Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 46

Ngụy Niên nhìn bóng lưng dần xa của bọn họ, Tề Vân Hàm tránh thoát một kiếp ở Hương Sơn, mong rằng hai bọn họ có thể nếm được trái ngọt.

Kế tiếp thời gian trôi qua khoảng hai nén nhang, cửa Ngọc Trúc Hương cuối cùng cũng mở ra.

Ngụy Ngưng đi ra, rời khỏi Phù Hoa Lâu.

Ngụy Niên không nhúc nhích, sai Phong Thập Bát âm thầm đi theo.

Không lâu lắm, Phong Thập Bát trở về: "Xe ngựa đi về phía ngõ Vinh Ninh, trở về phủ."

Ngụy Niên nhíu mày chặt hơn, trong mắt đầy nghi hoặc.

Chẳng lẽ Ngụy Ngưng thật sự chỉ đơn giản là đến dùng bữa một mình?

"Cô nương, chúng ta phải lên núi."

Phong Thập Bát nhắc nhở.

Ngụy Niên khẽ ừ, hai người đội mũ có rèm lên đi ra ngoài, lặng lẽ ngồi vào một chiếc xe ngựa, đi về phía Hương Sơn.

Mãi đến khi xe ngựa dừng lại, Ngụy Niên vừa xuống đã nhìn thấy một loạt thềm đá rất dài, nàng sững sờ, nhìn sang Phong Thập Bát: "Không phải là đi con đường kia à?"

Phong Thập Bát nhìn nàng chăm chú: "Điện hạ nói, là cô nương không muốn đi con đường kia mà."

Ngụy Niên: "..."

Nàng nói bao giờ?!

Có thể trực tiếp ngồi xe ngựa đến biệt viện, nàng tội gì phải leo thềm đá?

Đột nhiên, Ngụy Niên nhớ tới câu nói mà người kia chưa nói xong trước khi rời đi mấy ngày trước.

Ngụy Niên đưa tay xoa ấn đường.

Cho nên lúc đó lời hắn muốn nói… chẳng lẽ là bảo nàng đi đường của biệt viện…

Ngụy Niên ảo não không thôi, sao lúc ấy nàng lại nhanh miệng thế chứ, chờ mấy giây lại cung tiễn hắn thì có sao!

Nhưng việc đã đến nước này, Ngụy Niên chỉ có thể cam chịu bước lên từng bậc thềm đá.

Vừa đi vừa nghỉ, lúc đến biệt viện đã là hơn nửa canh giờ sau.

Ngụy Niên dừng trước con đường nhỏ trong vách đá, đã có thị vệ đưa lượng thức ăn chuẩn bị sẵn tới.

Tính ra thì, đây đã là lần thứ ba nàng đặt chân vào đây.

Lần thứ nhất, hắn suýt nữa ném nàng xuống nuôi sói; lần thứ hai, hắn muốn nàng cho sói ăn, chôn xác; lần này có vẻ đỡ hơn, chỉ là cho sói ăn, không cần chôn xác.

Nhưng về sau mỗi ba ngày một lần, còn không biết muốn lặp lại bao nhiêu lần!

Ngụy Niên thở hắt ra.

Thôi, đã tới đây, có sợ cũng không có đường lui.

Cho ăn xong nhanh, về phủ sớm!

Có một số việc, có lần thứ nhất, lần thứ hai, hình như lần thứ ba sẽ quen tay hay việc hơn nhiều.

Nuôi sói cũng thế.

Chí ít lần này, mặc dù Ngụy Niên vẫn run, nhưng không bị dọa khóc.

Lúc ra ngoài, Phong Thập Bát lập tức đi lên đón: "Cô nương không sao chứ, điện hạ đã căn dặn, không cho chúng ta đi vào."

Mặt Ngụy Niên trắng bệch, lắc đầu: "Không sao, về đi."

Một năm, chỉ cần nhịn một năm!

Sẽ trôi qua rất nhanh!

Nhưng lúc nàng run chân xuống núi, lại nghĩ, nếu không thì dứt khoát giết Thái tử đi.

Có điều Chử Yến không cho nàng cơ hội này.

Bởi vì liên tiếp rất nhiều ngày sau đó, Chử Yến chưa từng trèo tường vào viện của nàng lần nữa.

-

Mùng chín tháng Mười, thời gian thí sinh rời trường thi.

Ngụy Niên đã sai người đánh xe ngựa ra phủ đón người từ sớm.

Không chỉ vì đón Ngụy Trình, nàng còn muốn nhìn thấy đệ đệ ruột.

Ngoài trường thi đã sớm kín người hết chỗ.

Năm nay rất nhiều con cháu quan lại tham gia kỳ thi, xe ngựa của Ngụy gia cũng chỉ có thể xếp hàng phía sau.

