Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 39

Sau khi Tống Hoài đi, Ngụy Niên vẫn luôn nghĩ câu cuối cùng mà y nói có ý gì.

Cuối tháng Thái tử xuống núi, có liên quan gì tới nàng? Cần gì phải cố ý báo cho nàng biết?

Ngụy Niên nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm ra đáp án, lại nhớ tới một chuyện khác sẽ diễn ra vào cuối tháng.

Kỳ thi Hương năm nay sẽ xảy ra một chuyện lớn, một ngày trước kỳ thi đề thi bị lộ, bệ hạ giận dữ ra lệnh tra rõ việc này đến cùng, lần lượt liên lụy tới mấy vị công thần khai quốc, triều đình trải qua một lần thay máu, ngay cả kỳ thi Hương cũng kéo dài thời hạn đến tháng mười.

Kiếp trước, Ngụy Trình cầu xin thay nàng rồi chết vào tháng chín, chưa thể tiến vào trường thi, nếu không bằng tài trí của Ngụy Trình, hẳn có thể...

Không đúng!

Có cái gì chợt lóe lên trong đầu, sắc mặt Ngụy Niên trắng bệch, nắm chặt khăn thêu trong tay.

Kiều thị coi Ngụy Hằng như của báu, với tính nết của bà ta, tuyệt đối sẽ không cho phép có người trở thành mối uy h**p đối với Ngụy Hằng, sao lại mặc kệ Ngụy Trình trở nên nổi bật!

Toàn thân Ngụy Niên bỗng dưng toát mồ hôi lạnh.

Cái chết của Ngụy Trình, e là căn bản không phải vì cầu xin giúp nàng, mà là thi Hương!

Cầu xin giúp nàng, chịu gia pháp, đêm khuya bị thương đi ngang qua hồ, cho Kiều thị một cơ hội vô cùng tốt để ra tay!

Ngụy Niên đứng bật dậy gọi Đông Tẫn, vội vàng đi ra ngoài.

Hiện tại chỉ còn cách thi Hương sáu ngày!

Ngụy Trình gặp nguy hiểm!

Hôm nay mặt trời chói chang, Phong Thập Bát bị phạt đứng tấn trong viện, Nguyệt Lan canh chừng bên cạnh nàng ấy, dựa theo yêu cầu của nàng ấy, lúc thì lau mồ hôi giúp nàng ấy, lúc thì yên lặng bón cho nàng ấy một quả nho, đãi ngộ như này, không hề có dáng vẻ bị phạt.

Thấy Ngụy Niên đi ra, Nguyệt Lan lập tức tiến lên đón: "Cô nương."

Ngụy Niên nhìn về phía Phong Thập Bát: "Còn chưa tới canh giờ?"

Phong Thập Bát vô cùng đáng thương bĩu môi: "Còn một nén nhang."

Tống Hoài xử phạt, Ngụy Niên cũng không tiện nhúng tay, bèn nói: "Được, ta tới viện Ngô di nương một chuyến, nửa canh giờ sau, ngươi làm theo lời ta dặn hôm qua, lần lượt đi tặng canh."

Giết người chẳng qua chỉ là nhát dao đâm vào tim, nàng muốn lấy được toàn bộ lòng tin của bọn họ trước, rồi lại phá hủy nó!

Ngay cả kiểu chết nàng cũng nghĩ kỹ rồi, chính là loại mà bọn họ từng lựa chọn cho nàng, lăng trì.

Nguyệt Lan đáp: "Vâng."

Ngày trước mỗi cuối tháng Ngụy Niên đều sẽ giấu diếm Kiều thị đưa bạc cho Ngô di nương, bây giờ trong viện đều là người mình, cũng thuận tiện hơn nhiều.

Mặc dù chuyện tới bây giờ nàng cũng không cho rằng Kiều thị hoàn toàn không biết rõ tình hình, hoặc có lẽ là có ai đang che giấu giúp nàng, chẳng qua mặc kệ là khả năng nào, đều có lợi cho việc nàng đi gặp Ngụy Trình vào lúc này.

