Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 42

Phong Thập Bát tựa trên cây cột đỏ, vừa gặm táo, vừa nói:

"Bốn năm trước đánh trận xong, quốc khố còn thừa không nhiều lắm, đợt ôn dịch lớn và bão tuyết ở phía bắc năm ngoái, đều là điện hạ bỏ tiền túi bù chỗ trống."

"Trước đó vài ngày Tây Nam lũ lụt, triều đình quyên tiền, những đại nhân này ai ai cũng keo kiệt muốn chết, đều không nỡ bỏ tiền túi, lại là điện hạ dùng tư khố ứng trước.”

"Nếu mà bọn họ thật sự không có tiền cũng không sao, thế nhưng trong mật thất nhà người ta lại cất giấu vàng đấy! Vương gia và Lý gia vừa mới xuống hoàng tuyền kia kìa, từ trong đó khiêng ra trăm vạn lượng vàng! Nếu thật sự do bản thân ông ta kiếm được thì cũng không có gì để nói, nhưng số tiền này đều là bọn họ vơ vét khắp nơi từ sau khi khai quốc tới nay!"

"Còn có nhà thứ ba bị xét, Tiết gia, bọn họ mở rất nhiều cửa hàng, nhưng lại chưa bao giờ nộp đủ thuế, trước đó vài ngày trong số những quan viên đề nghị tăng thuế cho bách tính tăng thuế trên triều đình ông ta còn tích cực nhất!"

"Với tính tình của điện hạ, có thể tha cho bọn họ đến hôm nay đã là tổ tiên bọn họ tích đức rồi."

Ngụy Niên nghe rất chăm chú, trong lòng cũng có cái nhìn khác với Thái tử.

Đối với những người hôm nay xảy ra chuyện mà nói, Thái tử là quỷ sai đòi mạng, nhưng ở Bắc Lãng, với bách tính, hắn là một vị thần chân chính.

Nhưng...

Ngụy Niên không nhịn được hỏi: "Sao điện hạ giàu thế?"

Ôn dịch, bão tuyết, lũ lụt, loại nào mà không phải cần ngân sách cứu tế cực lớn, nhưng sau khi trải qua những việc này, hắn lại vẫn có tiền như vậy!

Cho nên nàng thật sự rất hiếu kì, hắn kiếm đâu ra nhiều bạc như vậy?

Nhắc tới cái này, Phong Thập Bát hứng thú bừng bừng, nàng ấy duỗi một đầu ngón tay ra, lắc lắc, thần bí nói: "Sự giàu có của Điện hạ... không thể tưởng tượng nổi!"

Ngụy Niên: "..."

Đúng là nàng không tưởng tượng nổi.

Cho nên tiền từ đâu ra?

Phong Thập Bát nhanh chóng giải đáp nghi ngờ của nàng: "Nếu như cô nương sinh ở vài chục năm trước, nghe qua Việt Châu Chử gia, thì sẽ không có nghi vấn này."

Đương nhiên là Ngụy Niên biết Việt Châu.

Năm đó chính là bệ hạ khởi nghĩa vũ trang ở Việt Châu, thành lập Bắc Lãng.

Nhưng, chuyện này thì có liên quan gì tới việc Thái tử có tiền?

"Lúc ấy Việt Châu Chử gia là nhà giàu nhất thiên hạ." Phong Thập Bát nhướng mày nói: "Cô nương biết Quan gia ở Vân Châu không?"

Ngụy Niên vừa muốn lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, chần chờ nói: "Tiên hoàng hậu?"

Họ của Tiên hoàng hậu, chính là họ Quan.

"Đó là nhà giàu thứ hai trong thiên hạ." Phong Thập Bát vô cùng hâm mộ.

"Hai gia đình giàu có nhất thiên hạ kết thành thông gia, điện hạ làm con cháu duy nhất của bọn họ, chẳng khác nào sinh ra trên một đống núi vàng!"

Ngụy Niên: "..."

Đông Tẫn, Nguyệt Lan: "..."

Chủ tớ ba người đều nghe đến sửng sốt.

Núi vàng còn chưa từng thấy bao giờ, thế mà giờ được nghe miêu tả cả đống núi vàng?

