Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 48

Tề Vân Hàm dẫn các quý nữ đến vườn hoa ngắm hoa quý xong, lại tiến vào một cái đình.

Đây là một tòa đình bát giác rất lớn, trên bàn đá giữa đình sớm đã bày sẵn điểm tâm trái cây, bên cạnh còn có giá đặt đàn, bên trên có một chiếc cổ cầm.

Trước khi ngồi xuống, Ngụy Niên liếc nhìn cây đàn kia, khi nhìn thấy rõ chữ khắc ở góc đàn, ánh mắt hơi ngưng lại.

'Lưu Dạng.'

Chiếc đàn Lưu Dạng xếp thứ ba trong ngũ đại danh cầm.

Lúc Ngụy Hằng dạy nàng cổ cầm từng nói với nàng, đương thời có năm chiếc cổ cầm tuyệt thế, cây 'Thường Âm' xếp hạng thứ năm đang ở Thẩm gia, chiếc 'Hồng Nguyệt' thứ tư nằm trong tay Hàn lâm học sĩ Thừa chỉ Đỗ Bạch, ba chiếc đàn xếp hạng trước đã lâu không nghe nói tới, trước mắt không biết tung tích.

Hóa ra chiếc 'Lưu Dạng' xếp thứ ba đang ở Tề gia, hôm nay nàng được thấy một lần cũng coi như là mắt có phúc.

Ngụy Niên chưa từng tham gia yến hội kiểu này, lúc này còn chưa biết 'Lưu Dạng' ở đây có ý nghĩa như thế nào.

Mãi đến khi qua thời gian một chén trà, một vị quý nữ hào phóng đứng lên trong sự sùng bái của các quý nữ, ngồi xuống trước cổ cầm.

Lúc này Ngụy Niên mới hiểu hóa ra tiệc ngắm hoa không chỉ là ngắm hoa.

"Tài đánh đàn của Thôi tỷ tỷ đứng đầu kinh thành đấy, hôm nay xem như tai chúng ta có phúc rồi." Tề Vân Hàm nhìn thấy Ngụy Niên ngẩn người một lúc thì hơi nghiêng người, nói khẽ bên tai nàng.

Ánh mắt Ngụy Niên sáng lên, tài đánh đàn đứng đầu một phương kết hợp với danh cầm, vậy thì đúng thật là hiếm khi được nghe.

Nghĩ vậy, nàng ngồi thẳng lưng chăm chú lắng nghe.

Trong lúc đó nàng giả như lơ đãng liếc sang nhìn Ngụy Ngưng.

Trong vòng tròn xã giao của Ngụy Ngưng, tài đánh đàn của nàng ta là nổi bật nhất, bây giờ thấy cao thủ chân chính, không biết tâm trạng nàng ta thế nào.

Quả nhiên, tiếng đàn vừa vang lên, sắc mặt Ngụy Ngưng đã thay đổi.

Ngụy Niên nhếch môi, thu hồi ánh mắt.

Gió thu dần lên, lá phong xào xạc, cùng với tiếng chim hót hoa nở, tiếng nhạc vờn quanh, như tiếng suối chảy róc rách, như tiếng giọt nước đánh lá sen, khiến cho người ta dễ dàng đắm chìm trong đó, lưu luyến không rời.

Ngụy Niên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận tiếng gió nhẹ và tiếng đàn du dương bên tai, giờ khắc này, tất cả thù hận trước kia đều tạm thời bị gác lại, trái tim bỗng trở nên yên tĩnh bình yên trước nay chưa từng có.

Một khúc kết thúc, những người đang ngồi lại vẫn như si như say.

Mãi đến khi tiếng vỗ tay giòn giã truyền đến, các quý nữ mới đột nhiên bừng tỉnh.

"Nhạc hay!"

Giọng nói nhiệt liệt hào sảng của thiếu niên vang lên ngay sau đó.

Đám quý nữ đều giật mình, nhao nhao quay đầu lại, thấy có ba vị công tử chẳng biết đã đứng ngoài đình từ lúc nào.

Tiểu lang quân đứng chính giữa mặt như quan ngọc, mắt như sao trời, vô cùng rực rỡ loá mắt. Công tử áo lam đứng bên phải hắn hào hoa phong nhã, phong thái phi phàm, trên mặt nở nụ cười đúng mực. Vị công tử bên trái kia... cũng là một tiểu công tử tuấn tú hiếm thấy, chỉ là y cười quá xán lạn, thậm chí có vài phần ngốc nghếch, khiến cho người ta không nỡ nhìn thẳng.