Ít nhất, sẽ không có vẻ đường đột.

Viện Phù Hương nằm ở phía Bắc viện Hạnh Hòa, ở giữa cách viện Ngọc Đình của lục cô nương Ngụy Uyển, đi tiếp lên phía trước là hồ nước ở nội viện, đi qua hồ nước, mới là viện Tố Bách của Ngụy Trình.

Ngô di nương tính tình lãnh đạm, không tranh không đoạt, lâu nay đều yên lặng ở trong viện Phù Hương viện, rất ít khi bước chân ra ngoài, trong viện cũng chỉ có lác đác vài hạ nhân. Xưa nay ngoài tỷ đệ Ngụy Niên và Ngụy Trình, gần như không có người đến thăm.

Về phần Ngụy Văn Hồng, một tháng đến một lần đã tính là nhiều.

Viện Phù Hương không lớn, được cái thanh nhã, dẫu cuộc sống có phần đơn sơ nhưng lại thích hợp để tĩnh tâm dưỡng thân.

Lúc Ngụy Niên đi vào, Vân Hà cô cô bên cạnh Ngô di nương vừa lúc ở trong viện, sau khi nhìn thấy nàng thì vội vàng nghênh đón, thân thiết lại không quên cung kính hành lễ: "Nô tỳ bái kiến nhị cô nương."

Ngụy Niên nhẹ nhàng gật đầu: "Không cần đa lễ."

Vân Hà luôn khắc ghi ân tình của Ngụy Niên những năm qua, trong lòng vô cùng cảm kích, dĩ nhiên là cực kì khách khí với Ngụy Niên: "Di nương đoán mấy ngày này có thể cô nương sẽ đến, nên cố ý làm một ít trà nhài, hôm nay lại phơi mang ra phơi thêm một chút."

Ngụy Niên nhìn về phía giá đỡ trong viện, quả thật thấy trên giá đang phơi trà hoa nhài, vừa rồi Vân Hà đang đứng đó làm việc.

"Ngô di nương có lòng rồi." Ngụy Niên cười nói: "Ngô di nương đang ở đâu?"

Vân Hà vừa định trả lời, dường như lại đột nhiên nhớ tới gì đó, trên mặt xẹt qua vẻ bối rối: "Hôm nay người di nương hơi khó chịu, lúc này đang nghỉ ngơi ạ, nhị cô nương đợi một lát, nô tỳ đi thông báo một tiếng."

Ngụy Niên không nghi ngờ gì, đang muốn hỏi thêm, lại thấy một cục bông trắng lảo đảo xuất hiện trong viện, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Meo..."

Vân Hà cuống quýt nhìn Ngụy Niên, sắc mặt hơi kỳ lạ.

"Đây là mèo do di nương nuôi à?" Ngụy Niên nhìn chằm chằm con mèo trắng nhỏ kia, nghi ngờ nói.

Nàng nhớ rõ, Ngô di nương không thích nuôi thú cưng.

Ngụy Trình từng muốn mua một con mèo cho Ngô di nương giải sầu, bị bà ấy lạnh mặt từ chối.

Bước chân Vân Hà do dự, nhất thời bà ấy không biết nên trả lời thế nào.

Lúc này, bỗng thấy một bóng dáng màu hồng cánh sen chậm rãi xuất hiện, kèm theo là lời dỗ dành vô cùng dịu dàng: "Tiểu Bạch, Bạch Bạch, mau trở lại, không được chạy nữa nhé."

Một phụ nhân hơn ba mươi tuổi, tính tình dịu dàng nhã nhặn, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, lúc bà ấy nâng làn váy xoay người lại bắt mèo, có thể mơ hồ nhìn thấy tư thái yểu điệu thướt tha.

Ngụy Niên: "..."

Nàng im lặng nhìn về phía Vân Hà.

Trong người khó chịu đang nghỉ ngơi?

Vân Hà cười ngượng ngùng, lên tiếng kêu: "Di nương."

