng giới thiệu: "Đây là vú nuôi của ta, họ Chung."
Ngụy Niên nhẹ nhàng gật đầu: "Chung ma ma."
Chung ma ma khom lưng khách khí đáp lễ, thản nhiên nói: "Ngụy nhị cô nương đừng trách ta lắm miệng, thật sự là tính tình cô nương nhà ta quá ngây thơ, làm hạ nhân tự nhiên là phải để tâm nhiều hơn."
Ban đầu bà ấy đã không đồng ý để cô nương tới Hương Sơn theo lời hẹn, trong lòng cũng hơi bất mãn với Ngụy Niên, các cô nương hẹn nhau ở đâu không được, lại cứ phải lên chùa Hương Sơn, cũng không phải là bà ấy không kính trọng Bồ Tát, mà là đường xá hơi xa, bà ấy đi đứng không tốt, cô nương lại không cho bà ấy đi cùng, trong lòng bà ấy khó tránh khỏi lo lắng.
Ngụy Niên dịu dàng cười: "Ta biết, không dám trách ma ma."
"Thật ra cũng không có gì khác, chỉ là hôm đó..."
Ngụy Niên mấp máy môi, lần nữa nhìn sang Tề Vân Hàm, nói: "Tam muội muội nói hai người cãi nhau, ngại không dám mở lời xin lỗi, mới năn nỉ ta gửi thiệp mời cho Tề cô nương, mượn cớ dâng hương để làm hòa, đương nhiên là ta không tiện từ chối."
Trong mắt Chung ma ma lóe lên một tia sáng kì dị.
"Ta cũng không ngờ nửa đường lại gặp phải sói, may mà được Thái tử điện hạ cứu giúp ta mới giữ được tính mạng, nhưng sau đó khi điện hạ sai người kiểm tra bốn phía, đề phòng lại xảy ra chuyện sói tấn công người thì lại phát hiện hai kẻ có hành tung khả nghi."
Đôi mày thanh tú của Ngụy Niên cau lại, nói: "Lúc ấy ta bị dọa sợ, mới kể rõ ngọn nguồn với Thái tử điện hạ, xin Thái tử điện hạ sai người tới đình Hương Sơn báo cho Tề cô nương xuống núi, nhưng lúc người đó về lại bẩm báo rằng ở gần đình Hương Sơn cũng có người ẩn núp."
"Cho nên ta mới hỏi Tề cô nương, hôm đó có điểm nào đáng ngờ không?"
Tề Vân Hàm bị lời nàng nói dọa sửng sốt hồi lâu, mới lắc đầu: "Không có."
"Nhưng..."
Ngụy Niên: "Nhưng cái gì?"
Tề Vân Hàm nhìn nàng, do dự một lúc sau đó vẫn nói: "Thật ra ta không cãi nhau với Ngưng Nhi."
"Ngưng Nhi nói với ta là, tính tình Ngụy nhị cô nương có hơi... quái gở, không thích kết bạn với người ta, càng không thích ra ngoài, nhưng sau lần trước nàng ấy giới thiệu cho hai chúng ta quen nhau, thì phát hiện Ngụy nhị cô nương có thiện cảm với ta, nên mới nghĩ ra cách này, để ta và Ngụy nhị cô nương qua lại với nhau nhiều hơn."
Ngụy Niên rất kinh ngạc: "Hóa ra là vậy, Tam muội muội có lòng."
Nhưng Chung ma ma vẫn nhớ rõ lời Ngụy Niên vừa nói, lại hỏi: "Xin hỏi Ngụy nhị cô nương, Thái tử điện hạ tra được mấy người có hành tung khả nghi, sau đó thì sao?"
Ngụy Niên đáp: "Ban đầu người của điện hạ phát hiện có người ở cửa vào phía sau Hương Sơn, tưởng là thích khách nên lập tức ra tay, một kẻ mất mạng tại chỗ, kẻ còn lại trốn thoát, còn người sau cùng được phát hiện gần đình Hương Sơn thì..."
"Người kia thế nào?" Chung ma ma hỏi.
"Theo lời người của điện hạ, khinh công của người kia cực tốt, sau khi bị phát hiện thì lập tức xuống núi, người của điện hạ không đuổi kịp." Ngụy Niên nói.
Vừa dứt lời, xung quanh lập tức im lặng.
