Ngụy Niên quay về viện Hạnh Hòa, khí thế ác liệt trên người vẫn chưa tiêu tan.
Nguyệt Lan thấy vậy thì hạ giọng bẩm báo: "Cô nương, đã tặng canh tới các viện xong rồi ạ."
Ngụy Niên lạnh nhạt ừ một tiếng, đi vài bước mới nói: "Sau này cách hai ngày đưa một lần."
Nguyệt Lan: "Vâng."
Đông Tẫn đang muốn đi theo Ngụy Niên vào nhà, từ bên cạnh bỗng duỗi ra một bàn tay kéo nàng ấy một cái, chờ nàng ấy đứng vững thì nghe thấy Phong Thập Bát nhỏ giọng hỏi: "Cô nương sao thế?"
Đông Tẫn trầm mặt lắc đầu.
Suy cho cùng Phong Thập Bát vẫn là người của Thái tử, những chuyện này nếu không có cô nương đồng ý, tất nhiên nàng ấy sẽ không nói.
Đúng lúc này, lại nghe thấy giọng Ngụy Niên truyền tới: "Thập Bát ở bên ngoài à?"
Đông Tẫn bèn dẫn Phong Thập Bát vào phòng ngủ.
"Cô nương, có Thập Bát." Phong Thập Bát nói.
Ngụy Niên ngồi trên giường, nhìn nàng ấy một lúc lâu rồi hỏi: "Có loại độc nào có thể khiến người ta cảm thấy như ngâm mình trong nước, lạnh buốt thấu xương không?"
Nàng hoàn toàn không biết gì về thuốc độc, nhưng nỗi hận trong lòng khó tan, vô cùng cần phát tiết, mới có câu hỏi này. Lúc hỏi ra lời nàng cũng không ôm hy vọng gì, lại thấy Phong Thập Bát gật đầu: "Có chứ, hàn cốt tán, người trúng độc sẽ thấy như rơi vào hầm băng, toàn thân đau đớn không muốn sống, loại độc này khám bệnh sẽ không nhìn ra, chỉ hiện ra mạch tượng bị phong hàn."
Ngụy Niên ngồi thẳng dậy, hai mắt sáng lên: "Có mua được không?"
Phong Thập Bát lắc đầu: "Bên ngoài không mua được."
Bả vai Ngụy Niên chậm rãi sụp xuống.
"Nhưng ta có."
Ngụy Niên vui mừng, ngước mắt nhìn về phía Phong Thập Bát, người sau nháy mắt với nàng mấy cái, nói: "Đây là đồ mới nhất mà Tống đại nhân nghiên cứu ra, dùng để thẩm vấn phạm nhân, trước đó vài ngày ta mới đi mua."
Nói xong nàng ấy tìm tòi trên người một trận, lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu trắng, đưa cho Ngụy Niên: "Loại độc này tuyệt đối không mua được ở bên ngoài, hai mươi lượng bạc, không lừa già dối trẻ."
Ngụy Niên nhìn chằm chằm vào cái bình sứ nhỏ màu trắng, không hề suy nghĩ: "Đông Tẫn, trả tiền."
Từ trước đến nay Đông Tẫn quản tiền rất chặt, lần này lại không nói tiếng nào đã đi lấy tiền, Phong Thập Bát còn đang nghi hoặc, lại nghe Ngụy Niên nói: "Nếu như mời Thập Bát đi hạ độc, cần bao nhiêu bạc?"
Phong Thập Bát sững sờ: "Hạ độc ai?"
Sâu trong mắt Ngụy Niên hiện lên tia sáng lạnh: "Ngụy Ngưng."
Phong Thập Bát cảm thấy kinh ngạc.
Đó không phải là muội muội ruột của cô nương à?
Nhưng rồi nàng ấy ngay lập tức nhớ tới chuyện ở đình Hương Sơn, cũng không kinh ngạc lắm.
Có điều...
