Ngụy Hằng sững sờ: "Mất trộm?"
Tên trộm nào dám đến phủ Hộ bộ Thị lang trộm đồ? Vả lại sao chỉ có viện Hạnh Hòa bị mất trộm?
Không biết tại sao, hắn ta đột nhiên nhớ tới hình ảnh Ngụy Niên từng khóc lóc kể lể trước mặt hắn ta, trong lòng nảy lên một dự cảm không tốt, hắn ta đang muốn nói đi qua nhìn xem, đã thấy một đám hạ nhân vây quanh Ngụy Niên đi tới.
Sắc mặt Kiều thị chợt thay đổi, nhìn về phía Lưu ma ma.
Lưu ma ma trầm mặt lắc đầu với Kiều thị.
Bà ta cũng muốn cản, nhưng nhị cô nương thật sự bị dọa không nhẹ, khóc lóc đòi gặp mẫu thân, có mặt nhiều người như vậy, còn có tai mắt của Thái tử điện hạ, bà ta không thể quá cứng rắn, chỉ có thể dẫn người tới trước.
Kiều thị còn chưa có phản ứng gì, Ngụy Ngưng đã chạy nhanh lên trước, kéo tay Ngụy Niên lo lắng nói: "Nhị tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
Ngụy Hằng c*̃ng bước nhanh tới.
Ngụy Niên không nói, nước mắt đọng trên hốc mắt, cố nén không cho nó rơi xuống.
Nàng mím môi nhìn về phía Kiều thị, trong mắt đều là sự ỷ lại của nữ nhi đối với mẫu thân.
Ngụy Ngưng bị xem nhẹ mà sắc mặt vẫn không hề thay đổi, dịu giọng nói: "Chắc là nhị tỷ tỷ sợ lắm, không bằng nhị tỷ tỷ tới viện của ta trước nhé."
Nước mắt trong mắt Ngụy Niên chợt rơi xuống, bước chân nàng càng thêm vội vàng, trong giọng cũng có vài phần nghẹn ngào: "Mẫu thân."
Lúc này đã có rất nhiều hạ nhân tập trung ở trong viện, thấy vậy đều cảm thấy không đành lòng.
Nhị cô nương thật sự bị dọa sợ, ngày thường có đoan trang đến mấy thì loại thời điểm này nữ nhi vẫn ỷ lại mẫu thân.
Vô tình hay cố ý, tất cả mọi người nhìn về phía Kiều thị.
Biểu cảm trên mặt Kiều thị thay đổi liên tục, cuối cùng biến thành vẻ mặt hiền hòa, bà ta đi xuống bậc thang đón Ngụy Niên: "Mẫu thân ở đây, đừng sợ."
Dường như Ngụy Niên cũng không nhịn được nữa, lập tức nhào vào trong lòng Kiều thị, nức nở nói: "Mẫu thân, con sợ lắm."
Cơ thể Kiều thị chợt cứng lại, nhưng đã nhanh chóng khôi phục như thường, vỗ nhẹ vào lưng Ngụy Niên: "Không sao, đừng sợ, có phụ thân mẫu thân ở đây rồi."
Ngụy Niên ôm Kiều thị không chịu buông tay, Kiều thị ngại có hạ nhân và tai mắt của Thái tử ở đây, từ đầu đến cuối trên mặt đều giữ nụ cười hiền hoà, có khi còn nhẹ giọng an ủi nàng vài câu.
Hạ nhân thấy tình cảnh này thì không khỏi nói thầm, cho dù nhị cô nương không được thương yêu bằng tam cô nương, nhưng suy cho cùng cũng là con ruột của phu nhân, phu nhân vẫn sẽ đau lòng.
Nhưng bọn họ lại không biết, phía sau hình ảnh nhìn như ấm áp này ẩn chứa bao nhiêu sóng ngầm.
"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?" Ngụy Văn Hồng trầm giọng hỏi.
