Xe ngựa của Ngụy Niên biến mất nơi đầu đường, những tiếng bàn tán lập tức vang lên khắp nơi.
"Ngụy nhị cô nương? Sao ta thấy nghe hơi quen nhỉ?"
"Ngươi quên à, chuyện xôn xao khắp phố phường mấy ngày trước đó!”
"À! Nhớ rồi! Ngụy nhị cô nương gặp sói ở Hương Sơn, được Thái tử điện hạ cứu!"
"Không chỉ như vậy, Thái tử điện hạ còn tự mình bôi thuốc cho nàng, phái người đưa nàng xuống núi."
"Đúng vậy, Thái tử điện hạ vừa gặp đã yêu Ngụy nhị cô nương!"
"Hả? Không phải nói Thái tử điện hạ không gần nữ sắc à?"
"Loại chuyện này ai nói chính xác được, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, trước kia không gần nữ sắc đó là vì chưa gặp được người hợp ý thôi."
"Đúng vậy, vừa rồi Thái tử điện hạ nói chuyện với Ngụy nhị cô nương dịu dàng biết bao, xem ra khả năng cao lời đồn này là thật."
"Nói vậy thì, lần này Ngụy gia trúng mánh rồi."
"Xì… Các ngươi có để ý đến trọng điểm không? Các ngươi không nghe thấy vừa rồi Thái tử điện hạ nói gì nữa à? Xét nhà! Giết người!"
Dứt lời, xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt!
Sau đó bộc phát ra tiếng nói hoảng sợ hoàn toàn khác với vừa rồi: "Đúng vậy, xét nhà ai, giết người nào?"
"Ta... Ta nhớ ra rồi, đúng là Thái tử điện hạ nói, xét mấy nhà, giết mấy người..."
"Không phải Thái tử điện hạ mới xuống núi à, làm sao lại..."
"Được rồi được rồi, mau tản ra đi, đây không phải là chuyện chúng ta có thể nghị luận, đừng dẫn lửa thiêu thân!"
"Nói đúng đấy, đi mau, về nhà."
"Ơ này từ từ, ta còn phải đi mua son phấn cho nương tử..."
"Đã đến lúc nào rồi mà còn mua son phấn, mau về nhà trốn trước đã!"
"Đúng đấy, không thấy vị sát thần kia c*̃ng có mặt à, bình thường một người đã khiến người ta hoảng sợ rồi, hôm nay hai vị này cùng nhau hành động, vậy thì tất nhiên là đã xảy ra chuyện lớn!"
"... Thôi, thôi được rồi.”
Không bao lâu, trên con đường này đã không còn một ai, ngay cả những quầy hàng nhỏ cũng nghe tiếng mà chạy. Sau đó, mỗi nơi mà loan giá của Thái tử đi qua đều như ác thần giáng thế, ngay cả con chó cũng không dám ra ngoài.
Mà bản thân Thái tử thì không thèm để ý điều này, thậm chí hắn còn nghiên cứu thảo luận với Tống Hoài, xem giữa hai người, ai mới là kẻ có danh tiếng đáng sợ hơn, có thể khiến trẻ con đêm khuya không dám khóc, giống như đây là chuyện rất quang vinh vậy.
Loan giá dừng trước Trương phủ đầu tiên.
Người giữ cửa của Trương phủ thấy quy mô này, hoảng sợ hai chân phát run vừa lăn vừa bò vào phủ bẩm báo, chẳng bao lâu sau, người Trương gia đã bước chân vội vàng, sắc mặt sợ hãi ra đón. Lúc đó, Chử Yến đã chắp tay bước vào trong viện.
"Thái tử điện hạ giá lâm, thần không tiếp đón từ xa, xin điện hạ thứ tội." Trương đại nhân dẫn cả đám người đã thất kinh quỳ trên mặt đất.
Chử Yến từ trên cao nhìn xuống, liếc một vòng, lạnh nhạt nói: "Không tới đủ à?"
Trương đại nhân sững sờ, cũng không dám quay đầu nhìn, chỉ sai hạ nhân: "Mau đi gọi người."
Vài hạ nhân vội vàng đi hậu viện.