Phong Thập Bát rất là tò mò, tiến lên trước hỏi: "Cô nương, ta có thể hỏi nguyên do không?"
Ngụy Niên do dự một chớp mắt, nhìn về phía Đông Tẫn.
Đông Tẫn nhận được ám chỉ, đơn giản nói rõ ngọn nguồn.
Nghe xong, nụ cười trên môi Phong Thập Bát lập tức tan biến, nàng ấy bỗng dưng đứng dậy đi ra ngoài, tà áo khẽ bay theo cơn gió nhẹ: "Vụ mua bán này không cần tiền!"
Ngụy Niên còn chưa kịp mở miệng thì người đã không thấy tăm hơi.
Nàng thu tầm mắt lại, che giấu sát ý.
Lần này, coi như nàng lấy lãi trước.
Đông Tẫn vân vê bạc, do dự một lúc rồi khó khăn nói: "Cô nương, tại sao tam cô nương lại..."
Gia chủ phu nhân cực kỳ bất công, những năm qua cô nương đã chịu biết bao uất ức, may mà đại công tử và tam cô nương thân cận với cô nương, quãng thời gian qua mới không khó khăn như vậy, nàng ấy thật sự không nghĩ ra, tại sao tam cô nương lại muốn làm như vậy.
Ngụy Niên nhìn về phía nàng ấy, sau một lúc mới nói: "Ngươi gọi Nguyệt Lan vào đây."
Dường như Đông Tẫn ý thức được gì đó, sau khi đồng ý thì vội vàng cất bạc về chỗ cũ rồi đi gọi Nguyệt Lan.
"Có một số việc, ta cần phải nói cho hai người các ngươi biết." Đợi hai nha hoàn sóng vai đứng trước mặt, Ngụy Niên mới trầm giọng nói: "Ta và dòng chính Ngụy gia, bao gồm cả gia chủ, mãi mãi sẽ không phải là người một nhà."
Nghe vậy, Đông Tẫn Nguyệt Lan đều khiếp sợ ngẩng đầu.
"Còn về nguyên do, sau này các ngươi sẽ biết."
Lúc này Ngụy Niên cũng không định nói quá nhiều, cũng không phải là không tin tưởng Đông Tẫn Nguyệt Lan, mà là bây giờ còn có rất nhiều chuyện chưa thể nói.
Cũng may hai người Đông Tẫn Nguyệt Lan đều tuyệt đối trung thành với Ngụy Niên, cho dù trước mắt không biết nguyên do nhưng chỉ cần Ngụy Niên căn dặn, bọn họ sẽ khắc vào trong lòng, không hề dị nghị.
Hoàng hôn buông xuống, Phong Thập Bát về trước bữa tối.
Lúc đi cả người đằng đằng sát khí, lúc về mặt mày hớn hở.
Vừa nhìn là biết làm xong chuyện rồi.
Quả nhiên, không đợi Ngụy Niên hỏi Phong Thập Bát đã ghé vào tai nàng, nói: "Ta tăng thêm lượng độc, nàng ta ít nhất cũng sẽ bị giày vò sáu ngày."
Ngụy Niên nghe vậy thì cười: "Cảm ơn."
Phong Thập Bát xua tay: "Ta thích làm chuyện trừ gian diệt ác! Lần sau cô nương nhớ tìm ta nữa nhé, không lấy tiền."
Ngụy Niên hơi suy nghĩ, nhân tiện nói: "Ta còn có một chuyện muốn nhờ Phong Thập Bát hỗ trợ."
"Cô nương cứ việc sai phái."
Phong Thập Bát nhận lấy bát đũa từ tay Nguyệt Lan, thuận miệng nói cảm ơn.
Ngụy Niên khẽ nói: "Ta muốn nhờ Thập Bát hỗ trợ chỉ bảo võ công cho một người, không cần cao siêu cỡ nào, hơn hiện tại là được."
Động tác gắp thức ăn của Phong Thập Bát khựng lại.