Ngụy Niên đã bị dọa sợ, lời nói không còn trật tự, đành để Đông Tẫn trả lời: "Bẩm gia chủ, phu nhân, nửa khắc đồng hồ trước, nô tỳ bị tiếng ồn ào làm tỉnh giấc, nhìn ra ngoài thì thấy trong viện có bóng người lắc lư, bị hoảng sợ nên vội vàng vào trong phòng gọi cô nương. Nhưng ai biết nô tỳ vào đến trong phòng, đã thấy tất cả vật trang trí đều không cánh mà bay, nô tỳ vội vàng gọi cô nương dậy, lại hô người đến, sau khi kiểm tra một lượt thì phát hiện trong viện bị mất không ít thứ. Tên trộm kia... gần như dọn sạch viện Hạnh Hòa, may mà đồ mới mua hôm qua đã cất vào kho, kẻ trộm không tìm được."
Đông Tẫn dứt lời, lại nhìn sang Ngụy Niên đang nước mắt lưng tròng rúc vào lòng Kiều thị, lo lắng nói: "Tên trộm này thần không biết quỷ không hay vào nhà trộm nhiều đồ như vậy, cô nương bị dọa đến mất hồn mất vía, người không kìm được bật khóc muốn gặp phu nhân."
Dứt lời, xung quanh thoáng chốc yên tĩnh.
Loại tình huống này, cho dù ai gặp đều phải sợ chết khiếp, cũng không trách nhị cô nương xưa nay bình tĩnh cũng kinh hoảng như thế.
Ngụy Hằng bất ngờ nói: "Sao chỉ có viện Hạnh Hòa mất trộm?"
Hắn ta luôn cảm thấy dường như chuyện này không đơn giản như vậy.
Đông Tẫn bất lực lắc đầu.
Ngụy Niên ôm Kiều thị thật chặt, đầu cũng không chịu ngẩng lên, tình hình cứ thế giằng co.
Đúng lúc này, ánh lửa lóe lên trong đêm cuối cùng cũng khiến Ngụy Văn Hồng chú ý, ông ta đi mấy bước về phía chỗ ngoặt, nhìn một hồi rồi gọi hộ vệ tới: "Đi xem xem đã xảy ra chuyện gì."
Hộ vệ lên tiếng rồi rời đi.
Lúc này, Ngụy Ngưng tiến lên kéo Ngụy Niên: "Nhị tỷ tỷ, không sao, tỷ đừng sợ, trong viện lạnh, chúng ta vào chính sảnh đi."
Ngụy Niên chần chờ nửa ngày, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Nhưng nàng lại không trả lời Ngụy Ngưng, mà nhìn về phía chính phòng sau lưng Kiều thị, trong mắt đựng đầy chờ mong: "Mẫu thân, tối nay con có thể ở lại nơi này không? Con sợ hãi, muốn ở bên cạnh mẫu thân."
Ánh mắt Kiều thị nhoáng lên, sau đó hiền hoà cười một tiếng, cất lời dụ dỗ: "Tối nay phụ thân con nghỉ ở nơi này, ngày khác mẫu thân lại ngủ cùng con, Ngưng Nhi nói rất đúng, trong viện lạnh, đi chính sảnh trước đi."
Ngụy Niên cúi đầu xuống, che giấu vẻ thất vọng trong mắt, không lên tiếng nữa.
Ngụy Ngưng nhân cơ hội kéo nàng đi về phía chính sảnh.
Ngụy Niên lưu luyến mỗi bước đi nhìn về phía Kiều thị, sự ỷ lại trong mắt chậm rãi tiêu tan, cuối cùng biến thành ánh nước, cô đơn lại bi thương.
Hạ nhân xung quanh đều cúi đầu xuống không dám nhìn nữa.
Có mẫu thân nào sẽ nhẫn tâm từ chối con gái mình vào lúc này chứ, cũng không biết tại sao phu nhân lại đối xử với nhị cô nương lạnh nhạt như vậy.
Người Ngụy gia lần lượt ngồi xuống chính sảnh Lâm Uy viện, Ngụy Niên cúi đầu, nửa người chôn trong ngực Đông Tẫn, dường như đang giận dỗi vì bị Kiều thị từ chối, lại như là bị kinh hãi còn không chưa bình tĩnh lại.
Không bao lâu, hộ vệ đi tìm hiểu tin tức trở về, vẻ mặt hắn phức tạp, bẩm báo: "Bẩm gia chủ, phu nhân, Trình phủ c*̃ng mất trộm, còn có phủ Vương Thị lang, Lý đại nhân, Trương đại nhân cũng mất trộm."