Trương đại nhân nhân cơ hội cả gan hỏi một câu: "Không biết hôm nay điện hạ giá lâm, là có ý chỉ gì?"
Lúc này thị vệ xách một cái ghế tới, Chử Yến vén áo bào ngồi xuống, lười nhác nói: "Cô nghe nói phủ Trương đại nhân mất trộm, đến hỏi thăm vài câu."
Trái tim đang treo lơ lửng của Trương đại nhân cũng hạ xuống một nửa, vô cùng cảm kích nói cảm ơn: "Cảm ơn điện hạ, quấy nhiễu điện hạ vì việc nhỏ này đúng là lỗi của thần."
Chử Yến cười cười: "Việc này là người của Cô đang tra, nhưng đến nay vẫn chưa tìm ra kẻ cắp, Cô thật sự cảm thấy mất mặt, chỉ có thể đích thân đến."
Tống Hoài đứng ở bên cạnh Thái tử giật giật lông mày.
Quả nhiên điện hạ còn nhớ mối thù năm trăm lượng vàng kia.
Trương đại nhân thận trọng nhìn Tống Hoài đang trầm mặt, chỉ có thể cười gượng.
Lời này ông ta không biết nên tiếp như thế nào, ai không biết Tống đại nhân là thân tín của Thái tử, Thái tử nói được, nhưng bọn họ cũng không thể hùa theo, nếu không chọc giận vị Sát Thần này, ông ta đừng hòng có quả ngon để ăn.
Cũng may, quản gia đến tạm thời giải cứu ông ta: "Đại nhân, nhị công tử không ở trong phủ."
Trước mắt cả nhà đã đến đủ, chỉ còn nhị công tử không thấy tăm hơi.
Trương đại nhân vừa nghe đã hiểu.
Không phải đi chốn phong hoa thì cũng là vào sòng bạc!
Ông ta lau mồ hôi trên trán, cười gượng nhìn hướng về phía người đang lười nhác dựa vào ghế đằng trước: "Điện hạ, khuyển tử đi ra cửa, án... mất trộm này c*̃ng không liên quan tới khuyển tử, không bằng..."
Chử Yến nửa híp mắt không lên tiếng, Tống Hoài lạnh lùng nói: "Người đâu, đưa nhị công tử Trương gia về."
Mấy thị vệ cung kính đáp: "Rõ!"
Ước chừng hai khắc đồng hồ sau, thị vệ kéo một công tử mặc cẩm y ngọc quan vào phủ.
Công tử khoảng hai bốn hai lăm tuổi, dưới mắt có một vòng quầng thâm, ánh mắt đục ngầu khác xa bạn đồng lứa, nhìn là biết do túng dục quá độ tạo thành.
Trương nhị công tử xưa nay mắt cao hơn đầu, ỷ thế h**p người, vào lúc nhìn thấy loan giá của Thái tử thì đến thở mạnh cũng không dám.
Gã bị thị vệ đẩy đến trước mặt Thái tử, ngã chổng vó cũng không dám tỏ vẻ bất mãn, cứ vậy mà quỳ rạp trên mặt đất, nơm nớp lo sợ nói: "Tham kiến Thái tử điện hạ."
Trong quá trình này, một mảnh ống tay áo của gã vô ý quét đến chân Thái tử.
"Xoẹt!”
Kiếm trong tay Tống Hoài ra khỏi vỏ, không chút do dự chém đứt mảnh ống tay áo kia.
"Điện hạ thứ tội, điện hạ thứ tội..."
Trương nhị công tử hoảng sợ vội vàng cầu xin tha thứ, lại không biết lui về sau, lúc dập đầu có sợi tóc quấn lên trên đôi giày màu mực kia, khiến Trương đại nhân đại nhân tức đến suýt lao lên kéo nhi tử lại.
Chử Yến thật sự không thể nhịn được nữa: "Tống Hoài!"
Hắn không có bệnh thích sạch sẽ như Tống Hoài, nhưng loại người trước mặt này, hắn chạm vào cũng thấy buồn nôn!
Chân Tống Hoài đã đá ra được nửa đường lại thu về, y lạnh mặt nói: "Kéo xuống!"
Hôm nay y mặc y phục mới, giày cũng thế, y rất thích, không muốn vứt.