Chuyện này có hơi vượt qua phạm vi quyền hạn của nàng ấy, nhưng Tô Cấm tỷ tỷ nói, chỉ cần là cô nương đề xuất, cho dù có không bình thường cũng không thể vội vã từ chối.
Thế là Phong Thập Bát nói: "Ta phải gặp người này trước."
Nàng ấy phải dành thời gian về biệt viện một chuyến để xin chỉ thị.
Tất nhiên là Ngụy Niên đồng ý.
"Có điều trước đó..." Ngụy Niên lại nói: "Ta muốn nhờ Thập Bát giúp ta bảo vệ một người mấy ngày, đương nhiên, ta sẽ trả thù lao."
Nếu là kiếp trước chắc chắn nàng sẽ không có mặt mũi làm phiền người khác nhiều lần như vậy, nhưng bây giờ nàng cảm thấy chỉ cần có thể xong việc thì những chuyện khác đều không quan trọng.
"Được được."
Phong Thập Bát đồng ý vô cùng dứt khoát.
Sau đó Ngụy Niên lại cẩn thận bàn bạc với nàng ấy một hồi, Phong Thập Bát nghe xong thì đòi một cái giá vô cùng quen thuộc: "Mười lượng, cộng thêm năm bộ y phục."
Ngụy Niên: "..."
"Hai mươi lượng! Mười bộ y phục!"
Không phải nàng có nhiều tiền không có chỗ tiêu, mà là đối với nàng cái giá kia rất xúi quẩy.
Phong Thập Bát sững sờ, sau đó trịnh trọng buông bát đũa xuống: "Ta cam đoan hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, tuyệt đối không để ngũ công tử thiếu một cọng tóc!"
Đông Tẫn và Nguyệt Lan không biết nguyên do: "..."
Bọn họ chưa từng thấy ai làm ăn như cô nương.
Tia sáng cuối cùng cuối chân trời biến mất, Ngụy Niên chờ được tin tức từ Tú Linh Viện.
Ngụy Ngưng đột nhiên mắc phong hàn, lang trung vừa mới vào phủ.
Lúc đó Ngụy Niên đang luyện chữ trước án thư.
Chữ của nàng đều do Ngụy Hằng tay cầm tay dạy dỗ, vô hình mang theo phong cách của hắn ta, nàng muốn xóa tan dấu vết của Ngụy Hằng.
Cho nên...
Trước mặt Ngụy Niên là tờ giấy rồng bay phượng múa của Thái tử, chữ của Chử Yến hoàn toàn khác với Ngụy Hằng, một người thì tuấn dật tinh tế, một người thì ngông cuồng phóng khoáng, nàng muốn nhanh chóng xóa bỏ dấu vết của Ngụy Hằng, luyện chữ của Thái tử là lựa chọn cực tốt.
Mặc dù chỉ có ít ỏi vài chữ, nhưng nàng cũng có thể tự cân nhắc phong cách, không cần bắt chước hoàn toàn, chỉ cần khác biệt lớn với nét chữ ban đầu của nàng là được.
Lúc Đông Tẫn đến bẩm báo với nàng, nàng vừa lúc luyện kín một trang giấy.
Đông Tẫn nhìn chữ viết trên giấy, ấn đường đập thình thịch.
Ban đầu chữ cô nương rất đẹp, sao lại một luyện loại nét chữ... giương nanh múa vuốt này?
Nhưng nàng ấy cũng không hỏi nhiều, tiến lên đổi giấy cho Ngụy Niên, bắt đầu mài mực.
Thế là, nàng ấy lại tinh mắt nhìn thấy tờ giấy quen thuộc kia.
Tay Đông Tẫn run lên: "..."
Cô nương luyện chữ của Thái tử điện hạ?!
Cô nương thật sự thích Thái tử điện hạ?!
Ngụy Niên phát hiện nàng ấy mất tập trung, đại khái đoán được suy nghĩ của nàng ấy, nàng dừng bút, cuối cùng vẫn không giải thích.