Vừa nói xong, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Kẻ trộm nào dám chọn riêng phủ quan lại trong triều để đánh cướp?
Lúc này lo lắng trong lòng Ngụy Hằng mới rút đi.
Nói vậy thì Hạnh Hòa viện mất trộm cũng không phải là ngoại lệ.
Sau một hồi im lặng kỳ dị, Ngụy Hằng đứng dậy bước về phía Ngụy Niên, dịu giọng an ủi: "Niên Niên, không sao, chỉ là mất chút tài vật, không quan trọng."
Ngụy Niên ngước mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn ta, khóc không thành tiếng: "Nhưng mà, đó đều là đồ những năm qua mẫu thân đặt mua cho ta, còn cả quà mà phụ thân và Tam muội muội tặng cho ta mỗi năm, tất cả đều không còn nữa, ngay cả vật trang trí, đồ trang sức huynh trưởng tặng cho ta, cũng mất cả rồi."
Mỗi lần nghĩ đến lần ở ngục Phụng Kinh, Ngụy Niên lại không ngăn được nước mắt, không cần dùng cách xông hành tây mà Phong Thập Bát đề nghị.
Kiều thị nghe nàng khóc, mất tự nhiên cụp mắt.
May mà kẻ trộm vào viện Hạnh Hòa, cũng chỉ có đồ ở nơi đó không đáng tiền lắm, nếu vào viện của Hằng Nhi và Ngưng Nhi thì sẽ là một tổn thất lớn.
"Không sao, ngày mai ta sẽ đi mua chút lễ vật tặng cho Niên Niên." Ngụy Hằng ngồi xổm xuống, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Ngụy Niên đè cảm giác buồn nôn trong lòng xuống, lắc đầu mất mát nói: "Không cần, không giống nhau."
"Sao lại không giống nhau?" Ngụy Hằng cười nói: "Ta dựa theo những lễ vật trước kia, lại mua cho Niên Niên một phần là giống thôi."
Lúc này Ngụy Niên mới giương mắt nhìn về phía hắn ta, trong mắt thoáng qua chút vui mừng: "Thật sao?"
Ngụy Hằng gật đầu: "Thật, ta đã lừa Niên Niên bao giờ đâu."
Ngụy Niên cuối cùng cũng chậm rãi ngừng khóc, nhưng sau đó hình như nàng lại nghĩ tới điều gì, sắc mặt lại quay về ảm đạm, lại bắt đầu nức nở: "Nhưng... đồ mẫu thân đặt mua cho ta, còn có lễ vật mà phụ thân, Tam muội muội tặng cho ta hàng năm cũng bị mất. Tính tình ta quái gở, không biết nên thân cận phụ thân mẫu thân thế nào, những năm qua ngày càng trở nên xa lạ với phụ thân mẫu thân, cho nên ta coi chúng là một phần an ủi, nhưng hôm nay lại không còn gì cả.”
Những năm qua Ngụy Niên sống ở Ngụy gia như thế nào, mấy người Ngụy gia vô cùng rõ ràng, chẳng qua là trước kia chuyện gì Ngụy Niên cũng chịu đựng, cho dù chịu bất công lớn hơn nữa cũng vẫn thẳng lưng, không chịu xuống nước, khát vọng tình thân đồng thời lại duy trì mấy phần kiêu ngạo sẵn có, chưa từng bộc bạch như hôm nay.
Cho nên trong lúc nhất thời, những người Ngụy gia khác đều im lặng.
Ngụy Niên lớn lên trong sự kiểm soát của bọn họ, mỗi người bọn họ đều biết rõ tính tình của nàng như lòng bàn tay, thấy nàng khóc thành như vậy bởi vì ỷ lại bọn họ, trong nháy mắt khó tránh khỏi xúc động trong lòng.
Nhưng c*̃ng chỉ vẻn vẹn trong một cái nháy mắt.
Ngụy Văn Hồng lên tiếng đầu tiên: "Ngày mai ta dựa theo danh sách trước kia mua thêm cho con một phần."