Ngô di nương một lòng đuổi theo con mèo lén trốn ra ngoài, cũng không chú ý tới trong viện có thêm người, mãi đến khi ôm cục bông trắng kia vào lòng, mới ngẩng đầu nhìn theo tiếng Vân Hà, sau đó thì nhìn thấy Ngụy Niên.

Bà ấy thoáng ngây người, vô thức muốn giấu mèo con đi, nhưng hiển nhiên đã không kịp nữa.

Trong lúc nhất thời vị phụ nhân từ trước đến nay vốn dịu dàng nhã nhặn có chút luống cuống, so với dáng vẻ bình tĩnh vô dục vô cầu ngày xưa thì tăng thêm chút sức sống.

Một khắc sau.

Ngụy Niên ngồi cạnh bàn trà, nhìn chú mèo con đang nằm trong ổ ngáy o o, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: "Cho nên, đây là quà sinh nhật mà Ngô di nương chuẩn bị cho ta?"

Lúc này Ngô di nương đã bình tĩnh lại, khôi phục dáng vẻ ung dung trước kia, thản nhiên cười nói: "Vâng, nghe nói mèo con không dễ nuôi, cho nên ta mới nuôi ở trong viện trước, chờ đến sinh nhật nhị cô nương là vừa hay."

"Vốn dĩ muốn cho nhị cô nương một bất ngờ, không ngờ hôm nay lại bị nhị cô nương bắt gặp."

Sinh nhật Ngụy Niên là vào mùa đông, còn chưa đến hai tháng.

Ngụy Niên nhìn mèo con đang cuộn người thành một cục, tự nhiên lại nghĩ tới con mèo mà nàng từng đánh mất.

Nó cũng trắng như tuyết, khiến người vô cùng thương yêu.

Lúc nó lạc mới bốn tháng tuổi, nàng liên tục đi ra ngoài tìm rất lâu vẫn không thu hoạch được gì, cuối cùng không tìm được mèo, lại mang về Đông Tẫn đang thoi thóp.

"Ta cũng từng nuôi một con mèo, rất giống nó."

Nếu con mèo này lớn thêm hai tháng nữa là gần như giống nhau như đúc.

Nụ cười trên mặt Ngô di nương nhạt đi, bà ấy khẽ cụp mắt.

Vừa lúc Ngụy Niên quay đầu nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của bà ấy, ngẩn người, sau đó hơi nghiêng người: "Di nương từng gặp nó à?"

Động tác bưng trà của Ngô di nương khựng lại, nhưng chỉ một chớp mắt, bà ấy cười lắc đầu: "Tất nhiên là không."

Ánh mắt Ngụy Niên lóe lên, không truy hỏi nữa.

"Hôm nay ngũ đệ không tới đây sao?"

Ngô di nương uống ngụm trà, cười nói: "Biết nhị cô nương tới, hẳn một lúc nữa nó sẽ qua đây thôi."

Quả nhiên, chưa đầy một lát Ngụy Trình đã tới.

Qua một lượt lễ tiết, Ngô di nương đứng lên nói: "Các ngươi trò chuyện trước, ta đi đóng gói trà nhài, đợi lát nữa cho nhị cô nương mang về."

Ngụy Niên nhẹ nhàng gật đầu: "Làm phiền Ngô di nương rồi."

Ngô di nương cười nói không phiền rồi đi ra ngoài, thanh niên đứng ở rìa ngoài vội vàng cúi đầu bước sang bên cạnh một bước, làn gió thơm thoảng qua mặt, c*̃ng không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Đợi Ngô di nương rời đi, Ngụy Niên mới nhìn về phía thanh niên.

Mấy ngày không thấy, thanh niên lại thay đổi rất nhiều.

Thay bộ áo thô đầy vết vá ban đầu, chải gọn tóc, cạo râu, thanh niên mặc kính trang màu xanh nhìn qua như mới chừng hai mươi, không hề giống người đã gần ba mươi.

