Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 38

Ngụy Niên ngẩn người, mới đuổi kịp tư duy của Phong Thập Bát: "Trộm... đầu bếp?"

Phong Thập Bát nháy mắt mấy cái: "Ừ ừ ừ."

"Dùng một đêm lại trả về."

Ngụy Niên: "..."

Nàng lẳng lặng nhìn về phía Phong Thập Bát: "Ta không dám, ngươi muốn ăn không thể đổ tội lên đầu ta."

Phong Thập Bát bị nhìn thấu: "...Cô nương nói vậy là khách sáo rồi, vừa rồi không phải chúng ta đã đạt thành nhận thức hợp tác chung sao? Huống hồ, không phải loại việc vui này nên làm một bàn thức ăn ngon để chúc mừng một chút à?"

Ngụy Niên lắc đầu như trống bỏi: "Ta không cần chúc mừng kiểu này lắm."

Đây không phải chúc mừng, đây là muốn tiễn nàng đi!

Nàng điên rồi mới dám đi trộm đầu bếp của Thái tử!

Không đúng, điên rồi cũng không dám!

"Nếu ngươi muốn ăn cái gì, ta bảo Đông Tẫn đi ra ngoài mua?" Ngụy Niên: "Hoặc là, ta đưa tiền cho ngươi, tự ngươi đi chọn?"

Phong Thập Bát bẹp miệng, không tình nguyện buông tay: "Thôi được rồi, ta ăn khỏe lắm, muốn mười lượng."

Dù sao sớm muộn gì cô nương cũng thành nữ chủ nhân của nàng ấy, nuôi nàng trước không quá đáng đâu đúng không?

Ngụy Niên kinh ngạc vì công phu sư tử ngoạm của nàng ấy, nhưng vẫn nói: "Được, ngươi bảo Đông Tẫn đưa cho."

Đông Tẫn vừa lúc vào nhà, nghe thấy lời này thì tiện mồm nói: "Cô nương muốn cái gì?"

Không đợi Ngụy Niên trả lời, Phong Thập Bát lập tức nói: "Bạc, mười lượng."

Đông Tẫn nói ồ, vội vàng lấy mười lượng bạc ra giao cho Phong Thập Bát, thấy số lượng không nhỏ, lắm miệng hỏi một câu: "Phong cô nương đi làm gì à?"

Phong Thập Bát vẫn còn nhớ vụ trộm đầu bếp của Thái tử, thuận miệng tới câu: "Trộm người."

Đông Tẫn khiếp sợ đứng ở tại chỗ nửa ngày vẫn không ngậm miệng được.

Ngụy Niên đang chuẩn bị cất đạn tín hiệu, bị lời này làm kinh hãi giật mình, đạn tín hiệu rời tay rơi xuống.

"Cẩn thận!"

Phong Thập Bát mắt sắc nhìn thấy, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, nhào người qua nhưng vẫn chậm một bước, không đỡ được.

Sau khi đạn tín hiệu rơi xuống, phát ra một tiếng “biu” rồi b*n r* một tia sáng đỏ, bay thẳng ra ngoài cửa.

Ngụy Niên và Đông Tẫn bị sự cố bất ngờ này làm hoảng sợ, qua một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Mãi đến khi bên ngoài truyền đến một giọng nói lạnh lẽo: "Phong Thập Bát!"

Cơ thể Phong Thập Bát lung lay, vừa kêu một tiếng xong đời vừa đi ra ngoài, đi vài bước lại quay người nói với Ngụy Niên: "Ta quên nói với cô nương, cái này không được để rơi, ném một cái là lập tức khởi động."

Ngụy Niên nhìn sang Phong Thập Bát, sắc mặt không hề thay đổi: "..."

May mà lúc rơi xuống nó quay ra bên ngoài, nếu là quay vào trong, sợ là sẽ thắp sáng cả phòng nàng!

Nàng hít sâu một hơi, đột nhiên hơi cảm thông tính tình cọc cằn của Chử Yến.

Một người đã có thể gây chuyện như vậy, mười chín người thì sớm muộn gì nàng cũng điên!