Trải qua kỳ thi kéo dài chín ngày chín đêm, có là quý công tử khí phách hăng hái tới đâu thì lúc đi ra mặt mũi ai nấy đều trông vô cùng mệt mỏi, dáng vẻ chật vật.

Lúc Ngụy Niên nhìn thấy Ngụy Trình, suýt nữa không nhận ra.

Thiếu niên vốn đã gầy gò, giống như gió thổi qua là có thể thổi ngã.

Qua chín ngày, người lại càng thêm gầy ốm, trên mặt không có chút thần thái nào, chỉ sau khi nhìn thấy Ngụy Niên trong mắt hắn mới có chút ánh sáng.

"Nhị tỷ tỷ."

Không biết lúc nào, từ một tiếng nhị tỷ lạnh nhạt xa cách, bây giờ thiếu niên đã đổi thành gọi nhị tỷ tỷ.

Ngụy Niên thấy dáng vẻ của hắn thì rất là đau lòng, c*̃ng không hỏi thi như thế nào, lấy ra áo choàng đã chuẩn bị sẵn choàng lên cho hắn, sai Trọng Hủ đỡ người lên xe ngựa.

Đợi Ngụy Trình tiến vào xe ngựa, Ngụy Niên mới nhìn về phía xe ngựa của phủ Quận chúa Thịnh An.

Vừa lúc, gã sai vặt đang bước nhanh lên đón thiếu niên đang tới gần xe ngựa.

Trên mặt thiếu niên sớm đã không còn hào quang như ngày đó, ánh mắt ảm đạm, bước chân lảo đảo, vào khoảnh khắc khi gã sai vặt đỡ lấy hắn, thân thể hắn mềm nhũn, ngã xuống.

Ngụy Niên biến sắc, vô thức tiến lên một bước, hai tay không tự chủ được duỗi ra ngoài.

Có người đi qua trước mặt, nháy mắt chặn Ngụy Niên lại.

Khi nàng lại nhìn qua, đã có thị vệ cõng thiếu niên vội vàng tiến vào xe ngựa.

Nhìn thiếu niên với gương mặt tái nhợt trên lưng thị vệ, chóp mũi Ngụy Niên chua xót, khóe mắt đỏ ửng.

Công tử phủ Quận chúa Thịnh An té xỉu, không đợi thị vệ mở đường, mọi người xung quanh đã tự giác tránh ra một con đường, Ngụy Niên hoàn hồn, vội vã nhắc nhở phu xe: "Nhường đường!"

Chẳng bao lâu, xe ngựa nhanh chóng chạy qua trước mặt Ngụy Niên. Khoảnh khắc gió mạnh phất qua, màn xe khẽ lắc lư, lộ ra dung nhan tái nhợt mỏi mệt của thiếu niên bên trong.

Mãi đến khi xe ngựa đi xa, Ngụy Niên mới thu hồi suy nghĩ, tiến vào xe ngựa.

Trong xe ngựa, Ngụy Trình đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thấy mặt Ngụy Niên lộ vẻ lo lắng, Trọng Hủ đang đỡ Ngụy Trình nói: "Cô nương đừng lo lắng, điều kiện trong trường thi gian khổ, thí sinh đi ra đa số đều là như thế, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không có gì đáng ngại."

Ngụy Niên khẽ ừ.

"Về phủ thôi."

Trên đường, cuối cùng Ngụy Niên vẫn không nhịn được, nói bóng nói gió hỏi thăm thông tin từ Trọng Hủ.

Thuận theo một chủ đề nào đó, câu chuyện tự nhiên mà chuyển đến phủ Quận chúa Thịnh An.

"Vừa rồi ta mới nhìn đến xe ngựa của phủ Quận chúa Thịnh An, không biết năm nay là vị công tử nào tham gia." Không biết là bởi vì trong lòng nàng áy náy, từ đầu đến cuối không dám nhắc tới phủ quận chúa, hay chỉ đơn giản là không dám hỏi người của Thái tử, nàng tìm hiểu thông tin của rất nhiều nhà cao cửa rộng trong Phụng Kinh, lại cố ý không hỏi về phủ Quận chúa Thịnh An, ngay cả tên của đệ đệ ruột đến nay nàng cũng không biết.

Trọng Hủ nhìn chằm chằm vào Ngụy Niên một lúc, nói tiếp: "Phủ Quận chúa Thịnh An chỉ có một vị công tử."

Ngụy Niên ngước mắt nhìn về phía Trọng Hủ, trong mắt mang theo vài phần hiếu kỳ.

