Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 47

Hôm sau trời vừa sáng, lần đầu tiên Ngụy Văn Hồng đích thân tới viện Tố Bách, sau khi thăm hỏi vài câu đơn giản thì lập tức hỏi đề thi, Ngụy Trình lần lượt trả lời, mặt Ngụy Văn Hồng lộ vẻ vui mừng, như một phụ thân hiền từ.

Lúc đó Ngụy Niên c*̃ng có mặt, nàng im lặng đứng một bên nhìn Ngụy Văn Hồng làm bộ làm tịch, đúng lúc đưa ra chủ đề phù hợp giúp đôi phụ tử xa cách này có chuyện để nói tiếp, bầu không khí cũng có vài phần ấm áp.

Nếu như không phải trong lòng ai cũng ôm tâm tư.

Ngụy Văn Hồng không ngồi bao lâu đã rời đi, Ngụy Niên cũng không giữ lại.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, mặc dù nhìn Ngụy Trình đã có tinh thần hơn một chút, nhưng trên mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi chưa tan hết, sợ là còn phải nghỉ ngơi một thời gian nữa mới có thể khôi phục.

Lúc đi Ngụy Niên âm thầm quan sát Trọng Hủ, vẻ mặt đối phương vẫn như thường, không nhìn ra điểm nào không ổn.

Tạm thời nàng c*̃ng không tính hỏi tiếp.

Ngày đó đi chợ phía Tây là quyết định nhất thời, người cũng là nàng tự mình chọn, trong tình hình đó người duy nhất có thể giở trò cũng chỉ có Thái tử điện hạ, nhưng Phong Thập Bát thản nhiên ở lại trong viện của nàng, Thái tử không cần phải cài thêm một người vào đây.

Cho nên nàng cho rằng, cho dù thân phận Trọng Hủ khả nghi, cũng không phải sau lưng có chủ nhân nào, mà ở bản thân y.

Đã là chuyện cũ trước kia, chỉ cần không liên quan gì tới nàng, nàng cũng không cần hỏi thăm.

Ngụy Niên vừa trở lại Hạnh Hòa viện, Đông Tẫn đã dâng một cái thiệp mời qua.

"Cô nương, Tề gia cô nương gửi thiệp mời tới, nói là gần đây có được một chậu hoa quý, vào ngày mười ba tháng này có tổ chức một buổi tiệc ngắm hoa trong phủ, mời cô nương dự tiệc."

Ngụy Niên nghe vậy thì mở thiệp mời ra đọc, sau đó hỏi: "Trực tiếp đưa tới?"

Đông Tẫn: "Là phu nhân vừa phái người đưa tới, tam cô nương c*̃ng nhận được thiệp mời."

Ngụy Niên khẽ nhướng mày.

Kiều thị dám thả nàng tham gia yến tiệc rồi hả?

"Cô nương muốn đi ạ?"

Ngụy Niên đưa thiếp mời cho Đông Tẫn, gật đầu: "Đương nhiên là phải đi."

Xem ra là vở diễn ở thư phòng mấy ngày trước của nàng đã phát huy tác dụng, bây giờ Ngụy gia có kỳ vọng khác đối với nàng, nên tạm thời sẽ không ra tay với nàng.

Chỉ đáng tiếc, nàng vẫn chưa tìm ra người đứng phía sau.

Nghĩ đến đây, nàng hỏi: "Thập Bát ở đây không?"

Đông Tẫn gật đầu, lại lắc đầu: "Vừa mới trở về một chuyến, nói gần đây tam cô nương không có bất cứ động tĩnh gì, đại khái là cảm thấy không phục, cầm mấy miếng điểm tâm rồi lại đi theo dõi."

Ngụy Niên cười khẽ.

Chuyện Thái tử làm khiến nàng vừa lòng nhất, là để Thập Bát ở lại bên cạnh nàng.

Thời gian thoáng chốc đã đến ngày Tề gia tổ chức tiệc ngắm hoa, Ngụy Niên vừa trang điểm xong, Ngụy Ngưng đã tới.

Hôm nay nàng ta mặc váy màu hồng nhạt, thản nhiên đi đến, ngọc bội leng keng, toàn thân tràn đầy hơi thở thiếu nữ dịu dàng ngọt ngào.

Ngụy Niên vô cùng may mắn vì đã từ chối chiếc váy màu hồng phấn mà Đông Tẫn chọn lần trước, nếu không, nàng còn phải thay đồ lần nữa.

