Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 45

Buổi trưa hai ngày sau, Phong Thập Bát mang về một tin tức.

Hôm nay Ngụy Ngưng muốn đi Phù Hoa Lâu.

Trong khoảng thời gian này nàng ta không liên lạc với bất kỳ kẻ nào, giống như chỉ là đi ra ngoài giải sầu sau khi hết bệnh.

Nhưng sau khi Ngụy Niên ngẫm nghĩ một hồi thì vẫn quyết định tới đó một chuyến.

Nàng không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào.

Hơn nữa hôm nay, nàng có cớ để quang minh chính đại đi ra ngoài.

Kỳ hạn ba ngày đã đến, nàng phải tới biệt viện Hương Sơn cho sói ăn.

Đương nhiên nàng sẽ không nói thật với Kiều thị, chỉ nói là có hẹn với Thái tử điện hạ.

Kiều thị không dám cản c*̃ng sẽ không cản, sau lần ở thư phòng, bây giờ bọn họ đã có kỳ vọng khác với Ngụy Niên.

Lần này trên triều đình sẽ có rất nhiều chỗ trống, nếu có thể nắm chặt cơ hội, không chừng Ngụy Hằng có thể kiếm được một chức vị tốt.

Ngay cả thái độ của Kiều thị đối với Ngụy Niên cũng dịu dàng chưa từng có, chỉ thiếu nước đưa nàng đến tận cửa.

Mà bà ta không biết, sau khi xe ngựa rời đi Ngụy gia thì đi vòng nhiều lần, đã mất đi tung tích.

Lúc đó, Ngụy Niên và Phong Thập Bát đã đổi váy áo, đội mũ có rèm tiến vào Phù Hoa Lâu.

Phù Hoa Lâu là một tửu lầu có quy mô khá lớn, thường có con cháu quan lại, quý nữ vọng tộc ra vào.

Lầu một là sảnh lớn, lầu hai là một vòng đình nhỏ, lầu ba là các gian phòng bao.

Ngụy Niên chọn đình nhỏ trên lầu hai, quanh đình được mấy lớp lụa mỏng bao quanh, bên trong có thể quan sát bên ngoài, bên ngoài lại chỉ có thể biết trong đình có người, nhìn không rõ thân hình dung mạo.

Ngụy Niên cố ý ra ngoài trước Ngụy Ngưng, lúc này Ngụy Ngưng còn chưa tới.

Phong Thập Bát gọi vài món ăn đặc sắc, sau đó hai người vẫn chú ý động tĩnh ở cửa.

Ước chừng qua gần nửa canh giờ, cuối cùng Ngụy Ngưng cũng tới.

Nàng ta cũng thay trang phục, có lẽ là vì che giấu tai mắt người khác, ngay cả nha hoàn hầu cận cũng không dẫn theo.

Có thể người bên ngoài sẽ không nhận ra, nhưng đối với Ngụy Niên, Ngụy Ngưng hóa thành tro nàng cũng nhận được!

Ngụy Ngưng tiến vào một phòng bao tên là Ngọc Trúc Hương trên lầu ba, vị trí của Ngụy Niên, vừa vặn có thể thấy rõ cửa Ngọc Trúc Hương.

Bây giờ chỉ cần chờ, người tiếp theo tiến vào phòng bao này sẽ là ai.

Đồ ăn đã lên đủ, nhưng Ngụy Niên căn bản không có tâm trạng ăn.

Nàng gần như là nhìn chằm chằm động tĩnh bên ngoài không chớp mắt.

Nàng bức thiết muốn biết, rốt cuộc người phía sau thao túng tất cả là ai!

Nhưng thời gian dần trôi qua, trước cửa phòng Ngọc Trúc Hương, từ đầu đến cuối không hề có động tĩnh.

Ngụy Niên nhíu chặt mày, sắc mặt càng thêm nghiêm túc.

Đúng lúc này, Phong Thập Bát đang vui vẻ ăn uống bên cạnh đột nhiên nói: "A, đó không phải là Tề cô nương sao?"

Ngụy Niên nhìn theo ánh mắt Phong Thập Bát, thấy ngoài cửa có một vị cô nương và một vị công tử sóng vai đi tới.

Cô nương xinh xắn trong sáng, công tử tuấn tú phấn chấn, cho dù ai nhìn cũng sẽ không nhịn được cảm thán một câu, thật sự là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.

Ánh mắt Ngụy Niên chậm rãi chuyển từ trên người Tề Vân Hàm sang người bên cạnh nàng ấy.

Thẩm Lăng.

Vị hôn phu của Tề Vân Hàm.

Nam tử mà Ngụy Niên nàng “mến mộ” đã lâu lại không chiếm được.