Hai thị vệ tiến lên, một trái một phải kéo Trương nhị công tử ra cách xa Thái tử mấy bước.
Trương phu nhân nhìn đau lòng không thôi, nhưng không dám nói tiếng nào.
Lúc này sắc mặt Chử Yến mới miễn cưỡng nguôi ngoai.
"Người đã đến đông đủ, vậy thì bắt đầu đi."
Lúc này, Trương đại nhân đột nhiên có dự cảm không tốt, nhưng đã không kịp nữa rồi.
"Công bộ Lang trung Trương Phù, tại chức bảy năm, tổng cộng tham ô hơn năm mươi vạn lượng bạc, chứng cứ đầy đủ, phán quyết như sau!" Giọng nói không chứa chút tình cảm nào của Tống Hoài truyền đến: "Theo luật pháp Bắc Lãng, phán xử Trương Phù lập tức xử tử, nam đinh của Trương phủ lưu đày phía bắc ngàn dặm, tất cả nữ quyến xung làm quan kỹ."
Trương Phù lập tức toàn thân mềm nhũn ngồi dưới đất, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Chử Yến, phản ứng đầu tiên của ông ta là muốn kêu oan, muốn cầu xin, nhưng khi nhìn thấy vật chứng trong tay Tống Hoài, ông ta lại nuốt tất cả những lời muốn nói xuống.
Trong lúc nhất thời, trong viện tiếng nức nở không dứt bên tai.
Trương Phù tuyệt vọng, khàn giọng cầu xin: "Thái tử điện hạ, những lỗi lầm này đều là do một mình thần gây nên, người trong nhà không biết rõ tình hình, cầu xin điện hạ..."
"Thật sao?"
Chử Yến ngắt lời ông ta.
Chử Yến đảo mắt nhìn đám người, nhìn cả phủ thê thiếp đeo vàng đeo bạc: "Bọn họ không được lợi sao?"
Không đợi Trương Phù lên tiếng, Chử Yến lại nhìn về phía Trương nhị công tử: "Chỉ bằng bộ y phục này của Trương nhị công tử, đã đủ cho bách tính muôn dân ăn một năm."
"Tống Hoài, trước đó vài ngày quyên góp cho phía Nam bị lũ lụt, Trương đại nhân góp bao nhiêu?"
Tống Hoài: "Một trăm lượng bạc."
Chử Yến hơi cúi người, nhìn về phía Trương Phù trên mặt đất: "Một trăm lượng bạc còn chưa đủ cho Trương nhị công tử tiêu xài trong sòng bạc một canh giờ mà?"
"Lúc ấy các ngươi nói như thế nào, tăng thuế cho bách tính? Hừ, cũng dám nghĩ đấy."
"Hiện tại không cần tăng thuế, xét mấy nhà các ngươi có thể lấp đầy quốc khố, còn có thể giảm miễn chút thuế má cho bách tính, một công đôi việc, ngươi cảm thấy chủ ý này của Cô thế nào?"
Trương Phù không cách nào cãi lại, chỉ có thể dập đầu.
"Cô đã cho các ngươi cơ hội." Chử Yến tựa ra sau một chút: "Nếu các ngươi đã không chịu quyên, thì cũng không trách Cô được."
"Trương đại nhân cũng không cần lo lắng hậu sự của bản thân, nhi tử yêu dấu của ngươi, Cô sẽ tiễn hắn xuống dưới cùng ngươi."
Cơ thể Trương Phù run lên, kinh hoàng ngẩng đầu nói năng lộn xộn: "Điện hạ, đừng, lưu đày, nên lưu đày…”
Chử Yến cười hừ một tiếng, vươn tay, Tống Hoài đưa kiếm qua, hai thị vệ kéo Trương nhị công tử tới.
"Điện hạ! Điện hạ đừng mà!" Trương Phù lê đầu gối đi lên trước mấy bước, trong cơn khủng hoảng tột độ, âm thanh vô cùng bén nhọn.
Chử Yến cầm kiếm, đặt trên cổ Trương nhị công tử, lạnh lùng nói: "Tống Hoài, tiếp tục!"