Lúc đó cũng không phải vì biết đồ hôm nay Ngụy Ngưng mặc, mà là nàng vừa nhìn thấy bộ váy kia là lại nhớ tới những gì xảy ra với Thái tử đêm đó.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Lúc Ngụy Ngưng trông thấy Ngụy Niên, sắc mặt nháy mắt cứng đờ.

Y phục và trang sức trước kia của Ngụy Niên phần lớn là do Kiều thị đặt mua, cho dù thi thoảng Ngụy Hằng có tặng đồ cho nàng, cũng đều là kiểu dáng và màu sắc bình thường thậm chí hơi cũ, ngày hôm nay Ngụy Niên mặc chiếc váy thắt eo tay áo rộng màu xanh nhạt, trên đầu cài trâm hoa anh đào có tua rua rủ xuống, là kiểu dáng đang thịnh hành hiện nay.

Ngụy Niên ăn mặc như vậy, thuần khiết thoát tục, khí chất như lan, khác một trời một vực với tạo hình chất phác vô vị mà trước giờ Ngụy gia cố gắng tạo ra.

Trong lòng Ngụy Ngưng cảm thấy như thế nào thì không biết, nhưng trên mặt gần như không có biến hóa, nàng ta cười ngọt ngào tiến lên kéo cánh tay Ngụy Niên, giống như dĩ vãng thân mật nói: “Hôm nay nhị tỷ tỷ thật xinh đẹp."

Ngụy Niên nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ngày xưa không đẹp à?"

"Ngày xưa cũng đẹp." Ngụy Ngưng cất tiếng làm nũng: "Nhưng hôm nay càng đẹp mắt hơn một chút."

Dứt lời, nàng ta xích lại gần Ngụy Niên, thỏ thẻ hỏi bên tai nàng: "Đây là đồ Thái tử điện hạ tặng ạ?"

Ngụy Niên cụp mắt nói ừ, lặng lẽ ngắt lời Ngụy Ngưng: "Không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi."

Trong mắt Ngụy Ngưng xẹt qua vẻ thất vọng, méo miệng: "Được rồi, muội biết tỷ tỷ thẹn thùng, muội không hỏi là được."

Ngụy Niên chỉ cười không nói.

Khoảng gần nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng trước cổng Tề gia, sau khi Ngụy Niên Ngụy Ngưng xuống xe, cả hai gần như đồng thời ngước mắt nhìn tấm biển hiệu thếp vàng của Tề gia, đều chỉ vờ như tùy ý nhìn một cái rồi rời ánh mắt.

Khi Ngụy Niên ngước mắt, trông thấy một mảnh góc áo biến mất sau cổng lớn Tề gia.

Nàng lặng lẽ nâng làn váy bước lên bậc thang, bảo Đông Tẫn đưa thiếp mời.

Người gác cổng khách khí mời hai người vào.

Tề gia có lịch sử trăm năm, vả lại quê quán cũng ở thành Phụng Kinh, tòa nhà này chính là được tổ tiên truyền thừa, bất kể là quy mô hay trang trí, đều là số một số hai thành Phụng Kinh, vừa bước vào đã không khỏi khiến cho người ta kính nể, không dám làm càn.

Ngụy Niên yên lặng liếc nhìn Ngụy Ngưng, đúng lúc ánh mắt nàng ta lóe lên vẻ khác lạ, nàng nhẹ nhàng cong môi, nhìn thẳng phía trước.

Có nhiều thứ là bẩm sinh, không bắt chước được, càng không thể thay thế được.

Cũng không biết có nên nói là Ngụy Ngưng ánh mắt quá cao không, trong kinh còn có rất nhiều gia tộc có địa vị cao hơn Ngụy gia, nàng ta lại cứ tự ngược mà muốn ganh đua cao thấp với hòn ngọc quý trên tay Tề gia.

Chẳng qua nàng ta cũng coi như có bản lĩnh, kiếp trước nàng ta thật sự đã được như ước nguyện.

Trở thành tể tướng phu nhân, nở mày nở mặt, có tư cách đến trước mộ nàng khoe khoang trào phúng.

Nhưng lần này, Ngụy Ngưng đừng hòng!

Dù nàng có phải liều mạng chết lần nữa, cũng phải tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau màn, kéo tất cả bọn họ xuống địa ngục với nàng!

