Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 51

Giữa tháng mười, công bố kết quả kỳ thi Hương.

Ngụy Niên ngồi trong sảnh, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ra bên ngoài: "Còn chưa có động tĩnh gì sao?"

Nguyệt Lan rót thêm trà cho nàng, nói: "Cô nương đừng nóng vội, Đông Tẫn tỷ tỷ đã chờ sẵn ở ngoài viện, vừa có tin tức sẽ lập tức vào bẩm báo cô nương."

Ngụy Niên khẽ gật đầu.

Hôm nay yết bảng, sao nàng có thể không vội chứ, cũng không biết Ngụy Trình có trúng cử hay không, trước giờ nàng chỉ biết là Ngụy Trình học giỏi, nhưng cụ thể đến trình độ nào thì nàng không biết.

Hiện tại yết bảng sớm, chứng tỏ tình hình trên triều đình không khác lắm so với những gì nàng đã dự đoán, mặc dù Ngụy Trình còn nhỏ tuổi, cho dù lần này không đỗ tương lai c*̃ng vẫn có rất nhiều cơ hội, nhưng tình huống lần này đặc biệt, nếu có thể nắm bắt được thì cực kỳ có lợi cho hắn.

"Cô nương, cô nương!"

Đông Tẫn chưa tới nhưng tiếng đã tới trước.

Ngụy Niên vội vàng buông chén trà, ngồi thẳng người nhìn qua, thấy Đông Tẫn cười rạng rỡ bước vào, trong lòng nàng đã nắm chắc: "Thế nào?"

Quả nhiên, Đông Tẫn bước nhanh đến trước mặt nàng, vui vẻ nói: "Cô nương, ngũ công tử đỗ rồi!"

"Trọng Hủ vừa đi xem bảng về, nói người báo tin vui của triều đình cũng sắp đến."

Tâm tình của Ngụy Niên cuối cùng cũng thả lỏng, thở nhẹ ra một hơi, sau đó hỏi: "Đứng thứ mấy?"

Đông Tẫn vui sướng trả lời: "Ngũ công tử đứng thứ mười hai."

Ngụy Trình còn nhỏ, có thể đỗ ngay lần thi đầu tiên đã không tầm thường, thứ hạng còn cao như vậy, khiến cho mọi người mừng rỡ không thôi.

"Rất tốt." Ngụy Niên vui vẻ vỗ tay nói: "Nói với mọi người, hôm nay ngũ công tử thi đỗ, tất cả mọi người trong viện đều được thưởng!"

Đông Tẫn vội vàng vui vẻ đồng ý: "Vâng, cảm ơn cô nương."

"Bây giờ ngũ đệ đang ở đâu?" Ngụy Niên nói.

"Lúc này hẳn là người báo tin vui đã đến phủ, ngũ công tử phải đi ra ngoài nhận tin vui ạ." Đông Tẫn trả lời.

Ngụy Niên gật đầu: "Ừm, vậy lát nữa ta đi gặp ngũ đệ sau vậy."

Nàng nói xong, ánh mắt hơi sáng lên.

Không biết a đệ có thi đỗ không?

Ngụy Niên ngẫm nghĩ, hỏi: "Trọng Hủ đi chưa?"

Lúc này Đông Tẫn hoảng hốt nói: "Á! Nô tỳ vui quá nên quên mất, Trọng Hủ còn đang chờ ở ngoài viện, nói sợ cô nương còn muốn hỏi chuyện, nô tỳ đi dẫn y vào?"

Ngụy Niên sửng sốt, sau đó vui mừng nói: "Ừ, gọi y vào đây."

Đông Tẫn nhanh chóng dẫn Trọng Hủ vào trong sảnh.

Trọng Hủ cung kính hành lễ: "Nhị cô nương."

Ngụy Niên kêu y đứng dậy, sau đó nhìn về phía y: "Ngươi biết ta muốn hỏi chuyện?"

Trọng Hủ cung kính trả lời: "Nô tài chỉ đoán, cô nương để ý danh sách trúng cử lần này, nô tài nghĩ có lẽ cô nương sẽ hỏi, cho nên mới ở lại chờ."

Ngụy Niên cười khẽ, nói: "Ngươi đúng là cẩn thận, vậy thì ngươi nói tỉ mỉ cho ta nghe, đầu tiên nói xem người đứng đầu kỳ thi lần này là ai?"

Trọng Hủ trả lời: "Người đứng đầu bảng là tam công tử Bùi gia."

Ngụy Niên nghe vậy thì trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: "Bùi Lạc An?"

"Vâng." Trọng Hủ đáp.

Ngụy Niên không khỏi ngẩn người trong chốc lát.

Điều này nằm ngoài dự đoán của nàng, không ngờ người vừa mới kết bạn mấy ngày trước lại trúng Giải Nguyên.