Nói một cách công bằng, người trước mặt đích thực xứng đáng với danh xưng mà thiên hạ tán tụng, công tử như ngọc, dung mạo như Phan An; trừ cái đó ra, hắn ta còn là Trạng Nguyên lang trong kỳ khoa cử ba năm trước đây.

Tài mạo song toàn là để hình dung con người này.

Nếu như hỏi người mà quý nữ thành Phụng Kinh muốn gả nhất là ai, đó nhất định là Thẩm Lăng, không có người thứ hai.

Chỉ tiếc, Thẩm gia sớm đã xác định quan hệ thông gia với Tề gia.

Những ngày qua Ngụy Niên đã hiểu rõ không ít mạng lưới quan hệ trong thành Phụng Kinh qua miệng Phong Thập Bát, trong đó cũng bao gồm mối quan hệ sâu xa giữa Thẩm gia và Tề gia.

Hai nhà này đều là gia tộc lưu lại từ triều đại trước, những năm cuối thời Thừa thiên hạ đại loạn, bấp bênh, gia chủ hai nhà đã kết giao trong lúc này, bắt đầu qua lại với nhau.

Sau khi Bắc Lãng thành lập, Hoàng đế Bắc Lãng giỏi dùng hiền tài, cũng không bài xích quan viên của triều trước, vẫn bảo lưu lại chức quan của bọn họ trong khả năng lớn nhất. Bây giờ, gia chủ Tề gia chính là Nam viện sứ viện Tuyên Huy, gia chủ Thẩm gia đảm nhiệm chức Bắc viện sứ viện Tuyên Huy, cùng làm việc dưới một mái hiên, so với trước kia quan hệ hai nhà càng thêm sâu sắc.

Quan hệ thông gia giữa hai nhà được quyết định khi hai đứa trẻ còn nhỏ.

Nhưng nếu chỉ bàn gia thế, Thẩm gia xem như trèo cao.

Gia chủ Tề gia còn kiêm nhiệm chức Phó sứ viện Xu mật, vả lại Tề gia có lịch sử trăm năm, Thẩm gia lại mới chỉ làm quan ba đời, nếu không phải ba năm trước Thẩm Lăng đỗ Trạng Nguyên, danh tiếng vang xa, tính thế nào c*̃ng không thể gọi là môn đăng hộ đối.

c*̃ng chính vì vậy, dù các quý nữ trong kinh có ghen ghét, nhưng thua dưới tay hòn ngọc quý của Tề gia, bọn họ cũng không cảm thấy có gì oan ức.

Đương nhiên trước đó cũng có vài nữ tử cố chấp, muốn làm bình thê, tiểu thiếp của hắn ta, nhưng Thẩm Lăng một lòng một dạ với Tề Vân Hàm, hứa hẹn cả đời tuyệt đối không nạp thiếp, lúc này mới khiến những cô nương kia hoàn toàn chết tâm.

Cho nên, một miếng bánh trái thơm ngon như vậy, mặc dù lý do Ngụy Niên giết người vì hắn ta đúng thật là điên cuồng, nhưng cũng không khiến người thấy kỳ quái.

Nhưng chỉ có Ngụy Niên biết, trước kia ngay cả người này trông thế nào nàng cũng không biết, chứ đừng nói tới việc thương nhớ nhiều năm.

Nàng chỉ từng nhìn thấy hắn ta một lần từ xa lúc gặp gỡ Tề Vân Hàm, vả lại chỉ nhìn sườn mặt, những ngày chịu hết tra tấn trong ngục Phụng Kinh đó, không phải nàng chưa từng oán người này.

Chưa bàn tới chuyện bọn họ muốn gán tội cho nàng, tốt xấu gì cũng cho nàng nhìn một cái, người nàng đau khổ tương tư nhiều năm trông thế nào chứ.

Bây giờ nàng cũng coi như được toại nguyện, đã nhìn thấy rồi.

Đúng là một vị quân tử văn nhã hiếm thấy.

Nhưng nếu thật sự muốn bàn về dung mạo, nàng vẫn cảm thấy, Thái tử điện hạ đẹp hơn.

Ngụy Niên thu hồi suy nghĩ, lại nhìn về phía Tề Vân Hàm.

Trùng hợp là nàng ấy đang nghiêng đầu nói gì đó với Thẩm Lăng, Thẩm Lăng hơi cúi đầu lắng nghe, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng trìu mến dễ thấy.

Thế là, Ngụy Niên cố gắng nhớ lại kiếp trước, về sau vị hôn phu này của Tề Vân Hàm thế nào.

Say khi nàng vào tù, ngẫu nhiên nghe được một vài thông tin từ cuộc nói chuyện của đám lính canh ngục.

Sau khi Tề Vân Hàm chết, Thẩm Lăng bị đả kích lớn, cố chấp ôm thi thể Tề Vân Hàm, cho dù ai đến cũng không buông ra, hắn ta cứ thế ôm lấy vị hôn thê sớm đã ngừng thở ngồi một mình trong viện Tề gia suốt một đêm, không còn dáng vẻ phong độ ngày nào.