Thanh niên nhận thấy được ánh mắt của Ngụy Niên, tiến lên một bước quỳ xuống hành lễ: "Trọng Hủ bái kiến cô nương."

Ngụy Niên hơi nghiêng người: "Hai chữ nào?"

Thanh niên cung kính trả lời: "Công tử nói, là trọng trong trọng sinh, hủ trong hủ hủ như sinh."

Ngụy Niên liền nhìn về phía Ngụy Trình, không tiếc lời tán thưởng: "Tên rất hay."

Ngụy Trình mím môi cười, thêm trà cho Ngụy Niên.

Ngụy Niên nâng tay, dịu giọng nói: "Đứng lên đi."

Đợi thanh niên đứng vững, Ngụy Niên lại nói: "Từ nay về sau, ngươi chỉ là người của A Trình, không cần quỳ ta nữa."

Trọng Hủ giật giật môi, nhìn về phía Ngụy Trình, thấy hắn khẽ gật đầu, y lập tức cung kính đáp: "Vâng."

Lúc này Ngụy Niên mới tiếp tục nói: "Ta nhớ là ngươi có chút võ nghệ."

Trong mười hai người nàng mua về, Nguyệt Lan và Trọng Hủ là đắt nhất, người trước là bởi vì tranh giành với người khác cố tình nâng giá, người sau là bởi vì... thanh niên biết chút công phu quyền cước, trước kia làm việc trong tiêu cục, gây họa lúc làm việc cho chủ cũ, y không đền bù thiệt hại được, chủ cũ không muốn giữ y lại nữa, bèn đưa y đến chợ phía Tây, Ngụy Niên mua được với giá cao.

"Chỉ biết một chút công phu quyền cước, miễn cưỡng có thể đối phó người bình thường." Trọng Hủ nói tỉ mỉ.

Ngụy Niên ngẫm nghĩ, hỏi: "Nếu ta mời một người võ công cao cường dạy ngươi, ngươi có muốn học không?"

Nghe vậy, Trọng Hủ và Ngụy Trình đều giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Niên.

Qua một hồi lâu, Trọng Hủ mới cúi đầu trầm giọng nói: "Cô nương và công tử cho nô tài một chỗ dung thân, nô tài đã vô cùng cảm kích, không dám yêu cầu xa vời."

Ngụy Niên không lập tức trả lời y, mà nhìn ra ngoài cửa.

Đông Tẫn đứng sau lưng nàng hiểu ý, yên lặng đi ra cửa, quan sát hai bên trái phải, sau đó khẽ gật đầu với Ngụy Niên, canh giữ ở cổng.

Ngụy Niên chậm rãi buông chén trà, nhìn về phía Ngụy Trình, nghiêm mặt nói: "Cách thi Hương chỉ còn sáu ngày, A Trình đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?"

Ngụy Trình vội nói: "Chuẩn bị xong rồi."

Ngụy Niên ừ, một hồi lâu mới nói: "Có lẽ, có người c*̃ng đã chuẩn bị xong."

Ngụy Trình sững sờ: "Nhị tỷ nói vậy là có ý gì?"

"Gần đây A Lương có hành động kì lạ nào không?" Ngụy Niên không đáp, mà nhìn về phía Trọng Hủ.

Trọng Hủ trả lời: "Mấy ngày nay hắn ta thường xuyên ra vào viện, đêm qua rời đi một lần."

Trải qua lần nhắc nhở trước của Ngụy Niên, sau khi Trọng Hủ theo Ngụy Trình về, vẫn âm thầm giám sát A Lương.

Ngụy Trình nghe ra cái gì, nhìn về phía Ngụy Niên: "Nhị tỷ nói là, bọn họ sẽ không để cho ta tham gia thi Hương."

Ngụy Niên cong môi, cười lạnh: "E là không chỉ có thế."

"Thứ bọn họ muốn, sợ là mạng của A Trình."

Cơ thể Ngụy Trình cứng đờ, nắm thật chặt chén trà trong tay, trầm mặt nửa ngày không nói ra lời.

Trọng Hủ c*̃ng nghiêm mặt cúi đầu.