Những năm qua Ngụy gia không cho nàng tham gia yến hội, ngay cả gia đình hơi có chút địa vị trong kinh cũng không cho nàng tiếp xúc, chớ nói chi là phủ quận chúa.

Lúc trước những điều nàng biết về phủ Quận chúa Thịnh An, chỉ là Quận chúa nương nương từng thất lạc một người con gái trong thời chiến loạn, còn Quận mã bị thương nặng thành di chứng bệnh tật kéo dài, lâu dài không ra khỏi phủ, những chuyện khác thì không biết gì cả.

Sau này, cũng là lúc đã chết đi rồi, nàng mới biết được từ trong miệng Ngụy Ngưng, nàng là đứa bé bị thất lạc năm xưa.

Sau khi phụ thân mẫu thân và đệ đệ của nàng biết nàng từng bị tra tấn, đấu với Tề gia đến mức ngươi chết ta sống, đôi bên đều tổn thất nặng nề.

Cũng là khi đó nàng mới biết cả đời phụ thân mẫu thân chỉ có lẫn nhau, phụ thân không có thiếp thất, dưới nàng chỉ có một đệ đệ.

Trọng Hủ tiếp tục nói: "Quận chúa và Quận mã tình cảm hòa thuận, không có thiếp thất, trong phủ chỉ có một vị đích công tử."

Ngụy Niên dịu giọng nói: "Ra là vậy, ta ru rú trong phủ lâu rồi, biết rất ít về mọi thứ bên ngoài, ngươi có biết tính tình vị công tử kia thế nào không?"

"Nghe nói là một công tử bác học đa tài, tấm lòng lương thiện." Trọng Hủ nói: "Nhưng thiên hoàng quý tộc, đa số đều có chút kiêu ngạo."

Trong mắt Ngụy Niên thoáng qua vẻ dịu dàng.

Bản tính lương thiện, tài hoa nổi bật, còn có vẻ phóng khoáng tươi sáng của người thiếu niên.

Đệ đệ của nàng lại lỗi lạc như vậy.

"Vừa rồi ta thấy hắn té xỉu, có phải là do sức khỏe không tốt không?"

Trọng Hủ suy tư một lát, lắc đầu: "Chưa từng nghe nói về việc này, có điều tiểu công tử kim tôn ngọc quý, chưa từng chịu khổ, không chịu được gian khổ như này cũng hợp tình hợp lý."

Ngụy Niên hiểu rõ gật đầu, lại nói: "Ta nghe nói Quận mã gia lâu rồi không ra khỏi phủ?"

"Vâng, Quận mã xuất thân từ dòng dõi thư hương, vào năm kiến quốc bị thương nặng, về sau vẫn luôn ở trong phủ dưỡng bệnh, những năm qua số lần ngài ấy đi ra ngoài có thể đếm được trên đầu ngón tay." Trọng Hủ nói: "Quận chúa nương nương lo cho sức khỏe của Quận mã, luôn luôn làm bạn bên Quận mã, ít khi rời đi, ngay cả cung yến cũng hiếm khi có mặt."

"Vậy ngươi có biết sao Quận mã lại bị thương không?" Ngụy Niên hỏi tiếp.

Trên mặt Trọng Hủ ánh lên vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn nói: "Năm đó Thiên gia nội loạn, vì muốn ép Lãng Vương trợ giúp mà hai vị vương gia âm mưu bắt cóc Quận chúa nương nương, lúc ấy Quận chúa nương nương vừa sinh ra trưởng nữ, sau khi nhận được tin tức thì lập tức mang theo gia binh tiến về thành Phụng Kinh ngay trong đêm cùng Quận mã, tránh né truy binh suốt dọc đường, cho đến khi đến chùa Hương Sơn."

Ngón tay Ngụy Niên khẽ nhúc nhích: "Chùa Hương Sơn?"

Ngụy Ngưng nói Kiều thị ôm nàng về từ dưới Phật đường, chẳng lẽ là Phật đường chùa Hương Sơn!

"Vâng, về sau Lãng Vương dẫn binh cứu giúp, lúc hai bên đánh nhau, Quận mã chặn một mũi tên cho Quận chúa, lại bị thất lạc trưởng nữ, Quận mã bị đả kích lớn, về sau ốm đau trên giường lâu ngày, tuy Quận chúa nương nương có võ công, nhưng lúc đó còn đang ở cữ, trong lúc bôn ba khó tránh khỏi ảnh hưởng sức khỏe, chẳng qua nghe nói sau đó đã điều dưỡng khỏe lại." Trọng Hủ dứt lời, lại nói thêm: "Đây đều chuyện là dân gian ai ai cũng biết."

Ngụy Niên cụp mắt.

Đúng vậy, đây là chuyện ai ai cũng biết.