Nàng luyện chữ thêm khoảng một canh giờ mới buông bút, lúc này viện Tú Linh đèn đuốc sáng trưng, cũng đã có mấy lang trung tới khám bệnh, nhưng đều bó tay trước chứng bệnh của Ngụy Ngưng.
Bất kể là triệu chứng hay mạch tượng đều là bị phong hàn, nhưng Ngụy Ngưng đã quấn mấy lớp chăn bông, lại vẫn không nhịn được phát run, uống hết thuốc cũng không có tác dụng gì.
Lang trung cũng đổi hết người này tới người khác, vẫn như cũ không thấy hiệu quả, Kiều thị sốt ruột đến độ khóc lóc kêu Ngụy Văn Hồng đi mời thái y.
Nhưng vào canh giờ này cửa cung đã đóng từ lâu, sao có thể mời được thái y, vả lại cho dù là ban ngày thì với địa vị hiện tại của Ngụy gia, cũng khó có thể mời được thái y đến nhà khám bệnh cho cô nương trong nhà.
Ngụy Niên nghe đến đó thì hài lòng ngủ một giấc yên ổn.
Ngày hôm sau, nàng dẫn theo Đông Tẫn 'sốt ruột' đến thăm, những người khác của Ngụy gia đều lo lắng về 'bệnh tình' của Ngụy Ngưng, cũng không phản ứng nàng, nàng thể hiện thái độ xong thì thản nhiên rời đi.
Bây giờ mới ngày đầu tiên, còn phải chịu thêm mấy ngày nữa.
Vừa hay, năm ngày sau là đến kỳ thi hương.
Ngụy Niên còn từng nghĩ, Kiều thị có thể vì Ngụy Ngưng bị 'bệnh' mà không rảnh ra tay với Ngụy Trình không, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra là không có khả năng.
Ngày thứ ba Ngụy Ngưng bị 'bệnh', Kiều thị tìm lý do làm khó, Ngụy Trình chịu gia pháp, quỳ trong từ đường đến nửa đêm mới được thả ra.
Là A Lương đến từ đường đón người, hắn ta dìu Ngụy Trình về Tố Bách viện, lúc đi ngang qua hồ, bốn bề vắng lặng, đêm tối sao thưa, hắn ta đột nhiên gây rối, đẩy Ngụy Trình xuống hồ.
Ngay trong khoảnh khắc đó, một bóng người lướt qua, kéo Ngụy Trình an toàn quay về bờ, một sợi tóc cũng không rơi xuống.
A Lương hoảng sợ quay đầu, đã nhìn thấy Trọng Hủ không biết đã xuất hiện từ bao giờ, đối diện với sát ý trong mắt đối phương, hắn ta còn chưa kịp kêu lên đã bị đẩy xuống hồ.
Trong đêm yên tĩnh, mặt hồ nổi lên từng vòng gợn sóng, không bao lâu lại quay về yên tĩnh.
Ngụy Trình nhìn mặt hồ bằng ánh mắt đen tối một lúc lâu, mới sực nhớ ra quay sang nói cảm ơn với người vừa cứu mình, trong đêm tối, hắn không nhìn rõ mặt đối phương, chỉ nghe thấy chất giọng thanh thúy của nàng ấy: "Không cần cảm ơn, dù sao cũng mấy chục lượng bạc lận đó."
Ngụy Trình ngẩn người, lập tức hiểu ra hẳn là Ngụy Niên dùng bạc mua người đến bảo vệ mình, hắn nhất thời không biết nên nói gì, lại nghe nàng ấy nói tiếp:
"Chỗ này lạnh quá, hiện tại ngũ công tử muốn đi đâu?"
Ngụy Trình ngẫm nghĩ, quay người đi vòng lại: "Đi gặp phụ thân."
Cái chết của A Lương phải có một lý do hoàn hảo.