Ngụy Niên không cẩn thận quan sát hai vị công tử khác, sau khi tầm mắt của nàng rơi vào trên người tiểu lang quân tôn quý hơn người ở giữa kia thì đã không rời ra nổi.

Vài ngày trước, nàng mới biết tên của y.

Cố Dung Cẩm.

Đệ đệ của nàng.

"Nhị ca ca."

Tề Vân Hàm trông thấy người tới thì vui vẻ nâng làn váy đi ra ngoài đón, cười chân thành kéo tay công tử đang cười ngây ngô kia: "Nhị ca ca, nhị ca ca!"

Công tử được Tề Vân Hàm gọi là 'nhị ca ca' là nhị công tử Tề gia, Tề Vân Lan.

Lúc này trong lòng trong mắt y chỉ có Thôi cô nương đang đứng cạnh chiếc cổ cầm trong đình, không biết là không nghe thấy muội muội nhà mình đang gọi, hoặc là hoàn toàn không để ý đến.

Tề Vân Hàm thấy vậy thì tức giận vẫy vẫy tay trước mặt y: "Nhị ca ca, hoàn hồn!"

Tề Vân Lan bị chặn ánh mắt, vô thức bắt lấy tay Tề Vân Hàm đẩy ra, người đã tỉnh táo lại, nhưng trong mắt y vẫn chỉ nhìn thấy cô nương váy tím kia, giống như coi những người khác là không khí, vẫy tay với nàng kia: "Thôi cô nương, đã lâu không gặp."

Tình cảm của thiếu niên to gan lại ngay thẳng, không hề che giấu nửa phần.

Thôi Tuyết Lăng hơi cụp mắt, uốn gối: "Tề công tử."

Lúc này, xung quanh vang lên một vài tiếng cười trêu ghẹo, có thể nhìn ra bọn sớm đã nhìn quen cảnh này, có một vị quý nữ tính tình hoạt bát còn cười trêu: "Tề công tử, chúng ta cũng đã lâu không gặp đấy nhá."

Tề Vân Lan bị mọi người giễu cợt nhưng cũng không buồn, ngược lại còn nghiêm túc khom lưng thi lễ: "Bái kiến chư vị cô nương."

Ngụy Niên uốn gối đáp lễ theo mọi người.

Tề Vân Hàm lườm Tề Vân Lan, thở phì phò nói: "Nhị ca! Huynh còn nhìn nữa là dọa Thôi tỷ tỷ chạy mất đấy!"

Nào có ai theo đuổi cô nương kiểu này, bao nhiêu người đang nhìn đấy, y không xấu hổ, Thôi tỷ tỷ cũng sẽ xấu hổ chứ!

Lúc này Tề Vân Lan mới cuống quýt thu tầm mắt lại, cười hì hì hai tiếng: "Được được được, ta không nhìn, không nhìn là được chứ gì."

Nói không nhìn nhưng ánh mắt y lại không chịu khống chế liếc về phía đó lần nữa khiến mọi người bật cười.

Tề Vân Hàm thật sự lo sợ nhị ca sẽ dọa Thôi Tuyết Lăng đi mất, vội vàng hành lễ với hai vị công tử khác, chuyển sự chú ý của mọi người sang hai người họ: "Cố công tử, Bùi công tử."

Hai người kia cười đáp lễ, lại gật đầu ra hiệu với các nữ tử trong đình, đám nữ tử lại đáp lễ một lượt.

Sau khi làm đủ lễ tiết, Tề Vân Hàm mời ba người vào trong đình, đang muốn hỏi gì đó thì trông thấy Ngụy Niên ngước mắt nhìn Cố Dung Cẩm, lúc này mới nhớ ra đây là lần đầu tiên hai người Ngụy Niên, Ngụy Ngưng đến Tề gia, nên lôi kéo hai người lần lượt giới thiệu.

"Đây là Ngụy nhị cô nương, Ngụy tam cô nương của phủ Ngụy thị lang." Tề Vân Hàm nói với nhóm Tề Vân Lan.

"Đây là nhị ca của ta, vị này là Cố công tử phủ Quận chúa Thịnh An, vị này là tam công tử Bùi gia."

Hai bên đều khách sáo chào hỏi.