"Người đứng thứ hai là con cháu hàn môn, họ Thang."

Trọng Hủ không đợi Ngụy Niên hỏi lại, tiếp tục nói: "Người đứng thứ ba là thất công tử phủ Chu Hầu, người đứng thứ tư, thứ năm đều là con cháu hàn môn, nô tài không nhớ rõ tên."

Trọng Hủ nói đến đây thì hơi dừng lại: "Nô tài nhớ lần trước cô nương từng hỏi về phủ Quận chúa Thịnh An, nên c*̃ng để ý một chút."

Ngụy Niên vô thức nắm chặt hai tay, chăm chú nhìn Trọng Hủ: "Ừ, ta còn nhớ rõ lúc ấy Cố công tử vừa ra khỏi trường thi đã hôn mê bất tỉnh, cũng không biết thứ hạng của y thế nào?"

"Cố công tử đỗ hạng chín." Trọng Hủ trả lời.

Cơ thể căng chặt của Ngụy Niên bỗng nhiên thả lỏng, khóe mắt lập tức ửng hồng.

Là vui mừng, kích động.

A đệ trúng, hạng chín!

Thật là quá tốt!

Ngụy Niên sợ khiến bọn họ nhìn ra, lập tức gục đầu xuống dằn nỗi kích động xuống, cố gắng khiến giọng nói nghe nhẹ nhàng một chút: "Quận mã xuất thân dòng dõi thư hương, Cố công tử trúng cử cũng là hợp tình hợp lý, đúng rồi, ngươi có thấy công tử Tề gia thi đỗ hay không không?"

"Trúng." Trọng Hủ gật đầu: "Lúc nô tài nhìn bảng vừa khéo gặp phải hạ nhân của Tề gia, nghe hắn hò hét Tề công tử thi đỗ, nô tài mới nhìn qua, Tề nhị công tử đứng cuối cùng."

Cuối cùng cũng là trúng!

Ngụy Niên cong môi, vô cùng vui vẻ.

A đệ và Bùi Lạc An, Tề Vân Lan là đồng môn, lại là bạn tốt nhiều năm, bây giờ đều có tên trên bảng, nhất định a đệ rất vui vẻ.

Ngụy Trình thi đỗ, tất nhiên là Ngụy Văn Hồng vô cùng mừng rỡ, bảo Kiều thị chuẩn bị yến tiệc, gọi tất cả chủ tử trong phủ cùng nhau ăn cơm, xem như ăn mừng.

Ngô di nương khó chịu trong người nên không đến, Ngụy Uyển lại hiếm thấy ra khỏi viện tử một lần, chẳng qua từ trước đến nay nàng ấy điềm đạm kiệm lời, chỉ nâng chén lúc chúc mừng ca ca, sau đó không nói gì nữa.

Từ đầu đến cuối Kiều thị đều không cười chút nào, Ngụy Hằng Ngụy Ngưng cũng nói mấy câu chúc mừng Ngụy Trình.

Có điều lời chúc này có mấy phần thật lòng thì chỉ có bọn họ mới biết.

Mà ngay ngày hôm sau, Ngụy gia lần nữa đón việc vui.

Danh sách người tham gia cuộc đi săn mùa thu năm nay tăng thêm rất nhiều quan lại, trong đó bao gồm cả Ngụy gia.

Ngụy Văn Hồng mừng rỡ cười cả ngày không khép miệng lại.

Nhưng đối với chuyện này, có người vui có người sầu.

-

Đêm khuya.

Ngụy Ngưng đuổi nha hoàn lui ra, ngồi một mình trước bàn trang điểm, không tẩy trang, c*̃ng không thay y phục, dường như đang chờ người.

Chẳng bao lâu, bên cửa sổ truyền đến tiếng động, một khắc sau trong phòng đã có thêm một bóng người.

Ngụy Ngưng vội vàng đứng dậy đón: "Ngươi đến rồi."

"Ừ." Người tới nói.

"Năm nay Ngụy gia có trong danh sách đi săn mùa thu." Ngụy Ngưng nói.

"Ta biết."

"Hẳn là Ngụy Niên nhắc tớ trước mặt Đông cung." Ngụy Ngưng nói với vẻ mặt nặng nề: "Ta nghe phụ thân nói, Thái tử điện hạ hứa hẹn sẽ đón nàng ta vào Đông cung trong vòng một năm, nếu như đợi nàng vào Đông cung, chúng ta sẽ rất khó ra tay."

"Ngươi muốn làm gì?"

Ánh mắt Ngụy Ngưng hơi lạnh: “Cuộc đi săn mùa thu lần này, là thời cơ hành động tốt nhất."

Qua hồi lâu người tới vẫn không lên tiếng.

Ngụy Ngưng biến sắc: "Ngươi dao động?"