Ngụy Niên lại nhìn về phía Trọng Hủ: "Bây giờ ngươi đã hiểu rõ tình cảnh của A Trình chưa?"

"Hiểu rõ rồi." Trọng Hủ nói.

"A Trình càng xuất sắc thì càng nguy hiểm." Ngụy Niên chậm rãi nói: "Nhưng chúng ta cũng không thể một mực co đầu rút cổ mà sống, vả lại cho dù có cúi mình xu nịnh, cũng không thể cam đoan bọn họ sẽ bỏ qua chúng ta."

"Cho nên, ta muốn mời người dạy ngươi chút võ công, không cần cao siêu cỡ nào, chỉ cần có thể bảo vệ A Trình vào lúc quan trọng, Trọng Hủ, ngươi có bằng lòng không?"

Trọng Hủ cơ hồ không suy nghĩ gì đã chắp tay nói: "Nô tài bằng lòng."

Ngụy Niên trịnh trọng nói: "Tập võ rất gian khổ, vả lại hiện tại còn phải tránh tai mắt của người khác, sợ là chỉ có thể lén học, ngươi có thể chịu nỗi khổ này chứ?"

"Có thể!"

Ngụy Niên cười khẽ, nhìn về phía Ngụy Trình, tiếp tục nói: "Với học vấn của A Trình, lần này nhất định có thể đề tên bảng vàng, cho dù không thể, A Trình còn nhỏ, tương lai vẫn còn không ít cơ hội, chỉ cần A Trình giữ vững lòng son, một lòng dốc lòng cầu học, ta có thể cam đoan con đường phía trước của A Trình sẽ bằng phẳng. Đến lúc đó, đương nhiên người bên cạnh A Trình cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, loại bỏ nô tịch của ngươi cũng không phải là chuyện khó gì."

Trọng Hủ bỗng nhiên ngước mắt nhìn Ngụy Niên, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, qua mấy giây, y lại quỳ hướng Ngụy Trình, trịnh trọng hứa hẹn: "Chỉ cần nô tài còn sống, nhất định sẽ bảo vệ công tử chu toàn!"

Ngụy Niên nghiêng đầu ra hiệu cho Ngụy Trình, hắn hiểu ý tỷ tỷ, vội vàng đứng dậy đỡ Trọng Hủ đứng lên.

Lúc ngồi xuống, ánh mắt Ngụy Trình nhìn Ngụy Niên vô cùng phức tạp.

Không phải là ảo giác của hắn, nhị tỷ tỷ thật sự thay đổi rất nhiều.

Sự thay đổi này quá lớn, trong đó nhất định có điều gì đó mà hắn không hề hay biết.

"Sắp đến thi Hương, trước mắt chuyện quan trọng nhất là A Trình bình an tiến vào trường thi." Ngụy Niên giống như không biết Ngụy Trình đang quan sát mình, nghiêm mặt nói: "Mấy ngày nay mỗi thời mỗi khắc ngươi đều phải canh giữ ở bên cạnh A Trình, cho dù là lý do gì, cũng tuyệt đối không thể rời đi nửa bước."

"Đương nhiên, nếu có cơ hội, tốt nhất là gậy ông đập lưng ông."

"Nếu không có cơ hội, có thể chế tạo cơ hội."

Chủ tớ hai người kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Niên.

Ngụy Niên lại bình tĩnh nói: "A Trình, đệ gọi ta một tiếng tỷ tỷ, hôm nay ta sẽ dùng thân phận này dặn dò đệ một câu."

Ngụy Trình vội vàng đứng dậy khom người: "Xin nhị tỷ chỉ giáo."

"Chỉ giáo thì chưa nói tới, chẳng qua là một lời khuyên của người từng trải." Ngụy Niên nhìn hắn, chậm rãi nói: "Sống ở đời phải lấy nhân, thiện làm gốc, bất kể tương lai đệ đứng ở địa vị cao thế nào, hay tụt dốc đến đâu, đều phải nhớ kỹ, chớ thấy việc ác nhỏ mà làm; nhưng nếu có người mưu hại tính mạng của đệ, nhớ lấy, nhất định không được nương tay."