Kiều thị c*̃ng hiền từ nói: "Cái con bé này, nói linh tinh gì vậy, nếu muốn gặp phụ thân mẫu thân còn không dễ dàng ư, trong viện này nào có người ngăn cản con, về phần những vật chết râu ria kia, ngày mai ta mua thêm cho con một phần."
Ngụy gia đã mưu tính mười sáu năm, trước mắt chỉ mong chờ giẫm lên xác nàng mà trèo lên cao, bố thí chút tình thân giả tạo dỗ nàng c*̃ng không sao.
Còn nữa, quan hệ của bọn họ càng thân cận, nàng càng tin tưởng bọn họ, thì càng có lợi cho kế hoạch của bọn họ.
Ngụy Ngưng c*̃ng đi tới, hồn nhiên ngây thơ nói: "Đúng vậy nhị tỷ tỷ, đều là người một nhà, nhị tỷ tỷ nhớ ai thì đi gặp là được, ta xem kẻ nào không sợ chết dám ngăn cản, hơn nữa mẫu thân nói rất đúng, vật chết đều không quan trọng, nếu nhị tỷ tỷ thích, ngày mai ta sẽ lựa chút lễ vật tặng cho nhị tỷ tỷ."
Bây giờ kế hoạch có thay đổi, Ngụy Niên lọt vào mắt xanh của Đông cung, nàng ta tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác, nàng ta càng phải để tâm dỗ dành Ngụy Niên, mới càng dễ tìm cơ hội thực hiện kế hoạch.
Ngụy Hằng nhẹ nhàng cười, vẫn là vẻ hiền hòa nho nhã quen thuộc: "Hiện tại Niên Niên có thể yên tâm rồi chứ?"
Ngụy Niên được yêu thương mà vừa mừng vừa lo, đôi mắt ướt át lần lượt nhìn về phía mấy người bọn họ, khi thấy nụ cười dịu dàng hiền từ của bọn họ, lúc này nàng mới nín khóc mỉm cười. Nhưng một giây sau, hình như là lý trí quay lại, nàng rất ngượng ngùng vùi đầu vào lòng Đông Tẫn, xấu hổ không dám ngẩng đầu, chỉ nhỏ giọng thì thầm: "Hôm nay ta thực sự quá sợ hãi, làm trò cười, còn xin phụ thân mẫu thân, huynh trưởng, tam muội muội đừng trách."
"Không sao, như vậy mới càng giống nữ nhi gia." Giọng điệu của Ngụy Văn Hồng hiền hòa hơn dĩ vãng nhiều.
Kiều thị c*̃ng giận hờn nói: "Ta nói rồi mà, sao tính tình hai tỷ muội con khác nhau thế, hôm nay mới biết, Niên Niên của chúng ta cũng giống Ngưng Nhi, cũng biết làm nũng."
Lúc này Ngụy Niên mới dám ngước mắt lên, trong mắt đong đầy sự ỷ lại và sùng kính của con cái đối với phụ mẫu.
Ngụy Văn Hồng nở nụ cười hiền hòa với nàng: "Được rồi, hôm nay Niên Niên bị dọa sợ, đi về nghỉ ngơi sớm đi, ta và huynh trưởng con còn phải đi qua phủ mấy vị bá bá của con nhìn xem."
Ngụy Niên vô thức nhìn về phía Kiều thị, dường như bà ta đã sớm đoán trước được, từ đầu đã tránh né ánh mắt của Ngụy Niên, bà ta nhìn về phía Ngụy Văn Hồng: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, vẫn nên đi hỏi thăm một chút."
"Ừm." Ngụy Văn Hồng nói: "Ban nãy bà còn nói đau đầu, c*̃ng đi ngủ sớm đi."
Ngụy Niên cô đơn thu hồi ánh mắt.
Đau đầu là giả, không cho nàng vào phòng ngủ của Kiều thị mới là thật.
Dù sao mẫu thân đã nói đau đầu cần phải nghỉ ngơi, làm con cái sao có thể không hiểu chuyện tiếp tục quấy rầy.
Ngụy Hằng đưa tay chải vuốt mái tóc hơi rối của Ngụy Niên, thấp giọng dỗ dành: "Niên Niên ngoan, đi về nghỉ trước, chờ ta trở về lại đi thăm muội."