Hại hắn thất bại, trong lúc vật lộn trượt chân rơi xuống hồ, lý do này rất có sức thuyết phục.
Quả nhiên sau khi Ngụy Văn Hồng nghe xong thì sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, ông ta kiềm chế cảm xúc an ủi Ngụy Trình vài câu, sau khi đuổi hắn về thì lập tức đi gặp Kiều thị.
Một đêm này, có hạ nhân nghe thấy, gia chủ và chủ mẫu từ trước đến nay tình cảm hòa thuận, cãi vã rất lâu.
Ngày hôm sau Ngụy Niên tỉnh dậy mới biết tin này.
Nàng nhếch môi, trong mắt đong đầy ánh sáng.
Đây, chỉ mới là bắt đầu.
Mấy ngày sau đó, có Ngụy Văn Hồng nhìn chằm chằm, Kiều thị không tìm được cơ hội ra tay nữa, Ngụy Trình thuận lợi bước vào trường thi.
Ngụy Niên nhìn bóng lưng của Ngụy Trình, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Lần này chắc chắn hắn có thể bình an, không có Kiều thị chèn ép, hắn chắc chắn sẽ có thành tựu.
Ngụy Niên thu hồi ánh mắt, đang muốn lên xe ngựa, lại thoáng nhìn thấy một chiếc xe ngựa xa hoa chậm rãi dừng lại cách đó không xa.
Toàn thân nàng cứng đờ, vô thức ngừng thở.
Phủ Quận chúa Thịnh An!
Đông Tẫn nhận thấy sự khác thường của nàng, nhìn ra sau theo tầm mắt nàng, kinh ngạc nói: "Năm nay công tử phủ Quận chúa Thịnh An cũng tham gia kỳ thi."
Công tử phủ Quận chúa Thịnh An.
Đệ đệ ruột của nàng!
Toàn thân Ngụy Niên căng thẳng, nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa kia không chớp mắt.
Kiếp trước, thân phận của nàng lộ ra manh mối, đệ đệ ruột của nàng và công tử Tề gia đấu đến ngươi chết ta sống, cuối cùng đều bỏ mạng.
Năm đó, hắn còn chưa đến tuổi làm lễ cập quan.
Màn xe ngựa bị xốc lên, thiếu niên mặc cẩm y màu vàng nhạt chậm rãi xuất hiện, mái tóc đen đổ xuống như thác nước, mắt như sao trời, khi cười lên hai bên má có hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Không khó nhìn ra, đây là một tiểu công tử kim tôn ngọc quý, cởi mở nhiệt tình.
Mũi Ngụy Niên ê ẩm, không nhịn được tiến lên trước một bước.
Nhưng cuối cùng lý trí đã kéo nàng lại.
Còn chưa đến lúc.
Nàng thầm nghĩ.
Ngụy Niên đột nhiên quay người lên xe ngựa, mới tiến vào xe ngựa, một hàng nước mắt chợt rơi xuống.
A đệ, chờ một chút, chờ tỷ tỷ dùng tư thái tốt nhất để gặp lại đệ.
Đông Tẫn phát hiện sự khác thường của nàng, chần chờ một lát mới bước vào xe ngựa: "Cô nương?'
Trước khi Đông Tẫn vào Ngụy Niên đã lau sạch nước mắt, vành mắt còn hơi đỏ.
"Về thôi."
Ngụy Niên nói.
Đông Tẫn nhìn khóe mắt ửng đỏ của nàng, không hỏi thêm gì mà quay ra nói với phu xe: "Về phủ."
Phu xe đi theo hôm nay là người của viện Hạnh Hòa, cho dù nhìn thấy gì cũng sẽ không nói ra.
Trên đường về, Ngụy Niên khá uể oải.
Mãi đến khi xe ngựa đột ngột dừng lại, nàng mới giương mắt.
"Sao thế?" Đông Tẫn hỏi.