Nha hoàn dẫn bọn họ đi qua hành lang, không lâu sau thì đến vườn hoa, tiếng cười duyên của các cô nương truyền đến.

Ngụy Niên ngước mắt nhìn qua, thấy đã có mấy vị quý nữ ngồi trong viện, đang ngồi quay xung quanh bàn đá cùng Tề Vân Hàm, chậm rãi nói chuyện.

Một khắc này, nàng phát hiện người Ngụy Ngưng cứng đờ, dường như hơi căng thẳng.

Ngụy Niên lập tức hiểu rõ.

Kinh thành này, trên phố phường tấp nập, người đi đường dù vô tình lướt qua cũng có thể mang trong mình chức vị, huống chi chốn này vốn là nơi quyền quý phân tầng nghiêm ngặt. Cả thành Phụng Kinh to như vậy, không biết đã chia thành bao nhiêu xã hội nhỏ phân tầng.

Mà không thể nghi ngờ, yến tiệc của Tề gia thuộc tầng lớp trên cùng, cho dù ngày lễ ngày tết Ngụy Ngưng từng tham gia cung yến với Kiều thị, nhưng loại tiệc trà tư gia trong một tầng lớp như này lại hoàn toàn khác biệt.

Chỗ ngồi trong cung yến được phân chia theo phẩm cấp chức quan, vị trí liền nhau đa số đều là người thuộc cùng một tầng lớp, có thể nói chuyện được với nhau, vả lại nếu như không người giới thiệu, cho đến khi yến tiệc kết thúc, cũng không thể bắt chuyện được với những quý nữ giống như Tề gia dù chỉ một câu, nhưng hôm nay thì khác.

Hôm nay là yến tiệc do Tề gia tổ chức, người tới đều thuộc vọng tộc số một số hai trong kinh thành, thậm chí công chúa giá lâm cũng không có gì lạ.

Mặc dù Ngụy Ngưng khôn khéo, nhưng hẳn chưa từng tham gia yến tiệc như này, hồi hộp là đương nhiên.

Mà Ngụy Niên, theo lý mà nói nàng cũng nên hồi hộp.

Nhưng dù sao nàng cũng từng chết một lần, lại dây dưa với Đông cung cùng quyền cao chức trọng mấy lần, nên nàng cũng không cảm thấy trường hợp trước mặt có gì đáng sợ.

Ngụy Niên cất bước, dáng vẻ đoan trang, từ tốn tiến đến.

Đúng lúc này Tề Vân Hàm cũng nhìn thấy nàng, đứng dậy cười đón: "Ngụy nhị cô nương, Ngưng Nhi, các ngươi tới rồi."

Cùng lúc đó, tất cả quý nữ ở đây đều quay đầu lại.

Ngụy Ngưng dằn cảm giác hốt hoảng xuống, không dám để xảy ra chút sai lầm nào, cười tiến lại gần Tề Vân Hàm như thường ngày: "A Vân."

Ngụy Niên đi sau nàng ta một bước, đầy đủ lễ nghi uốn gối: "Tề cô nương."

Sau đó, nàng thản nhiên đón ánh mắt của mọi người, nhẹ nhàng gật đầu.

Mấy vị quý nữ cũng khẽ gật đầu trả lễ.

Lúc này Ngụy Ngưng mới muộn màng làm lễ gặp mặt với các quý nữ kia.

Hai người sóng bước, phong thái lại cách biệt một trời một vực.

Chẳng qua những cô nương ở đây đều là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, sẽ không biểu lộ ra mặt, hiền lành tiếp đón hai người, nhẹ giọng hàn huyên qua lại, bầu không khí nhanh chóng thả lỏng.

Ngụy Ngưng ngồi xuống cạnh Tề Vân Hàm, dáng vẻ ngây thơ trong sáng lương thiện, thời gian nói chuyện dần kéo dài, nàng ta vẫn giữ đúng mực, chưa từng xảy ra sai lầm.

Trái lại Ngụy Niên yên tĩnh hơn nhiều, mặc dù không nói nhiều, nhưng thần thái đoan trang, khí chất ung dung, ngược lại càng toát lên vẻ cao quý của một tiểu thư thế gia.

Lúc sau lại có mấy vị quý nữ lần lượt đến, sau khi người đến đông đủ, Tề Vân Hàm mới dẫn mọi người đi ngắm hoa.