Cảm xúc hụt hẫng trong mắt Ngụy Niên lập tức tan biến, nhếch môi cười ngoan ngoãn gật đầu, nhưng sau đó dường như nàng nhớ ra cái gì đó, kinh hoảng nhìn ra bên ngoài.
Ngụy Hằng nhìn theo ánh mắt của nàng, trông thấy mấy hạ nhân đi theo Ngụy Niên từ Hạnh Hòa viện tới, lúc hắn ta nhìn ra ngoài thì vừa vặn có người nhìn qua.
Ngụy Hằng lập tức khẽ nhíu mày, nhưng hắn ta vẫn rút tay lại đứng dậy, cách Ngụy Niên hơi xa một chút.
Cuối cùng, Ngụy Niên lấy lý do sợ quấy rầy Ngụy Ngưng nghỉ ngơi, từ chối lời đề nghị tối nay tới viện nàng ta nghỉ tạm.
Một trận đấu trí vô hình dần dần lắng xuống.
Ngụy Niên đi trên con đường về viện Hạnh Hòa viện, trong mắt đã không còn chút vẻ dịu dàng, tất cả đều là sự lạnh nhạt tựa như băng sương.
Trước kia không biết nàng từng nghe được một câu ở đâu, trẻ con biết khóc có kẹo ăn, hôm nay xem như nàng đã thật sự cảm nhận được.
Chỉ là… chút kẹo này, không phải thứ nàng muốn.
Nhiều nhất chỉ có thể coi là một chút xíu tiền lãi không có ý nghĩa gì.
Ngụy Văn Hồng, Kiều thị, Ngụy Ngưng, Ngụy Hằng đều đang ngăn cản nàng vào phòng ngủ của Kiều thị, cũng chứng tỏ khả năng cao thứ nàng muốn ở chỗ này.
Bắt đầu từ lúc nàng có ký ức thì chưa từng bước vào phòng ngủ của Kiều thị.
Những người này thật là cẩn thận, biết rõ nàng không biết gì cả, nhưng vẫn sẽ không mạo hiểm dù chỉ một chút.
Ngụy Niên nhẹ nhàng cong môi.
Sự trả thù tốt nhất nàng dành cho Ngụy gia, chính là gậy ông đập lưng ông, những gì nàng từng trải qua, bọn họ cũng phải cảm nhận từng chút một, như vậy, mới tính là báo thù!
Trở lại Hạnh Hòa viện, Ngụy Niên chưa trở về phòng ngủ, mà đứng ở cổng lạnh lùng nói: "Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa."
Nguyệt Lan vội vàng đi phòng bếp sai người nấu nước.
Không bao lâu sau, nước nóng đã được đưa tới, Ngụy Niên ngồi dựa vào thùng tắm, xoa đỏ cả da mới bỏ qua.
"Đông Tẫn, xử lý bộ y phục này đi, làm sạch sẽ chút."
Kiều thị từng chạm vào, nàng cảm thấy ghê tởm.
Đông Tẫn đồng ý: "Vâng."
-
Ngày hôm sau, mấy người Ngụy gia quả nhiên nói lời giữ lời đưa tới cho Ngụy Niên không ít thứ, tất nhiên là Ngụy Niên nhận lấy hết.
Có lẽ là bởi vì phen khóc lóc kể lể kia của Ngụy Niên, đồ vật đưa tới lần này còn tốt hơn ban đầu một chút.
Ngụy Niên không vội vã bày ra, sai Đông Tẫn dẫn người cất những thứ này vào kho trước, Đông Tẫn không rõ dụng ý của nàng, nhưng vẫn nhận lệnh làm theo.
Thật ra từ rất sớm Đông Tẫn đã nhìn ra chút manh mối, nàng ấy cảm thấy hình như cô nương và những người Ngụy gia khác đều có khoảng cách. Mặc dù nàng ấy không rõ người một nhà có chuyện gì mà không thể nói rõ, nhưng từ đầu tới cuối không hỏi lấy một câu.
Mạng của nàng ấy là cô nương cho, cô nương nói thế nào, nàng ấy sẽ làm như thế đó.