Phu xe quay đầu lại nói: "Đằng trước có một lượng lớn quan binh, chúng ta cần phải nhường đường."
Đông Tẫn sửng sốt, vội vàng vén rèm xe lên nhìn, quả nhiên đằng trước có một đội quan binh dài, nhìn không đến cuối, đang trật tự đi tới.
Nàng ấy vừa muốn buông rèm xe, lại nhìn thấy một khuôn mặt cũng coi như quen biết, vội vàng quay đầu nói với Ngụy Niên: "Là Tống đại nhân."
Ngụy Niên sững sờ.
Tống Hoài?
"Ồ! Hình như là có cả Thái tử điện hạ!" Lúc này phu xe kinh ngạc nói.
Ngụy Niên: "..."
Lúc này nàng mới sực nhớ ra, Tống Hoài từng nói hôm nay Thái tử điện hạ sẽ xuống núi.
Xung quanh đã lần lượt truyền đến tiếng bách tính quỳ lạy bên đường, Đông Tẫn lại nhìn ra ngoài, ánh mắt phức tạp, nói: "Cô nương, chúng ta phải xuống xe ngựa thôi, phía sau là loan giá của Thái tử."
Ngụy Niên: "..."
Gặp loan giá của Thái tử, nhất định phải quỳ lạy.
Nàng xoa bóp ấn đường, thấp giọng nói: "Mau xuống xe."
Chỉ cần nàng quỳ đủ nhanh, có khi hắn sẽ không nhìn thấy nàng đâu.
Cùng lúc đó, tất cả xe ngựa dọc theo con đường này đều dừng lại, nhường ra một con đường ở giữa, cũng lần lượt có người gặp loan giá của Thái tử, nhao nhao xuống xe.
Trước khi Ngụy Niên quỳ xuống, nàng không nhịn được liếc nhìn một cái thật nhanh.
Người đi đằng trước mở đường là thị vệ Đông cung, ở giữa là Tống Hoài ngồi trên lưng ngựa, toàn thân toát ra khí thế nghiêm nghị, ai nhìn thấy cũng phải sợ hãi.
Phía sau y là loan giá của Thái tử.
Ngụy Niên không dám nhìn kỹ, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng hình màu mực bên trong rồi lập tức thu hồi ánh mắt, quỳ xuống theo đám đông.
Đội ngũ đi cũng không nhanh, ngược lại còn rất thong dong, qua một lúc lâu loan giá của Thái tử mới đến trước mặt Ngụy Niên.
Nàng nín thở tập trung, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.
Nhiều người như vậy, hắn không có khả năng phát hiện nàng, vả lại cho dù phát hiện thì giữa chống đông người thế này, hẳn là hắn cũng sẽ làm như không thấy.
Nhưng có những lúc, càng sợ cái gì thì cái đó đến càng nhanh.
Loan giá đột nhiên dừng lại.
Tim Ngụy Niên cũng đi theo nhảy lên một cái.
Nàng nín thở, từ đầu tới cuối không dám ngẩng đầu.
Mãi đến khi nàng cảm nhận được mùi long tiên hương ngày càng tới gần mình, trước mặt bị một mảng màu mực che khuất...
Nàng tiếp tục giả làm chim cút!
"Ngẩng đầu."
Giọng nói lười nhác lạnh lẽo của Thái tử truyền đến.
Cuối cùng Ngụy Niên không giả vờ được nữa, nàng bất chấp tất cả ngẩng đầu: "Bái kiến Thái tử điện hạ."
Chử Yến nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, cười như không cười, đột nhiên vươn tay: "Đứng lên."
Lúc Ngụy Niên đặt tay mình lên tay hắn, trong đầu điên cuồng nhớ lại, gần đây nàng có thiếu nợ hắn không, sau khi xác định không có, tâm tình của nàng mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Thái tử rất cao, nàng đứng lên mới đến bờ vai của hắn.