Tống Hoài: "Nhị công tử Trương gia Trương Chỉ, vào năm Thịnh An thứ mười lăm, bắt dân nữ hành hạ đến chết, từ đầu năm Thịnh An thứ mười sáu đến nay, lần lượt hại chết ba nữ tử thanh lâu ở Yên Vũ lâu, tội ác này lẽ trời khó lòng dung thứ, không xá, phán trảm, lập tức hành hình!"
Dứt lời, kiếm trên tay Chử Yến đã cắt đứt cổ Trương Chỉ, Trương Chỉ ngã phịch xuống, hai mắt trợn lên, khủng hoảng cực độ.
Máu tươi phun lên mặt Trương Phù, xung quanh nháy mắt im lặng, sau đó chính là những tiếng gào khóc đứt ruột đứt gan che trời lấp đất.
"Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát, đây là các ngươi nên nhận."
Chử Yến dứt lời, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.
Tống Hoài tiếp nhận kiếm trong tay Chử Yến, tiến lên mấy bước đứng sau lưng Trương Phù, trở tay cắt đứt cổ của ông ta.
Máu vẩy ra đằng trước, trên người y chưa dính một giọt.
Thị vệ chen chúc mà vào, ai xét nhà thì xét nhà, ai áp giải người thì áp giải người, bất luận người cả phủ kêu khóc tê tâm liệt phế cỡ nào, cũng không thể ngăn cản bảng hiệu Trương phủ rơi xuống mặt đất, vỡ thành hai nửa.
Động tĩnh ở Trương phủ nhanh chóng truyền ra ngoài, mấy phủ gần đó nơm nớp lo sợ, toàn bộ ngõ nhỏ im ắng.
Chử Yến đứng cạnh loan giá, đợi Tống Hoài đến gần, hắn mới hỏi: "Nhà gần nhất là nhà ai?"
"Vương thị lang."
Chử Yến nhếch môi: "Đi."
Loan giá của Thái tử vừa mới dừng trước cổng Vương gia, đã có thị vệ áp giải người tới trước mặt Thái tử: "Bẩm điện hạ, con trai trưởng Vương gia có ý đồ chạy ra khỏi thành."
Chử Yến xốc rèm lên nhìn qua, cười nói: "Chạy cái gì, đừng nóng vội, chờ lát nữa Cô tự mình tiễn ngươi lên đường."
"Cô nghe nói nhà ngươi có cái mật thất, bên trong có rất nhiều vàng, Cô chưa từng thấy nhiều vàng như vậy, dẫn Cô đi nhìn một cái được không?"
Một nén nhang sau, cả Vương gia bị chém đầu.
Mùi máu tanh tràn ngập toàn bộ ngõ nhỏ, lòng người bàng hoàng.
Cảnh rầm rộ này vốn không thể thiếu người xem náo nhiệt, nhưng bởi vì người ra tay là Thái tử và Tống Hoài, rất nhiều người không dám đi lên hóng chuyện, nhưng vẫn có người trong sạch lại to gan ra nhìn.
Thấy từng rương vàng xen lẫn mùi máu được mang ra, đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Vương đại nhân này… cũng tham nhiều quá rồi đấy!
Rơi vào kết cục như thế, cũng là trừng phạt đúng tội!
Tiếp đó, một nhà lại một nhà, lần này không chỉ lòng người trong con ngõ này run sợ, trên bầu trời cả kinh thành đều tràn ngập trong bầu không khí áp lực.
Ngày đầu tiên Thái tử xuống núi, dấy lên một trận gió tanh mưa máu, văn võ bá quan không khỏi nơm nớp lo sợ, sợ một khắc sau, hai sát thần kia sẽ xuất hiện ở phủ mình.
Chỉ có cực kỳ ít người ngay thẳng trong sạch, không chỉ không cảm thấy sốt ruột, mà tâm trạng còn khá vui vẻ.
Những con sâu mọt này, sớm nên trừng trị!
Lúc tin tức truyền đến tai Ngụy Niên đã là một canh giờ sau.
Sau khi trở về nàng vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc thì mình mắc nợ lúc nào, không khỏi mất tập trung, mãi đến lúc nghe nói Trương gia xảy ra chuyện, nàng mới bỗng nhiên nhớ ra trước khi Thái tử nói muốn tìm nàng tính sổ còn có một câu: 'Cô xét mấy nhà, giết mấy người.'