Đám Nguyệt Lan cũng vậy.
Trong viện này, bọn họ chỉ nhận một chủ nhân là Ngụy Niên, càng sẽ không lắm miệng hỏi nhiều.
Chỉ có Phong Thập Bát hai mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm đống hòm xiểng kia, Đông Tẫn bị ánh mắt như sói tựa hổ của nàng ấy nhìn mà ấn đường giật giật, vừa đẩy vừa kéo mới đẩy được người ra khỏi kho.
Phong Thập Bát quay đầu lại tìm Ngụy Niên.
"Cô nương, có phải vẫn muốn bán những thứ kia không?"
Ngụy Niên thật sự gật đầu: "Ừm."
"Vậy đến lúc đó cô nương giao cho ta đi làm đi, mỗi thứ ta chỉ lấy một lượng bạc tiền công, thế nào?" Phong Thập Bát nghiêng đầu cười xán lạn nhìn Ngụy Niên.
Ban đầu Ngụy Niên cũng có ý này, thấy nàng ấy chủ động nhắc tới tất nhiên là cười đồng ý: "Được, nhóc tham tiền, mỗi thứ trả ngươi một lượng bạc."
Phong Thập Bát vội vàng chìa tay: "Vỗ tay giao kèo."
Ngụy Niên như nàng ấy mong muốn, giơ tay nhẹ nhàng vỗ tay với nàng ấy: "Một lời đã định."
"Thế lúc nào cô nương muốn bán thì nói với ta một tiếng."
Phong Thập Bát đạt được ước muốn, vui vẻ nói.
Ngụy Niên vừa định nói được thì dừng lại, nàng trầm ngâm một lát rồi nói: "Nếu đến lúc ấy mà ngươi không ở bên cạnh ta thì sao?"
Phong Thập Bát nghe vậy c*̃ng ngẩn người, nàng ấy sẽ vẫn luôn ở cạnh mà.
Bởi vì sớm muộn gì điện hạ cũng sẽ cưới cô nương về.
Nhưng nàng ấy còn chưa thể nói lời này, lúc nàng ấy xuống núi, Tô Cấm tỷ tỷ cố ý dặn dò nàng ấy, không được nói linh tinh trước mặt cô nương, nếu dọa cô nương chạy mất thì điện hạ tuyệt đối không tha cho nàng ấy!
Mặc dù nàng ấy cảm thấy điện hạ mới là người có khả năng dọa cô nương chạy mất, nhưng nàng ấy vẫn quyết định nghe theo lời khuyên của Tô Cấm tỷ tỷ.
Thế là, Phong Thập Bát tiện tay lấy từ trong ngực ra một cái đạn tín hiệu, đưa cho Ngụy Niên: "Nếu như về sau ta không ở bên cạnh cô nương, cô nương muốn tìm ta thì thả đạn tín hiệu này, ta nhìn thấy sẽ tới gặp cô nương."
Ngụy Niên nhận lấy: "Được."
Như vậy thì bọn họ có thể làm ăn càng lâu dài.
"Nếu cô nương gặp nguy hiểm, cũng có thể kéo nổ nó." Phong Thập Bát lại bồi thêm một câu.
Ngụy Niên sững sờ, tựa hồ đã đoán được cái gì: "Đây là..."
"Đây là tín hiệu chuyên thuộc về ám vệ chúng ta, cái này chỉ là của ta, bên trên có tên của ta." Phong Thập Bát cầm một miếng điểm tâm, vừa ăn vừa nói: "Điểm tâm chỗ cô nương ăn không ngon bằng chỗ điện hạ, đầu bếp không ổn lắm, cô nương muốn đổi người không?"
Ngụy Niên vội vàng quan sát tỉ mỉ, quả nhiên nhìn thấy hai chữ Thập Bát dưới đáy đạn tín hiệu, nàng hơi do dự nói: "Tín vật quan trọng như vậy, ta cầm có ổn không?"
"Đầu bếp là Kiều thị sắp xếp, còn không có cơ hội đổi."
Phong Thập Bát: "Ổn nha, tháng này ta còn nửa hộp chưa dùng lận."
"Nếu không thì, ta tới chỗ điện hạ trộm về cho cô nương một người?"