Thi lễ xong, Ngụy Ngưng âm thầm quan sát Ngụy Niên, thấy vẻ mặt của nàng vẫn như thường, nàng ta lại nhanh chóng liếc nhìn Cố Dung Cẩm, thấy hắn đang nói chuyện với quý nữ khác, cũng không để ý tới Ngụy Niên, mới không nhịn được thở phào một hơi.

May mà Ngụy Niên không quá giống Quận chúa nương nương và Quận mã, nếu không hôm nay vừa thấy mặt, sợ sẽ khiến người sinh lòng nghi ngờ.

Mà nàng ta không biết, Ngụy Niên đã thu hết phản ứng của nàng ta vào trong mắt.

Sớm từ lúc Cố Dung Cẩm bước vào trong đình nàng đã điều chỉnh xong cảm xúc, đương nhiên sẽ không để Ngụy Ngưng nhìn ra cái gì.

"Nhị ca, sao các huynh cũng tới?"

Sau khi hàn huyên vài câu, mọi người lần lượt ngồi xuống, Tề Vân Hàm mới hỏi.

Ngụy Niên nghe vậy vô thức ngước mắt nhìn về phía Tề Vân Lan, thấy trên mặt đối phương thoáng qua vẻ mờ mịt, sau đó nói: "Mẫu thân nói gần đây mới chuyển đến một cây hoa quý, vừa hay hôm nay có nhắc tới với A Cẩm và Thương Ngọc, bọn họ c*̃ng có hứng thú, nên cùng nhau tới nhìn một chút."

Cố Dung Cẩm và Bùi Lạc An liếc nhau, sau đó đều cam chịu mỉm cười, gật đầu: “Đúng là vậy."

Tề Vân Hàm thầm trợn trắng mắt, chắc là nhị ca ca biết nàng ấy hẹn Thôi tỷ tỷ đến, mới đưa Cố công tử và Bùi công tử tới đây.

Ngụy Niên nhìn thấy hết vẻ mặt của những người này, khẽ nhếch môi cười nhạt.

Từ lúc nàng vào phủ, trông thấy vạt áo biến mất sau cổng chính Tề gia, trong lòng đã có suy đoán.

Tề gia coi Tề Vân Hàm như báu vật, không thể coi thường chuyện ở đình Hòe Sơn, có khi bữa tiệc ngắm hoa này của Tề gia là nhắm về phía nàng và Ngụy Ngưng, hẳn là có người muốn gặp bọn họ một lần để thăm dò thật giả.

Mặc dù đến bây giờ c*̃ng không thấy trưởng bối Tề gia, nhưng không có nghĩa là không có người âm thầm quan sát bọn họ. Nếu Tề phu nhân thật sự đã để tất cả vào trong mắt, vậy thì hẳn cũng đã nhận ra một vài điều từ trên người Ngụy Ngưng, dù sao thì trên đời này còn có ai hiểu rõ nữ nhi của mình hơn mẫu thân chứ.

Có lẽ người bên ngoài cảm thấy Ngụy Ngưng và Tề Vân Hàm chỉ là tính cách giống nhau, nhưng Tề phu nhân một tay nuôi lớn Tề Vân Hàm, nhất định có thể phân biệt ra, Ngụy Ngưng đang cố gắng bắt chước Tề Vân Hàm.

Nếu nàng đoán không lầm, công tử Tề gia đột nhiên tới, chỉ sợ cũng là nghe lệnh Tề phu nhân.

Điều này cũng chứng tỏ Tề phu nhân đã bắt đầu đề phòng.

Ngụy Niên cúi đầu nhấp một ngụm trà, vô thức nhìn về phía Cố Dung Cẩm, không ngờ lần này lại đụng phải ánh mắt của thiếu niên.

Trong nháy mắt hai ánh mắt chạm nhau, người Ngụy Niên cứng đờ, nàng kìm nén nỗi lòng đang bồi hồi, ung dung nở nụ cười nhẹ nhàng với y.

Cố Dung Cẩm lễ phép gật đầu với nàng.

"Vừa lúc lá phong đang đỏ, không bằng chúng ta đi Phong Lâm uyển?" Lúc này Tề Vân Hàm đột nhiên đề nghị: "Trong Phong Lâm uyển có một cái đình, đánh đàn ở nơi đó cũng có một loại thú vị khác."

Đề nghị này được tất cả mọi người tán thành.