"Tống đại nhân, ngài tới rồi."

Ngụy Niên nghe thấy giọng nói nịnh nọt lấy lòng của Phong Thập Bát, vội vàng ổn định lại tâm tình, đi ra ngoài đón.

Nàng đi ra phòng ngủ, vừa dõi mắt đã nhìn thấy Tống Hoài đứng ở trong viện, phía sau y còn có mấy quan binh.

Ngụy Niên giật mình, vội vàng bước nhanh qua.

Trần thúc và mấy nha hoàn đi theo sau lưng mấy người Tống Hoài, vẻ mặt lo lắng, nhưng lại thật sự không dám cản, vả lại c*̃ng không cản được.

Ngụy Niên ra hiệu cho đám Trần thúc, lúc này những người đó mới yên tâm gật đầu lui ra.

"Tống đại nhân."

Ngụy Niên uốn gối hành lễ.

Tống Hoài chắp tay đáp lễ: "Ta phụng mệnh điều tra vụ án mất trộm đêm qua, làm phiền."

Sau khi Ngụy Niên biết ý đồ đến của y thì nhẹ nhàng thở ra.

Không phải đến bắt nàng đến biệt viện là tốt rồi.

"Mời cô nương chờ một lát." Tống Hoài lại nói.

Ngụy Niên gật đầu đồng ý.

Lúc này Tống Hoài mới nhìn về phía Phong Thập Bát, chậm rãi giơ tay lên.

Chỉ thấy ống tay áo của vị Tống đại nhân có bệnh thích sạch sẽ bị đen một mảng nhỏ, giống từng bị lửa đốt, hình như còn bốc khói, trông cực kỳ chướng mắt.

Phong Thập Bát chột dạ cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa.

"Ngươi c*̃ng muốn lật trời giống Phong Thập Cửu?"

Tống Hoài dùng giọng điệu giống Chử Yến, chậm rãi nói.

Ngụy Niên nhìn thoáng qua, sau đó yên lặng cúi đầu, ý đồ giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.

Tay áo của Tống Hoài bị cháy như thế nào, đã không cần nhiều lời.

"Nói chuyện."

Phong Thập Bát lấy hết can đảm cãi lại câu: "... Võ công Tống đại nhân tốt như vậy, sao không né tránh?"

Tống Hoài còn chưa mở miệng, liền có một quan binh đứng sau lưng y tự trách nói: "Vừa rồi vốn dĩ tia lửa đó hướng về phía ta, vì cứu ta nên Tống đại nhân mới vô ý..."

Ngụy Niên liếc nhìn Phong Thập Bát, người kia cúi đầu giống một con chim cút.

Hiển nhiên, tiểu cô nương hiếu động này rất sợ Tống Hoài.

Nàng lặng lẽ thở dài, tiến lên một bước hơi uốn gối: "Xin lỗi, vừa rồi là ta không cầm chắc, vô ý làm rơi đạn tín hiệu, Tống đại nhân có bị thương không?"

Phong Thập Bát vô cùng có ánh mắt, trốn ra sau lưng Ngụy Niên.

Đúng là nàng ấy hơi sợ Tống Hoài, y phạt người không nhẹ hơn điện hạ đâu.

Lúc này Tống Hoài mới thu tầm mắt lại, lại chắp tay ra sau lưng: "Nếu vậy thì, không sao."

Ngụy Niên còn muốn xin lỗi, lại nghe y nói: "Đêm qua có rất nhiều phủ đệ mất trộm, quý phủ c*̃ng báo án, là viện của Ngụy nhị cô nương bị trộm?"

Ngụy Niên vội nói: "Đúng vậy."

Tống Hoài đáp: "Có tiện để ta điều tra không?"

"Tất nhiên rồi." Ngụy Niên trả lời.

Nàng cũng không lo lắng Tống Hoài sẽ vạch trần nàng, đây là chuyện đã ‘công khai’ ở chỗ Thái tử, hôm nay Tống Hoài đến, quá nửa chỉ là đi cho có.

Đúng như Ngụy Niên nghĩ, Tống Hoài thật sự chỉ tới để diễn trò.