Sau đó, chính là tin tức lần lượt truyền đến.
Nàng ngồi trong sảnh, ngây ngốc nhìn chằm chằm Phong Thập Bát lại lần nữa trở về: "Nhà thứ mấy?"
Phong Thập Bát giơ bàn tay lên: "Nhà thứ năm."
Ngụy Niên: "... Còn nữa không?"
Phong Thập Bát gật đầu: "Còn còn!"
Ngụy Niên mím môi, đổi cách hỏi: "Có Ngụy gia không?"
Mấy nhà xảy ra chuyện hôm nay đa số là phủ bị trộm mấy ngày trước, lúc này sao nàng có thể không rõ cơn ‘gió đông’ trước đó vài ngày vì sao mà tới.
Nhưng, Ngụy gia c*̃ng mất trộm...
Mặc dù là nàng làm, nhưng người nhắc nhở nàng là Thái tử, khó đảm bảo rằng hắn không có ý khác, cho nên nàng rất muốn biết, trong danh sách xét nhà hôm nay, có Ngụy gia hay không?
Đúng lúc này, Đông Tẫn đột nhiên vọt vào, vẻ mặt kinh hoảng nói: "Cô nương, loan giá của Thái tử đang đi về hướng ngõ chúng ta."
Trong mắt Ngụy Niên nhanh chóng lướt qua một tia sáng lạ.
Nếu như thật sự có Ngụy gia, vậy thì nàng cũng không cần báo thù gì nữa, Ngụy gia có thể suy tàn dễ như trở bàn tay!
Về phần nàng, nàng cũng không cần lo lắng, chỉ cần tới phòng Kiều thị tìm ra tã lót, là nàng có thể giữ được tính mạng.
Nhưng...
Sẽ đơn giản như vậy sao?
"Tiền viện thế nào?"
Đông Tẫn lắc đầu: "Không có động tĩnh gì, hết thảy như thường, vừa rồi phu nhân còn tới phòng bếp canh thuốc cho tam cô nương."
Ngụy Niên cụp mắt suy tư.
Hôm nay xảy ra động tĩnh lớn như vậy, Ngụy gia lại cũng không sợ sệt, điều này chứng tỏ bọn họ không có sợ hãi, hoặc là sớm đã đoán được sẽ có một ngày này, biết trên danh sách lần này không có bọn họ.
Quả nhiên, một khắc sau lại nghe Phong Thập Bát nói.
"Không có, hẳn là hướng về phía Trình gia ở bên cạnh." Phong Thập Bát cầm lấy một quả táo gặm răng rắc.
Nếu có Ngụy gia, điện hạ nhất định sẽ thông báo cho nàng ấy trước, thu xếp cho cô nương ổn thỏa.
Mọi suy nghĩ của Ngụy Niên đều tan biến.
Phong Thập Bát nhìn Ngụy Niên thay đổi sắc mặt, nói thêm: "Chứng tỏ Ngụy gia cũng coi như trong sạch."
Ngụy Niên cụp mắt, ánh mắt không rõ ý tứ.
Coi như trong sạch?
Phải là… thông minh mới đúng?
Chẳng qua chỉ bằng Ngụy Văn Hồng sao có thể tránh thoát tai họa lần này được?
Nếu nàng đoán không lầm, chuyện này hẳn cũng có quan hệ với chủ mưu đứng sau màn.
Hắn ta biết Thái tử sẽ có hành động, cho nên những năm nay lựa chọn ẩn núp, chỉ đợi về sau giẫm lên phủ Lãng Vương và Tề gia bước lên vị trí tể tướng.
Như Phong Thập Bát nói, loan giá của Thái tử thật sự ngừng trước cửa Trình gia.
Ngay sau đó, chính là một trận rối loạn, khóc trời khóc đất, ước chừng qua nửa canh giờ mới quay về yên tĩnh.
Gió nhẹ thổi mùi máu tươi ở phủ bên cạnh sang, Ngụy Niên đứng ở dưới hiên xa xa nhìn qua.