Tề Vân Hàm đang muốn gọi người đến ôm đàn, đã thấy Tề Vân Lan nhanh chóng ôm lấy 'Lưu Dạng', hắn nhìn Thôi Tuyết Lăng rồi cười nói: "Để ta ôm qua là được."

Thôi Tuyết Lăng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó dắt tay một vị quý nữ rời đi, Tề Vân Lan vội vàng đuổi theo: "Thôi cô nương, khúc nhạc ngươi vừa đàn tên là gì thế, nghe thật là êm tai."

Tề Vân Hàm: "..."

Nhị ca ca của nàng ấy thật sự hết cứu nổi rồi!

Nàng ấy lắc đầu thở dài, lôi kéo Ngụy Niên và Ngụy Ngưng: "Chúng ta đi qua đi."

Đa số những quý nữ khác đều quen biết đã lâu, không cần cố ý chăm sóc, chỉ có hai người Ngụy Niên là lần đầu gặp mọi người, sợ các nàng không được tự nhiên, hôm nay Tề Vân Hàm gần như chỉ ngồi ở bên cạnh hai người bọn họ.

Cả đám cười cười nói nói, không bao lâu đã đến Phong Lâm uyển.

Không thể không nói, tòa nhà của Tề gia rất rộng lớn, rộng đến mức ngay cả trồng một rừng phong cũng không nhìn thấy cuối.

Lá đỏ trải đầy đất, khi đạp lên phát ra những tiếng vang xào xạc, theo tiếng cười khẽ của các thiếu niên và cô nương, bầu không khí hòa hợp lại xen lẫn chút ngọt ngào.

Không bao lâu sau họ đã đến cái đình trong rừng phong.

Rừng phong được quản lý vô cùng tốt, xung quanh mơ hồ có thể thấy được một vài bộ bàn ghế đá, một số nơi trong rừng còn có các trò chơi nhỏ như ném thẻ vào bình rượu, bắn tên, và vô số trò chơi văn nhã khác.

Thôi Tuyết Lăng và Bùi Lạc An lần lượt đàn tấu một khúc ở trong đình, sau đó mọi người tản ra thành từng tốp, tự do dạo chơi.

Ngụy Ngưng bị Tề Vân Hàm kéo đi chơi ném thẻ vào bình rượu, Tề Vân Hàm vốn muốn kéo Ngụy Niên đi cùng, nhưng bị Ngụy Niên khéo léo từ chối.

Một là, nàng không biết chơi, hai là, nàng muốn tìm cơ hội bắt chuyện với Cố Dung Cẩm.

Ngay từ lúc mọi người tản ra nàng đã chú ý tới hướng mà Cố Dung Cẩm rời đi, sau khi đợi Ngụy Ngưng đi theo Tề Vân Hàm, đám Tề Vân Lan đi chơi ném thẻ vào bình rượu, nàng lập tức rẽ sang một bên khác.

Nhưng nàng không biết, cùng lúc đó, cũng có người một c*̃ng đi về hướng đó.

Cuối rừng phong có một cây cầu nhỏ bắc ngang qua hồ nước, dẫn nước từ con suối ở bên ngoài vào, chảy về sông bảo vệ thành.

Bùi Lạc An và Tề Vân Lan quen biết từ nhỏ, rất quen thuộc Phong Lâm uyển, không nói mỗi lần nhưng đa số thời gian hắn đến Tề gia đều sẽ một mình tới đây ngồi một lúc.

Nghe nước chảy róc rách, tiếng chim gọi và côn trùng kêu vang, cảm nhận cơn gió nhẹ chậm rãi thổi qua, lá phong xào xạc, hắn cực kỳ yêu thích nơi này, nhưng hôm nay lại hơi khác với những lần trước.

Bùi Lạc An gập một chân ngồi trên tảng đá lớn bên hồ nước, nhìn nữ tử đột nhiên xông vào bức tranh này.

Nữ tử mặc một bộ váy thắt eo màu xanh nhạt, khiến vòng eo trông càng mềm mại nhỏ nhắn, dường như nàng đang tìm gì đó, cái cổ trắng như tuyết hơi rướn lên, trong bức tranh sơn thủy đột nhiên tăng thêm một nét vẽ tươi đẹp, khiến cho người ta không thể rời mắt.

Bùi Lạc An nghĩ, có lẽ là nàng đến tìm người, nên mới vô tình đi lạc vào đây.

Bình Luận (0)
Comment