Cuối cùng vẫn là Tề đại nhân đánh ngất hắn ta, mang Tề Vân Hàm từ trong lồng ngực hắn ta đi.

Ngày Tề Vân Hàm xuống mồ, hắn ta quỳ trước mộ rất lâu không dậy nổi, cuối cùng ngất đi.

Sau đó Thẩm Lăng bị bệnh nặng một trận, trong cung trước sau đã có ít nhất mười vị thái y tới khám, ngay cả Viện thủ Thái y viện đều bị kinh động, nhưng cuối cùng lại thở dài nói Thẩm Lăng không có khát vọng sống, có là Hoa Đà sống lại c*̃ng không thể cứu được.

Một ngày trước khi bản án dành cho nàng buông xuống, nàng nghe lính canh ngục nói, Thẩm Lăng đang thoi thóp, không còn dấu hiệu của sự sống, mọi người đều nói e rằng chỉ chờ hung thủ là Ngụy Niên đền tội, hắn ta sẽ lập tức đi theo vị hôn thê.

Ngụy Niên thu tầm mắt lại, im lặng thở dài.

Thật sự rất khó để không thích một cô nương như Tề Vân Hàm.

Lúc nàng vừa mới chết, khi Ngụy Ngưng đến từng thuận miệng nhắc tới Thẩm Lăng một lần, khi đó, trong mắt Ngụy Ngưng mang theo vài phần mỉa mai: "Người chết như đèn tắt, đau đứt ruột đứt gan cũng vô dụng."

Ngoài câu này, về sau Ngụy Ngưng không hề nhắc tới một câu nào liên quan tới Thẩm Lăng, vậy nên nàng cũng không biết, về sau rốt cuộc Thẩm Lăng có chết hay không.

Đột nhiên, dường như Ngụy Niên nghĩ tới điều gì, nhíu mày.

Chẳng lẽ hôm nay Ngụy Ngưng tới gặp Tề Vân Hàm?

Nhưng chẳng bao lâu nàng đã biết, không phải.

Tề Vân Hàm và Thẩm Lăng vào một gian tiểu đình ở lầu hai, cách màn lụa nhìn không rõ ràng, nhưng từ những bóng người lắc lư bên trong, không khó nhìn ra sự chăm sóc và yêu thương mà Thẩm Lăng dành cho Tề Vân Hàm.

Ngụy Niên ngước mắt nhìn lên lầu ba, chỗ kia vẫn không hề có động tĩnh gì.

Nàng sợ vừa rồi không tập trung nên bỏ sót chi tiết nào, lại hỏi Phong Thập Bát, trong miệng nàng ấy vẫn còn nhét đầy đồ ăn, phồng má lắc đầu, mồm miệng không rõ nói: "Hông ó."

Lúc này Ngụy Niên mới chú ý tới thức ăn trên bàn đã bị Phong Thập Bát gió cuốn mây tan ăn hơn phân nửa.

Ngụy Niên ngẩn người, không khỏi nghĩ, chẳng lẽ là những ngày qua viện Hạnh Hòa chưa cho nàng ấy ăn no sao?

Phong Thập Bát thấy Ngụy Niên nhìn về phía đồ ăn, hơi áy náy vuốt bụng: "Tay nghề của đầu bếp ở đây cũng không kém hơn đầu bếp chỗ điện hạ bao nhiêu, ta nhất thời không nhịn được ăn nhiều."

Ngụy Niên: "..."

"Không sao."

"Lại gọi cho cô nương mấy món nhé." Phong Thập Bát nhìn bàn thức ăn đã bị mình ăn hết hơn phân nửa, chột dạ nói.

"Không cần đâu." Ngụy Niên lên tiếng ngăn cản.

Ngày thường ở viện Hạnh Hòa nàng cũng ăn cơm cùng Phong Thập Bát, cũng không để ý những chuyện này lắm.

Hai người dùng bữa xong, cửa lầu ba vẫn đóng im lìm.

Không biết Ngụy Niên nghĩ đến điều gì, trong lòng chợt lạnh, vội vàng quay sang nói với Thập Bát vài câu.

Phong Thập Bát chạy ra ngoài, chẳng bao lâu đã nhanh chóng trở về.

Nàng ấy lắc đầu với Ngụy Niên: "Phòng bao của Phù Hoa Lâu đều không có cửa ngầm."

Mỗi phòng bao chỉ có một cửa ra vào.

Lúc này, bên phía Tề Vân Hàm c*̃ng đã ăn xong.

Khi xuống lầu, Thẩm Lăng cẩn thận dìu Tề Vân Hàm, trong lòng trong mắt đều là cô nương bên cạnh.

Bình Luận (0)
Comment