"Vào lúc tính mạng bị người hãm hại, trước mặt sống chết, đệ có thể không chút do dự đâm một nhát.... lấy mạng của đối phương."

Ngụy Niên dừng một chút, cúi đầu nâng chung trà lên.

Đây là lời Thái tử điện hạ dạy nàng, đến nay nàng vẫn nhớ rõ.

'Nhớ kỹ vị trí này, vào lúc tính mạng bị đe dọa, có thể không chút do dự đâm về phía đối phương.'

"Muốn sống được giữa lũ sói cọp, không tàn nhẫn sẽ không làm nên chuyện."

Câu này, nàng vẫn nhớ như in.

Ngụy Trình duy trì tư thế khom người, sau một hồi mới chậm rãi nói: "Cảm ơn nhị tỷ dạy bảo."

Ngụy Niên nhẹ nhàng giơ tay đỡ hắn: "Không cần khách khí với ta như thế."

Lúc này Ngụy Trình mới lần nữa ngồi xuống.

Mấy năm về sau, mỗi lần đứng trước vô số bước ngoặt Ngụy Trình đều sẽ nhớ tới câu nói này, c*̃ng chính vì vậy, cuối cùng hắn mới có thể trong sạch, hiên ngang đứng giữa triều đường.

"Mấy ngày nay, ta sẽ nhờ người âm thầm trợ giúp, nhưng các ngươi cũng không thể thả lỏng cảnh giác."

Tất nhiên là Ngụy Trình, Trọng Hủ đều nghiêm túc ghi nhớ.

Sau đó, nói chuyện thêm vài câu, Ngụy Niên nhân tiện nói: "Ta còn có lời muốn nói với Ngô di nương."

Ngụy Trình lập tức đứng dậy cáo từ: "Vậy ta về trong viện ôn bài trước."

Ngụy Niên nhẹ nhàng gật đầu: "Thả lỏng, tập trung chuẩn bị thi cử, chuyện khác đã có chúng ta lo."

"A Trình ghi nhớ, cảm ơn nhị tỷ."

Ngụy Trình lại cúi người hành lễ, mới dẫn theo Trọng Hủ rời đi.

Ngụy Trình đi ra Phù Hương viện, ngoái đầu đứng lặng hồi lâu.

Rốt cuộc là nàng đã trải qua chuyện gì, mới có thể sát phạt quyết đoán như vậy.

Có một chớp mắt, hắn thậm chí thấy được ở trên người nàng vẻ uy nghiêm không thuộc về nàng.

Chẳng qua, dĩ vãng nàng đối xử với ai cũng hiền lành, lại thiếu đi mấy phần nghiêm khắc, bây giờ nàng như này, vừa vặn.

Sau khi Ngụy Trình rời đi, Ngụy Niên lại gặp Ngô di nương.

Không có lời khách sáo, Ngụy Niên đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Năm đó Ngô di từng thấy con mèo của ta, đúng không?"

Cơ thể Ngô di nương cứng đờ, ngước mắt nhìn về phía Ngụy Niên, thấy vẻ mặt nàng lạnh nhạt, trong lòng biết đã không gạt được nữa.

Bà ấy khẽ thở dài, nói: "Nhị cô nương đi theo ta."

Ngụy Niên nắm chặt đôi tay đang đặt trước bụng, lại thả lỏng, mới nhấc chân đi theo sau lưng Ngô di nương.

Non nửa khắc sau, Ngô di nương dừng lại trước một cây hoa quế, Ngụy Niên nhìn theo ánh mắt của bà ấy, nhìn về phía dưới gốc cây hoa quế.

Mặc dù nàng đã sớm đoán được kết quả này, nhưng trong lòng vẫn nhói một cái.

"Lúc ta tìm được nó thì nó đã ngừng thở rồi, ta sợ nhị cô nương đau lòng, nên mai táng nó ở đây, không báo cho nhị cô nương." Ngô di nương nói nhỏ.