Y bảo người đứng phía sau ghi chép những vật mà Hạnh Hòa viện mất đi, sau khi bỏ lại một câu sẽ cố gắng sớm ngày bắt giữ kẻ trộm về quy án thì lập tức rời đi.

Sau khi Tống Hoài rời đi, chim cút lập tức trở nên tinh thần.

Ngụy Niên không khỏi nói: "Sao ngươi sợ Tống đại nhân thế?"

Phong Thập Bát vỗ ngực một cái, rướn cổ lên nhìn cửa tròn, xác định Tống Hoài đã đi, mới nói: "Ở Đông cung Tống đại nhân chỉ đứng dưới một người, có quyền điều động xử phạt tất cả mọi người, bao gồm ám vệ chúng ta. Cô nương không biết đâu, y phạt người ác lắm, cứ như không có tim vậy, ai không sợ chứ. Ứ, ư..."

Phong Thập Bát nhìn Tống Hoài đi mà quay lại đang đứng trước cửa tròn, âm điệu chuyển mấy vòng, cuối cùng gục đầu xuống, sống không còn gì luyến tiếc.

Ngụy Niên: "..."

Tống Hoài không nhìn Phong Thập Bát, chỉ đứng từ xa nói với Ngụy Niên: "Vừa rồi quên báo cho Ngụy nhị cô nương, cuối tháng điện hạ xuống núi."

Ngụy Niên sững sờ ừ một tiếng, vô thức nói: "Cảm ơn."

Đợi nói xong nàng mới kịp phản ứng, Thái tử xuống núi khi nào có liên quan gì tới nàng đâu, nàng nói cảm ơn gì chứ?

Chẳng qua, cuối tháng xuống núi, vậy thì cũng chỉ còn mấy ngày.

"Phong Thập Bát."

Phong Thập Bát lập tức đứng vững, cao giọng trả lời: "Phong Thập Bát có mặt."

"Đứng tấn, một canh giờ."

"Rõ!"

Tống Hoài lại nhìn về phía Ngụy Niên, gật đầu: "Cáo từ."

Ngụy Niên uốn gối: "Tống đại nhân đi thong thả."

Lần này, cả đám đều nhìn cửa tròn chậm chạp không nhúc nhích.

Dường như Nguyệt Lan đứng sau cùng hiểu ra gì đó, yên lặng đi đến trước cửa tròn nhìn về phía lối ra, một lát sau đi về rồi nói: "Cô nương, người đi rồi."

Phong Thập Bát lập tức nhụt chí than thở: "Chết mất thôi, chân của ta mới trải qua một trăm vòng!"

Mặc dù Ngụy Niên rất đồng cảm, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "... Không phải ngươi nói thính lực người tập võ không giống người thường à, vừa rồi ngươi không nghe thấy?"

Phong Thập Bát tủi thân nhìn sang nàng: "Nếu như đối phương nội lực cao thâm hơn ta, lại giỏi che giấu, vậy thì vô dụng ..."

Ngụy Niên hiểu rõ, võ công của Tống Hoài cao hơn Phong Thập Bát nhiều.

"Cô nương ngươi không biết đâu, Tống đại nhân người này á, giỏi nhất là tính kế và ẩn núp..." Phong Thập Bát nói đến một nửa thì dừng lại, nhìn cửa tròn, xua tay: "Được rồi, không nói nữa."

Thêm một lần nữa thì đôi chân này chỉ có mang vứt!

-

Biệt viện Hương Sơn.

Tống Hoài nâng một bộ y phục chậm rãi đi về phía tẩm điện của Thái tử.

Chử Yến đang bực bội phê tấu chương, chỉ ngước mắt nhìn y một cái.

Tống Hoài cung kính hành lễ: "Điện hạ."

"Trình bày trong vòng năm mươi chữ, nói xong thì biến!"

Những triều thần này có vẻ còn rảnh quá, chuyện bé như cái rắm cũng phải dâng tấu, tấu chương không cần tiền à?!