"Nhưng... lúc khai quốc đánh trận cần số tiền cực kỳ khổng lồ nhỉ." Sau một hồi, Ngụy Niên mới lẩm bẩm nói.

Phong Thập Bát lạnh lùng cười một tiếng, giơ tay chấm vài cái trên không trung, chấm một loạt sau đó xóa mất mấy cái: "Thì đấy, chỗ còn lại không phải là đống núi vàng à?"

Đông Tẫn Nguyệt Lan hít sâu một hơi, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Ngụy Niên, trong mắt hiện ra một loại ánh sáng kích động hân hoan nào đó.

Ngụy Niên: "..."

Nhìn nàng làm gì?

Đông Tẫn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Phong Thập Bát: "Về sau cô nương theo điện hạ, điện hạ có thể chia cho cô nương..."

Nàng ấy chỉ tay vào một điểm mà Phong Thập Bát vừa chỉ trên không trung: "Một chấm?"

Nguyệt Lan nói khẽ: "Nửa chấm cũng được?"

Ngụy Niên không khỏi giơ tay đè lên ấn đường.

Hai tiểu nha đầu này cũng trở nên tham tiền từ khi nào thế?

Phong Thập Bát: "..."

Nàng ấy đảo mắt một vòng, nói: "Nếu là trở thành nữ chủ nhân của Đông cung thì đâu chỉ một chấm."

Nàng ấy vạch một nét trên không trung, nắm chặt hai tay: "Tất cả đều là của cô nương!"

Mắt Đông Tẫn Nguyệt Lan lóe sáng nhìn về phía Ngụy Niên.

Ngụy Niên bị nhìn chằm chằm mà ấn đường giật giật, không nhịn được nói: "... Nữ chủ nhân của Đông cung chính là Trữ phi!"

Chưa nói tới việc nàng cũng không muốn có quan hệ thật sự gì với Thái tử, cho dù muốn, đó là điều nàng có thể nghĩ tới sao?

Ánh sáng trong mắt Đông Tẫn Nguyệt Lan cũng phai nhạt.

Cũng đúng, tuyển Trữ phi là quốc sự, mà lúc này Trữ phi, chắc chắn sẽ không bước ra từ một phủ thị lang!

Vậy đến lúc đó cô nương phải làm sao?

Có thể được chia chấm... À nhầm, núi vàng không?

Thái tử có tiền như vậy, coi như chỉ là Trắc phi, thị thiếp, hẳn là cũng sẽ không bị bạc đãi.

Ngụy Niên không biết suy nghĩ của hai nha hoàn đã trôi xa, nhưng bị bọn họ quấy rầy như vậy, nàng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cả người nháy mắt cứng đờ.

Phong Thập Bát phát hiện đầu tiên: "Cô nương sao thế?"

Ngụy Niên giật giật môi, qua rất lâu mới nhìn sang Đông Tẫn: "...Lúc ở trên đường, Thái tử điện hạ nói với ta, bao giờ tìm ta tính sổ ý nhỉ?"

Đông Tẫn nghe vậy thì suy nghĩ chợt bị cắt đứt, cẩn thận nhớ lại một phen, sau đó chợt kinh hãi kêu lên, lắp bắp nói: "Đêm… trong đêm."

Sắc mặt Ngụy Niên tái nhợt.

Quả nhiên nàng không nhớ nhầm!

Hắn nói đêm sẽ đến tính sổ với nàng!

Đêm nào, đêm nay?

Lần này Đông Tẫn lại tỉnh táo trước Ngụy Niên.

Nhìn tình huống trước mắt thì sớm muộn gì cô nương cũng vào Đông cung, Trữ phi không có hy vọng, nhưng Trắc phi thì vẫn có thể liều một phen!

Thế là, ngày hôm đó cơm tối được bưng lên từ sớm, Ngụy Niên mới ăn cơm xong không lâu đã bị hai nha hoàn thúc giục tắm rửa, sau đó thay một bộ váy áo mới tinh cực chói mắt, vốn dĩ Đông Tẫn còn muốn trang điểm cho nàng nhưng đã bị nàng từ chối.