Sắc mặt Đông Tẫn đang đứng sau lưng Ngụy Niên cũng rất phức tạp.

Nàng ấy biết năm đó cũng là vì ra tìm con mèo này nên cô nương mới phát hiện nàng đang thoi thóp, cứu mạng nàng ấy.

Ban đầu nàng ấy nghĩ, có lẽ là mèo con ham chơi, quên đường về nhà, thật sự không ngờ...

Ngụy Niên trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Ngô di nương có biết nó chết như thế nào không?"

Ngô di nương nhìn sang nàng, muốn nói lại thôi.

"Ngô di nương cứ nói đừng ngại." Ngụy Niên nói với giọng điệu bình tĩnh.

Ngô di nương lại thở dài, qua rất lâu, mới nhẹ nhàng nói: "Chết đuối."

Lúc này, một cơn gió nhẹ lướt qua, cùng giọng điệu Giang Nam của Ngô di nương lướt qua bên tai Ngụy Niên: "Ta từng nhìn thấy tam cô nương trên con đường kia, ống tay áo của nàng ta dính vệt nước."

Bí mật này bà ấy đã giữ rất nhiều năm, xưa nay không dám nhắc tới.

Nhị cô nương là đích nữ do Kiều thị sinh ra, là tỷ muội cùng một mẹ với tam cô nương, tình cảm rất sâu đậm, bà ấy sợ nhị cô nương không tin, lại bị coi thành châm ngòi li gián, bà ấy thì không sao, chỉ sợ hại A Trình và Uyển Uyển.

Bây giờ dám nói, là bởi vì bà ấy cảm thấy hiện tại nhị cô nương đã khác, nhị cô nương đã trưởng thành, việc này, nàng có quyền biết.

Bây giờ bà ấy tặng mèo cho nhị cô nương, một là vì bà ấy áy náy do đã che giấu chân tướng nhiều năm, hai là vì bây giờ phía sau nhị cô nương có Thái tử điện hạ. Mặc kệ lúc trước vì sao tam cô nương muốn làm như vậy, hiện tại cũng sẽ không dám ra tay nữa.

Ngụy Niên nhắm mắt lại, nơi cổ họng khẽ động.

Đông Tẫn đã kinh hãi không biết phải làm sao, thật sự là tam cô nương làm ư? Nhưng vì sao? Tam cô nương và cô nương tỷ muội tình thâm, tại sao nàng ta lại làm như vậy!

Vả lại khi đó, tam cô nương mới mấy tuổi chứ, sao lại ra tay độc ác như vậy!

Không biết qua bao lâu, Ngụy Niên mới chậm rãi mở mắt, nàng từ từ ngồi xuống, đưa tay chạm xuống bùn đất dưới cây hoa quế.

Lẽ ra, nàng nên sớm nghĩ đến điều này.

Trong viện có nhiều người như vậy, sao có thể không trông được một con mèo mới bốn tháng tuổi.

Nó mềm như vậy, yếu ớt như vậy.

Lúc đó chắc chắn là nó sợ lắm.

Khóe mắt Ngụy Niên rơi xuống một giọt nước mắt, không rơi xuống bùn đất, tay nàng chậm rãi dùng sức, năm ngón tay gần như găm sâu vào đất.

Con mèo kia là Ngụy Ngưng tự tay đưa cho nàng!

Nàng còn nhớ rõ, ngày ấy, nàng ta ôm mèo con vui vẻ đến tìm nàng.

'Nhị tỷ tỷ, ta có một con mèo, rất ngoan ngoãn, nhị tỷ tỷ, tỷ xem xem có thích không?'

Bùn đất chui vào trong móng tay Ngụy Niên, nàng lại giống như không có cảm giác, chậm rãi bóp tan bùn đất trong lòng bàn tay, đón gió rải xuống gốc cây.

Ngụy Ngưng!

Chúng ta không đội trời chung!

Bình Luận (0)
Comment