Qua rất lâu Tề Vân Hàm mới như chợt hoàn hồn, nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ tới hành thích Thái tử điện hạ thật ư?"
Ngụy Niên không biết nói gì.
Hòn ngọc quý trên tay Tề gia này, đúng là quá ngây thơ.
"Cái đó thì ta không biết."
Ngụy Niên vờ như lơ đãng liếc nhìn Chung ma ma, thấy sắc mặt bà ấy u ám thì cũng hơi yên tâm.
Cũng may là còn có Chung ma ma, lần nói chuyện này mới không tính là uổng phí.
Nếu như Ngụy gia còn muốn lặp lại chiêu cũ, bất cứ lúc nào Tề Vân Hàm cũng có thể gặp nguy hiểm, nàng lại không thể nói thẳng là Ngụy Ngưng muốn hại nàng ấy, chỉ có thể nhắc nhở từ một bên.
Vả lại nếu bên phía Tề Vân Hàm đề phòng Ngụy Ngưng, nàng cũng có thời gian để th* d*c.
Sau đó Ngụy Niên không tiếp tục đề tài này nữa, tùy ý nói chuyện phiếm vài câu rồi dịu dàng nói: "Hôm nay gặp gỡ Tề cô nương vội vàng, chưa kịp chuẩn bị lễ vật, nhưng vừa rồi ta có mua chút đồ trang sức ở Linh Lung Các, trong đó có một cây trâm hoa khảm minh châu rất hợp với Tề cô nương, nếu Tề cô nương không chê thì coi nó như lễ vật quen biết giữa chúng ta."
Đông Tẫn vội vàng tìm hộp đựng trâm hoa dâng lên.
Ngụy Niên nhận lấy, cười đưa cho Tề Vân Hàm.
Tề Vân Hàm hào phóng nhận lấy, sau khi mở ra nhìn một cái rồi cười: "Cảm ơn Ngụy nhị cô nương, ta rất thích."
"Vậy thì ta cũng phải đáp lễ Ngụy nhị cô nương." Nàng ấy thu hộp lại, tìm kiếm trên người một lượt, ánh mắt rơi xuống chiếc vòng bạch ngọc trên cổ tay.
Chung ma ma khẽ nhíu mày.
Ngụy Niên nhìn thoáng qua rồi vội vươn tay ngăn lại: "Tề cô nương."
Động tác cởi vòng tay của Tề Vân Hàm cứng lại, nàng ấy nháy mắt mấy cái: "Ngụy nhị cô nương không thích nó?"
"Ta tặng lễ cho Tề cô nương cũng không phải là muốn được đáp lễ, chiếc vòng tay này rất hợp với Tề cô nương." Ngụy Niên dịu dàng nói.
Tề Vân Hàm nói: "Nhưng ta muốn đáp lễ Ngụy nhị cô nương."
Ngụy Niên ngẩn người, nụ cười càng sâu hơn: "Còn nhiều thời gian, sau này Tề cô nương đưa ta sau cũng không muộn."
Nghe vậy, Tề Vân Hàm nhìn xuống chiếc vòng bạch ngọc trên cổ tay, gật đầu: "Cũng được."
Đồ nàng ấy từng đeo mà lấy đi tặng người thì cũng không tốt lắm.
Sau đó hai người lại trò chuyện gần nửa canh giờ, Tề Vân Hàm nói hăng say, tò mò hạ giọng hỏi Ngụy Niên: "Vài ngày trước ta nghe được chút lời đồn, nói là Thái tử điện hạ có ý với Ngụy nhị cô nương, việc này có thật không?"
Mặt Ngụy Niên không khỏi nóng lên.
Đương nhiên là không phải thật, chỉ là nàng tạo ra để bảo vệ tính mạng thôi.
"Còn nữa, Thái tử điện hạ có dữ không? Có phải cũng vui giận thất thường giống nghe đồn..."
"Khụ khụ." Chung ma ma che miệng ho khẽ vài tiếng, ngắt lời Tề Vân Hàm: "Cô nương, hôm nay ra ngoài đã lâu rồi, nên về thôi."
Ngụy Niên cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, ta cũng ra ngoài lâu rồi, đã đến lúc quay về."