Nếu như đêm nay hắn thật sự muốn đến, đúng là nàng nên ăn mặc thỏa đáng một chút, nhưng những cái khác thì không cần thiết, không thể khiến hắn cho rằng nàng thật sự có tâm tư gì với hắn.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Dưới ánh nến, Ngụy Niên nhìn chằm chằm bộ y phục màu hồng nhạt trên người, bắt đầu hối hận.

Nào có người buổi tối rồi còn mặc long trọng như vậy?

Thế này còn không phải chứng tỏ là đang chờ hắn à!

Còn nữa, nàng đột nhiên có chút sợ hãi, bởi vì nàng bỗng dưng nhớ tới lời hắn nói ở ngoài chuồng sói lần trước.

'Lần sau ở phòng ngủ rồi hẵng làm loại chuyện này, hiểu chưa?'

Ngụy Niên càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, đứng bật dậy đi về phía tủ quần áo, muốn thay đồ.

Tốt nhất là xuề xòa một chút, để hắn không sinh ra tâm tư như vậy.

Nhưng vào lúc nàng mở tủ quần áo ra, đang lật tìm bên trong, lại nghe thấy sau lưng truyền đến một âm thanh giống như cười mà không phải cười: "Bộ này đã rất đẹp rồi."

Tay Ngụy Niên cứng đờ.

Hắn đến đây lúc nào!

Nàng nhắm mắt lại, khẽ cắn môi, chuẩn bị tâm lý đầy đủ, điều chỉnh biểu cảm xong mới chậm rãi xoay người, nhưng vừa xoay người đã đụng vào một cái ôm quen thuộc.

Trán bị đụng đau, nàng không khỏi hít hà một tiếng.

Chử Yến cúi đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng duỗi tay ôm lấy chiếc eo thon, kéo người vào trong lòng, giọng nói đầy ẩn ý: "Sốt ruột vậy à?"

Ngụy Niên: "..."

Nàng cắn răng: "Điện hạ đi đường không có tiếng động sao?"

Giọng Chử Yến không thay đổi: "Chẳng lẽ không phải là do ngươi mất tập trung à?"

Ngụy Niên nghẹn họng.

Hình như đúng là vậy.

"Xiêm y của ngươi... chỉ có ngần này thôi à?"

"Tốt xấu gì cũng là cô nương phủ thị lang, chất vải này, không khỏi cũng quá... kém một chút."

Ngụy Niên: "..."

Nhất thời cũng không biết nàng lấy gan từ đâu ra, xoay một vòng trong vòng tay của Chử Yến, nhanh chóng khép cửa tủ quần áo lại.

Nhưng một giây sau, nàng đã bị đẩy dựa vào tủ quần áo.

Bàn tay của hắn còn đặt trên hông nàng, cơ thể đã cúi người lấn tới, nói bên tai nàng: "Ngươi quyến rũ Cô."

Ngụy Niên đã vô cùng quen thuộc với những lời này, nàng có ý đồ phản kháng: "Thần nữ không có."

Lần này nàng không mắc nợ, dám ngỗ nghịch một chút.

Chử Yến trầm mặc hồi lâu, thản nhiên nói: "Ngươi quay lại nói chuyện với Cô."

Lúc này, tư thế của họ tuy có phần thân mật, nhưng hắn không hề áp sát vào nàng, vẫn chừa ra một khoảng trống cỡ một nắm tay. Thế nhưng, nếu tiếp tục giữ tư thế này, e rằng chút phong thái quân tử còn lại của hắn cũng sẽ không thể giữ được nữa.

Hắn chưa từng phủ nhận, c*̃ng chưa từng coi nhẹ h*m m**n của mình với nữ tử này.

Ngụy Niên c*̃ng nhận ra tư thế này có chút không ổn, nàng cố gắng nhẹ nhàng chậm chạp xoay người lại trong vòng tay hắn.

Thế nhưng...

Như bây giờ, hình như c*̃ng không tốt hơn là bao.

Nàng ngẩng đầu một cái là trán nàng sẽ lập tức đụng phải cằm hắn.

Cho nên nàng không dám ngẩng đầu.

Chử Yến cụp mắt nhìn người trong ngực, ánh mắt dần trầm xuống.

Dường như d*c v*ng cũng không hề giảm bớt.

Hai bên trầm mặc một lát, sau đó ánh mắt Chử Yến xẹt qua làn váy màu hồng nhạt của nữ tử: "Ngươi đang chờ Cô."