Giữa những đóa hoa màu sắc rực rỡ, các nữ tử cười nói tự nhiên, mỗi người mỗi vẻ, tạo nên một bức tranh đẹp đẽ.

Trên lầu các, một quý phu nhân quần áo lộng lẫy, dung mạo diễm lệ thu hết tất cả những chuyện vừa xảy ra bên dưới vào mắt, vị ma ma bên cạnh bà ấy thấy các nữ tử đi xa, thấp giọng hỏi: "Phu nhân, ngài nhìn ra gì không?"

Tề phu nhân trầm mặc nửa ngày, mới nói: "Ngươi cảm thấy, nhị cô nương Ngụy gia thế nào?"

Vu ma ma nói: "Ngụy nhị cô nương khí chất thanh tao, bình tĩnh thong dong, rất có phong phạm quý nữ."

Trong mắt Tề phu nhân chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, cười lạnh: "Nhưng ở trong mắt tam cô nương Ngụy gia, vị nhị tỷ này của nàng ta không thích ra ngoài, tính tình lầm lì chậm chạp, ngay cả kết bạn cũng cần nàng ta sắp xếp."

Vu ma ma là vú nuôi của Tề phu nhân, tất nhiên cũng đã biết chuyện kỳ quặc ở đình Hòe Sơn, chậm rãi nói: "Bên phía Thái tử đã trả lời chắc chắn, Ngụy nhị cô nương không nói dối."

Ngụy nhị cô nương không nói dối, vậy thì vấn đề mới lớn!

Mấy cô nương hẹn nhau đến Hương Sơn dâng hương, tại sao giữa ban ngày lại có người theo dõi suốt dọc đường, ngay cả trong đình Hòe Sơn cũng có người võ công cao cường ẩn núp. Vả lại về sau bọn họ từng hỏi cô nương nhà mình, vì sao lại đuổi nha hoàn hộ vệ lui ra, lại nhận được câu trả lời là, y phục bên hông Ngụy Ngưng vô ý bị nhánh cây kéo lỏng ra, xấu hổ gặp người, cô nương nhà bọn họ tri kỷ hiểu chuyện sai người lui ra.

Bọn họ đã nhìn quen việc xấu xa, rất khó không nghi ngờ trong chuyện này còn có tình huống khác bị che giấu, cho nên Tề phu nhân mới cố ý tổ chức bữa tiệc ngắm hoa này, muốn gặp hai vị cô nương Ngụy gia một lần.

"Ngươi cảm thấy, Ngụy tam cô nương thế nào?" Tề phu nhân nhìn thoáng qua bóng lưng của các cô nương, trầm tư hỏi.

Vu ma ma ngẩn người, sau đó trả lời: "Vị Ngụy tam cô nương này nhìn có vẻ ngây thơ lương thiện, nhưng... Lão nô luôn cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cụ thể lạ ở điểm nào, tạm thời lão nô không nói rõ được."

Tề phu nhân nghe vậy thì nhếch môi: "Ngây thơ lương thiện?"

"Nàng ta che giấu vô cùng tốt, ta cũng suýt nữa bị lừa."

Vu ma ma cả kinh nói: "Phu nhân?"

"Ngươi không cảm thấy nàng ta rất giống một người à?" Tề phu nhân quay đầu, nụ cười trên mặt chậm rãi phai nhạt.

Vu ma ma hơi kinh ngạc, bà ấy không nhận ra Ngụy tam cô nương giống ai...

Không đúng!

Ánh mắt Vu ma ma thay đổi: "Giống cô nương nhà chúng ta!"

Tề phu nhân cười ra tiếng, nhưng trong mắt lại không có ý cười, bà ấy khoác tay lên trên cánh tay Vu ma ma, chậm rãi đi xuống dưới lầu, thờ ơ nói: "Đúng vậy, giống Hàm Nhi."

"Cho dù nàng ta bắt chước tốt, lại không học được thứ vốn toát ra từ bên trong một người.”

Vu ma ma nghe mà kinh hãi.

Qua một lúc lâu bà ấy nói với vẻ mặt trầm trọng: "Nàng ta bắt chước cô nương nhà chúng ta, muốn làm gì?"

Tề phu nhân nheo mắt: "Hành vi như vậy hoặc là thèm khát, hoặc là hâm mộ, hoặc là ghen ghét, hoặc là... muốn thay thế."