Đại khái là Tề Vân Hàm cũng nhận ra lời mình vừa nói không ổn, hồi hộp nhìn xung quanh một lượt, thấy không ai chú ý tới bên này mới lặng lẽ thở phào một hơi: "Vậy chúng ta hẹn hôm khác vậy."
Ngụy Niên đương nhiên đồng ý.
Hai người chia tay nhau ở trà lâu, ai về phủ nấy.
Trở về Tề gia, Chung ma ma gọi tất cả những người đi theo Tề Vân Hàm tới đình Hương Sơn hôm đó đến trước mặt.
"Tỉ mỉ kể lại cho ta nghe tình hình hôm đó cô nương và hai vị cô nương Ngụy gia hẹn nhau tới đình Hương Sơn."
Tề Vân Hàm là hòn ngọc quý trên tay cả Tề gia, nàng ấy đi ra ngoài không chỉ có nha hoàn hầu cận đi cùng, còn có ít nhất hai hộ vệ biết võ đi theo.
"Hôm đó sau khi đến đình Hương Sơn, cô nương đã bảo bọn nô tỳ trông chừng ở lối vào."
Chung ma ma trầm giọng nói: "Từ lối vào có nhìn thấy đình Hương Sơn không?"
Hộ vệ lắc đầu: "Không nhìn thấy, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện của cô nương, nhưng lại không nghe rõ cụ thể nói gì."
"Có phát hiện ai khả nghi không?"
Hộ vệ lại lắc đầu: "Cũng không."
"Sau đó người của Thái tử điện hạ tới, nói Ngụy nhị cô nương không thể tới chỗ hẹn, mời hai vị cô nương xuống núi, chúng ta mới rời đi, trừ người đó ra thì không có ai khác xuất hiện."
Nha hoàn hầu cận của Tề Vân Hàm dè dặt hỏi: "Ma ma, xảy ra chuyện gì à?"
Sắc mặt Chung ma ma rất khó coi, bà ấy nói: "Không."
Bà ấy cũng không nghi ngờ Ngụy nhị cô nương nói dối, bởi vì lời nói dối này rất dễ dàng chọc thủng, quan trên mà gia chủ trực thuộc chính là Thái tử điện hạ, chỉ cần hỏi một câu là biết thật giả.
Bà ấy biết trên đời có nhiều kỳ nhân dị sĩ, bọn hộ vệ võ công không cao, không phát hiện cũng bình thường.
Bà ấy cũng không cho rằng mục đích của những kẻ hành tung khả nghi đó là ám sát Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ ở biệt viện, ám sát Thái tử điện hạ thì tới đình Hương Sơn làm gì!
Chung ma ma càng nghĩ càng sợ, lúc ấy cô nương đang ở trong đình, còn vẫy lui hạ nhân đi theo, thật sự xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào!
Vả lại theo như lời Ngụy tam cô nương nói, tính tình Ngụy nhị cô nương quái gở, không thích ra ngoài, nhưng hôm nay bà ấy thấy Ngụy nhị cô nương đoan trang hào phóng, nói năng khéo léo, nào có dáng vẻ quái gở gì?
"Các ngươi nhớ kỹ cho ta, từ nay về sau tuyệt đối không thể để cô nương rời khỏi tầm mắt của các ngươi!"
"Vâng."
Dứt lời, Chung ma ma vội vàng đi bẩm báo chuyện này với Tề phu nhân. Chuyện này trôi qua đã lâu, mặc dù Tề phu nhân cảm thấy có lẽ do Chung ma ma nghĩ nhiều, nhưng bà ấy lo lắng cho con, không dám sơ sẩy. Màn đêm buông xuống, bà ấy lập tức báo cho Tề đại nhân. Hôm sau trời vừa sáng Tề đại nhân đã kẹp một lá thư trong tấu chương đưa đến biệt viện Hương Sơn.
Lúc Chử Yến nhìn thấy lá thư này, trên tay vẫn còn đang cầm bút son. Trường Phúc bước lên trước mở thư ra, đặt trước mặt Chử Yến.
Chử Yến tùy ý liếc mắt nhìn, sau đó ánh mắt dừng lại.
Qua rất lâu hắn mới nở một nụ cười không rõ ý tứ, cầm bút son viết xuống hai chữ.
'Là thật.'
"Chuyển về đi."
"Vâng." Trường Phúc đã sớm quen với cách làm việc của Thái tử, cất kỹ lá thư rồi sai người đưa về.