Nếu như hắn không nhớ lầm, loại vải bồng bềnh mềm mại này, chắc là thường mặc khi tham dự cung yến?

Tất nhiên là Ngụy Niên biết hắn có ý gì, vô thức phủ nhận: "Đây là nha hoàn chọn."

"Hửm?"

Chử Yến: "Khác nhau ở chỗ nào?"

Ngụy Niên: "..."

Ở một mức độ nào đó nha hoàn hầu cận có thể nói là cùng một thể với chủ nhân, hình như thật sự không có gì khác biệt.

"Cô đổi cách hỏi, tại sao nha hoàn lại chọn bộ này?"

Ngụy Niên thầm nghĩ, chẳng phải là vì hắn quá giàu hay sao.

Thế là, nàng nói đúng sự thật: "Phong Thập Bát nói điện hạ có cả đống núi vàng."

Đống… núi vàng?

Đúng là giống lời Phong Thập Bát sẽ nói.

Chử Yến ngẫm nghĩ, lập tức hiểu ra: "Cho nên, ngươi muốn tiền của Cô."

Ngụy Niên bất lực nói: "... Nha hoàn chọn."

"Ờ, nha hoàn của ngươi muốn giúp ngươi lấy tiền của Cô."

Ngụy Niên ngậm miệng.

Chử Yến cười khẽ: "Ngươi muốn lấy kiểu gì?"

Ngụy Niên ngẩng đầu nhìn hắn đầy vô tội.

"Được rồi, nha hoàn của ngươi muốn ngươi lấy kiểu gì?"

Ngụy Niên thầm thở dài.

Chuyện này không qua được rồi.

Nàng bất chấp tất cả: "Thần nữ muốn, điện hạ sẽ cho chứ?"

Chử Yến: "Vậy phải xem ngươi muốn lấy kiểu gì."

Ngụy Niên: "..."

Đấy, lại vòng trở về.

"Có điều, trước đó chúng ta phải tính sổ trước."

Về chuyện này, Ngụy Niên đã suy nghĩ rất rất lâu mà vẫn không có đáp án, bèn hỏi: "... Tha thứ thần nữ ngu dốt, không biết nợ điện hạ lúc nào?"

Chử Yến: "Có nghe về gấm Vân Tàm bao giờ chưa?"

Ngụy Niên lắc đầu, sau đó lại gật đầu: "Hình như đã từng nghe thấy."

Nghe nói đây là cống phẩm, ngàn vàng một xấp.

"Từng nhìn thấy chưa?"

Ngụy Niên kiên định lắc đầu: "Chưa từng thấy."

Chử Yến cười khẽ, đặt ngón trỏ lên cằm nàng, nhẹ nhàng nâng lên: "Không, ngươi từng thấy rồi"

Ngụy Niên bị ép ngẩng đầu, trong mắt lại đầy mờ mịt: "Thần nữ... chưa từng nhìn thấy."

Ngay cả vàng nàng cũng chưa thấy bao giờ, loại gấm ngàn vàng một xấp, nàng đi đâu mà nhìn?

Chử Yến có lòng nhắc nhở: "Mấy ngày trước, có người mặc gấm Vân Tàm, từng tới viện của ngươi.”

Ngụy Niên vẫn không nghĩ ra.

Nàng không quen ai có tiền như vậy, ngoại trừ người trước mặt.

Sau đó, câu nói tiếp theo của Thái tử lập tức khiến nàng như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.

"Ngươi đốt ống tay áo của y, y đến bắt đền Cô."

Lúc này Ngụy Niên trợn to hai mắt: "..."

Tống Hoài!

Ngày đó y mặc gấm Vân Tàm?!

Y điên rồi sao, đi tra án mặc gấm Vân Tàm!

"Cô bồi thường y năm trăm lượng vàng."

Ngụy Niên không thể tin nổi, nhìn chằm chằm Chử Yến đầy.

Môi anh đào run rẩy hồi lâu mới miễn cưỡng lên tiếng.

"Bao, bao, bao, bao… Bao nhiêu cơ?!"

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Niên Niên: "Người đâu mau cứu ta, trời sắp sập rồi."

Bình Luận (0)
Comment