Tống Hoài im lặng vài giây, rồi nói: "Ngân lượng đã đưa đến khu vực thiên tai, tìm được chứng cứ tham ô của hai nhà Trình, Trương, phát hiện phòng tối trong hai phủ Vương, Lý, cất giữ lượng hiện ngân lớn, ước tính khoảng trăm vạn."

"Vàng."

Chử Yến dừng bút, ngẩng đầu: "Chưa động tới?"

“Chưa động tới."

Một lúc lâu sau, Chử Yến nhếch môi rất nhẹ: "Rất tốt."

"Đặt chứng cứ xuống, chờ Cô xuống núi, cho bọn họ một niềm vui bất ngờ."

Tống Hoài lấy sổ sách ra khỏi ngực, Trường Phúc yên lặng tiến lên tiếp nhận, nhanh chóng liếc nhìn bộ y phục mà Tống Hoài đang nâng.

Chử Yến bực bội ném một bản tấu chương ra, ngước mắt trông thấy Tống Hoài vẫn đang đứng: "Còn chưa cút?"

Tống Hoài: "Bẩm điện hạ, hôm nay thần tới Ngụy phủ tra án, y phục bị Ngụy nhị cô nương tổn hại."

Dứt lời, xung quanh lập tức im ắng.

Quân thần hai người gần như đồng thời nhìn sang bộ y phục trên tay Tống Hoài, lại nhìn về phía y, trong mắt biểu đạt cùng một ý tứ.

Ngươi có muốn nghe xem ngươi đang nói gì không?

Ngụy nhị cô nương yếu đuối mong manh, có thể làm Tống Hoài ngươi bị thương? Còn có thể bịa chuyện hoang đường thêm chút không?

Sắc mặt Tống Hoài không hề thay đổi: "Phong Thập Bát đưa đạn tín hiệu cho Ngụy nhị cô nương, Ngụy nhị cô nương không cầm chắc, làm rơi xuống đất."

Chử Yến: "Cho nên?"

"Cái Phong Thập Bát đưa là loại số hai, rơi xuống đất là nổ, thần vừa mới bước vào viện tử, ánh lửa đã bay thẳng tới chỗ thuộc hạ của thần, lúc thần cứu người bị đốt cháy ống tay áo." Tống Hoài không nhanh không chậm nói.

Chử Yến: "..."

Trường Phúc: "..."

Thật sự có chuyện hoang đường như thế...

Chử Yến xoa bóp ấn đường: "Bao nhiêu?"

"Đây là gấm Vân Tàm bệ hạ ban cho, ngàn vàng một xấp." Tống Hoài: "Thần đã dùng rồi, giảm một chút, năm trăm lượng."

"Vàng."

Trường Phúc hít hà.

Chử Yến: "... Ngươi có cần mặt mũi nữa không?"

Đây không phải là đồ nhà hắn à!

Tống Hoài: "Thần cần, cho nên năm trăm lượng."

Chử Yến hít sâu một hơi, nửa ngày sau mới nói: "Lại là Phong Thập Bát, nàng ta muốn lật trời à!"

Tống Hoài: "Lúc ấy thần cũng nói với nàng ta như vậy."

"Thần đã xử phạt rồi, đứng tấn một canh giờ."

Chử Yến: "..."

Hắn vung tay ném một bản tấu chương qua: "Cút!"

"Tô Cấm! Lấy cho y năm trăm lượng...vàng!"

Thái tử chỉ tay vào Tống Hoài, chân thành nói: "Trước khi Cô xuống núi, không muốn nhìn thấy ngươi."

Tống Hoài: "Thần tuân lệnh."

Sau khi Tống Hoài rời đi, Chử Yến ngước mắt nhìn về phía bộ y phục mà Tống Hoài đặt xuống, dần dần cong môi lên: "Năm trăm lượng, vàng."

Nên đòi gì cho hòa vốn đây nhỉ?

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Hoài: "Phu nhân làm cháy bắt đền chủ nhân.”

Chử Yến: "Cô nên đòi món nợ này thế nào đây.”

Niên Niên: "Ngươi đang nói cái gì ta nghe không hiểu, ta còn chưa nhìn thấy vàng bao giờ!!! Aaa!"

Bình Luận (0)
Comment