Người tới trầm mặc một lát, sau đó lạnh lùng nói: "Không."

"Vậy thì ra tay trong cuộc đi săn mùa thu đi."

Lúc này sắc mặt Ngụy Ngưng mới dễ nhìn hơn một chút.

Nàng ta đến gần người đó, nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, nhẹ giọng nói: "Là ngươi kéo ta vào trong kế hoạch này, ngươi không thể bỏ rơi ta."

Sau một lúc lâu, người tới mới đưa tay ôm lấy nàng ta: "Sẽ không."

-

Ngụy Niên đang muốn đi ngủ, cổng đột nhiên truyền đến tiếng động.

Phong Thập Bát vòng qua bình phong đi vào trong phòng, sắc mặt hơi khó coi: "Cô nương."

Ngụy Niên thấy nàng ấy như vậy, vội hỏi: "Sao thế?"

"Vừa rồi có người vào Tú Linh viện." Phong Thập Bát trầm giọng nói: "Ta không đuổi kịp."

Gần đây nàng ấy vẫn luôn không thu hoạch được gì ở Tú Linh viện, nàng ấy chưa bỏ cuộc, thỉnh thoảng lại chạy tới nhìn một cái, vừa rồi lúc nàng ấy qua đó, vừa vặn thấy có người rời khỏi Tú Linh viện, người kia cực giỏi khinh công, vả lại nàng ấy ở cách xa, căn bản không kịp đuổi theo.

Sắc mặt Ngụy Niên dần trầm xuống theo thời gian.

Cuối cùng cũng chờ được người kia, chỉ tiếc, vẫn không tìm ra thân phận của đối phương.

Ngụy Niên ngước mắt, thấy vẻ mặt khó chịu của Phong Thập Bát, bèn lên tiếng an ủi: "Tin tức này rất có ích với ta, tạm thời không cần theo dõi Tú Linh viện nữa, gần đây Thập Bát đã vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi."

Phong Thập Bát rầu rĩ không vui, lên tiếng xong thì lập tức rời đi.

Sau khi Phong Thập Bát rời đi, Ngụy Niên nói với Đông Tẫn: "Ngươi cũng đi ngủ đi."

Đông Tẫn thấy sắc mặt nàng nặng nề, lo lắng nói: "Cô nương không sao chứ?"

Ngụy Niên lắc đầu: "Không có việc gì, đi đi."

Đông Tẫn đồng ý: "Nô tỳ ngủ ở gian ngoài, cô nương có việc thì gọi ta một tiếng."

"Ừm."

Đông Tẫn buông màn rồi nằm xuống giường ở gian ngoài nghỉ tạm.

Ngụy Niên nhìn đỉnh màn, chìm vào suy nghĩ.

Tại sao hôm nay người kia lại đến?

Hôm nay trong phủ chỉ xảy ra một chuyện lớn, đó là Ngụy gia tham dự cuộc đi săn mùa thu lần này.

Có bài học ở đình Hòe Sơn, phản ứng đầu tiên của Ngụy Niên là có thể bọn họ muốn ra tay trong cuộc đi săn mùa thu.

Nhưng Bệ hạ, Đông cung, Tề gia đều tham gia cuộc đi săn mùa thu, bọn họ to gan như vậy ư?

Có điều bây giờ Tề gia đã đề phòng, đến lúc đó tất nhiên sẽ xếp người âm thầm bảo vệ Tề Vân Hàm, mà bên cạnh nàng có Phong Thập Bát, cũng không sợ bọn họ có âm mưu gì.

Mấy ngày trước nàng nói những lời kia với Ngụy Ngưng, chính là muốn khiến Ngụy Ngưng sinh lòng kiêng kị, ra tay lần nữa.

Trước kia nàng bị kẹt trong một góc viện này, lẻ loi một mình, cực kỳ bị động, đương nhiên phải nghĩ đủ mọi cách khiến bọn họ trì hoãn kế hoạch, cho bản thân có cơ hội th* d*c, mà bây giờ nàng đã có người có thể sử dụng, tất nhiên là không thể chờ đợi. Vả lại nàng hoàn toàn không biết gì về người đứng sau mọi chuyện, cho nên trong điều kiện có thể bảo đảm an toàn cho bản thân, nếu như bọn họ một mực án binh bất động, c*̃ng không có ích gì với nàng, dù sao thì nếu bọn họ không ra tay, nàng sẽ khó mà có được manh mối.

Nàng không muốn kéo dài thời gian ở Ngụy gia quá lâu, nhất là sau khi gặp a đệ, nàng vô cùng bức thiết muốn rời khỏi nơi này.

Ngụy Niên chậm rãi nhắm mắt lại.

Cuộc đi săn mùa thu.

Hy vọng có thể cho nàng một tin mừng.

Bình Luận (0)
Comment