Vu ma ma giật mình, không khỏi nghĩ đến chuyện ở đình Hòe Sơn, lưng toát mồ hôi lạnh: "Chẳng lẽ chuyện ở đình Hòe Sơn thật sự là do nàng ta sắp xếp, nhưng nếu cô nương nhà chúng ta xảy ra chuyện gì... nàng ta c*̃ng không tránh khỏi liên quan mà!"

Tề phu nhân cười lạnh, nói: "Không phải hôm đó còn có một vị nhị cô nương đến hẹn à?"

Vu ma ma mở to mắt: "Nàng ta muốn..."

Đổ tội cho tỷ tỷ ruột!

"Ngụy nhị cô nương không đến chỗ hẹn, mà là thà rằng đi trêu chọc Thái tử, khả năng cao là đã nhận ra gì đó." Tề phu nhân nói không nhanh không chậm.

Vu ma ma nhíu mày: "Cho nên chuyện Ngụy nhị cô nương gặp sói không phải thật..."

"Người bên ngoài không biết, ta còn không biết ư, sói ở Hương Sơn đều lùa vào hết bên trong biệt viện của điện hạ rồi, nào còn có sói chạy nhảy bên ngoài." Trong mắt Tề phu nhân thoáng qua vẻ âm u: "Cái chết của nha hoàn kia chắc là cũng có liên quan tới việc này, chỉ là... tại sao điện hạ lại giúp Ngụy nhị cô nương?"

Thái tử từng ở lại Tề phủ một thời gian, bà ấy cũng hiểu được một phần tính cách của Thái tử, chuyện nhảm nhí như vừa thấy đã yêu, bà ấy không tin.

Nhắc tới Thái tử, Vu ma ma không dám nói tiếp.

Mấy giây sau, Tề phu nhân nói: "Đây chỉ là suy đoán của chúng ta, chưa thể chắc chắn được, nhưng không thể không có lòng đề phòng, không cần nói cho Hàm Nhi biết việc này, tránh hù dọa con bé, ngươi đi chọn mấy người giỏi võ nghệ, âm thầm bảo vệ Hàm Nhi."

Vu ma ma vừa định đồng ý, lại thấy Tề phu nhân dừng bước: "Không được!"

"Người chạy thoát ở đình Hòe Sơn hôm đó, ngay cả ám vệ của điện hạ cũng không đuổi kịp, nếu chuyện này thật sự giống như chúng ta nghĩ, nếu bọn họ muốn hại Hàm Nhi, sợ là người trong phủ chúng ta cũng vô dụng."

Vu ma ma nhíu chặt mày, cảm thấy không biết làm sao.

Có thể có ai giỏi võ nghệ hơn ám vệ của Thái tử...

"Chuẩn bị ngựa xe, ta muốn tới Đông cung." Tề phu nhân đột nhiên nói.

Vu ma ma không kịp phản ứng: "Phu nhân tới Đông cung làm gì?"

"Người của điện hạ từng so chiêu với người kia, biết rõ sâu cạn, ta đến hỏi mượn người của điện hạ là không thể thích hợp hơn." Tề phu nhân càng nghĩ càng thấy cách này có thể thực hiện: "Điện hạ và Hàm Nhi lớn lên cùng nhau, nhất định sẽ không từ chối ta."

Vu ma ma: "..."

Trong thiên hạ, cũng chỉ có phu nhân mới nghĩ đến chuyện đi hỏi mượn người của Đông cung.

"Đúng rồi, có phải Vân Lan hẹn bạn cùng trường tới phủ không?"

Vu ma ma: "Đúng vậy."

"Ngươi mau phái người đi nói với nó một tiếng, bảo nó đi theo muội muội không được rời dù chỉ một tấc! Để tránh đánh rắn động cỏ, chuyện khác không cần nhiều lời." Tề phu nhân: "Ta lập tức đến Đông cung mượn người."

Vu ma ma muốn nói lại thôi, sau đó vẫn im lặng nghe lệnh rời đi.

Thật ra bà ấy muốn nói, đây là Tề gia, cho dù Ngụy tam cô nương kia thật sự có ý xấu gì, c*̃ng không gây nổi sóng gió!

Chẳng qua cô nương là vật báu mà toàn bộ Tề gia nâng niu trong lòng bàn tay, cẩn thận một chút không có gì là quá.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Báo trước chương sau: Tình địch của Thái tử xuất hiện.

Thái tử rút đao ra: "Ngươi nói cái gì? Mau kéo hắn ta về!"

Bình Luận (0)
Comment