Tay nàng còn bị hắn nắm trong tay, không hiểu sao nàng lại cảm thấy mặt đỏ tai hồng, nhịp tim cũng bắt đầu chậm rãi tăng tốc.
"Ở đây làm gì?"
Chử Yến không coi ai ra gì đặt câu hỏi, trong giọng nói lộ ra sự dịu dàng kỳ lạ.
Ngụy Niên: "Bẩm điện hạ, đưa a đệ đi thi."
Nhiều người nhiều miệng, nàng không dám lộ ra thân phận của mình, ngay cả một câu thần nữ cũng không dám nói.
"Ồ."
Chử Yến thản nhiên nói.
Hắn đột nhiên nhớ ra Tô Cấm từng nói, trước mặt nhiều người, không nên thân mật quá mức với cô nương gia, sẽ tổn hại danh tiết của người đó.
"Cô đi xét mấy nhà, giết mấy người." Mấy chữ sau Chử Yến nói rất nhẹ, gần như là nỉ non bên tai nàng: "Đêm đến lại đi tìm ngươi tính sổ."
Dứt lời, Chử Yến buông tay nàng ra, quay người lên loan giá.
Để lại Ngụy Niên vẻ mặt mờ mịt: "...?!"
Tính sổ, tính sổ gì?
Nàng nợ bao giờ?
Có điều hiện tại không phải là lúc để nghĩ cái này!
Ngụy Niên nhanh chóng nhìn đám người đang quỳ rạp trên mặt đất không dám ngẩng đầu xung quanh, mặc dù lúc này bọn họ không dám nhìn nhưng chắc chắn là biết loan giá đã ngừng, chờ Thái tử rời đi, chắc chắn sẽ tìm nàng đầu tiên.
Có thể nghĩ, đến lúc đó tin đồn giữa nàng và Thái tử chắc chắn sẽ bay đầy trời.
Nàng muốn mượn thế của hắn để giữ mạng, nhưng thật sự không muốn chứng thực mối quan hệ này, Ngụy Niên khẽ cắn môi, quyết tâm, chuẩn bị bất chấp tội bất kính, nhân lúc đám đông còn không dám ngẩng đầu, rời đi từ con ngõ nhỏ phía sau.
Nhưng nàng mới nhấc chân lên Chử Yến lại đột nhiên quay người nhìn về phía nàng, dịu dàng nói: "Hương Sơn đã không còn sói nữa, sau này Ngụy nhị cô nương không cần lo lắng."
Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để người trên nửa con phố đang im lặng nghe thấy.
Ngụy Niên: "...!"
Nàng ngẩng đầu lên, chạm phải con ngươi chứa đầy ẩn ý của Chử Yến.
Nàng hiểu rồi.
Hắn cố ý!
Loan giá chậm rãi rời đi, người hai bên phố cũng lần lượt đứng dậy, chuyện đầu tiên bọn họ làm là nhìn về phía Ngụy Niên.
Trước sau cộng lại, khoảng trên trăm đôi mắt!
Đông Tẫn chưa từng gặp trường hợp như vậy, giọng run run: "Cô nương..."
Ngụy Niên nhanh chóng cúi đầu lên xe ngựa: "Đi mau!"
Hôm nay hắn quá khác thường, dịu dàng không giống người điên!
Chuyện khác thường ắt có vấn đề!
Ngụy Niên thầm kêu khổ trong lòng.
Hắn lại muốn giày vò nàng!
Nhưng lần này nàng thật sự không biết rốt cuộc mình chọc hắn chỗ nào!
Tống Hoài nhìn thấy toàn bộ quá trình.
Vừa rồi ý của điện hạ là công khai thể hiện chủ quyền, hay là muốn xông vào khuê phòng lúc nửa đêm?
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau: Hẹn hò đêm khuya (không phải).
Niên Niên: Chỉ cần ta quỳ đủ nhanh, hắn sẽ không nhìn thấy ta.
Thái tử: Ô hô, trùng hợp thế nhỉ.