Nhưng chỉ có nàng bị nhốt trong một viện nhỏ, bị Ngụy gia cố ý che giấu, vài chục năm qua hoàn toàn không biết gì về những điều này.

Thấy Ngụy Niên cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này, Trọng Hủ tiếp tục nói: "Thiên tử cảm thấy vô cùng áy náy vì điều này, phong con nuôi Chử gia, cũng chính là nghĩa thúc phụ của bệ hạ thành Lãng Vương, lại ban niên hiệu Thịnh An cho Quận chúa làm phong hào, mà trưởng nữ thất lạc của Quận chúa nương nương thì được sắc phong làm Huyện chúa Nguyên Cẩn."

"Có điều đây đều là chuyện từ mười mấy năm trước, để tránh Quận chúa đau buồn, Thiên tử hạ lệnh không cho phép mọi người nhắc tới, cho nên những năm qua rất ít có người nói về chuyện này."

Ngụy Niên sững sờ: "Tên của huyện chúa, là hai chữ nào?"

"Nguyên trong Nguyên niên, Cẩn trong hoài du ác cẩn."(*)

(*) “Nguyên niên” là năm đầu tiên của một triều vua, “hoài du ác cẩn” là viên ngọc đẹp được trân trọng và nắm trong tay, ẩn dụ cho tư cách đạo đức trong sáng và cao quý.

Trọng Hủ dừng một chút, hạ giọng nói: "Đồng âm với tên tự(*) của Thái tử điện hạ."

(*) Tên tự (tên chữ) là phép đặt tên cho nam giới trưởng thành (đủ tuổi cập quan) theo quan niệm Nho giáo.

Ngụy Niên ngơ ngẩn, trong mắt là vẻ kinh ngạc chân thực.

Phải tránh tên húy của Thái tử mới đúng, sao lại đồng âm.

Đúng rồi, nàng còn chưa biết tên tự của Thái tử, thế là lập tức thuận mồm hỏi tới.

Lần này Trọng Hủ không dám trả lời, sau khi ngẫm nghĩ một hồi thì dùng tay chấm nước trà, cẩn thận viết hai chữ lên mặt bàn.

"Huyền Cận."

Sau khi đợi Ngụy Niên thấy rõ, Trọng Hủ lập tức giơ tay lau sạch.

Ngụy Niên sửng sốt một lát, sau đó giọng nói vô thức dịu xuống, hỏi: "Công tử phủ Quận chúa tên là gì?"

"Bệ hạ đích thân lấy tên, Dung Cẩm."

Vẫn đồng âm với tên húy của vị Đông cung kia!(*)

(*) Ba từ Cẩn, Cận, Cẩm trong tên của ba người này đều phát âm là “jǐn”.

Nếu như ở gia đình bình thường, Quận chúa nương nương và Thiên tử là nghĩa huynh muội, tên các tiểu bối bên dưới đồng âm là đúng, nhưng đây là Thiên gia, đó là Thái tử, là Thiên tử tương lai, sao có thể giống được!

Chủ đề này đã không thể tiếp tục nữa, hai người ăn ý im lặng.

Mãi đến lúc về tới viện Hạnh Hòa, Ngụy Niên đột nhiên dừng bước.

Dường như Trọng Hủ… biết quá kỹ càng.

Trong đó có vài chuyện là dân gian ai ai cũng biết, nhưng có một vài chuyện, hình như không phải.

Trước đó Trọng Hủ làm việc ở tiêu cục, bến tàu, coi như từng nghe qua một hai chuyện về Thiên gia, c*̃ng không nên biết rõ như vậy!

Để tránh trùng lặp hay gần giống với Đông cung, tên húy của Thái tử sẽ được thông báo cho cả thiên hạ, tên của a đệ là được Thiên gia ban tặng, tất nhiên sẽ khiến mọi người xôn xao, y biết những chuyện này cũng coi như hợp lý, nhưng những chi tiết như chặn mũi tên, ít tham gia cung yến, thậm chí ngay cả việc về sau Quận chúa nương nương khỏe lại cũng không thể là chuyện mọi người đều biết đúng không?

"Cô nương đã về."

Giọng của Đông Tẫn phá vỡ suy nghĩ của Ngụy Niên.

Lúc này Ngụy Niên mới nhấc chân đi vào trong.

Có lẽ là nàng ít gặp sự đời nên mới kinh ngạc.

Dù sao trước đó ngay cả chuyện được thông báo với cả thiên hạ nàng cũng không biết.

Có điều... Huyền Cận.

Chử Huyền Cận.

Cái chữ 'Cận' này thật là thần kỳ, hoàn toàn không liên quan gì tới Đông cung.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ngụy Niên: Mỗi ngày châm biếm Thái tử một lần

Bình Luận (0)
Comment